“Ôi, đau đầu quá, nước, làm ơn cho tôi nước!”
“Tiểu thư, nước chanh mật ong nóng giải rượu đây, để tôi đỡ cô!”
Tư Thời Vũ nheo nheo mắt, cô vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài mê man. Trước mắt cô là một người phụ nữ xa lạ đang cẩn thận đỡ lưng cô ngồi dậy tựa vào giường, khung cảnh xa hoa, tráng lệ của căn phòng này cũng chẳng có chút nào quen thuộc nhưng cô lại thấy thoải mái lạ lùng.
Chỉ cần không phải trở về Tư gia thì cô có thể yên tâm rồi!
Tư Thời Vũ đưa tay đỡ cốc nước chanh từ tay người phụ nữ kia, e dè hỏi.
“Xin hỏi đây là đâu, bà là ai? Là ai đã đưa tôi về đây?”
“Tiểu thư đừng khách sáo, tôi tên là Dao Thẩm, cứ gọi tôi là cô Thẩm là được, tôi là quản gia của Tinh Dao. Xin tiểu thư chờ một lát, bà chủ sẽ sang ngay!”
Tư Thời Vũ gật đầu ngoan ngoãn. Dưới tác dụng của thuốc mê, bây giờ đầu cô cứ quay cuồng, cô còn chẳng nhớ làm sao mà mình lại ngất đi, là ai đưa cô về đây nữa!
Khi Tư Thời Vũ vừa uống xong ngụm chanh mật ong cuối cùng trong cốc thì cửa phòng khẽ khàng mở ra, dì Thẩm cúi đầu cung kính. Một người phụ nữ quý phái, diễm lệ với quần là áo lượt sang trọng ung dung bước vào phòng. Mùi nước hoa ngọt ngào tỏa ra từ người bà lan ra khắp không gian tựa như cả một vườn hoa mùa xuân vừa hé nở.
“Mùi của sự giàu có là đây sao?”
Tư Thời Vũ không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Nhìn lại mình lại ăn mặc quá đỗi rách rưới, tóc tai thì xơ xác, mặt mũi tái nhợt chắc hẳn rất khó coi, cô cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thẳng vào người phụ nữ sang trọng kia.
Nhưng trái với lo âu của Tư Thời Vũ, vừa nhìn thấy cô thì bà nhanh chóng bước đến, ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay cô thân thiết.
“Tư Thời Vũ, con có nhận ra ta không?”
Tư Thời Vũ chăm chú nhìn gương mặt được trang điểm tinh tế của người phụ nữ trước mặt, đúng là có chút quen nhưng nhất thời cô không nhớ là đã gặp qua ở đây nên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bà thật sự quá đẹp, con chưa nhìn thấy ai đẹp như vậy qua!”
Người phụ nữ sững người trong giây lát.
“Ta là Dao Sơ Ảnh, là chị em song sinh với mẹ con – Dao Sơ Nguyệt! Chẳng nhẽ con chưa từng nhìn thấy mẹ con hay sao?”
Trong đáy mắt Tư Thời Vũ ánh lên tia kinh ngạc. Những giọt nước mắt trong suốt từ khóe mặt bắt đầu rơi xuống, hóa thành trân châu lấp lánh.
“Bà thật sự là người thân của con sao? Sao nước mắt con lại biến thành trân châu?”
Tư Thời Vũ thốt lên kinh ngạc.
Dao Sơ Ảnh rút khăn tay lau nước mắt cho Tư Thời Vũ, rồi ôm chầm lấy cô đầy xúc động.
“Con đã chịu khổ rồi, đây chính là nhà của con, ta chính là người thân của con. Từ nay trở đi ta không cho phép ai bắt nạt con nữa!”
Tư Thời Vũ hạnh phúc mỉm cười.
“Còn có nhiều điều con vẫn chưa biết, để từ từ ta sẽ giải thích từng chuyện cho con hiểu. Mấy năm nay ta không ngừng truy tìm tung tích mẹ con con, đến khi tìm ra được Thủy Vân Đàm thì vú nuôi của con đã bị người ta ám hại, nguồn tin duy nhất cũng bị cắt đứt từ đó! Ta không ngờ mẹ con vậy mà lại trốn ở Thủy Vân Đàm rồi sinh ra con!”
“Tại sao mẹ con lại phải bỏ trốn ạ? Con chỉ có duy nhất một tấm ảnh của mẹ con, nhưng rất mờ, nên con mới không nhận ra dì. Mà thật ra mẹ con lưu lạc bên ngoài, chịu cực khổ nên nhan sắc cũng tàn phai, không còn đẹp như thời trẻ nữa, rất khác biệt!”
Dao Sơ Ảnh đau lòng nhìn cô gái gầy gò ốm yếu trước mặt. Tư Thời Vũ thừa hưởng nhiều nét đẹp từ mẹ nhưng nhiều năm nay có lẽ cô đã sống quá kham khổ rồi nên cả người yếu ớt chẳng còn chút sức sống nào, da dẻ lại khô xạm, đầu bù tóc rối.
Tư Hàn San lấy danh nghĩa làm cha để nhận Tư Thời Vũ về nhưng mục đích chỉ là giành quyền lợi sở hữu hợp pháp mỏ đá quý ở Thủy Vân Đàm mà Dao Sơ Nguyệt để lại thôi. Sau đó lại thẳng tay xóa bỏ tất cả dấu tích liên quan đến Dao Sơ Nguyệt để Dao gia không thể nào tìm ra được tung tích của mẹ con Tư Thời Vũ.
“Sau này con cứ gọi ta là mẹ, coi như là mẹ con vậy. Dù sao Sơ Nguyệt với ta cũng là chị em song sinh, về dáng vẻ chẳng có chút khác biệt nào cả.”
Tư Thời Vũ lại rơm rớm nước mắt. Cô nhào đến ôm lấy Dao Sơ Ảnh.
“Rốt cục mình cũng đã có mẹ rồi!”
“Ta nghĩ vú nuôi cũng đã che giấu thân phận của con suốt bao nhiêu năm nay. Chúng ta là Dao Ngư tộc, là tộc người cá, cho nên khi con khóc nước mắt sẽ biến thành trân châu. Tộc chúng ta sống hòa lẫn vào thế giới loài người, nên một số tập tính phải dần dần kìm nén bớt! Con có biết bơi không?”
Tư Thời Vũ ngạc nhiên nhìn Dao Sơ Ảnh, cô nhớ đến lúc mình bị rơi xuống biển, hay lúc nhỏ bị ngã xuống hồ, cô đều suýt chết đuối.
“Hóa ra còn có nhân ngư không biết bơi như mình hay sao?”
Tư Thời Vũ lúng túng trả lời.
“Con không biết bơi, từ bé vú nuôi đã không cho con đến các nơi sông hồ, ao suối. Có lần con còn suýt chết đuối nữa! Nếu vậy có phải con không phải là Dao Ngư tộc không?”
Dao Sơ Ảnh bật cười, xoa đầu Tư Thời Vũ.
“Con bé ngốc này! Vú nuôi con đã rất cẩn thận để che giấu thân phận thật sự của con nên mới không cho con xuống nước. Con có biết tại sao không, đó chính là vì khi xuống nước, tóc của Dao Ngư Tộc chúng ta sẽ lập tức biến thành màu xanh và phát ra ánh sáng lân tinh chói mắt, rất thu hút. Nếu vô tình bị người khác nhìn thấy sẽ không hay!”
“Thật ạ, con chưa từng nhìn thấy tóc con biến đổi thành màu xanh bao giờ cả!”