Tula ngay lập tức đã ném ra hai viên ma hạch cấp Thánh thế này, vậy thì thảm án của nhóm lính đánh thuê Thương Ưng kia có lẽ không thể thoát khỏi liên quan tới Tula!
Chúng khách khứa vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm gương mặt yêu dã kia của Tula, tuy rằng cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn của thế giới này, nhưng Tula với tư cách là thân vương của đại lục Tây Úc - đế quốc Ankelia vậy mà khi ở đại lục phía đông lại tàn nhẫn, phóng thúng như thế. Hành động đó suy cho cùng vẫn khơi dậy sự căm hận và tức giận trong lòng mọi người!
Nếu như lúc này họ không phải đang ở trong đại sảnh yến hội của phủ thành chủ...
Nếu như bọn họ có thực lực tuyệt đối vượt qua Tula...
Thì chắc chắn rằng, giờ phút này đã có người nhịn không được xông lên dạy cho cái tên Tula kiêu ngạo lớn mật này một bài học rồi!
“Tên khốn kiếp này!” Ánh mắt Mặc Hạo Thiên hung ác nhìn chằm chằm Tula, siết chặt nắm đấm, cắn răng thấp giọng mắng một câu.
“Người của đế quốc Ankelia thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo!” Lâm An Chi cau mày, thấp giọng nói: "Ở trên địa bàn của đại lục mà cũng dám làm càn như vậy!”
“Hừ!” Mặc Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng. nói: "Ở trong mắt cái người thống trị với dã tâm bừng bừng kia của đại lục Tây Úc thì đại lục phía đông chính là một tập thể chia năm xẻ bảy, chỉ sợ căn bản là không coi đại lục phía đông ra gì!”
Lâm An Chi sửng sốt một chút, nói: "Ý ngươi là..."
"Ta không nói gì cả!" Mặc Hạo Thiên thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ, lưu manh ngày xưa, trên mặt có ưu sắc chợt lóe qua, hắn ta bưng một chén rượu mạnh lên, ngửa cổ, một hơi uống cạn.
Tư Đồ Tiêu Sơn chỉ thờ ơ nhìn lướt qua viên ma hạch cấp Thánh thứ hai kia rồi thu hồi ánh mắt, trên mặt không mang theo một tia cảm xúc nào, bình tĩnh hỏi: "Thân vương điện hạ Hawke, ngài đã tặng một viên ma hạch cấp Thánh làm lễ vật sinh nhật của Linh Phong rồi, hiện giờ lại lấy ra viên ma hạch cấp Thánh thứ hai này, không biết là có dụng ý gì?” Tư Đồ Tiêu Sơn nói đến đây thì bỗng nhiên dừng một chút, ngữ khí có chút ý cảnh cáo lại nói: "Nếu không có nguyên nhân hợp lý, xin thân vương điện hạ hãy thu lại phần hậu lễ thứ hai này đi, một nha đầu nho nhỏ thế này, ham nhiều của lạ cũng không phải là chuyện tốt!”
Tula dùng ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi liếc Tô Linh Phong một cái, sau đó khóe môi hắn ta khẽ nhếch, nhìn về phía Tư Đồ Tiêu Sơn, ném ra một quả bom nặng ký: "Viên ma hạch cấp Thánh thứ hai này là sính lễ mà bổn vương muốn tặng cho phủ thành chủ!”
Tula vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người nhất thời ngơ ngác, ngây dại, đại sảnh yến hội trong nháy mắt yên tĩnh lại! Ngay sau đó, mọi người phục hồi tinh thần lại, bắt đầu ong ong nghị luận...
"Hắn ta nói gì cơ? Sính lễ? Sính lễ gì?”
"Tiểu thư của phành chủ đại nhân đã xuất giá từ lâu rồi, hắn còn tặng sính lễ cho ai?"
“Không phải là cho vị tiểu thư Linh Phong này đấy chứ?"
"Đùa cái gì vậy! Tiểu thư Linh Phong hôm nay vừa mới tròn mười bốn tuổi, mà tên Tula này cũng đã ba mươi bốn tuổi, đáng tuổi làm cha nàng ta rồi đó!”
“...”
Sắc mặt Tư Đồ Tiêu Sơn đen kịt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt ông ta tăng vọt! Thanh âm lạnh như băng nói: "Hình như thân vương Hawke có gì nhầm lẫn rồi, ở trong phủ thành chủ này của lão phu làm gì có cô nương nào đến tuổi gả chồng để gả cho ngài chứ!”
Tula nhìn chằm chằm Tô Linh Phong rồi nói: "Tiểu tiểu thư của phủ thành chủ nay tròn mười bốn tuổi, đã không còn nhỏ nữa rồi, ở đại lục Tây Úc chúng ta, ở tuổi này là đã có thể lập gia đình được rồi.”
Kể từ khi thành chủ của phủ Lăng Vân thông báo tin tức muốn tổ chức yến hội sinh nhật cho tiểu thư không lâu thì Tula đã nhận được tin tức mà quốc vương cho hắn ta, bảo hắn ta mượn sức Lăng Vân thành chủ, hoặc là... Dứt khoát nghĩ biện pháp cưới tiểu tiểu thư của phủ thành chủ luôn!
Lúc đầu Tula cũng không để ý, nếu như tiểu thư của phủ thành chủ đủ tinh khiết, xinh đẹp mà nói, hắn ta cũng không ngại nhận thêm một món đồ chơi xinh đẹp. Thế mà hắn ta không ngờ tới vị tiểu thư của phủ thành chủ này lại chính là cô nương mà hắn ta đã từng gặp mặt ở sơn cốc Tùng Ngâm kia, khiến hắn ta sinh ra cảm xúc nguyên thủy vô cùng mãnh liệt cùng với dục vọng muốn chinh phục nữ tử lạnh lùng kia, đây ngược lại là một phần kinh hỉ ngoài ý muốn!
“Cái tên loài người không biết xấu hổ này, thật sự là quá đáng ghét, dám có ý đồ với chủ nhân của ta ư!” Tiểu Bạch siết chặt móng vuốt nhỏ, phẫn nộ phun mấy luồng long tức: "Nữ nhân này, chờ Long gia khôi phục long thân, Long gia nhất định sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn một trận nhớ đời!”
Môi Tô Linh Phong mím lại thành một đường, trong lòng thầm mắng Tula là cái thứ hèn mọn. hạ lưu, dơ bẩn, xấu xa! Nàng chỉ hận không thể một cước đá nát căn nguyên tà ác giữa hai chân hắn ta!
"Trong phủ lão phu mở yến hội sinh nhật cũng không phải là yến hội chiêu thân! Nếu thân vương Hawke không phải thành tâm đến tham gia yến hội sinh nhật thì xin mời trở về cho! Lão phu không tiễn!” Tư Đồ Tiêu Sơn cố nén lại cảm xúc muốn một phát quét bay Tula đi, vẻ mặt tức giận hạ lệnh đuổi khách.
Chúng khách khứa trong sảnh từ khi Tula xuất ra viên ma hạch cấp Thánh thứ hai cũng đã vô cùng bất mãn, chán ghét đối với hắn ta, bây giờ hắn ta lại còn không coi ai ra gì mà cầu thân người ta càng thành công chọc giận mọi người!
Một vài quý tộc đã thành niên ngại mất hình tượng và lễ tiết nên không tiện lên tiếng mắng chửi, chỉ trừng mắt nhìn Tula, nhưng một vài thiếu niên dễ xúc động không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy.
"Mau cút đi! Cái gì chó má thân vương, có còn muốn mặt mũi hay không hả? Ngươi lớn hơn tiểu thư Linh Phong tận hai mươi tuổi đấy, thế mà cũng không biết xấu hổ đến cầu thân!” Một thiếu niên quý tộc vốn định ở yến hội mời Tô Linh Phong khiêu vũ khi nghe thấy ý đồ của Tula thì trong lòng cũng tức giận đến sặc sụa. Khi hắn nghe thấy Tư Đồ Tiêu Sơn hạ lệnh đuổi khách thì cuối cùng cũng nhịn không được mà mắng to.
"Đúng vậy! Biến thái! Mau cút đi, nơi này không chào đón ngươi!”Có người mở đầu thì tất nhiên sẽ có rất nhiều thiếu niên kích động theo sau mắng chửi.
"Cầm theo hai viên ma hạch rách nát mà đã vọng tưởng cưới được tiểu thư của phủ thành chủ thành Lăng Vân hay sao, hoàng tộc của đại lục Tây Úc thật đúng là “ỷ mình có tiền mà ra vẻ” mà!" Một số người mỉa mai.
Ngay cả Lâm An Chi cũng nhịn không được "phụt" một tiếng: "Thật đúng là không biết xấu hổ!”
“...”
Tiếng chửi bới trong phòng tiệc càng lúc càng mãnh liệt.
“Muốn chết sao!” Tula từ trước tới giờ chưa bao giờ là người có giáo dưỡng, biết nhẫn nhục chịu đựng. Khi hắn ta nghe thấy tiếng mắng chửi của mấy thiếu niên kia, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, ngữ khí âm trầm từ kẽ răng nặn ra ba chữ, thân hình nhoáng lên một cái đã bay đến bên cạnh một thiếu niên đang chửi mắng hăng say, vươn tay trái, mở năm ngón tay ra rồi chộp lấy yết hầu của chàng thiếu niên đó!
Mọi người thấy thế thì trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi! Nhưng lại lực bất tòng tâm xuất thủ cứu giúp, tốc độ của một thánh giả linh thuật hệ phong, thế gian này có mấy người có thể đuổi kịp chứ!
Vài vị quý phụ và tiểu thư đã nhịn không được mà hét lên rồi nhắm hai mắt lại...
Tư Đồ Tiêu Sơn đã từng nghe phong thanh về tính tình của Tula, đã để ý đến sắc mặt của hắn ta từ lâu. Khi thấy ánh mắt Tula quét về phía thiếu niên kia thì ông ta đã biết là không ổn, bèn nhanh chóng rời bước đến trước mặt thiếu niên kia, phát huy chưởng lực, đẩy thiếu niên kia sang một bên!
Cũng may là Tư Đồ Tiêu Sơn cách thiếu niên kia gần hơn Tula một chút, nếu không thì thiếu niên kia không nghi ngờ gì nữa là phải bỏ mạng!
Thiếu niên kia nhặt về được một cái mạng từ trong hiểm trở, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, hai chân mềm nhũn, ngã liệt xuống mặt đất...
"Hawke Tula! Có lẽ ngươi đã chọn sai nơi để ra oai rồi đấy!” Vẻ mặt Tư Đồ Tiêu Sơn lạnh lẽo như hàn sương, ánh mắt ông ta u ám, lãnh khốc nhìn chằm chằm Tula, uy lực áp thế vô hình trên người trong phút chốc tăng vọt!