Sáng hôm sau khi trời vừa sáng, Thiết Phi Long ra ngoài một vòng, thật không hổ danh lão giang hồ kiêm người địa phương, hai ba lần xử lý thỏa đáng tất cả, không cần chốc lát, trước Thiết phủ đã có một chiếc ngựa đứng sẵn.
Mắt thấy này một xe hai ngựa, mặc dù một già một trẻ ngoài miệng chưa nói gì, tôi tự rõ ràng xe kia là chuẩn bị cho ai, trong lòng âm thầm buồn cười, tuy không có bởi vì bị xem nhẹ mà nổi giận, nhưng cũng muốn chứng minh bản thân, không lên xe ngồi, lại đòi ngựa của Thiết lão gia tử, ngược lại lão gia tử cũng dễ nói chuyện, nhưng Luyện nhi lại ngăn cản một hồi, cuối cùng bị tôi dùng lời giải thích trời trong nắng ấm muốn đạp mã thiên đánh lừa đi qua, mới không mấy tình nguyện mà gật gật đầu.
Đơn giản thu thập, tức thì lên đường, hành động nhanh nhẹn không giống đi xa, trái lại thật giống như đạp mã du xuân.
Kỳ thực, nếu tính riêng kinh nghiệm cưỡi ngựa, lời nói không sợ thoái thác, chính mình không chừng còn trên cả Luyện nhi, đương nhiên cái này cần tính hiệu ứng cả hai thế giới bổ trợ nhau, dù sao năm đó ở thế giới nóc nhà đần độn cũng không uổng phí, ngược lại đời này sống lâu ở núi thẳm, cơ hội tương tự rất ít, hiện tại hiếm thấy có con ngựa tốt, nếu không phải có chút kiêng kỵ với thương thế trên cánh tay, thật muốn tại cao nguyên hoàng thổ này hảo hảo giơ roi giục ngựa mới sảng khoái.
So với tôi ở bên này hứng thú dạt dào, bên kia Luyện nhi, đoán chừng không có nhiều nhàn rỗi thú vị như vậy.
Chiếu theo tính khí của nàng, thực tế sợ là thà rằng vận khinh công chạy đi mới thoải mái, nhưng Thiết Phi Long có ý tốt, nàng ngược lại phật ý cũng không tốt lắm, lúc này mới không thể không nghe theo, vừa mới bắt đầu còn có mấy phần khó chịu, đi một đoạn đường mới chậm rãi quen thuộc, thanh tĩnh lại, cùng tôi sóng vai tiến lên, nhìn xa bốn phía, bỗng nhiên roi ngựa chỉ xa xa, nói:
- Thật thú vị, chỗ bờ ruộng kia sao lại có một đám đạo nhân lỗ mũi trâu đi trên đó, còn có cả già lẫn trẻ đều đeo khăn trắng, chẳng lẽ là đưa tang hay sao?
Hai người theo bản năng nhìn theo hướng nàng chỉ, tôi không nói gì, Thiết Phi Long đang vung roi cầm càng kéo xe cũng dõi mắt nhìn ngó, cau mày nói:
- Ngọc Oa nhi mắt con thật tốt, liền khăn cũng nhìn rõ là màu trắng, ta lão già nhìn không ra, có điều những người kia dường như là Võ Đang a, làm sao lại thành nhóm đi đến khu vực rừng sâu núi hiểm này, chẳng lẽ phái Võ Đang xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói:
- Thôi thôi, đám lỗ mũi trâu này khó mà nói, ta cũng là chịu phục chưởng môn Tử Dương của bọn chúng, những cái khác không giao thiệp mới tốt, chúng ta chỉ để ý con đường của chúng ta mới là trọng yếu, các con, đi!
Nói xong giương roi lên, xe ngựa tăng thêm tốc độ.
Nếu lão nhân nói như thế, Luyện nhi bên cạnh dường như cũng không có ý kiến, ở phía sau xe giục ngựa đánh roi, nghênh ngang rời đi, nhìn này một xe một ngựa đi xa, lại nhìn đến một đám đạo nhân trên bờ ruộng, động tác đánh roi chậm chút, liền nghe thấy thanh âm thúc giục của Luyện nhi từ rất xa, tâm tình đột nhiên vui vẻ, đáp ứng một tiếng, chụp bàn đạp một cái, đuổi theo.
Trời đất cao xa, thà rằng có thể cao bay xa chạy, cũng không ở trần gian.
Lần này đi một mạch về phía tây, đường xá xa xôi, dọc đường bôn ba, cũng may có Thiết lão gia tử lão giang hồ xông pha quen rồi, đường đi ngược lại cũng không xem là cực khổ lắm, nhất là đỡ lo lựa chọn tuyến đường, mỗi ngày chỉ để ý sáng đi chiều nghỉ, có lúc quanh co đi đường vòng, khi thì vượt núi băng ngàn, mệt thì ngồi xe nhàn hạ lại cưỡi ngựa, thi thoảng cũng sẽ dùng khinh công chạy một đoạn đường, tóm lại chính là hành tẩu.
Đi được một đoạn thời gian, từ từ cũng nhìn ra chút đầu mối, lão gia tử thu được hành tung là đi qua Lũng Sơn (tên núi, nằm giữa hai tỉnh Thiểm Tây và Cam Túc Trung Quốc) đến Kim thành Lan Châu lại vào hành lang Hà Tây, tuy rằng đi vòng một chút, nhưng cũng không thể nghi ngờ là ít dùng sức, trong lòng đối với ông già này càng ngày càng tín nhiệm.
Tình cờ lúc đi qua một vài trấn lớn hay tiểu thôn cũng sẽ ở lại một ngày rưỡi, chúng tôi nghỉ ngơi, còn Thiết lão gia tử tự đến chỗ lão bằng hữu hỏi thăm tin tức, nhưng họ Kim này giống như biến mất không thấy tăm hơi, mỗi khi không thu hoạch được gì, bọn họ hợp lại bàn bạc, cho rằng người này nhất định là ẩn nấp tu luyện, càng kiên quyết muốn đến Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc) lật đổ sào huyệt của lão.
Cứ như vậy đã đi mấy tháng, qua Kim thành, vượt sông Hoàng Hà, băng qua dãy núi đi tới Lương Châu Võ Uy, nhìn thảo nguyên mênh mông đồng hoang sa mạc đập vào mắt, tôi biết, lữ trình Tây Vực lần này sợ là đã định, sẽ không dễ dàng thay đổi lề lối rồi.
So với chính mình cảm xúc nhấp nhô, hai người kia thật bình tĩnh, Thiết lão gia tử khi còn trẻ đã đi khắp Đại Giang Nam Bắc, cũng từng một lần đi Tây Vực, phần nhiều là chê trách không sợ hãi, Luyện nhi càng không sinh ra cái gì cảm khái dư thừa, nàng từ nhỏ mặc dù ở đỉnh núi Hoa Sơn mà trưởng thành, những năm gần đây cũng đã gặp qua không ít ngọn núi, nhưng còn chưa từng thấy Tuyết Sơn (ngọn núi phủ tuyết quanh năm) bốn mùa không thay đổi, lúc mới nghe còn bán tín bán nghi, đợi lão gia tử làm chứng, mới vững tin tôi không trêu nàng.
Đường đi sau đó, so với Trung Nguyên đơn giản rất nhiều, cũng gian nan rất nhiều, Luyện nhi không quen với sinh vật lạ, cho nên chúng tôi chưa đổi lạc đà, vẫn là cưỡi ngựa, có điều đổi thành hai xe ngựa, chỉ để lại một con ngựa để luân phiên cưỡi, trong xe trang bị nhiều lương thảo nước ngọt, đi dọc theo con đường cổ trăm nghìn năm nghiền ra (ý là được đi qua thời gian lâu dài tạo thành con đường), một đường mênh mông sa mạc, có màu xanh biếc tô điểm, lác đác có quan ải trạm dịch kiểm tra nghỉ ngơi, ngược lại cũng thuận lợi.
Chỉ là đoạn đường này lão gia tử đột nhiên hưng phấn, nói một vài cố sự bản địa, Ti Trù Chi Lộ (con đường tơ lụa), Hồ kỵ Hán đem (hình như là chiến tranh Hồ - Hán, mình google không ra), mỗi lần Luyện nhi nghe được thú vị, tôi cũng chỉ đành thuận theo liên tục gật đầu, lòng ngứa ngáy khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám tùy ý khoe khoang, lúc này so với đường đi buồn chán còn khó chịu hơn.
Chẳng qua là cẩn thận đi nữa, ngẫu nhiên cũng khó tránh xảy ra một ít sai lầm.
Từ xưa Hà Tây tứ quận, qua Lương Châu một đoạn đường sẽ qua Trương Dịch, lại dọc theo sa mạc quan ải tiến lên, đó là Túc Châu vệ (ngày xưa gọi nơi đóng binh canh giữ ở biên giới là vệ) Tửu Tuyền, vào trong thành, thấy khắp nơi đều là đắp đất làm tường, xung quanh thấp bé, không thấy vài tòa cao lầu, mặc dù không được gọi là phồn hoa hưng thịnh, nhưng quả thật là rộn rộn ràng ràng náo nhiệt không thôi, vốn tưởng rằng chỉ là tạm nghỉ chân, ai ngờ lão gia tử ở phố xá sầm uất lầu canh tìm một cái khách điếm, liền nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày để chuẩn bị xuất quan.
Lúc đó tôi nghe thấy kỳ quái, hỏi không phải nên tiếp tục đến Sa Châu Đôn Hoàng mới tính là xuất quan sao? Làm cho lão nhân cười to, nói "Qua sa nhị châu đã bị bỏ hoang hơn trăm năm, bách tính toàn bộ đều di chuyển vào quan nội (chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc), Tửu Tuyền trước mắt này chính là biên giới đệ nhất trọng trấn, hơn ba mươi dặm phía ngoài Gia Dự Quan chính là cửa quan tái ngoại thứ nhất, đi tới nữa chính là hoang mạc rộng lớn, con oa nhi này lại có thể không biết? Rõ là đọc sách đến ngây người rồi".
Cũng không thể trả lời năm đó đến Đôn Hoàng chơi cũng chưa từng nghe nói về đoạn lịch sử này, cũng chỉ có thể duỗi ngón tay ngượng ngùng gãi gãi mặt, cười hì hì, tùy ý lão nhân hiểu lầm, liền như vậy đánh lừa đi qua.
Thế là ở lại, liên tiếp mấy ngày, hỏi thăm tin tức, sắp xếp đồ vật chuẩn bị, thậm chí là mua công văn cửa khẩu tìm người dẫn đường, loại việc vặt này đều giao cho Thiết lão gia tử, trong lòng tôi cũng hơi áy náy, lại bị lão gia tử vung tay nói:
- Hai con nữ oa nhi nghĩ cái gì? Nếu rảnh rỗi đến phát chán thì đi chơi là được, thời điểm này quang cảnh đặc biệt Trung Nguyên khó thấy, con cùng Ngọc Oa nhi đi ngắm nhìn xung quanh, cũng coi như không uổng phí chuyến đi này.
Luyện nhi trái lại thành thật không khách khí, quả thực liền kéo tôi bắt đầu loanh quanh khắp nơi, ở đây mặc dù không có nhiều đình đài lầu các, nhưng dù sao cũng là con đường xung yếu thứ nhất, cửa ải mua bán hiểm yếu, là nơi rất nhiều hàng quán thương nhân tụ tập, lệ thường sẽ thấy đồ vật hiếm lạ, con người quái dị ----- đương nhiên, những thứ này đều là đối với Luyện nhi.
- Ngươi nhìn đội thương khách bên kia, bên trong lại có người tóc đỏ mắt xanh, rất quái lạ, không biết kinh mạch có giống chúng ta hay không? Thật muốn thử cho hắn một chưởng, xem xem hộc máu cũng sẽ là màu đỏ sao?
Những điều như vậy, gần đây thường nghe thấy, cũng may nàng chỉ nói, vẫn chưa biến thành hành động, bằng không thật sự biến thành phá hủy tiền lệ hão hữu giữa Trung Quốc và Phương Tây rồi.
Tôi một mặt lo lắng sợ hãi, một mặt bị nàng lôi kéo qua lại trong đám người, cũng rất vui vẻ chịu đựng, sau khi vào vùng sa mạc, vì phòng ngừa bụi đất nắng chiếu, chúng tôi sớm đã làm theo phong cách ăn mặc của người địa phương, lúc này nàng áo trắng khoác áo lông cáo, buộc tóc dây vàng mạn sa mỏng che mặt nhẹ phiêu, so với ăn mặc ngày thường có thêm vài phần dị vực phong tình (phong thái nơi đất khách quê người), khiến cho người nhìn đều không dời được mắt.
Điều phiền lòng duy nhất chính là, tôi không dời nổi mắt, người khác tự nhiên cũng là không dời nổi mắt, tuy vải mỏng che đi ngũ quan của thiếu nữ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt kinh diễm chằm chằm nhìn đến giống như chỉ ước có thể nhìn thấu mảnh vải, thật sự chướng mắt, tôi nghĩ, nếu không phải hai người chúng tôi bên hông mang bội kiếm, chỉ sợ sớm đã có rắc rối rồi.
Hôm nay ra ngoài được một lát, quả nhiên, lại là như vậy:
- Luyện nhi, chúng ta vẫn là trở về đi thôi?
Tôi tự đánh giá mình không phải người hẹp hòi ghen tị, nhưng mỗi khi lúc này, thật hận không thể đem nàng kéo về khách điếm đóng kín cửa mới tốt.
- Mấy hôm nay xung quanh cũng bị ngươi xoay không ít rồi, đường đi sắp tới còn xa, sa mạc lớn nguy nan, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều mới tốt.
- Sợ cái gì?
Nàng không để ý, tay tùy ý vung lên, nói:
- Ngươi nhìn trên đường những người bình thường này đều có thể lặn lội đường xa mà đến, lẽ nào chúng ta còn không bằng bọn họ? Không việc gì.
- Ta là cảm thấy nơi đây quá mức long xà hỗn tạp (lộn xộn phức tạp).
Bất đắc dĩ mới tìm một cái lí do, ăn ngay nói thật:
- Ngươi dung mạo sinh ra đẹp đẽ, không nhận ra thường thường có vài ánh mắt không thiện ý quét tới à? Nếu như gây ra chuyện gì, xuất quan không được thì phiền toái rồi.
- Hừ hừ, ai sợ?
Nàng đầu tiên là ngẩng đầu nói:
- Cái gì Gia Dụ hùng quan (cửa ải hiểm yếu), cái gì tái ngoại đệ nhất, một cái vật chết, ta muốn đi nó còn ngăn được ta hay sao?
Kiêu ngạo xong, nhìn đám người xung quanh, phút chốc cũng nhíu lông mày, không vui nói:
- Hơn nữa ngươi nói cũng không đúng, chỗ nào chỉ là quét qua ta? Ta xem a, có một nửa ánh mắt là hướng về ngươi, hừm.
- Hả?
Hoàn toàn bất ngờ, ai ngờ đến ngay cả cái này mà nàng cũng phải so sánh? Chính mình nhất thời có chút dở khóc dở cười, liền nên phản ứng ra sao cũng thật không biết.
Có điều may mắn là, sau câu nói này, Luyện nhi dường như cũng không còn tâm tình dạo chơi, mất hết cả hứng đi dạo rồi, liền muốn kéo tôi dẹp đường hồi phủ, ngược lại chính mình thấy nàng một bộ dáng vẻ tẻ nhạt, có chút áy náy, mua một ít trái cây mà ở Trung Nguyên xem như là khó gặp, nghĩ về khách điếm rồi lại hống nàng vui vẻ sau.
Ai biết vừa vào đại sảnh khách điếm, đã thấy Thiết lão gia tử nhíu mày ngồi một mình trong góc, đang rót một chén trà tựa như chén rượu, vừa ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi đi vào, đưa tay vẫy vẫy nói:
- Ha ha, hai cái oa nhi, đúng lúc, lại đây lại đây, nếm thử rượu đặc sản Tây Vực, nghe nói ủ từ cây nho, đây chính là phần độc nhất a!
- Ta mới không thích uống rượu đây, nghĩa phụ ngài tự mình rót rượu vàng (chửi khi uống rượu) đi, mới từ bên ngoài trở về, ta ấy mà muốn đi tắm rửa thay y phục.
Luyện nhi cũng không khách khí với lão, mỉm cười đáp lời liền muốn đi vào trong, lại bị tôi nhẹ nhàng kéo, đưa cho cái ánh mắt, lão nhân tuy miệng là "ha ha", nhưng lông mày khóa chặt hiển nhiên cũng không phải chuyện tốt, vẫn là hỏi một chút cho thỏa đáng.
Dắt tay đi tới bên cạnh bàn, nhìn thấy trong chén quả nhiên là trong suốt màu hổ phách, tôi cười nhạt, cũng cầm cái cốc rót một chút, nốc một ngụm cạn chén, khen:
- Rượu ngon.
Lại nghiêng đầu nhìn lão nhân một chút, cười nói:
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mãn thượng thôi (Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly, muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa - Trích Lương Châu tự, là một điệu hát cổ nói về chuyện trận mạc biên ải). Lão gia tử, bây giờ Bồ đào tửu chúng ta đã uống, khi nào thì lên ngựa giương roi, xuất chinh đại mạc a?
Lão nhân vốn đang tâm đắc uống rượu, nghe hỏi như vậy, nụ cười cứng đờ, khua khua cánh tay nói:
- Khỏi bàn, thật vất vả đến nơi này, không nghĩ tới cư nhiên không suông sẻ như thế, thật làm cho người ta phát bực!
- Làm sao vậy?
Lúc này Luyện nhi cũng hiểu được, nàng không thích lòng vòng, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Có việc thì nói, tốt cũng được, xấu cũng được, ba người chúng ta nghĩ dù sao vẫn tốt hơn một mình ngài nghĩ, đỡ phải nghĩ không ra, nhìn ngài một người này rầu rĩ uống rượu, chà chà...
Vừa nói vừa cười "hì hì" gảy gảy bầu rượu.
Lão gia tử nghe vậy trợn tròn mắt, ngừng chén rượu, không phục nói:
- Ai nói cho con biết ta là không có cách liền uống rượu giải sầu? Biện pháp có rất nhiều! Chính là xem các con có dũng khí kia hay không!
- Vậy ngài hãy nói nghe một chút, đến tột cùng là chuyện gì?
Này một nhà hai người nói liền dễ dàng đi chệch, tôi vội vàng đem đề tài kéo lại, đỡ phải đi vòng quanh một đoạn mới có thể lượn về được.
Tiếp đó liền nghe lão nhân nói đến nơi đến chốn, mới biết nguyên lai ở đây hai ngày, lão đã làm xong những chuyện khác, duy chỉ có trên tuyến đường đi này vấp phải một chuyện khó, mục tiêu chuyến đi vốn là Tây Vực vùng Thổ Lỗ Phiên, cố tình vua Thổ Lỗ Phiên này sớm tự mình hình thành một thế lực, thường có hành động dẫn binh xâm chiếm, mặc dù Ti Trù Chi Lộ chưa vì vậy mà ngắt đoạn, nhưng là lúc nào cũng bị trở ngại vì chiến loạn, tình hình trước mắt là như thế.
- Ha Mi (thuộc Tân Cương, Trung Quốc) tuyến Bắc xem như là không thể đi, nghe đâu hỗn loạn ba, năm tháng cũng không chắc, chúng ta không chờ nổi a...
Thiết lão gia tử lắc đầu nói:
- Cần phải đi, cũng chỉ có đường Hán Bắc, đây chính là con đường cổ đạo, dọc đường hung hiểm rất nhiều, ta lão gia đúng là không sao cả, hai oa nhi các con không biết trời cao đất rộng, nhưng phải suy nghĩ cho kĩ.
Nói xong lời cuối cùng, lão nhân vẻ mặt hết sức trịnh trọng.
- Này có cái gì.
Thiếu nữ bên cạnh yên lặng nghe xong, sau đó nở nụ cười xinh đẹp, không nhanh không chậm hồi đáp:
- Thiên hạ này không có bao nhiêu người thân thủ cao hơn chúng ta đi? Nếu những người kia không bằng chúng ta vẫn có thể đi lại, có lẽ là từ xưa đã có thể đi lại, vậy chúng ta có cái gì phải sợ? Lẽ nào ta Luyện Nghê Thường lá gan còn không bằng một tên buôn bán nhỏ sao?
Tôi thấy nàng xúc động nói xong, lại nghiêng đầu liếc nhìn tôi, mím môi ý tứ rõ ràng, cũng là thuận theo cười khẽ gật gật đầu, lão gia tử nói oa nhi không biết trời cao đất rộng, thực tế tôi cũng không phải oa nhi, chí ít lần đi này lộ trình cơ bản, các loại hung hiểm, trong lòng ít nhiều cũng nắm được.
Thế nhưng, chỉ cần Luyện nhi không sợ, chính mình liền chắc chắn sẽ không kéo chân sau của nàng.
- Tốt!
Thiết lão gia tử thấy chúng tôi tỏ thái độ, bàn tay vỗ mặt bàn một cái, hô:
- Nếu đều là người không sợ chết, vậy thì dễ xử lý! Ta đây liền đi tìm người dẫn đường giỏi, ngày mai chúng ta xuất quan!
Hô xong lão đột ngột đứng lên, sải bước ra bên ngoài, đi được hai bước, dường như nhớ tới cái gì, lại dừng lại quay đầu lại nói:
- Phải rồi phải rồi, có việc thiếu chút nữa đã quên nói, trước đó ta có mua bộ áo khoác người Hồ để ở trong phòng, là thân hình của Trúc oa nhi, này xuất quan sẽ không như nhà mình, bên ngoài nhiễu loạn nhiều lắm, vẫn nên giả nam trang, nhớ mặc vào.
Tôi sững sờ, phản ứng lại, đang muốn gật đầu đáp ứng, Luyện nhi đột nhiên vẻ mặt đầy không phục.
- Nghĩa phụ chờ một chút!
Nàng kéo cánh tay tôi, tay chỉ chỉ nói:
- Tại sao lại cho nàng giả nam trang? Muốn giả trang cũng nên là ta giả chứ? Ngài nhìn nàng dáng vẻ yếu đuối mong manh, thân thể yếu, võ công so với ta kém hơn, người cũng....
Lướt mắt đánh giá tôi một hồi, tức giận tiếp tục nói:
- Ngược lại cũng không cao hơn ta!
Đây là nàng ngày hôm nay lần thứ hai lưu ý những chuyện tương tự, tôi không khỏi nảy lên nghi hoặc, Luyện nhi đối với dung mạo nên là vô cùng tự tin, không nên nghĩ đến so sánh với tôi, mặc dù là thật sự xuất phát từ tâm, nhưng thái độ này... không quá giống nàng a.
- Con Ngọc oa nhi này, chút chuyện như vậy, con nói con nhảy chân cái gì a?
Trái lại một câu nói của Thiết lão gia tử đã giải vây cho tôi, thấy lão đứng tại chỗ, trừng mắt nói:
- Trúc oa nhi là có chút tế da nộn thịt (da trắng thịt mềm), nhưng ít ra còn có thể giả trang, những dị tộc kia dù sao cũng ít gặp nam tử Trung Nguyên, không chừng tưởng rằng chính là có bộ dạng như vậy, còn con, đổi thành con sao? Ta phi! Trên đời này chỗ nào tìm được nam nhân xinh đẹp như vậy, gạt được cái quỷ, phía tây đến Hồng Hồ Tử quỷ (thổ phỉ râu đỏ) đều không lừa được!