“Quỳnh Chi, cậu kéo mình đi đâu đấy?”
Hôm nay, Tư Thời Vũ vừa rời khỏi trường đã nhìn thấy Phương Quỳnh Chi chờ sẵn, dáng điệu rất nôn nóng.
“Mình có mấy người bạn ở nước ngoài về, hôm nay họ tổ chức tiệc nên mời mình, mình muốn rủ cậu đi cùng cho vui ấy mà!”
Tư Thời Vũ lắc đầu. Cô vốn dĩ không thích tiệc tùng, từ khi bước chân vào Tư gia, chỉ có chị em Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi là hay tham dự, còn cô thì tuyệt nhiên bị bỏ rơi. Buổi tiệc duy nhất cô vừa tham gia thì ngay sau đó bị ám hại đẩy xuống biển nên cô có chút dị ứng với tiệc tùng, hội hè.
Phương Quỳnh Chi buồn bã.
“Mình không có quen biết nhiều bạn bè ở đây, nhưng cũng không thể không tham gia.”
Tư Thời Vũ nhíu mày khó hiểu.
“Tại sao cậu lại phải tham gia buổi tiệc mà cậu không thích kia chứ?”
Phương Quỳnh Chi ấp úng.
“Tại vì mình có thích một người, mà mình biết chắc anh ấy sẽ xuất hiện trong buổi tiệc đó. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy!”
Loading...
“Vậy à, mình cũng không biết sao nữa. Mình bình thường không thích đến một nơi tiệc tùng đông người!”
Tư Thời Vũ đắn đo, cô rất muốn giúp Phương Quỳnh Chi nhưng lại không biết có nên ép mình đến một nơi xa lạ hay không?
“Đi đi, đi với mình một lát thôi! Chỉ cần mình gặp được anh ấy tặng quà xong thì chúng mình về ngay. Mình hứa đấy!”
Tư Thời Vũ bị vẻ mặt đáng thương của Phương Quỳnh Chi lay động, dù sao đây là lần đầu tiên người bạn thân này mở miệng ra nhờ vả cô, cô không giúp thì cũng thật áy náy trong lòng.
“Ừ, vậy mình đi với cậu. Mấy giờ thì phải đến đó?”
“Khoảng bảy giờ tối mình đến đón cậu nhé, ăn mặc đẹp một xíu là được, nhớ trang điểm lên đấy!”
“Ừ, mình nhớ rồi!”
Tư Thời Vũ đứng trước gương ngắm nghía, nhìn cô thật lạ lẫm với mái tóc dài búi cao, gương mặt được trang điểm nhẹ làm nổi bật đôi mắt màu nâu nhạt và đôi môi đỏ mọng màu anh đào vừa chín tới. Không muốn mình quá nổi bật nên cô chỉ mặc một chiếc váy đen kín đáo dài qua gối.
Phương Quỳnh Chi vừa nhìn thấy Tư Thời Vũ đứng trước cổng thì vẫy tay điên cuồng.
“Cậu đúng giờ thật đấy, mau lên xe đi! Hôm nay cậu trang điểm lên trông thật là xinh đẹp, sao ngày thường cậu lại xuề xòa thế?”
Tư Thời Vũ gãi tai, bối rối.
“Mình không thích quá phô trương, chỉ muốn mọi người đừng để ý đến mình thôi!”
“Cậu thật là, lát nữa ngại thì cứ đi theo mình nhé!”
Tư Thời Vũ gật đầu, trong lòng có đôi chút hồi hộp.
Bữa tiệc diễn ra tại khuôn viên một biệt thự sang trọng bên bờ hồ, từ xa xa đã nghe tiếng nhạc vang lên ầm ĩ xen lẫn tiếng nói cười hoạt náo. Phương Quỳnh Chi nắm tay Tư Thời Vũ cùng đi vào trong, trời tối, ánh đèn thì mờ ảo nên Tư Thời Vũ chẳng nhìn rõ ai với ai cả.
“Người mà cậu thích là ai vậy? Tối quá mình chẳng nhìn thấy rõ ai với ai cả.”
Phương Quỳnh Chi đưa tay lên môi dáng vẻ bí ẩn.
“Một lát nữa cậu sẽ biết thôi. Cứ ngồi đây chờ mình nhé, có bánh trái cây và bánh phô mai đấy, mình đi lấy ít nước ép cho cậu, thích uống gì nào?”
“Cho mình một nước cam đi, cảm ơn cậu nhiều!”
Phương Quỳnh Chi nháy mắt với cô.
“Có ngay, Tư tiểu thư.”
Trong một khoảng thời gian ngắn Phương Quỳnh Chi đã quay trở lại, trên tay là một ly nước cam ép, cô đưa cho Tư Thời Vũ.
“Cậu thấy không khí nơi này thế nào? Không phải quá khó chịu chứ?”
Tư Thời Vũ lắc đầu.
“Không, mình thấy cũng vui lắm.”
“Ừm, cậu uống nước đi, không nước hết lạnh đấy!”
Tư Thời Vũ xoay xoay chiếc ly trong tay, khẽ uống một ngụm, nước cam ngọt gắt từ từ trôi xuống cổ họng. Mùi vị này đột nhiên làm cô có chút quen thuộc, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
“Không thể nào, Quỳnh Chi không có lý do nào lại hạ dược cô!”
Nhưng cơ thể Tư Thời Vũ một lần nữa phản kháng lại suy nghĩ của cô, một lần nữa trong vòng chưa đến một tháng cô lại bị người ta hãm hại. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Tư Thời Vũ thấy hai mắt mình nặng trĩu, cả người lừ đừ chẳng còn chút sức lực nào nữa. Trước khi hai mắt nhắm hẳn cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cô đưa tay lên muốn cất tiếng gọi nhưng không thể nào cất nổi lời.
“Hi Thần, Hi Thần, mau đến cứu em!”
Cô lẩm nhẩm trong miệng.
“Đến lúc nào rồi mà còn cầu cứu Hi Thần, đồ ngu ngốc! Anh ấy còn không biết mày đến đây nữa là!”
Phương Quỳnh Chi lúc này nhìn Tư Thời Vũ đã tạm thời ngất đi nằm gục xuống bàn bằng ánh mắt hả hê. Trong thâm tâm cô ta không ngừng gào thét, vui mừng. Rốt cục cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Mặc Hi Thần, không còn Tư Thời Vũ nữa, Mặc Hi Thần sẽ chẳng mấy chốc mà quên hẳn cô ta.
Tư Quỳnh Chi cầm điện thoại lên, nhanh chóng bên kia đã có người bắt máy.
“A lô, Phương Quỳnh Chi đấy à? Cô xử lý xong chưa?”
“Đã xong rồi, bây giờ muốn đưa cô ta đi đâu đây? Để tôi đưa cô ta đi một đoạn, coi như nể tình cô ta là bạn thân!”
Phương Quỳnh Chi cười khúc khích trong điện thoại.
“Haiz, chắc đến chết Tư Thời Vũ cũng không tưởng tượng được mình lại chết trong tay người bạn mình tin tưởng nhất đâu nhỉ! Mang cô ta đến phòng 1105, khách sạn Bạch Xuyên đi. Cô có cầm thẻ VIP mà tôi đưa cho cô rồi chứ! Cứ lên thẳng, chẳng ai cản đâu!”
“Được, tôi biết rồi!”
Tư Nhã Thi cúp máy, miệng cô ta vẽ nên một nụ cười quỷ dị. Kế hoạch đã bước đầu thành công rồi, bây giờ chỉ còn chờ bên Tần Ý Lam phối hợp nữa là có thể nhanh chóng giải quyết Tư Thời Vũ.
“Mẹ, Quỳnh Chi đã hạ thuốc cho Thời Vũ rồi, bây giờ đang đưa cô ta đến khách sạn đấy! Mẹ mau gọi cho Tần Ý Lam đi.”
Hạ Hồng Yến nãy giờ chờ trong phòng đã nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa, nghe Tư Nhã Thi nói vậy ngay lập tức lấy điện thoại ra.