Năm đó, khi sắp đến sinh nhật mười lăm tuổi của Tô Linh Phong nàng đã gọi điện thoại nằng nặc đòi bố mẹ đang làm ăn ở Paris về tổ chức sinh nhật cho mình. Vợ chồng nhà họ Tô cưng chiều con gái nên đã đồng ý, bàn xong công việc bèn vội vã trở về nước.
Máy bay trễ nên khi vợ chồng họ Tô xuống máy bay thì chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ nữa sẽ qua mất sinh nhật con gái, trong lúc vội vàng vợ chồng họ Tô đã bảo tài xế đến đón ở sân bay lái xe nhanh, kết quả...
Trong vụ tai nạn xe thảm khốc vợ chồng Tô và tài xế đã tử vong tại chỗ...
Lần cuối cùng mà Tô Linh Phong nhìn thấy đó chính là thi thể bố mẹ đã bị va đập không còn toàn vẹn...
Nàng tự trách bản thân, hối hận và cả bất lực, nàng gần như gục ngã suýt nữa đã từ bỏ cả tính mạng tuổi trẻ của mình để đi cùng bố mẹ.
Mặc dù sau đó điều tra ra đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản mà là một vụ giết người được lên kế hoạch từ lâu, chính người chú mất nhân tính vì tài sản của nhà nàng nên đã một tay lên kế hoạch sắp xếp thảm kịch này.
Mặc dù tên vô nhân tính cuối cùng đã nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Nhưng đêm đó cảnh tượng kinh hoàng vẫn trở thành cơn ác mộng đi theo Tô Linh Phong suốt mười năm, mười năm sau đó nàng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa...
Nàng luôn cho rằng nếu lúc đó mình không cố chấp như vậy thì ngày đó bố mẹ sẽ không vội vàng trở về và sẽ không bảo tài xế lái xe nhanh cũng tránh được âm mưu của người đó, họ sẽ không rời bỏ nàng và nàng sẽ vẫn là Tô Linh Phong được bố mẹ yêu thương, ngây thơ và vui vẻ và sẽ không tham gia vào quân ngũ trở thành lính đặc chủng và chọn một cuộc sống khác hoàn toàn với dự tính của mình...
“Phong Nhi...” Mặc Vấn Trần ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của Tô Linh Phong rồi tự trách: “Ta xin lỗi, ta không nên hỏi nhiều...” Mặc Vấn Trần biết rằng mình đã chạm vào thứ mà Tô Linh Phong sợ hãi và muốn trốn tránh nhất nên không khỏi cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì bản thân đã nhiều lời.
Tô Linh Phong không nói gì, nàng vùi đầu vào hõm cổ của Mặc Vấn Trần, cơ thể nàng vẫn đang run rẩy.
Mặc Vấn Trần cảm thấy cổ mình ươn ướt, hắn giật mình, nàng... đang khóc sao?
Nữ hài tử mạnh mẽ thậm chí có thể nói là máu lạnh đó lại có một mặt yếu đuối và bất lực như vậy, nàng... cũng sẽ khóc...
Mặc Vấn Trần vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Tô Linh Phong rồi đau lòng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái đừng kìm nén bản thân.”
Tô Linh Phong vẫn im lặng, nàng cố gắng kiểm soát nước mắt lưng chừng nơi khóe mắt.
Mặc Vấn Trần thở dài, giữ vai của Tô Linh Phong rồi kéo giãn khoảng cách giữa hai người sau đó ôm lấy khuôn mặt nàng tập trung nhìn ngắm thật kĩ. Dưới ánh trăng hắn thấy hàng mi dài của nàng không ngừng run rẩy, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng cắn chặt môi dưới để không bật khóc thành tiếng.
Đúng là một nha đầu bướng bỉnh đến mức khiến người ta đau lòng...
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, Phong Nhi, ngươi cứ kìm nén bản thân như vậy sẽ càng cảm thấy khó chịu, ta cũng sẽ thấy khó chịu...” Mặc Vấn Trần vô cùng kinh ngạc trước vẻ mặt đau khổ gần như tuyệt vọng của Tô Linh Phong, hắn thực sự rất muốn biết vào ngày sinh thần của nàng đã xảy ra chuyện gì? Sao có thể khiến nàng đau khổ đến như vậy?
Nhưng Mặc Vấn Trần cũng biết, nếu như nàng không chủ động nói về chuyện này thì hắn chắc chắn cũng không thể truy hỏi thêm.
Nhưng mười mấy năm trước nàng ở Tô phủ Lê Thành, những tư liệu có trong tay hắn đều nhớ rất rõ ràng ngoại trừ việc nàng ngã từ trên cây xuống hơn bảy tháng trước, sau khi tỉnh dậy tính tình đột nhiên thay đổi chóng mặt thì chẳng có chuyện gì bất thường cả. Chẳng lẽ hắn đã bỏ sót chuyện gì đó quan trọng sao?
Mặc cho Mặc Vấn Trần có an ủi và khuyên giải thế nào thì nàng cũng không chịu khóc to, nàng cắn chặt môi cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tiểu Bạch đang đi loanh quanh ở vũ hội thì phát hiện không thấy Tô Linh Phong đâu nên nó bèn dựa theo mối liên hệ cảm ứng giữa chủ nhân và sủng vật để đi tìm nàng. Nhờ ánh trăng nó cũng nhìn thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt của Tô Linh Phong, thấy vậy nó giật mình phi đến rồi hỏi: “Chủ nhân, sao người lại khóc?” Nó liếc nhìn Mặc Vấn Trần rồi nắm giơ móng vuốt tức giận nói: “Nữ nhân! Là hắn ta bắt nạt người sao? Long gia giúp người dạy dỗ hắn ta!” Nói xong nó ưỡn mông rồi phun luồng long khí mạnh về phía Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi vào cổ mình, hắn khẽ cau mày nhưng không mấy quan tâm.
Tiểu Bạch phun một luồng long khí rồi cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, tên nam nhân này, cái ánh mắt thương xót khi nhìn chủ nhân rồi cả động tác dịu dàng khi nhẹ nhàng lau nước mắt cho chủ nhân nữa, chán chết được, không giống như đang bắt nạt chủ nhân lắm...
Hơn nữa, hắn có gan lớn đến mức dám bắt nạt chủ nhân hung dữ của nó sao?
Tiểu Bạch ngừng phun long khí, nó đi đến trước mặt Tô Linh Phong chớp chớp đôi mắt to rồi hỏi: “Chủ nhân, người gặp phải chuyện gì đau lòng sao? Có thể nói với Tiểu Bạch.” Nó dừng một lát rồi lại nói: “Chủ nhân, người không muốn nói với Tiểu Bạch cũng không sao nhưng người đừng buồn, Tiểu Bạch sẽ ở bên cạnh người.” Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch tự xưng là Tiểu Bạch.
Vừa nói Tiểu Bạch vừa duỗi một cái móng rồi ra chạm vào khuôn mặt Tô Lăng Phong, nó muốn hứng lấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng nhưng đáng tiếc nước mắt của Tô Linh Phong chảy xuyên qua móng vuốt trong suốt của nó rồi rơi xuống tà áo của nàng...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch suy sụp, nó đúng là vô dụng, nếu như nó có cơ thể bằng da thịt thì tốt biết mấy... Tiểu Bạch vừa cảm thấy phiền muộn vừa cảm thấy buồn bã, cũng không biết làm thế nào để an ủi Tô Linh Phong. Nó gục đầu xuống rồi im lặng ngồi bên cạnh Tô Linh Phong không nói gì.
Mặc Vấn Trần cũng bất lực trước tiếng khóc kiên cường của Tô Linh Phong, hắn khẽ thở dài, tiến gần lại khuôn mặt nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên má nàng, một bên lông mi của nàng run rẩy rơi một giọt nước mắt, hắn hôn lên giọt nước mắt đó...
Tiểu Bạch ngẩng đầu cắn móng chân rồi tò mò dương đôi mắt to tròn trong veo màu lam nhìn Mặc Vấn Trần hôn những giọt nước mắt trên khuôn mặt Tô Linh Phong, miệng nó mấp máy, nước mắt của loài người có ngon không? Nó cũng rất muốn nếm thử...
Cuối cùng Tô Linh Phong đã không khóc thành tiếng, sau một hồi lâu im lặng kỳ lạ giữa hai người và một con rồng cuối cùng Tô Linh Phong cũng kiểm soát được cảm xúc của mình, nàng dùng sức đẩy Mặc Vấn Trần ra rồi giơ tay lau mặt, cô lại trở về với vẻ mặt không cảm xúc như thường ngày, giọng điệu lạnh lùng mang ý cảnh cáo: “Tối nay, ngươi không nhìn thấy gì hết, chẳng xảy ra chuyện gì hết đúng không?”
Lúc Tô Linh Phong nói cô liếc nhìn nhìn Tiểu Bạch một cái.
Tiểu Bạch nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tô Linh Phong thì lắc lắc cơ thể nhỏ bé rồi gật đầu trong vô thức.
Mặc Vấn Trần đột nhiên bị Tô Linh Phong đẩy ra bèn sững sờ một lát rồi nói bằng giọng điệu cưng chiều và đáng thương: “Ừm, ta chỉ đi hóng gió với Phong Nhi thôi, đương nhiên chẳng có gì xảy ra hết.”
Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần bằng ánh mắt coi như ngươi biết điều rồi đứng lên muốn xuống mái nhà.
Mặc Vấn Trần cũng đứng dậy theo, nghĩ một lát hắn đột nhiên nói: “Phong Nhi, ta đưa ngươi đến một nơi...”