Bạch Hạc Ngôn bật cười, ánh mắt ngập tràn thích thú không giấu diếm.
“Hóa ra hôm đó em tưởng là tôi đến trường học đón con nên mới tỏ ra lạnh nhạt thế à? Em đang ghen sao?”
Dao Tinh Vũ bị Bạch Hạc Ngôn nói trúng tim đen nên lúng túng, mặt cô đỏ lựng từ hai má lan dần đến tận mang tai.
“Ghen tuông gì chứ? Rõ ràng anh bảo với Tiểu Thiên, hai anh em học chung với nhau thật là tốt còn gì?”
Dao Sơ Ảnh nghe hai người Dao Tinh Vũ với Bạch Hạc Ngôn đối đáp qua lại nãy giờ vẫn chưa hiểu rốt cục là xảy ra chuyện gì liền nôn nóng cắt lời.
“Bạch Hạc Ngôn, cậu phải giải thích rõ cho tôi. Nếu như cậu thật sự đã thành gia thất thì đứa con này cậu cũng không cần nhận, đừng dây dưa với Dao Tinh Vũ nhà chúng tôi! Dao gia là danh gia vọng tộc ở Trữ Châu này, không thể nào mang tiếng xấu được! Huống chi bây giờ cũng đang có rất nhiều mối đang ngấp nghé muốn hỏi Dao Tinh Vũ!”
Bạch Hạc Ngôn nghe thấy vậy liền khẩn trương xua tay.
“Dao tổng, là do Dao Tinh Vũ hiểu lầm lời của tôi mà thôi! Hôm đó đứa trẻ mà tôi đón là Duy Duy, bạn cùng lớp với Tiểu Thiên, cũng là con trai của em thứ ba tôi – Bạch Hạc Kiêu!”
“Bạch Hạc Kiêu nhà cậu ta nghe nói vẫn chưa kết hôn kia mà, Tần Ý Lam còn đang dạm hỏi náo nhiệt bên ngoài, làm thế nào mà lại có con năm tuổi rồi?” Loading...
Dao Sơ Ảnh nhíu mày nghi ngờ.
“Đứa trẻ này là Bạch Hạc Kiêu mới vừa mang về Bạch gia, vẫn còn đang được giấu kín, không ai biết mẹ nó là ai, mà cậu ta cũng nhất mực không chịu tiết lộ!”
“Thật à! Để ta tìm hiểu thêm. Nếu như ta phát hiện ra cậu lừa Dao gia thì không hay đâu! Cũng đã muộn rồi, chuyện hôm nay nói đến đây thôi!”
Bạch Hạc Ngôn nôn nóng nhìn Dao Sơ Ảnh.
“Nếu như tôi thật sự chưa thành thân thì có phải còn cơ hội với Dao Tinh Vũ hay không?”
“Chuyện này đâu phải tôi nói là được, còn phải xem ý của Dao Tinh Vũ thế nào nữa!”
Sau chuyện hiểu lầm Bạch Hạc Ngôn được sáng tỏ, Dao Tinh Vũ không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm như nhấc được một tảng đá lớn. Cô liếc mắt nhìn Bạch Hạc Ngôn.
“Tôi mới không thèm gả cho anh. Trả Tiểu Thiên cho tôi!”
Nói đoạn cô đi đến đón lấy Tiểu Thiên từ tay của Bạch Hạc Ngôn, cậu nhóc lúc này đã ngủ rất say rồi, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ như một chú mèo đang gừ gừ.
Dao Sơ Ảnh cũng đứng dậy, biểu hiện muốn đuổi khách.
“Bạch Thiếu gia cậu cũng nên về đi!”
Bạch Hạc Ngôn đứng dậy, gật đầu chào Dao Sơ Ảnh, luyến tiếc nhìn hai mẹ con Dao Tinh Vũ đang ôm nhau ngồi trên ghế sô pha.
“Dì Thẩm, mau ra tiễn Bạch Nhị Thiếu gia ra về dùm tôi!”
Bạch Hạc Ngôn nhìn thấy thái độ dứt khoát của Dao Sơ Ảnh liền nhanh chóng rời đi.
“Mẹ thấy hình như con cũng thích anh ta phải không?”
Dao Sơ Ảnh chờ Bạch Hạc Ngôn rời đi liền tò mò hỏi. Kể từ khi sinh Tiểu Thiên đến nay, vẫn chưa khi nào bà nghe con gái mình nhắc đến người đàn ông nào khác.
“Không có mà mẹ, chỉ là trước khi xảy ra chuyện ở Bạch Xuyên con với anh ta có giao ước kết hôn với nhau vì anh ta không muốn lấy một trong hai đứa con gái kia của Tư Hàn San. Chỉ là đóng một vở kịch nhỏ thôi mà không ngờ anh ta lại chấp niệm như vậy!”
Dao Sơ Ảnh thật ra trong lòng cũng khó xử. Bạch Hạc Ngôn tuy là Bạch Vũ Tộc nhưng Tiểu Thiên lại quấn quít cậu ta như vậy, chia cắt tình cảm cha con sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của đứa trẻ!
“Ừ, chuyện này mẹ cũng không có ý kiến gì, quyết định là ở con thôi! Thực ra chuyện kết hôn cũng không phải là không được, nhà chúng ta cũng có thua kém gì Bạch gia đâu, lúc nào cũng có ngoại lệ!”
“Con chưa nghĩ đến chuyện kết hôn đâu mẹ! Thôi, mẹ nghỉ sớm đi, con đưa Tiểu Thiên lên phòng ngủ đây ạ!”
Dao Tinh Vũ lắc đầu, cô cũng không muốn nói thêm chuyện này vì bản thân cũng chưa thể xác định được tình cảm với Bạch Hạc Ngôn là gì!
Kết quả của cả đêm thao thức suy nghĩ linh tinh là sáng nay Dao Tinh Vũ vừa đi xe đến công ty vừa ngủ gà ngủ gật. Cô tựa cả người vào băng ghế sau, cứ thế mà thiếp đi cho đến khi điện thoại reo lên ầm ĩ.
“Dao minh tinh à! Bao giờ thì cậu mới đến thế? Buổi ghi hình hôm nay qua trọng lắm đấy!”
Dao Tinh Vũ lúc này mới sực tỉnh, cô cuống quýt giục tài xế chạy nhanh hơn.
“Thôi chết, mình đúng là đãng trí thật rồi! Mình đang trên đường đến công ty đây, chịu khó chờ mình một tí!”
“Ừ, cậu liệu mà nhanh lên đấy, thật là sốt cả ruột mà!”
Dao Tinh Vũ vừa tắt điện thoại của Vương Hỷ Thước thì điện thoại lại reo lên lần nữa, lần này là Dao Phương gọi đến. Mấy ngày nay cô giao phó cho Dao Phương cùng nhóm cận vệ của ông đến mỏ đá Thủy Vân Đàm một chuyến để xem xét tình hình, lần này chắc chắn đã có kết quả rồi!
“Tôi nghe đây chú Phương! Bên mỏ đá mọi chuyện ổn cả chứ?”
Bên kia đầu dây dường như tín hiệu không được tốt lắm, cứ vang lên những tiếng rè rè.
“Dao Tiểu thư, có chuyện không hay xảy ra rồi! Người của Tư gia không chịu nhượng bộ cũng không chịu rút lui, còn xô xát với người của chúng ta, Nhị Tứ bị thương ở chân hiện đang tạm lánh ở nhà cũ của Tiểu thư!”
Dao Tinh Vũ hốt hoảng đến bần thần cả người. Không ngờ Tư Hàn San vậy mà dám chơi “mưu hèn kế bẩn” như vậy, ông ta dứt khoát không cam tâm trả lại mỏ đá cho Dao gia rồi nên mới sống chết cố thủ như vậy! Đã thế còn làm bị thương người của Dao gia nữa chứ!
“Chú Phương, hiện tại bên chú có bao nhiêu người, có chống đỡ được hay không?”
“Tôi đi thăm dò trước nên chỉ mang theo năm người mà thôi! Lực lượng hiện tại khá mỏng, không đủ chống chọi với Tư gia!”
Dao Tinh Vũ chậc lưỡi.
“Chú cứ gọi người đến tiếp viện đi, bây giờ tôi sẽ đi đến đó ngay, có người của Dao gia vẫn hơn!”
“Nhưng có cần báo với Dao chủ nhân hay không?” Dao Phương ngập ngừng lo sợ.
“Không cần đâu! Chuyện này khoan hẵng kinh động đến mẹ tôi!”