"Ngươi quen biết bằng cách nào?"
Quen biết? Ai? Lời này rơi vào tai, xoay vài vòng trong đầu, mới bừng tỉnh.
Thật ra câu này của Luyện nhi cũng không khó hiểu, khiến người ta ngập ngừng là bởi vì nguyên nhân đằng sau câu nói này, nếu không phải do mình nghĩ nhiều, vì sao cảm giác giống như... Tôi chớp mắt, một bên "chải chuốt" đủ loại ý nghĩ vừa nhảy ra trong lòng, một bên làm như dây dưa nói:
- Cái gì?
Muốn nhân cơ hội quan sát phản ứng của nàng.
Luyện nhi "hừ" một tiếng, nhíu mày nói:
- Ngươi vừa mới hát khen người ta, chẳng lẽ nháy mắt đã không nhớ nữa rồi?
Ý cười ban đầu trên gương mặt thoáng chốc lạnh xuống.
Người quen biết nàng sơ sơ cũng hiểu, đây là điềm báo nàng không vui, mình làm sao dám sơ suất, cũng không kịp chải chuốt một đống lộn xộn trong đầu, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, thẳng thắn trả lời:
- Cái gì A Lạp Mộc Hãn ở đâu ra? Ta chỉ hát một ca khúc mà thôi, trước đây từng nghe người khác hát, nói gì mà quen biết hay không, đều là bịa chuyện thôi.
- Thật à? Trước đây?
Luyện nhi rất hiếm khi không tin tôi, nhưng lần này nàng khăng khăng không tin, hoặc chí ít thái độ cũng là nửa tin nửa ngờ, đôi mắt trong suốt kia hơi híp lại, liếc về phía bên này nói:
- Ca từ rõ ràng mang phong tình nơi này, ở Trung Nguyện làm sao nghe được? Ngươi đừng bắt nạt ta không hiểu biết, lại nghĩ đến dỗ dành ta, cái này không được.
Người này xác thật không dễ dụ như lúc bé nữa, tôi ngượng ngùng gãi gãi mặt, cười xòa giải thích:
- Thật mà, là khi mấy năm trước không ở Hoa Sơn, nghe được từ chỗ một thầy thuốc thích vân du bốn phương, lúc đi ngang làng của ta thì nán lại vài ngày, ngày thường làm nghề y xem bệnh, uống say vào sẽ thích hát nhạc Hồ, có lẽ là từng đến Tây Vực, ta nghe nhiều lần, vô tình nhớ kỹ vài khúc mà thôi.
Nói dối không cần soạn trước là chuyện rất lâu rồi chưa làm, coi như là bị dồn ép bất đắc dĩ, nếu không chẳng lẽ khai báo từng học được trên ti-vi? Bản thân giải thích mặt không biến sắc tim không đập, bên kia Luyện nhi nghe vào, đoán là cảm thấy vẫn hợp tình hợp lý, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, còn nhẹ gật gật đầu.
Những chi tiết nhỏ này tôi đều thu vào trong mắt, cảm thấy hẳn là đã qua cửa, đang định một lần nữa thu dọn những suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên nghe được giọng nói của nàng vang lên:
- Vậy... ngươi hát một bài khác nghe thử xem?
- ... Ơ? - Lần này thật sự là ngây người không kịp ứng phó.
- Kêu ngươi hát một bài khác nghe xem.
Thiếu nữ trước mắt lập lại một lần, hoàn toàn là giọng điệu sai bảo, bá đạo tựa như quan lớn ở trong quán rượu chọn một tiểu khúc, ngay cả nụ cười có dụng ý xấu cũng có chút tương tự:
- Là ngươi đã nói nhớ kỹ vài khúc, nếu thật sự như vậy, hát bài khác sẽ không khó chứ? Hoặc là, ngươi căn bản đang dỗ dành người? Vậy ta tuyệt đối sẽ không giảng hòa với ngươi.
Không khỏi nghẹn họng, nàng đúng là... càng ngày càng không dễ dụ như ngày bé nữa rồi...
Đứng trên cồn cát, lúc này gió bất giác nổi lớn hơn chút, mang theo tiếng trống nhạc xa xa, quay đầu nhìn lại, mấy đốm lửa đặc biệt bắt mắt trong bóng đêm, bóng người bên ngoài ánh lửa hỗn loạn, vẫn tiếp tục vui vẻ hào hứng hát hò cười nói, toàn bộ đều không hề biết trong lúc vô tình đã gây thêm phiền toái gì cho người khác...
Bởi vì ý nghĩ này xen vào, vô tình thất thần một lúc, mà trầm mặc này rơi vào trong mắt Luyện nhi hình như làm nàng hiểu sai ý, lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận:
- Thế nào? Hát không được? Nói như vậy ngươi quả nhiên là dỗ dành chơi đùa ta!
Tôi bị nàng dọa giật mình, thầm nghĩ hỏng rồi, nhanh chóng thu hồi ánh mắt quay sang nhìn nàng, giải thích:
- Luyện nhi không phải, chỉ là... những ca khúc kia không thuộc lắm, nào có nói hát liền hát, vừa rồi là nghe người ta diễn tấu mới vô tình nhớ tới một ca khúc, bây giờ dù sao cũng phải cho người ta suy nghĩ lại chứ?
- Lúc tiểu cô nương kia kêu hát, vì sao sẽ hát liền? Đến phiên ta, lại cần phải nghĩ, hừ...
Nàng cũng không nổi giận, chỉ vung tay nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý người nữa.
Từ lúc bắt đầu, tôi có chút không nắm chắc tâm tư hành động này của Luyện nhi, nàng truy cứu vấn đề này, thật sự chỉ là tò mò thôi? Hay là bởi vì lưu ý? Nếu là bởi vì lưu ý, vậy thì lưu ý điểm nào? Là người được khen ngợi trong bài hát? Nhưng một câu vừa rồi, vì sao lại giống như là nhắm vào tiểu nha đầu kia...
Mà ngoài ra, quan trọng hơn là, phần lưu ý kỳ quái này, đến tột cùng là bắt nguồn từ thói quen không phục của nàng? Cũng có thể là...
Không dám hy vọng xa vời, vẫn cứ mơ hồ mong đợi, ngược lại thành một sự việc giày vò người, đoạn thời gian gần đây tôi xem như mới thật sự lĩnh hội được sự cam khổ trong đó, nếu như... Nếu như giả sử nói đây là "ghen", như vậy, cho dù là cử chỉ vô ý của nàng, cho dù có thể lý giải được nguyên nhân, cũng đủ để làm người mừng thầm không thôi.
Dưới dòng suy nghĩ chủ đạo này, bản thân không kìm lòng được mà mỉm cười, thấy Luyện nhi bên cạnh đang nổi giận, một bên sườn mặt hơi nâng lên, dung nhan ở dưới ánh trăng vẫn động lòng người như vậy, tâm tình không hiểu sao đột nhiên tốt đẹp, vui tươi hớn hở nói:
- Được rồi, trái lại nhớ đến một khúc, Luyện nhi ngươi thật sự muốn nghe?
Sau đó đúng như dự đoán bị nàng trừng một cái, giống như đang nói "ngươi biết rõ còn hỏi".
Thế là hít một hơi gió đêm, bên tai là tiếng nhạc mơ hồ xa xa, dựa theo đệm nhạc mơ hồ này, chậm rãi thở ra làn gió đêm vừa mới hít vào, từ khúc nhẹ nhàng nhảy ra xen lẫn bên trong.
Lần này vẫn là một ca khúc dân ca Tân Cương, là bài hát mà ở thế giới kia phần lớn người biết hát đều sẽ hát, miệng chậm rãi ngâm ca, ánh mắt chớp cũng không chớp lén nhìn người bên cạnh. Luyện nhi vẫn chưa nhìn tôi, vẫn là dáng vẻ quay đầu giận dỗi, nhưng đúng là giống như đang nghe, một câu trước cũng còn tốt đẹp, lúc hát đến câu thứ hai khen ngợi gương mặt nữ tử xinh đẹp, đôi mắt kia đang nhìn ở nơi nào ngay lập tức lộ rõ không vui.
Luyện nhi là vì tự phụ, nhưng nàng không biết, tôi là nhìn đôi mắt của nàng mà hát ra câu này.
Không cách nào nói cho nàng biết, vẻ đẹp của nữ tử thế gian, tôi đã thấy nhiều hơn so với nàng, trong những dáng vẻ sắc thái kia, ngũ quan dung mạo có thể có người ngang bằng nàng, nhưng không người nào có thể sánh được khí chất của nàng, đó là sức sống và dã tính trời sinh, là một loại thần thái vô hình, người chân chính được gặp sẽ không cách nào dời mắt.
Nhưng thật sự hấp dẫn tôi, cũng không phải những thứ này.
Không phải những thứ này, nói không được là cái nào, tôi chỉ biết kết quả chính là bản thân cũng không cách nào dời mắt.
Trong chốc lát dường như xúc động rất nhiều, thật ra chỉ là có một ý nghĩ chợt lóe lên, miệng vẫn đang không ngừng ngâm nga ca từ, gần như thành một loại hành vi theo bản năng tách biệt với suy nghĩ.
"Ngươi nếu như xuất giá, đừng gả cho người khác, nhất định phải gả cho ta" ------ trong mắt không có những cái khác, cho nên tôi cũng không biết vẻ mặt của mình lúc đó ra sao, dùng âm điệu thế nào để hát một câu này, lại thấy người kia bỗng nhiên quay đầu, thẳng nhìn lại.
Trong lòng nhảy dựng, lập tức ngưng tiếng hát, đã quên kế tiếp nên hát cái gì, tôi dứt khoát khép miệng, cũng nhìn nàng.
Xa xa vẫn ầm ĩ, mà nơi này lại rơi vào yên tĩnh, chỉ là phong thanh nguyệt lãng (gió thổi trăng sáng), bóng đêm như nước.
Một lát sau, Luyện nhi mới nghiêng đầu, mở miệng nói:
- Ca từ này thật kỳ quái, cũng may vừa rồi ngươi không hát, để người khác nghe thấy sẽ cười, ngươi đêm nay mặc nữ trang, không phải Hồ phục, không thích hợp.
Ung dung nở nụ cười, tôi hỏi:
- Nếu là Hồ phục nam trang, Luyện nhi sẽ thấy hợp à?
Nàng ngẩng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Không được, vẫn không thích hợp.
Sau một câu này của nàng, chúng tôi cũng không đi sâu vào đề tài này nữa, câu chuyện đã được tôi dẫn ra chỗ khác, lung tung đánh trống lãng, sau đó dỗ nàng cùng trở về nhà nghỉ ngơi.
Nếu lúc đó lấy dũng khí đi sâu xuống, sẽ xảy ra chuyện gì? Sau đó mỗi khi nhớ tới, đều là có chút thất vọng chính mình không làm như vậy.
Nhưng mà, cũng sẽ vui mừng vì không làm như vậy, bởi vì rất nhanh, đã có cơ hội hiểu được ý nghĩa chân chính trong lời nói của nàng.
Đêm đó náo loạn đến khuya, nhưng lúc tia nắng ban mai chiếu rọi, bốn con lạc đà cùng năm người tạo thành một đội ngũ, vẫn đúng lịch xuất phát.
Trước khi đi dân bản xứ nhiệt tình bổ sung vật tư cho chúng tôi, lạc đà cường tráng có kinh nghiệm chở theo quần áo đi ở phía trước dẫn đường, nước và lương thực đều được chia thành hai phần bố trí cho hai con lạc đà ở giữa, con lạc đà ở cuối đoàn mới mang trọng trách chở những đồ dùng cần thiết.
Thu xếp chu toàn cẩn thận như vậy, là bởi vì chuyến đi phía sau mới là hung hiểm nhất, dù là ai, cho dù là người dẫn đường thổ sanh thổ trường (được sinh trưởng ở địa phương), cũng không dám xem thường.
Đó là, biển cát mênh mông.