Cùng người ngoài ở chung chính là đơn giản như vậy, không vừa mắt giáo huấn một lần là được, làm cho bản thân tức giận liền một kiếm giết chết là thuận tiện, nếu như có ai dám ở trước mặt không biết giữ miệng không biết khách khí, nàng sẽ không phiền dạy cho đối phương biết cái gì thật sự là không khách khí.
Cho nên, mặc dù không biết từ lúc nào đã được người trên giang hồ gọi là nữ ma đầu hỉ nộ vô thường, nhưng thực sự, Luyện đại trại chủ cực ít khi bị người khác chỉ trích ngay trước mặt...Dù là có, cũng chỉ là thoáng qua.
Trên một phương diện nào đó, đêm quyết đấu ở Ngọc Nữ Phong đó, là lần đầu tiên Luyện trại chủ thật sự phải nhẫn nhịn trước người ngoài, này là lý do từ đó về sau mỗi khi nhìn thấy nam tử họ Nhạc, nàng cũng sẽ theo bản năng mà trước tiên khó chịu ba phần, sau đó lại nhắc đến những chuyện khác.
Nhưng kỳ thật, dù là người bướng bỉnh tùy hứng không chịu thua như Ngọc La Sát, trong lòng cũng rõ ràng, rõ ràng nguyên nhân của phần khó chịu không thoải mái này, vài phần là bởi vì hắn, vài phần là vì...Chính mình.
Kết luận là chia ba-bảy, Luyện đại trại chủ cũng không dối gạt bản thân, điều thật sự khiến cho nàng phải nhẫn nhịn, chính là vì bản thân mình.
Là thật sự không có nhìn thấy ai đã ngất đi, là thật sự không thể kịp thời cứu chữa, sau khi nghe thấy một tiếng kêu đau sau khi nhìn thấy một màu đỏ thẫm kia, đột nhiên sự phẫn nộ lan tràn trong huyết mạch theo chân khí thoáng chốc lấp đầy mỗi một tấc kinh mạch, tiếp theo sự tức giận bao trùm khắp cơ thể, giận đến run lên! Trong khoảnh khắc kia chỉ nghĩ đến giết, giết giết giết giết!
Tức giận thiêu đốt lên sự hung ác tàn bạo bẩm sinh, khi đó ý niệm duy nhất trong đầu, chính là muốn khiến cho đám người trước mắt này chết không yên lành! Khi đó chuyện muốn làm trước nhất, chính là muốn cắt sạch ngón tay của tên gia hỏa Kim cang thủ Phạm Trúc kia! Từng tấc một hành hạ cho đến chết! Ngoài ra cái gì đều không quan trọng, cái gì kiếm trận cái gì nguy hiểm cái gì là đối thủ cái gì là người của mình, những thứ vướng bận đều phải cút qua một bên!
Quả thật chính là một lòng muốn giết chóc như vậy, thẳng đến khi đạt được mục đích thu thập xong chiến cuộc, mới lại nghĩ tới người nào đó, nhớ tới hẳn là nên đi xem thương thế của nàng như thế nào.
Lại thấy một nam nhân xa lạ đang đưa thuốc, lại nghe được nam nhân xa lạ kia nói ngươi đem cô nương này vứt bỏ mặc kệ, nàng ngất xỉu một bên cũng không có người chú ý đến.
Dù cho thẹn quá hoá giận gần như đã muốn bộc phát, nhưng thực sự rõ ràng, người xa lạ này cũng nói không sai.
Sự thật chính là, vừa rồi, nàng đã quên mất người kia đang bị thương.
Luyện trại chủ tính tình đại, chỉ là cũng không tùy tiện tranh luận lại càng không thích vô lý biện minh, cho nên liền không phản bác, vô pháp phát tiết, chỉ có thể kiềm nén sự khó chịu không thoải mái tràn đầy trong lòng và trong ánh mắt, bị cỗ tâm tình này làm ảnh hưởng, trong vòng vài ngày kế tiếp thiếu nữ đều trôi qua không quá dễ chịu...Hay đúng hơn, là rất không thoải mái.
Đây cũng không phải là tính tình bình thường của nàng, bình thường Luyện đại trại chủ đối với chuyện đã phát sinh luôn mang tâm thái nước chảy mây trôi qua rồi liền không vướn bận, nếu như có cái gì làm không tốt, như vậy về sau đền bù tốt là được không phải sao? Trên thực tế nàng cũng là làm như vậy, muốn người bị thương tốt hơn một chút, nhớ rõ sư phụ từng nói qua Hoàng Long động lạnh lẽo, cũng thiếu hụt dược vật cần thiết không thích hợp để chữa thương, cho nên nửa điểm cũng không trì hoãn liền mang nàng hạ sơn, liền dừng chân ở khách điếm quen thuộc dưới núi, cùng gian phòng lúc trước. Hôm nay nàng đã rất quen thuộc căn phòng này rồi, bởi vì vài năm qua trong vài lần ít ỏi đến nơi này nàng luôn là nghỉ ngơi ở đây, cho nên sau này tiểu nhị nhiệt tình liền dứt khoát bỏ trống một gian phòng này dành riêng cho nàng.
Sau khi bố trí ổn thỏa, Luyện trại chủ cũng mặc kệ đêm khuya hay không, một mặt nhờ tiểu nhị lập tức đi mời đại phu, một mặt dùng chân nguyên thôi cung hoạt huyết, giúp người kia điều trị nội thương.
Luyện đại trại chủ tất nhiên là biết cách chữa thương, cái gọi là bệnh lâu thành y, người trong võ lâm chém chém giết giết phần lớn đều biết cách chữa thương, từ sau khi phải chịu thiệt thòi lần đầu tiên trong đời trong tay của Hồng Hoa lão thái bà, sư phụ liền bắt đầu đứt quãng dạy cho nàng những thứ này, mà nàng cũng học đến thập phần dụng tâm, bởi vì biết rõ những thứ này là có ích, không giống như những con chữ rối tung trong sách, đọc đến uốn gãy đầu lưỡi, còn nửa điểm công dụng cũng không thấy.
Khi đó còn từng không khỏi đắc ý mà nghĩ tới, chờ học tốt rồi, sau này nếu như gia hỏa nào đó bị thương, liền phải dựa vào mình rồi.
Kết quả khi chuyện đó thật sự xảy ra mới phát hiện, tâm tình đắc ý kia nửa điểm cũng không có.
Lúc này tổn thương so với trong tưởng tượng nhẹ hơn một chút, phế phủ mặc dù có chút tổn thương, chỉ là hộc máu là do khí huyết nhất thời bất ổn, dù sao cũng là cùng một sư phụ, dù cho yếu nhược cũng là có hạn độ, kỳ thật chính là nghĩ không thông vì sao Kim cang thủ Phạm Trúc kia có thể làm tổn thương đến nàng, vẫn còn chưa kịp đem nghi hoặc hỏi ra, tiểu nhị nhanh chân kia đã mời đại phu đến, vì vậy Luyện trại chủ cũng liền đem vấn đề không quan trọng này ném ra sau đầu về sau cũng không có nhớ tới.
Đại phu là một tiểu lão đầu, nhìn thấy mơ hồ là có chút ấn tượng, nhất định là lang trung nổi danh trong trấn a. Hiển nhiên đối với lựa chọn của tiểu nhị chính là tán thành, chỉ là khi nhìn thấy đối phương khí định thần nhàn mà kéo ống tay áo của người đang nằm trên giường lên, duỗi ra ngón tay khô quắt từng chút vuốt ve thăm dò trên cánh tay trắng nõn mềm mại kia, không biết tại sao lại chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng mà trở nên nôn nóng, vốn lại không thể nói ra được, đợi đến khi miễn cưỡng nhẫn nại tính tình mà dời đi ánh mắt, phát hiện tiểu nhị bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào một màn này, liền nhịn không được mà thốt ra một câu lạnh lẽo: "Còn đứng ở đây làm gì? Hắn là đại phu ngươi cũng không phải, đi ra ngoài!"
Có lẽ bởi vì quen thuộc, hoặc là bởi vì lo lắng, tiểu nhị kia cũng không có để trong lòng một câu quát lớn lạnh lùng này, chỉ là bị kêu một tiếng mới hồi phục tinh thần lại, ước chừng cũng cảm thấy cô nương gia chữa thương bản thân đứng nhìn là không ổn, nhanh chóng gượng cười một tiếng, nói bản thân đi nấu nước có chuyện gì liền kêu một tiếng, nói xong vội vàng ra khỏi cửa, lưu lại Luyện trại chủ không thể phát tác cùng lão lang trung chậm rãi.
"Như thế nào? Không ngại đi?" Thật vất vả đợi đến khi đại phu thu tay lại, Luyện trại chủ không kiên nhẫn đã lên tiếng hỏi trước, cho dù vẫn không rõ vì sao cảm thấy không thích hợp, cũng đã hạ quyết tâm sau khi xử lý xong cánh tay này liền muốn đuổi người rời khỏi.
Không ngờ đại phu kia vuốt vuốt râu dài, chậm chạp nói: "Trở ngại, thật sự là không có. Cánh tay của vị cô nương này tuy là có nứt ra tổn hại, may mắn chưa hoàn toàn bị gẫy, bất quá có lẽ là khi ngã xuống động tác không đúng, vết nứt kia có vài phần vị xoắn sai vị trí, cho nên kinh mạch không thông cản trở máu huyết, lão phu chính là cần phải bó xương nắn gân, chuyện này thật ra là phải chịu chút đau đớn, còn lại chính là từ từ kê đơn tĩnh dưỡng, đừng nên động vào chỗ tổn thương là được, chỉ là mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng thường nói thương gân gẫy xương là mất một trăm ngày, tĩnh dưỡng..."
"Chịu chút đau đớn?" Luyện trại chủ làm sao nghe được nhiều thứ như vậy, nắm lấy một câu đáng lưu ý nhất, truy vấn: "Cái gì là chịu chút đau đớn?"
Mặc dù không thường nhìn thấy những người này là chữa trị như thế nào, nhưng rõ ràng đại phu lang trung gì gì đó chính là người am hiểu điều trị tổn thương đau đớn, nếu như ngay cả đại phu cũng đều làm cho người bệnh nếm mùi đau đớn, vậy còn mời đại phu làm cái gì? Luyện đại trại chủ không rõ nội tình mà trở nên cảnh giác.
Nhưng người trả lời cũng không phải là lão đại phu kia."Luyện nhi..." Nữ tử nghiêng dựa trên giường không biết tại sao lại tiếp lời, hướng bên này nhẹ giọng giải thích: "Bó xương chính là muốn đem xương có chút sai vị trí nắn lại cho đúng, nếu không làm sao có thể bình thường được đúng không? Nắn xương là có chút đau, bất quá rất nhanh liền tốt không cần lo lắng, nếu không ngươi đi trước lấy chút ít nước ấm đến, ta..."
Lời này càng nghe càng muốn sinh khí, "Đem nước ấm cái gì?" Trại chủ đại nhân trừng mắt, quyết đoán cự tuyệt nói: "Đừng mơ tưởng đẩy người rời đi, không nghe thấy tiểu nhị kia vừa nói đi nấu nước rồi sao? Lát nữa ngươi muốn dùng nước ta gọi hắn là được, nhưng hôm nay ta liền ở đây như thế nào cũng không đi, liền muốn xem xem bó xương nắn gân là phương pháp gì, có hay hay không?"
Vị vạch trần nhanh chóng hoàn chỉnh, nữ tử trên giường nhất thời cũng giống như nghĩ không ra biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật gật đầu, cười nói: "Được rồi, theo ngươi..." Sau đó ngồi thẳng người, hướng lão đại phu kia ung dung nói: "Làm phiền lão nhân gia." Nói xong liền duỗi cánh tay, thần sắc rất là thoải mái, chỉ có điều môi đã mím lại thành một đường thẳng.
Lão đại phu kia nghe nói liền gật gật đầu, cũng không khách mà khí vươn tay ra, lần này càng là dùng hay tay mà chạm đến, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, còn không đợi Luyện trại chủ lần nữa nếm đến tư vị không vừa lòng, lão nhân một mực chậm chạp đột nhiên làm liên tục mấy cái động tác, nhanh như điện quang hỏa thạch* mà xoay chuyển một chút, trong gian phòng vốn yên tĩnh liền phát hiện ra một âm thanh rõ nét!
(*Tia lửa bắn ra từ đá đánh lửa)
Từ trong máu thịt truyền ra thanh âm ma sát làm cho sắc môi người trên giường đột nhiên trở nên trắng bệch, nhưng không biết vì sao, thần sắc trên gương mặt kia lại không thấy có bao nhiêu biến hóa, thậm chí trong cổ họng cũng không có phát ra nửa tiếng, cho đến khi ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh trong phút chốc đã đưa tay cầm lấy cán kiếm bên hông, mới vội vàng mở miệng kêu lên một tiếng: "Luyện nhi! Không ngại, không đau." Ngoại trừ khi nói ra chữ thứ nhất có chút hít thở, giọng điệu cũng giống như vừa rồi chính là thoải mái.
Kỳ thật sự ngăn cản này vốn là dư thừa, thiếu nữ nắm lấy cán kiếm nhìn qua một lần, tất nhiên là không có ý tứ rút kiếm ra, ngược lại trước tiên liền tiến lên một bước, cẩn thận nhìn động tác tiếp theo của lão đại phu kia, cho đến cuối cùng.
Cuối cùng nàng tự mình đưa đại phu kia đi ra ngoài, qua một lúc lâu, thẳng đến khi tiểu nhị đưa nước ấm tới, mới lại thấy nàng mang theo gói thuốc trở về phòng.
Trong vài ngày kế tiếp, biểu hiện của Luyện đại trại chủ rất bình thường, liền giống như những thường nhân mà mua thuốc sắc thuốc thay thuốc chiếu cố người tổn thương, quá mức bình thường, ngược lại khiến cho người đã quen thuộc nàng cảm thấy có chút không bình thường.
Không bình thường, cũng đành phải cẩn thận mà theo nàng, ai cũng không thể miễn cưỡng được nàng.
Chỉ có chính Luyện đại trại chủ biết bản thân là làm sao, chỉ là phá thiên hoang địa*, nàng nhưng lại không biết xử lý như thế nào.
(*Kiểu như đối mặt với một chuyện mới mẻ)
Tức giận người khác có thể liền đánh một trận đâm một kiếm để trút giận, như vậy, nếu là tức giận chính mình?
Còn có, nếu là tức giận một người đánh không được đâm không được?
Nếu như là vấn đề thứ nhất Luyện trại chủ còn mơ hồ biết rõ đáp án chỉ là nhất thời mất đi thể diện, vậy vấn đề thứ hai liền chính là nan đề.
Vốn cho rằng, sẽ không để ý khi nhìn thấy ai chịu tổn thương, chỉ cần bị thương cũng không phải là chí mạng.
Nàng vốn chỉ cần người kia không sinh bệnh liền tốt, nàng không thích thấy người kia sinh bệnh, bệnh tới như núi lở, quan trọng hơn là nhìn không thấy sờ không được hiểu không nổi, loại cảm giác lo lắng bất đắc dĩ rõ ràng đã canh giữ ở bên cạnh người kia rồi nhưng lại không có biện pháp gì để giúp đỡ chính là tư vị tồi tệ nhất, từ nhỏ đã thể nghiệm qua một lần liền dứt khoát không muốn lại thể nghiệm lần thứ hai.
Chỉ là bị thương lại khác biệt, vết thương nhỏ tính là cái gì? Đổ máu lại tính là cái gì? Bệnh không biết tổn thương liền sẽ biết, chỉ cần không chết liền sẽ không sao, bản thân không quan tâm đối phương cũng không quan tâm, chính là bởi vì song phương đều không để ý, cho nên từ trước đến này khi đối phương bị thương cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, có đôi khi ngược lại là cảm giác thật tốt, giống như khi gặp lại không kiêng nể gì cả mà cắn lên nơi mềm mại kia để phát tiết, khi nếm đến mùi máu chỉ cảm thấy sảng khoái hả giận.
Nhưng sau lần này, thiếu nữ liền rõ ràng, hết thảy chính là bất đồng.
Bởi vì bỗng nhiên phát hiện ra, đối phương không phải không sao, mà chỉ là cường chống đỡ là đang chịu đựng.
Một chuyện rõ ràng như vậy vì sao trước kia là một mực không có phát hiện? Điểm ấy Luyện trại chủ tạm thời không muốn đi sâu tìm hiểu, lại biết rõ, sau này đều không muốn lại thấy bộ dáng người kia gắng gượng chịu đựng đau, loại dáng vẻ một bên gương mặt trắng bệch thấm ướt mồ hôi một bên giả vờ ung dung nhìn thấy liền muốn sinh khí, làm cho người ta cảm giác mặc dù không có sinh bệnh quá nặng, nhưng thật sự cũng đủ khó chịu.
Nhưng mà, bởi vì như vậy, khi bản thân tức giận nàng lại nên làm sao cho phải? Điểm ấy Luyện trại chủ nghĩ đến liền phiền não, cũng tạm thời liền đặt sang một bên.
Chỉ cần là vấn đề, sớm muộn sẽ luôn có biện pháp để giải quyết, Luyện đại trại chủ trước sau như một chính là ung dung như vậy, mà cũng giống như suy nghĩ của nàng, những chuyện nhắc đến liền mất hết mặt mũi kia, vào một vài ngày sau đó khi nam tử họ Nhạc làm cho người ta chán ghét kia lần nữa xuất hiện, liền nhân lúc hờn dỗi mà thuận lợi nói ra khỏi miệng.
Khi nói ra, vốn cho rằng đối phương chắc chắn sẽ nói một loạt những lời vô ích không liên quan, không ngờ lại thấy trong đôi tròng mắt kia dâng lên một chút sửng sốt...Cùng mừng rỡ.
Mặc dù chỉ là thoáng qua liền ẩn đi, nhưng thực sự là rất rõ ràng, đừng mơ tưởng trốn tránh được ánh mắt của Luyện đại trại chủ.
Ân, cho nên có thể thấy được vấn đề thứ nhất tự mình giải quyết là vô cùng không tệ, như vậy vấn đề thứ hai tự mình cũng sẽ có biện pháp để giải quyết, chỉ là sớm muộn.
Thiếu nữ lần nữa là tràn đầy tự tin.