Ma Nữ Nghê Thường

Chương 210: Mờ Mịt



Không khí nóng ướt, mờ mịt bao trùm toàn bộ nội thất, làm cho người ta có chút hụt hơi.

Hoặc là kỳ thật cũng không liên quan, hơi thở của bản thân sở dĩ trở nên khó khăn hoàn toàn là có duyên cớ khác.

Trong lòng khẩn trương là khó tránh khỏi, trộn lẫn chờ mong, có chút giống như một cuộc thám hiểm đặc biệt, mà tấm lưng tồn tại ở phía trước kia chính là đối tượng muốn thăm dò.

Khi làm ra vẻ mây trôi nước chảy bước vào trong nước ấm, vốn tưởng rằng người đối diện tám phần sẽ phản ứng rất kịch liệt, thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống nàng tức giận sẽ dựa vào thân thủ mà nhảy ra khỏi hồ nước bỏ đi, đây mới chính là nguyên nhân cố ý đặt quần áo vào cùng một vị trí trước khi xuống nước, mượn chuyện này để ngăn trở đường lui của nàng. Nhưng mà ngoài dự định chính là, dù cho sau khi vào nước đã đi tới vài bước, tấm lưng kia vẫn như cũ không nhúc nhích, tối đa là chìm xuống mặt nước nhiều hơn lúc trước một chút mà thôi, dường như là không bận tâm đến, mà chút bối rối chất vấn ban đầu kia chẳng qua là hiểu lầm hoặc là tượng tưởng.

Thế nhưng đó không phải là sự tượng tưởng, nàng đương nhiên không có khả năng là không bận tâm đến, cho nên dựa vào sự hiểu biết của bản thân, hành động của nàng lúc này, có lẽ đã giống như lâm đại địch mà bày trận địa sẵn sàng đón quân địch rồi, hoặc chính là đang trên bờ vực muốn bộc phát khi thẹn quá hoá giận.

Điều bản thân mong muốn là trò chuyện, cho nên vô luận là loại tâm tình nào đều không thể vui mừng. Vì vậy sau khi đi tới trước một chút, liền thức thời chủ động dừng lại khe khẽ tựa vào bên cạnh ao, cũng không lại nhìn nàng, chỉ từ từ từ bốc nước ấm thân lên, qua một giây lát, mới ra vẻ thoải mái mà nói: "Đúng vậy, tuy rằng có chút ngột ngạt, nhưng thật đúng là thoải mái dễ chịu...Nơi này ta thường ngày đều là không nguyện ý đến, ngại lộn xộn, lần này may mắn không có người lạ, đúng không? Nữ hiệp."

Có lẽ bởi vì chiến lược này có hiệu quả, bóng lưng phía bên kia tựa hồ dần dần không còn căng thẳng nữa, sau khi nghe xong, cũng có chút buông lỏng mà hừ lạnh một tiếng, tức giận đáp lời: "Chúng ta mới gặp bao nhiêu ngày? Kỳ thật cũng coi như là người lạ, ngươi một điểm khách khí cũng không có!"

"Nói như thế không sai." Giờ phút này không thể tranh cãi với nàng, chẳng qua là cười khẽ đáp: "Bất quá đều nói người với người là có cơ duyên, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Tuy rằng chúng ta chưa gặp được bao nhiêu ngày, chỉ là không hiểu sao ta đối với nữ hiệp lại cảm thấy thân cận, ước chừng...Có lẽ là hữu duyên đi?"

Trong hơi nước lại truyền tới một tiếng hừ lạnh, bất quá lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Rèn sắt khi còn nóng, thấy nàng buông lỏng một chút, bầu không khí cũng có chỗ chuyển biến tốt đẹp, bản thân liền lại thử thăm dò mà tiến đến phía trước vài bước, quả nhiên chợt vang lên một tiếng quát cảnh giác: "Lại gần như thế làm chi? Một cái ao lớn như vậy ngươi không cần tiến tới đây, cho dù là người quen biết, ta cũng không thích quá gần!"

Mặc dù lời nói lạnh lùng, so với tình huống bên bờ vực bộc phát bừa rồi là tốt hơn nhiều, cho nên bản thân thản nhiên ứng đối mà nói: "Ân, kỳ thật ta cũng vậy, không thích quá gần. Bất quá..." Biết rõ nàng sẽ không nhìn, nhưng vẫn là nâng khăn bông trong tay lên, cười nói: "Bất quá một mình tắm gội luôn có chút bất tiện, hiếm khi có người cùng nhau, thứ cho tiểu nữ tử có chút yêu cầu quá đáng, muốn phiền nữ hiệp...Giúp lau sau lưng một chút, có được không?"

Không thể cho nàng quá nhiều thời gian để cân nhắc, cho nên vừa nói như vậy, vừa mượn động tác đưa khăn bông trong tay mà tiến đến phía trước vài bước, người kia quả nhiên bối rối, mặc dù không quay đầu lại, chỉ là giống như sinh khí mà đánh xuống nước mặt, lập tức khơi dậy rất nhiều bọt nước: "Không thể tưởng tượng nổi, làm sao còn có chuyện nói...Lão nhân gia chà lưng cho ngươi? Thật không biết nặng nhẹ! Cái gì gọi là hiếm khi có người cùng nhau? Lúc trước ngươi...Một mình độc hành không phải cũng tự mình làm được sao!"

"Ân, cái này là đương nhiên, tắm rửa tất nhiên là có thể làm được." Không ngần ngại chút nào mà lau đi bọt nước tung tóe đến trên mặt, ngay trước một bước cuối cùng, dừng lại ở khoảng cách đưa tay liền có thể đụng tới được, thanh âm lại thả nhẹ một chút: "Chẳng qua là hai người so với một người, rốt cuộc là không giống nhau, hơn nữa...Ai, vẫn là nói thẳng a, kỳ thật ta mạo muội nhờ ngài giúp việc này, còn có một nguyên nhân khác."

"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?" Câu hỏi lại vẫn là cảnh giác, bất quá bởi vì đối thoại mà thêm vào chút hồ nghi.

"Không dám giấu, một năm trước ta bị tổn thương, ngay ở trên lưng. Sau đó mặc dù nhặt về một mạng, nhưng thủy chung không biết những tổn thương kia là có dạng gì, bên cạnh cũng không có người thân có thể nói cho ta biết, chuyện này trong lòng luôn có chút để ý...Hôm nay thật vất vả mới có được một người hợp ý như nữ hiệp, liền nghĩ nhờ ngươi giúp ta nhìn qua một chút, được không?"

Khe khẽ giải thích hết những chuyện này, liền xoay người qua, làm ra tư thế yên tĩnh chờ đợi. Thứ nhất là vì để cho nàng an tâm, thứ hai...Khoảng cách vươn tay ra liền có thể ôm lấy như vậy, thật sự so với trong mong ước càng thêm có sức hấp dẫn, chỉ sợ nhìn thêm nữa liền không thể khắc chế.

Mờ mịt vắng lặng trong khoảnh khắc, rốt cuộc phía sau truyền đến tiếng nước, người một mực cứng đờ bất động kia cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động, tuy rằng nghe thanh âm vẫn còn có chút do dự : "Kia...Muốn giúp đỡ cũng không phải là không thể, nhưng mà, ngươi phải cam đoan không có việc gì liền đừng quay đầu nhìn, ta cũng không thích không mặc quần áo bỗng nhiên đối diện cùng người khác!"

Những lời này thay vì nói là để đề phòng, không bằng nói là nàng đang thuyết phục điều kiện tất yếu của bản thân, ta tất nhiên hiểu được, không chút do dự liền gật gật đầu, thề son sắt mà nói: "Đương nhiên, ta cũng vậy."

Xem ra cuối cùng bản thân ở trong lòng nàng là có chút tín dụng, nhận được sự cam đoan này, tiếng nước càng tới gần một chút, cũng không lại lộ ra sự do dự nữa. Nhìn thấy làn nước bên người gợn lên thành từng vòng rộng mở, liền biết nàng đã bước qua khoảng cách của một bước cuối kia, liền ngừng ở ngay phía sau, sau đó khăn bông vốn là tùy ý đặt trên vai trong phút chốc chợt nhẹ đi, liền kéo trượt qua vai phải.

Khi cảm giác mềm mại tiếp xúc với da thịt, theo bản năng mà cắn môi, nhắc nhở bản thân thả lỏng, bởi vì kế tiếp mới chính là tiết mục cuối cùng.

Muốn cùng nàng tự nhiên mà giao tiếp, vậy có cái gì có thể so sánh với chuyện hai người nhàn nhã cùng nhau tắm rửa nói chuyện trời đất càng thêm tự nhiên?

Ban đầu là im hơi lặng tiếng. Luyện nhi lau qua vô cùng nhẹ nhàng, từng chút từng chút lau qua giống như đang đụng vào một đồ vật dễ vỡ, chỉ là trên thực tế nàng không quen hầu hạ người khác, ngoại trừ nhu hòa, nhiều loại động tác khác luôn rất khó chịu. Đương nhiên, ta cũng không phải thật sự muốn nhờ vả nàng làm chuyện gì, đối với điều này tất nhiên là không ngần ngại chút nào, chỉ nhẫn nại mà chờ trong giây lát, liền mở miệng nói: "Như thế nào? Nữ hiệp, vết thương trên lưng kia...Rốt cuộc là có dạng gì? Có phải rất khó coi hay không?"

Câu này là lời dạo đầu, cũng xác thực là chuyện trong lòng để ý —— chính là từ trong lều vải sau đêm hôm đó.

Đêm hôm đó nàng nhìn thấy cái gì, cuối cùng là có tâm tình như thế nào, lúc đó không thể hỏi, hôm nay có lẽ ít nhiều có thể lộ ra một chút ý tứ.



Bất quá lại không chờ được câu trả lời từ sau lưng, thay vào đó chính là một chút xúc cảm nhẹ nhàng, chẳng qua chỉ là một điểm, khác biệt so với khăn bông dày dặn mềm mại, đó là sự tiếp xúc giữa ngón tay cùng da thịt.

"Từ nơi này...Đến đây." Đầu ngón tay đang nhẹ nhàng chuyển động, giống như lông vũ bay bổng mà đảo qua lưng, phác thảo ra một đường nghiêng, sau đó đột nhiên bị gió thổi đến, từ một khoảng cách không xa kia lại từ từ buông xuống: "Còn có...Từ nơi này đến đây."

Cứ như vậy, ngôn ngữ đơn giản nhất cùng động tác trực tiếp nhất lặp lại ba lượt, rốt cuộc vẽ lên một dấu chấm tròn, sau đó lại không có bất kỳ xúc cảm gì hạ xuống nữa, chỉ có thanh âm nhàn nhạt từ sau lưng nói: "Chính là như vậy, dù sao cũng có chút chướng mắt, nhưng mà không thể nói là khó coi, miệng vết thương khép lại rất khá, chẳng qua là màu sắc vết sẹo cùng vùng xung quanh có chút khác biệt, không có chuyện gì lớn."

Từ trong thanh âm này thật sự nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, cho nên có thể là lời thật lòng, cũng có thể chẳng qua là... Lời an ủi trái với lương tâm.

Nhưng vô luận là loại nào kỳ thật đều đủ để làm cho người ta vui mừng, biết rõ thảo luận chủ đề thương thế đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng, cho nên ban đầu liền không có ý định bối rối ở vấn đề này quá nhiều, chỉ khẽ mỉm cười, than nhẹ một tiếng, liền dẫn sang đề tài khác mà nói: "Thì ra là thế, nghe nữ hiệp nói như vậy ta liền yên tâm hơn nhiều...Ai, nếu như nàng cũng có cách nhìn giống như ngài thì tốt rồi."

"Nàng? Cái gì nàng?" Có lẽ còn đang đắm chìm trong tâm tình lúc trước, người sau lưng tựa hồ còn chưa có phục hồi lại tinh thần.

"Nàng sao, tất nhiên là của ta...Khụ...khụ" Tựa như nói lỡ lời mà cố ý dừng lại một chút, sau khi hắng giọng, mới tiếp tục giải thích: "Kỳ thật tiểu nữ tử sớm đã xác định có người cũng nhau suốt đời, nàng vốn liền ưu tú hơn ta rất nhiều, hôm nay ta cố tình lại mang một thân vết thương, nghĩ tới những thứ xấu xí này nếu như một ngày kia rơi vào trong mắt của nàng, thật sự là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ luống cuống, không mặt mũi gặp nhau a..."

Đây mới thực sự là điều muốn nói, nếu đơn thuần là để ý dung mạo, kỳ thật nàng liền biết, ta so với nàng càng thêm bình thường, cũng càng thêm cần phải chú ý, cho nên chính là mái tóc bạc trắng lại coi là cái gì.

Phía sau lại an tĩnh một lát, lần này có lẽ là nàng đang suy nghĩ, nhưng mà trong chớp mắt, liền có cái gì đó bị ném xuống nước, rung động tràn ra hai bên, sau lưng liền truyền đến tiếng nước lui về sau: "Bất quá chính là vài đạo vết tích trên lưng, bình thường lại nhìn không thấy, ngươi...Người ngươi yêu thích sẽ không để ý! Được rồi, lau cũng lau xong nói cũng đã nói qua, cứ như vậy đi..."

"Chờ một chút!" Xúc động mà thốt ra, duỗi tay ra nắm lấy khăn bông đang trôi trên mặt nước, xoay eo một cái, không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng xoay người qua!

Đáng tiếc, tốc độ xoay người của nàng, so với ta còn nhanh hơn một bậc!

"Làm cái gì! Sao có thể nói không giữ lời!" Hành động này e rằng đã thực sự chọc giận nàng, tiếng chất vấn kia là phật ý không vui, gần như như phát tác.

Cũng may chỉ là loại phát tác ở mức độ này, nếu không, trong đầu chỉ sợ thật đúng là trống rỗng.

Ta nghĩ, trong khoảnh khắc khi đột ngột xoay người lại đó, bản thân quả thật là đã nhìn thấy gương mặt kia, mặc dù chỉ là trong tích tắc.

Đã một năm không thấy, Luyện nhi chân chính.

Lạc ấn trong một cái chớp mắt, liền không thể xóa nhòa. Đã tận mắt nhìn thấy nàng từng chút một lớn lên, cũng qua mấy lần cơ duyên xảo hợp mà giật mình trước sự biến hóa của nàng, mà tướng mạo như ngọc của tuổi trẻ dường như mới hôm qua, ngũ quan gương mặt tựa hồ cũng không quá thay đổi, chỉ là trong một cái chớp mắt này, bản thân lần đầu tiên từ trên gương mặt của nàng nhìn thấy...Tang thương.

Ruộng dâu hóa biển xanh, thế sự biến hóa, có lẽ sự biến hóa cũng không phải là dung nhan, mà là nội tâm.

Chỉ một cái nhìn này, liền đã tiêu hao hết dũng khí khi nhanh chóng xoay người, xúc động không còn sót lại chút gì, bởi vì hết thảy tựa hồ liền phải đánh giá lại một lần nữa.

Cho nên, mượn hơi nước tràn ngập yểm hộ, liều mạng hít thở vài cái trong bầu không khí nóng ướt, cuối cùng im ắng than ra một hơi, khi lại mở miệng, chính là thật yên lặng mà cười đáp: "Thật có lỗi thật có lỗi, bởi vì cảm thấy nữ hiệp đã lui lại rồi, cho nên nhất thời động tác mới nhanh một chút...Đa tạ ngài đã trợ giúp cùng trấn an, cái gọi là qua mà không lại chính là khiếm nhã a. Tiếp theo đến lượt ta cũng lau qua lưng cho ngài a?"

Xúc động biến mất, khát vọng muốn khơi thông cùng nhua lại càng trở nên bức thiết.

"Miễn đi! Không cần!" Cự tuyệt vừa nhanh vừa vội, chỉ là gần như ngay khi một chữ đầu tiên buông ra khỏi miệng lúc, khăn bông trong tay đã chạm đến thân thể dưới nước. Khoảng cách quá gần, dù cho người có thân thủ như Ngọc La Sát cũng tránh không khỏi, huống chi nàng ít nhiều còn có chút băn khoăn.

Một thoáng khi chạm đến, dù cho cách qua khăn bông thật dầy cũng cảm giác được thân thể kia lập tức cứng đờ, dường như chạm phải tảng đá. Luyện nhi cũng giống như tảng đá mà trầm xuống rất triệt để, ngay cả cái cằm cũng đã chìm vào trong nước, như vậy kỳ lưng vốn là không thể thực hiện được, chỉ là bổn ý cũng không phải vì muốn làm khó nàng hoặc là vạch trần nàng, cho nên cũng không có nói thêm cái gì, liền đơn thuần là lau qua tấm lưng kia ở dưới nước.

Nhiệt khí lượn lờ một trì thủy cũng không quá thanh tịnh, này cũng không liên quan đến chuyện sạch sẽ hay không, đều bởi vì trên mặt nước cũng dựa theo phong tục địa phương mà đổ vào rất nhiều lá có mùi thơm ngát để đuổi muỗi, dưới nước hết thảy cũng đều là như ẩn như hiện, cũng không thể một lần liền nhìn thấu.



Chính bởi vì như vậy, có lẽ sau khi cân nhắc cảm thấy miễn cưỡng tiếp nhận cũng sẽ không bị phát hiện, Luyện nhi liền không lại kháng nghị cự tuyệt, chẳng qua là vùng ra vài cái tượng trưng liền yên tĩnh trở lại, nhưng phía sau lưng vẫn chăm chú cứng đờ, đồng thời mái tóc dài tản ra đã che đậy đi phần lớn dung mạo.

Những hành động mờ ám này rơi vào trong mắt, nếu là lúc trước, bản thân có thể lựa chọn càng thêm săn sóc nàng, càng lưu cho nàng thêm nhiều không gian để thích ứng, càng thêm uyển chuyển thăm dò, chỉ là hôm nay...

"Mặc dù ngài tuổi tác đã cao, chỉ là bảo dưỡng đúng là rất tốt, da thịt vẫn như mỡ đông, chẳng lẽ có bí thuật trú nhan gì sao?" Chủ đề kỳ thật có chút thẳng thắng, chỉ là hôm nay bản thân đã đạt đến cực hạn quanh co.

Mà nàng tuy rằng kéo căng thân thể toàn bộ tinh thần đều đề phòng, nhưng thực sự vẫn là có tâm tình hừ lạnh một tiếng, trầm lắng đáp: "Có cái gì để bảo dưỡng? Túi da mà thôi, cho dù tốt cũng là lão thái bà tóc trắng phơ."

Không biết vì cái gì, thường xuyên nói chuyện qua lại, đối thoại càng trở nên phát triển theo phương hướng thẳng thắng, tựa như ai cũng không còn cấm kỵ như lúc trước.

"Ai rồi không bạc đầu? Giống như ta kỳ thật cũng có thể tìm ra vài sợi tóc trắng a." Đánh liều, không thể vô duyên vô cớ lãng phí cơ hội này, lúc này cũng không nỗ lực đem đề tài này uyển chuyển thay đổi, ngược lại liền mượn đề tài để nói chuyện của mình: "Ta từ nhỏ tư chất bình thường, sau này tuy có phúc duyên bái được danh sư chỉ điểm, nhưng vẫn là khó thành châu báu, mỗi lần ra sức muốn làm được chuyện gì liền sẽ biến thành dẫn lửa thiêu thân. Trong cả đời chuyện may mắn lớn nhất, liền chính là có được một phần chân tâm đáng quý đáng phục...Chỉ tiếc, hôm nay ta bị trọng thương khí huyết suy yếu, thân thể vết thương chồng chất, lại khiến cho tóc bạc sớm, không biết khi gặp mặt có thể bị nàng ghét bỏ hay không..."

Chỉ có thể liên tiếp dùng lời nói để đánh động nàng, trông mong nàng có thể thay đổi góc độ lập trường mà suy nghĩ, không nên cứng nhắc mà rúc vào sừng trâu.

"Cái gì mà thân thể vết thương chồng chất? Một ít vết sẹo mà thôi!" Nhưng ngoại trừ sự không kiên nhẫn, tạm thời còn nhìn không ra những tâm tình khác, Luyện nhi có chút nôn nóng mà phất phất tay ở dưới nước nói: "Ngươi cũng không phải..." Nói tới đây nàng có chút ngừng lại, rồi nói tiếp: "Ta thấy ngươi tuy rằng thập phần thuận mắt, nhưng tư sắc không tính là tuyệt đỉnh, có lẽ cũng không phải dựa vào dung mạo mà...Trở thành chân tâm ở trong lòng người kia của ngươi! Vài đạo vết sẹo mấy sợi tóc trắng có cái gì để kinh ngạc!"

"Nhưng mà, ai có thể chỉ dựa vào dung mạo bề ngoài để dừng chân mọc rể ở trong lòng người khác đây?" Thời cơ vừa vặn, tiếp nhận lời nói của nàng, thuận thế tiếp tục nói; "Liền lấy người ở trong lòng ta mà nói, chúng ta coi như là thanh mai trúc mã. Dung mạo của nàng là vô cùng tốt, ta cũng rất thích, chỉ là cho dù nàng thay đổi dung mạo, dung nhan biến lão, nàng vẫn chính là thanh mai trúc mã đã mọc rể ở trong lòng ta! Chẳng qua là...Không biết trong lòng nàng có phải cũng nghĩ như vậy hay không a."

Trong miệng ra vẻ nghi kị, nhưng trong lòng đang cầu khẩn, trông mong nàng tốt nhất là có thể một hơi quả quyết nói, tất nhiên cũng là như vậy!

Nhưng mà, người này cố tình liền lại không lên tiếng.

Trong lòng lo lắng, nhắc nhở bản thân kiềm chế một chút, nhắc nhở bản thân cho nàng không gian tiếp thu, không thể dồn ép quá chặt, chỉ là đặt mình vào trong làn nước nóng này cũng chỉ trở nên càng lúc càng lo lắng. Động tác lau lưng tượng trưng dưới nước đã sớm bất tri bất giác mà chậm lại, nhẹ nhàng buông tay, khăn bông hút no một bụng nước liền trầm xuống, vì vậy, ma xui quỷ khiến mà dùng tay không chạm đến trắng nõn lưng trần của nàng.

Ngay khi xúc cảm tinh tế tỉ mỉ vừa mới truyền vào trong đầu, thân thể dưới lòng bàn tay vừa trượt qua đã co rụt lại, liền thấy người kia đã toàn bộ chìm vào trong nước, thẳng đến khi không nhìn thấy đỉnh đầu.

Đây cũng không phải là biến cố ngoài ý muốn, động tác là điềm tĩnh, nàng chậm rãi vùi mình vào trong nước, có lẽ là muốn trốn tránh sự tiếp xúc trên thân thể, hoặc giả là đang suy nghĩ điểm mấu chốt cuối cùng nhất, ta không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể gắt gao nhìn thẳng vào bóng người đã chìm vào trong nước kia, mái tóc bạc trắng phiêu động dưới đáy nước, từng sợi từng sợi dường như là bình chướng đang vũ động, ngăn cách giữa ta và nàng.

Sau đó, đột ngột, nàng bỗng nhiên đạp lên cách trì thủy một cái, bóng người dưới đáy nước kia tựa như một con cá nhanh nhẹn nhảy ra xa!

Từ cực tĩnh đến cực động chuyển đổi quá nhanh, chỉ có thể ngạc nhiên đưa mắt nhìn thân ảnh kia thoát ly khỏi phạm vi có thể chạm đến, sau đó một tiếng ào ào vang lên liền nhảy ra khỏi mặt nước, chỉ chợt lóe lên liền trở về bên bậc thang phủ thêm quần áo.

"Ngâm mình quá lâu, ta đã đủ rồi, đi trước một bước a." Sau khi mặc xong quần áo, nàng vẫn đưa lưng về phía bên này, chỉ thản nhiên lưu lại một câu như vậy, liền cất bước đi ra ngoài.

"Trong giỏ phía ngoài ta đã đặt hai bộ quần áo để thay, một bộ là cho ngươi, tuy rằng có thể không quá hợp ý, nhưng so với mặc y phục ướt đẫm đi ra ngoài khiến cho người ta nhìn thấy liền tốt hơn, nhớ thay." Cũng không có ý định đuổi theo, cũng chỉ là khe khẽ đáp lại một câu như vậy, liền lặng lẽ nhìn thân ảnh cùng mái tóc trắng vẫn đang nhỏ nước kia biến mất ở bên kia cổng vòm.

Sau đó một mình thanh thanh tĩnh tĩnh mà ngâm nước ấm thêm một lát, thẳng đến khi rửa đi gió bụi liên tiếp vài ngày qua, mới lau sạch thân thể từ từ rời khỏi nhà tắm, lúc đi đến gian ngoài, hai bộ quần áo vốn đặt trong giỏ trúc quả nhiên chỉ còn sót lại một bộ.

Cũng chưa từng nói với nàng nên thay bộ nào, chỉ là bộ trang phục được lưu lại cùng bộ đã được mặc đi kỳ thật cũng không thuộc về cùng một người, trong tay nãi của bản thân, xưa nay là mang theo đồ cho hai người tắm thay, dù cho một năm qua nàng không ở bên cạnh, thói quen này cũng vẫn được bảo lưu.

Trước đó, rốt cuộc, đủ loại hành động lời nói của ta ở trong nước, thậm chí là dặn dò giao phó, có lẽ rõ ràng đều không phải là lời nên có đối với một vị lão nhân gia hợp ý.

Mà nàng cũng không che giấu chút nào liền lựa chọn chính xác quần áo.

Dạng này tính là cái gì?

Như vậy cái gì cũng không tính.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv