Cảm nhận được bàn tay nhớp nháp và trơn trượt, cùng với mùi tanh xộc vào mũi, các đường gân trên trán Tô Linh Phong không ngừng co giật...
Mặc Vấn Trần ôm chặt Tô Linh, sau khi hơi thở đứt quãng một hồi, hắn triệu ra một chiếc khăn tay sạch, cẩn thận dọn dẹp những thứ vẩn đục trên tay Tô Linh Phong.
Trong mắt Tô Linh Phong lóe lên một tia băng giá, đôi môi anh đào mím chặt, không nói một lời nào.
"Tiểu nha đầu, ngươi tức giận rồi sao?" Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng hỏi.
“Chát!” Đáp lại hắn là một cái tát vang dội của Tô Linh Phong! Mạnh mẽ vả vào khuôn mặt anh tuấn của Mặc Vấn Trần...
"... ngươi thật là bạo lực." Mặc Vấn Trần bất lực mỉm cười.
Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể trốn khỏi bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong đang tiến đến, chỉ là hắn không muốn trốn…
“Cút!” Tô Linh Phong từ kẽ răng nghiến ra một từ.
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần thở nhẹ một hơi, áy náy nói: "Xin lỗi..."
Tô Linh Phong không nói lời nào, cầm lấy áo lót và quần lót mặc vào, căm tức duỗi chân ra đạp thẳng vào Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần nắm lấy mắt cá chân của nàng đặt sang một bên, vươn tay ra khóa chặt Tô Linh Phong vào lòng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng dỗ dành: "Phong Nhi, tha thứ cho ta được không? Ta chỉ là… không kiềm chế được...""Không kiềm chế được con mẹ ngươi!Tên khốn! Cuồng dục vọng!" Tô Linh Phong chửi một câu, cúi đầu cắn mạnh vào ngực Mặc Vấn Trần như muốn trút giận!
"Ư hưm…” Mặc Vấn Trần không nhịn được rên rỉ lần nữa.
Tô Linh Phong chợt nhớ ra rằng chính vì nàng cắn Mặc Vấn Trần nên hắn mới bị kích thích ‘bộc phát tính thú’, nàng vội vã nhả miệng nhỏ ra, phòng bị đến cả cơ thể hóa cứng.
Mặc Vấn Trần không động vào Tô Linh Phong nữa, chỉ ôm nàng và nói: "Còn tức giận sao? Nếu không, ngươi muốn trút giận thế nào, ta mặc cho ngươi xử lý, được không?"
Tô Linh Phong nghiến răng, không nói chuyện.
"Là ta không tốt... Phong Nhi là cô gái mà ta thích, nhất thời ta đã không kiềm chế được bản thân. Thực xin lỗi, sau này ta sẽ tôn trọng Phong Nhi..."
"Ngươi thích ta cái gì? Cơ thể này của ta còn chưa mười bốn tuổi." Tô Linh Phong hừ lạnh một tiếng: “Hay là, cái ngươi càng thích hơn chính là có được gì từ ta? Cái quỷ gì mà ‘lực U minh’ hả? Hay là quan hệ nhà họ Tô?Hay là trên người của Lăng Vân thành chủ, ông ngoại mà ta chưa từng gặp mặt có thứ đồ gì thu hút ngươi?”
“Phong Nhi!” Mặc Vấn Trần quát nhẹ một tiếng, ôm lấy mặt quả trứng của Tô Linh Phong, lông mày thanh tú cau chặt lại, nghiêm túc nói: “Không cần nghĩ ta xấu thậm tệ như vậy được không?”
"Vậy thì ngươi hy vọng ta nghĩ gì về ngươi? Hao tốn công sức để tiếp cận ta, chỉ vì nhất kiến chung tình với một con nha đầu tóc vàng chưa đủ mười bốn tuổi là ta đây? Còn làm những điều bỉ ổi với ta, loại chuyện bẩn thỉu như vậy, con mẹ nó ngươi là tên biến thái ấu dâm sao?”
Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong với ánh mắt phức tạp,im lặng không nói nửa lời.Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài: "Bây giờ ngươi vẫn còn quá nhỏ, đợi khi ngươi lớn lên, có một số chuyện ta sẽ nói với ngươi..."
Tô Linh Phong hếch cằm lên liếc nhìn Mặc Vấn Trần, giễu cợt nói: "Ngươi cũng biết ta còn rất nhỏ?"
Mạc Văn Trần lại trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên nói một câu không suy nghĩ: "Phong nhi, ngươi có tin vào vận mệnh không?"
"Ta chỉ tin chính mình!" Tô Linh Phong lạnh lùng nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy..." Mặc Vấn Trần không nói tiếp, chỉnh đốn quần áo, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Linh Phong, nhẹ nhàng nói: "Phong Nhi, xin hãy học cách tin tưởng ta, được chứ?"
Sau khi Mặc Vấn Trần nói xong, không đợi Tô Linh Phong trả lời, hắn ta niệm một câu thần chú, rồi lặng lẽ biến mất khỏi phòng...
Tô Linh Phong nhắm mắt lại và dựa vào tường, nghĩ về câu nói cuối cùng của Mặc Vấn Trần khi đi, giọng điệu của hắn dường như mang theo một ý cầu xin...
Tin tưởng? Không! Nàng không thích cái chữ buồn cười này…