Tư Thời Vũ cấu vào tay Phương Quỳnh Chi làm cô cười khúc khích.
“Cậu ngại gì chứ, Mặc Hi Thần cũng biết mình trêu anh ấy thôi mà!”
Cả đoạn đường về ngày hôm ấy Tư Thừa Vũ cảm thấy vui vẻ, ấm áp hơn hẳn mọi khi, cô cùng hai người bạn thuở bé của mình vừa đi vừa trò chuyện không dứt. Dù sao cô cũng đã có những người bạn ở nơi xa lạ này rồi, không còn cảm thấy lẻ loi nữa.
Nhưng vừa bước chân vào Tư gia cô lại có cảm giác lạnh lẽo, kỳ quái. Trong nhà không hề có chút ánh sáng nào, Tư Thời Vũ vừa tính bật đèn lên thì có tiếng tằng hắng, sau đó là tiếng quát.
“Nhị Tranh, nói ngay cho bà chủ biết, mấy món trang sức này mày lấy từ đâu ra!”
Ánh đèn vừa sáng lên thì Tư Thời Vũ kinh hãi nhìn thấy Nhị Tranh - người giúp việc vẫn theo cô làm những việc lặt vặt nằm sóng soài trên mặt đất, cả người bê bết máu, có lẽ cô vừa trải qua một trận roi vọt dã man.
“Thưa bà chủ…con không biết! Con không có lấy mà.” Nói đoạn Nhị Tranh khóc nấc lên từng cơn.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Tư Thời Vũ khẽ nhíu mày.
Loading...
“Mày còn hỏi nữa à, nếu con Nhị Tranh không ăn cắp trang sức mang ra ngoài bán thì chính là mày! Nhà này đúng là đã sai lầm khi dung dưỡng một đứa đã vô dụng lại còn sinh tật trộm cắp như mày đó, Tư Thời Vũ!”
Tư Thời Vũ tức giận tột cùng. Đây không phải là kiểu vu oan giá họa thường thấy hay sao chứ!
“Sao bà khẳng định được là những vật này là do tôi lấy, tôi thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy qua?”
Hạ Hồng Yến hừ mũi, vẻ độc ác lộ ra trên gương mặt sắc sảo được trang điểm kỹ càng.
“Có đứa ăn cắp nào lại đi thừa nhận mình ăn cắp hay không chứ. Phát hiện ra trong phòng mày thì chính là mày ăn cắp, còn có dì Vương và quản gia Kim làm chứng, mày đừng hòng chối cãi!”
Tư Thời Vũ thừa biết cả dì Vương và quản gia Kim đều là tay sai đắc lực của Hạ Hồng Yến. Cái bẫy này xác định cô phải nhảy vào rồi.
“Bà tính làm gì, tôi không có ăn cắp, bà không được vu oan cho tôi!”
Hạ Hồng Yến lạnh lùng ra lệnh.
“Kéo Tư Thời Vũ xuống đánh cho nó một trận, cho đến khi nào nó thừa nhận thì thôi. Không mạnh tay với nó thì có còn tưởng nhà này không còn chút gia pháp nào. Sau này bọn người hầu trong nhà lại học theo thói trộm cắp quen tay của chủ nhân nữa!”
Cả đám gia nhân không ai dám cãi lệnh Hạ Hồng Yến liền nhào đến, đẩy Tư Thời Vũ nẳm sấp mặt xuống đất mặc cho cô điên cuồng vùng vẫy, gào thét.
Cô lo lắng nhìn ra cửa, nếu như Tư Hàn San trở về kịp thì có thể cô sẽ thoát nạn, nhưng giờ này chắc hẳn ông ta vẫn đang ở công ty.
Tư Thời Vũ cảm nhận được đòn roi chuẩn bị giáng xuống thì chợt ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Hồng Yến đang ngồi bỗng nhiên đứng bật dậy, mặt có vẻ hốt hoảng, dù sao bà ta cũng xem trọng nhất là thể diện mà người đang bước vào chính là Bạch Hạc Ngôn cùng với ông nội của anh ta – Bạch Hạc Ninh.
“Ở Tư gia hôm nay có vẻ náo nhiệt nhỉ! Chà, chà, đây là chuyện gì đây?”
Bạch Hạc Ninh làm ra vẻ hứng thú nhìn Thời Vũ đang nằm bệt dưới sàn.
Còn Bạch Hạc Ngôn nhìn thái độ hống hách của Hạ Hồng Yến liền ngứa mắt, không nhịn được lên tiếng.
“Không ngờ Tư Phu nhân vậy mà lại sử dụng đòn roi bạo lực như vậy, lại còn là đối với con gái riêng của chồng. Tin đồn này lan ra ngoài có phải là có chút không hay hay không?”
Hạ Hồng Yến mặt tái hẳn đi. Nhanh chóng lao đến kéo Tư Thời Vũ dậy nhưng cô dứt khoát đẩy ta bà ta ra.
“Không phải, tôi làm gì mà lại ra tay với Tư Thời Vũ kia chứ, chỉ là hù dọa con bé thôi. Huống chi nó còn có thói ăn cắp vặt, tôi trừng phạt nó cũng chỉ là muốn tốt cho nó thôi!”
Hạ Hồng Yến xua tay phân bua, bà ta vẫn còn tức Tư Thời Vũ vì từ chối lòng tốt của bà ta.
“Người đâu, kéo Nhị Tranh vào trong đi, đừng để nó làm bẩn mắt Bạch gia!”
Bạch Hạc Ngôn hừ một tiếng, đi đến đưa tay đỡ Tư Thời Vũ dậy. Ngay sau đó quay sang nhìn Hạ Hồng Yến, cau mày.
“Bà nói Tư Thời Vũ ăn cắp nữ trang của bà, là những món nào, có thể đưa tôi xem được không?”
Hạ Hồng Yến vẫn nghĩ mình nắm chắc phần thắng nên ngạo nghễ gọi dì Vương.
“Dì Vương, mang mấy món nữ trang tìm thấy trong phòng Tư Thời Vũ ra đây cho tôi. Quả thật làm Nhị Thiếu gia đây chê cười rồi!”
Bạch Hạc Ngôn khoanh tay, tỏ vẻ không quan tâm đến lời của Hạ Hồng Yến khiến mặt bà ta xám đi một cách khó coi.
“Đây, thưa Thiếu gia!”
Dì Vương cầm mấy món trang sức Hạ Hồng Yến đã đưa cho bà ta ra trước mặt Bạch Hạc Ngôn cho anh ta xem.
Tư Thời Vũ nhìn vẻ mặt của Bạch Hạc Ngôn, không biết anh ta tính giở trò gì. Tuy thế trong lòng cô có đôi chút biết ơn vì Bạch gia đã đến kịp thời.
Bạch Hạc Ngôn hắng giọng, mỉm cười ý nhị nhìn Hạ Hồng Yến.
“Những món trang sức đều là tôi mua tặng cho Tư Thời Vũ, cô ấy vẫn chưa nói với bà hay sao? Thật ra mà nói, nó cũng chẳng đáng giá gì nên tôi nghĩ cô ấy khiêm tốn không muốn khoe khoang như một số người. Nếu Tư Phu nhân đây vẫn kiên quyết nghĩ đây là Tư Thời Vũ ăn cắp vậy chẳng phải gián tiếp nói là tôi ăn cắp hay sao chứ?”
Hạ Hồng Yến há hốc miệng, bà ta không ngờ tới khả năng này nên lắp bắp không nói nên lời.
Bạch Hạc Ngôn vậy mà lại ra mặt giúp Tư Thời Vũ.
Bạch Hạc Ngôn trực tiếp cầm những món nữ trang đó nhét vào tay Tư Thời Vũ, nói cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Nữ trang này của em nên cất cẩn thận đi, kẻo người khác lại hiểu lầm em lấy cắp đấy!”
Ngay cả người được giúp là Tư Thời Vũ cũng còn không tin vào tai mình.
Bạch Hạc Ngôn này quả thực trơ trẽn mà!