“…” Động tác gắp rau của Tô Linh Phong dừng lại, trầm mặc một lát sau đó nghiêm túc gật đầu, trả lời Tư Đồ Tiêu Sơn: “Vâng, ông ngoại yên tâm, nếu đánh không lại, ta sẽ để Tiêu thúc ra tay.”
“…Ừ.” Tư Đồ Tiêu Sơn cố gắng điều chỉnh sắc mặt, tiếp tục gắp rau ăn cơm.
Ai ngờ ngay sau đó Tô Linh Phong lại bổ sung thêm một câu: “Nếu Tiêu thúc không đánh lại nữa, ta sẽ nhờ ông ngoại giúp đỡ.”
“…” Khóe miệng Tư Đồ Tiêu Sơn khẽ giật giật, hoàn toàn không nói nên lời….
Bữa ăn kết thúc, Tư Đồ Tiêu Sơn vẫn không hỏi điều mà ông ấy thắc mắc trong lòng.
Sau bữa cơm chiều, Tô Linh Phong ngồi thiền một lúc rồi lên giường nghỉ ngơi, đến nửa đêm, Mặc Vấn Trần không đến quấy rầy Tô Linh Phong nữa.
Mặc dù Tô Linh Phong không ra ngoài vào ngày nghỉ ngơi cuối cùng, một ngày trôi qua yên bình, nhưng xem ra vẫn khá phong phú.
Mà vào ngày hôm nay, các đệ tử của học viện Thanh Kiều Linh Vũ đã chứng kiến một màn…
Hai đệ tử lớp Võ Sĩ và một đệ tử lớp Kiếm Sĩ chạy hết vòng này đến vòng khác vòng quanh sân huấn luyện lớn nhất của học viện suốt cả buổi sáng!
Thương Ngô lão sư phong tư trác tuyệt, chuyển một chiếc ghế ra ngồi bên sân, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện nụ cười ôn nhu quyến rũ, ưu nhã uống trà…
Có người hiếu kỳ, lặng lẽ dò hỏi những người khác: “Chuyện gì xảy ra vậy, Thương Ngô lão sư luôn luôn khoan dung từ ái sao hôm nay lại trừng phạt đệ tử?”
“Nghe nói Thương Ngô lão sư cảm thấy ba người họ thiên phú không tồi, muốn chú trọng bồi dưỡng, bây giờ đang tiến hành rèn luyện thể lực cho bọn họ.” Người trả lời nói với giọng điệu vô cùng hâm mộ: “Thương Ngô lão sư chính là Võ Thánh duy nhất trong học viện! Được hắn nhìn trúng, thật sự quá may mắn!”
“Chỉ bọn họ? Lại còn thiên phú không tồi?” Có người bĩu môi, ghen tị nói: “Rõ ràng trình độ còn chẳng bằng ta! Thương Ngô lão sư nghĩ cái gì mà lại lựa chọn bọn họ!”
“Nhưng chẳng phải Thương Ngô lão sư dạy lớp Võ Sĩ sao? Tại sao ngay cả đệ tử lớp Kiếm Sĩ cũng quản?” Lại có người nghi hoặc lên tiếng.
“Chẳng lẽ tên đó muốn chuyển lớp? Học viện cho phép sao?”
“Ta cũng không biết, có điều lúc sáng này, ta trông thấy Thương Ngô lão sư cùng Ba Da lão sư lớp Kiếm Sĩ ở cùng một chỗ, không biết bọn họ trao đổi với nhau cái gì.”
“Kỳ thực kiếm khách cũng cần phải có thân thể cường tráng, có lẽ Ba Da lão sư quá lười, thấy Thương Ngô lão sư huấn luyện đệ tử nên muốn gửi đệ tử của mình huấn luyện cùng một chỗ…” Có người cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng sự thật.
“Hứ, mấy người bọn hắn thực lực kém cỏi như vậy mà lại được chọn trúng! Dựa vào cái lông gì?! Ta muốn khiêu chiến bọn hắn!” Có người nắm chặt nắm đấm, bất mãn nói.
Buổi sáng, các đệ tử còn thảo luận sôi nổi và cảm thấy ghen tị, nhưng sau khi chứng kiến sự việc diễn ra vào buổi chiều, những đệ tử khác có ý định tiến cử bản thân với Mặc Vấn Trần đều tự nguyện im lặng…
Thương Ngô lão sư, thế mà lại để cho ba tên đệ tử kia đánh nhau với hắn! Nói là chỉ có thực hành mới là phương thức tiến bộ nhanh nhất, cùng với những đối thủ mạnh giao chiến sẽ kích thích tiềm năng của chính bản thân họ bộc phát tốt hơn!
Thương Ngô lão sư là một Võ Thánh! Gần như đạt tới đỉnh cao trong chức nghiệp Võ Sĩ! Chỉ cần duỗi một ngón tay đã có thể chọc chết mấy tên nhóc trình độ sơ cấp đó dễ như chơi!
Mà Thương Ngô lão sư dường như không hề nương tay với bọn hắn chút nào! Ngoài việc tránh những điểm yếu hại và lưu cho bọn hắn một mạng, còn lại thực sự ra tay rất độc ác!
Thật là đáng sợ…
Mặc Vấn Trần nhìn ba tên nhóc mặt mũi bầm dập sưng tấy nằm trên mặt đất, mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay: “Đứng dậy.”
“Thương Ngô lão sư, bọn ta sai rồi, làm ơn tha cho bọn ta….”
“Đúng vậy, Thương Ngô lão sư, bọn ta thực sự không dám nữa….”
“Thương Ngô lão sư, ta không chịu nổi nữa, cầu xin buông tha cho bọn ta….”
Ba thiếu niên không ngừng khóc lóc van xin Mặc Vấn Trần tha thứ.
“Sư phụ vì muốn tốt cho các ngươi, coi trọng thực lực của các ngươi nên mới huấn luyện bồi dưỡng cho các ngươi. Các ngươi đừng để sư phụ thất vọng.” Mặc Vấn Trần dịu dàng cười nói: “Tất cả đứng lên, các ngươi cùng nhau xông lên đi!”
“Lão sư…”
“Mau đứng lên!” Sắc mặt Mặc Vấn Trần bỗng nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Còn dám chơi xấu thì không được phép ăn cơm tối, chạy vòng quanh sân huấn luyện 50 vòng!”
Ba thiếu nhiên nghe vậy, đồng loạt lau mồ hôi, nước mắt và cả nước mũi, cố gắng đứng dậy, lao về phía Mặc Vấn Trần…
“A…A….! Thương Ngô lão sư thật lợi hại!!”
“Thương Ngô lão sư thật ngầu, đẹp trai xuất sắc!”
“Thương Ngô lão sư thật nam tính, ta rất thích Thương Ngô lão sư!!”
“…”
Mấy nữ đệ tử xung quanh nhìn chằm chằm vào thân ảnh phong hoa tuyệt đại của Mặc Vấn Trần, kích động la hét chói tai.
“Hừ! Một đám háo sắc!”
Có nam tử ghen ghét nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng nhìn về phía nam nhân anh dũng phi phàm trên đấu trường, hắn không thể không thừa nhận, người này quá xuất chúng! Giống như một vị thần, không thể vượt qua, cũng không thể sánh bằng…
Ngọc Khiết nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào trong thịt, nàng ta mím chặt đôi môi đỏ mọng, theo dõi bóng dáng Mặc Vấn Trần trên sân, trong lòng chua xót nói không nên lời, hắn thế mà…. Vì nữ nhân tên Tô Linh Phong kia lại tự mình ra tay dạy dỗ đám đệ tử này…..
Nếu nàng ta không phải nữ tử, chẳng phải cũng sẽ là một trong những người bị đánh bầm dập trên sân lúc này sao??
Còn Tiểu Huyên đang đứng bên cạnh Ngọc Khiết, tận mắt chứng kiến mấy nam đệ tử bị đánh đến nỗi không thể nhận ra mặt mũi, khuôn mặt của nàng ta sớm đã tái nhợt…
Ba tên đệ tử trải qua khóa huấn luyện ma quỷ kéo dài một ngày của Mặc Vấn Trần, liên tiếp ba ngày sau không thể xuống giường nổi! Thêm ba ngày nữa mới có thể miễn cưỡng rời giường, nhưng người nào trông cũng uể oải, bơ phờ, không cho ai động vào thân thể, hơi chạm nhẹ một chút là lại há miệng kêu đau không ngớt.
Mặc Vấn Trần vẫn tiếp tục dạy học với nụ cười ôn hòa hiền từ như không có chuyện gì xảy ra, và ngưng đề cập đến việc đào tạo chuyên sâu.
Các đệ tử thì thầm bàn tán: Ba tên đệ tử kia nhất định là quá cùi bắp, không vượt qua được khảo nghiệm của Thương Ngô lão sư, khiến cho Thương Ngô lão sư thất vọng, đúng là không có tinh thần hăng hái……
Ba ngày nghỉ trôi qua, Tô Linh Phong quay trở lại học viện.
Trong thư phòng.
Tô Linh Phong đã hoàn thành bài kiểm tra mà Giản Khinh Hàn giao cho, đem nộp lại cho ông ta xem xét.
Không có gì bất ngờ, bài làm hoàn toàn chính xác!
Giản Khinh Hàn cảm thấy thương xót cho tài năng của Tô Linh Phong, đồng thời ông ta cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, thu nhận một đệ tử như vậy thực sự khiến cho ông ta vừa tự hào vừa không có cảm giác thành tựu! Bởi vì thành tích tốt của nàng hoàn toàn không phải nhờ vào sự dạy dỗ của ông ta!
Ông ta thực sự hy vọng một ngày nào đó, Tô Linh Phong sẽ gặp phải vấn đề mà nàng không thể hiểu nổi rồi chạy đến thỉnh giáo ông ta, hoặc là bài thi của nàng không còn quá hoàn hảo, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những lỗi sai nhỏ, để ông ta có thể nghiêm túc giảng giải cho nàng một phen, trở thành lão sư danh xứng với thực….
“Khụ!” Tô Linh Phong nhìn thấy Giản Khinh Hàn đã xem xong bài làm của nàng, còn nhìn chằm chằm vào bài làm của nàng với vẻ mặt phiền muộn u sầu nên mới ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của ông ta.
Giản Khinh Hàn khôi phục tinh thần, ngẩng đầu, nhướng mày nhìn về phía Tô Linh Phong.
“Lão sư, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Tô Linh Phong nhìn thẳng vào Giản Khinh Hàn, bình tĩnh nói.