Thực ra khoảnh khắc ngã xuống, rất rõ ràng chuyện gì xảy ra. Lúc trước thỉnh cầu sư phụ thu nhận, mang theo một bộ dạng không để ý gì mấy, bởi vì bản thân cũng tự hiểu được thân thể này thật ra không hăng hái, sư phụ nói tư chất không tốt xem như là nói giảm nói tránh. Từ khi sinh ra liền sẽ thường xuyên bệnh, tuy chỉ là nhiễm phong hàn, phát sốt hay đại loại các bệnh nhỏ tương tự, nhưng bị thời gian dài lâu khó tránh làm người chán ngán. Thật nhiều lần, tôi nằm trong tã lót, hiển nhiên đọc được sự thiếu kiên nhẫn trong mắt người lớn, đặc biệt là khi hai tuổi sốt cao, gần như đã bị vứt bỏ, không một ai ở bên cạnh trông coi chăm sóc. Song, cũng may nhờ là như thế, thừa dịp bọn họ không ở bên, tôi trộm rượu trắng của cha đem lau thân thể mình để hạ nhiệt, ra sức uống rượu cho đổ mồ hôi, cuối cùng mới coi như vượt qua cửa ải kia.
Do đó, đợi lớn hơn một chút khi có thể tự do hành động, tự mình đặc biệt lưu tâm đến khía cạnh này. Trong lòng có ý thức tận lực điều dưỡng thân thể, dần dần có chuyển biến tốt, từ từ cũng không còn tùy tiện sinh bệnh, nhưng tôi vẫn rất chú ý, chưa bao giờ dám thiếu cảnh giác. Ngược lại mấy năm qua đi theo sư phụ, có lẽ là vì luyện công dẫn đến thể chất có vẻ tốt hơn nhiều, dần dần cũng lơ là chuyện này. Thế nên, lần này được một cơn mưa lớn làm hỏng thân thể, trái lại cũng không phải sự tình ngoài sở liệu. Chỉ là không nghĩ tới mấy năm không bệnh, một cái chính là mạnh mẽ như vậy, ngay cả từng bước đổ bệnh đều không có, thoáng cái liền gục ngã.
Trong lúc hôn mê, dường như là thanh tỉnh, lại tựa hồ còn đang nằm mơ, mơ hồ cảm giác được toàn thân xương cốt đau nhứt. Tôi biết chính mình ra rất nhiều mồ hôi, hơi thở từ mũi khô nóng như đặt mình trong sa mạc, bên tai nghe được vài âm thanh, lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng phi thường cách xa, lại cho màng tai cảm giác áp bách mạnh mẽ. Phát sốt, trong lòng rất rõ, nhưng không thể biểu đạt. Mơ màng biết sư phụ đang nói chuyện, lại không biết người nói cái gì. Trong chốc lát tiếng nói chuyện cũng không còn, bên tai chỉ còn lại tạp âm hỗn loạn khiến người chán ghét. Chán ghét cái cảm giác này, thế nên tôi thả mình ngủ say trong uể oải.
Đến khi lần thứ hai mở mắt, tạp âm không còn, chỉ là đỉnh thạch thất hình như rộng rãi khác thường, còn có chút hơi xoay tròn. Nhận ra mình đang nằm trên giường đá nhỏ, nghĩ dùng cùi chỏ chống đỡ nửa người, kết quả động tác này chưa làm được một nửa đã bị một tay đè trở lại:
- Sư phụ nói ngươi nên ngủ, đừng động. - Luyện nhi ngồi bên giường đá, nói chuyện dĩ nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.
- Ta muốn... uống nước...
Miễn cưỡng vực dậy tinh thần trả lời, ngay cả khí lực cười với nàng cũng không có, âm thanh khàn khàn không giống của chính mình.
- A..
Nàng đáp một tiếng, đứng dậy đi đến bàn đá cầm ấm sứ trắng lên, không rót ra, trực tiếp đưa tới:
- Cầm!
Này chính là hợp ý mình, tôi tiếp nhận ấm sứ, liền rót "ùng ục", dòng nước mát lạnh tiến vào cơ thể nóng rực, cũng coi như giảm bớt mấy phần khó chịu. Lúc trả ấm cho nàng, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều.
- Sư phụ đâu?
Tôi hỏi, chuyển động cái cổ cứng ngắc tìm một hồi, cửa động rộng mở, trong động cũng không nhìn thấy bóng người.
- Sư phụ xuống núi mua thuốc, người nói ngươi cần uống thuốc.
Nàng thành thật trả lời, mang ấm nước đặt lại trên bàn, sau đó đè xuống thân thể tôi vì uống nước mà phải ngồi dậy:
- Ngủ đi, đừng cử động.
Tôi bất đắc dĩ cười, ngã lưng trở lại giường nhỏ. Ba thầy trò chúng tôi, hình như chỉ có tôi là hiểu một chút về y thuật. Luyện nhi thì không cần nói, sư phụ hẳn là biết trị thương, nhưng đối với bệnh tình a... Nếu người hiểu thì khi đó đã không hôn mê bất tỉnh trên núi gần nhà tôi rồi. Mấy năm qua chưa từng bệnh, không biết may mắn hay là rủi ro... Suy nghĩ hỗn loạn, bất tri bất giác mơ màng thiếp đi. Đợi đến khi một lần nữa tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, sương mù tựa như ánh sáng mềm mại chiếu vào trong động. Tôi chỉ cảm thấy thân thể so với trước đó càng thêm nặng nề, mắt gần như không thể mở, thật vất vả gọi hai tiếng, mới ý thức được trong động dường như không có người.
Không bao lâu sau bên tai có tiếng động, gắng gượng quay đầu nhìn một chút, là đứa nhỏ kia từ bên ngoài vội vã tiến đến, trên người ướt nhẹp, chính xác hơn là từ phần eo trở xuống đều ướt. Này không giống dầm mưa, huống chi cũng không có nghe tiếng mưa rơi.
- Sao vậy?
Tôi hỏi, cảm thấy uể oải vô cùng. Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, thấy tôi nhìn cũng không nói nhiều, nét mặt khéo léo biến hóa một chút, đáp một tiếng:
- Tỉnh rồi?
Liền xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã thay đổi quần áo, trước ngực ôm mấy vật gì đó đặt ở cạnh giường, lại đưa tay kéo tôi một chút, nói rằng:
- Trước đó sư phụ có nói qua, ngươi tỉnh thì phải cho ngươi ăn. Nhưng lần trước ngươi ngủ mất, lần này không thể quên.
Toàn thân không có chút sức lực, tôi tùy nàng kéo. Nhìn kĩ những thứ bên cạnh, là mấy củ khoai lang nóng hổi còn dính tro lửa, hương thơm cùng nhiệt khí bốc lên từng sợi, hẳn là mới được bóc ra từ trong đống lửa.
- Cho!
Nàng phủi tàn tro, ân cần lột một củ đưa tới, thái độ này có chút... kỳ quái.
Tôi tuy là đầu đau, nhưng vẫn tỉnh táo, hơn nữa trước đó quần áo nàng ướt đẫm cùng với thần sắc biến đổi tinh xảo, biết nhất định là có chuyện, vừa định mở miệng hỏi, khoai lang cũng đã tiến tới bên mép. Có lẽ nàng đã nhìn thấu tâm tư của tôi, nhưng không biết là không muốn nói hay là sư phụ căn dặn như vậy, nói chung là bộ dạng muốn dùng đồ ăn ngăn người nói chuyện. Bình thường tôi bướng bỉnh không qua nàng, lại thêm ngày hôm qua đến bây giờ xác thực chưa ăn gì cả, khoai lang hương khí lơ lửng trước mắt, tỉnh dậy rồi lại ngủ say đâm ra đói hỏa, liền không chút nghĩ ngợi cắn một miếng. Cắn vào trong miệng mới nhận ra, hiện tại không phải đã trở thành... ách... nàng đút tôi ăn? Được rồi, chúng tôi dù ngoại hình hay chiều cao cách nhau chỉ có vài tuổi, người bên ngoài nhìn cũng chỉ cho là hai đứa trẻ thân thiết hòa thuận một màn. Nhưng trong tư tưởng của tôi nàng trước giờ vẫn là một đứa nhỏ, chăm sóc nàng rất tự nhiên, bây giờ được nàng chiếu cố thì cả người không quen, trên mặt mạc danh kì diệu cảm giác nóng hổi, may mắn vốn dĩ đang phát sốt nên nhìn cũng không ra.
- Cái này... Ta.. Ta tự làm là được rồi.
Lúng túng ấp úng nói, đưa tay muốn cầm lấy đồ ăn. Có điều không biết nàng nhận ra tay tôi vô lực, hay là đơn giản muốn cùng tôi bướng bỉnh, trái phải chính là không cho, còn dùng một tay nắm lấy tay tôi, một cái tay khác ngắt miếng khoai đưa lại gần hơn, trong mắt tràn đầy... thích thú. Ý thức được đứa nhỏ này đối với việc đút ăn nổi lên hứng thú, tôi khóc không ra nước mắt, ngượng ngùng ăn vài miếng, muốn nhanh chóng ăn no liền nằm xuống. Nàng dường như chưa thỏa nguyện, lộ ra nét mặt bất mãn, nhưng cũng biết chừng mực, kéo chăn mỏng bên cạnh đắp cho tôi. Hoãn một lúc, cảm xúc quẫn bách đi xuống, mệt mỏi lần thứ hai kéo đến, ngẫm lại không được, không nên lại ngủ thiếp đi như vậy.
- Luyện nhi... Trước đó rốt cuộc làm sao vậy?
Ngoảnh đầu nhìn nàng, thân thể khó chịu đúng lúc nhắc nhở tôi một chuyện:
- Đúng rồi. Hiện tại là lúc nào? Sư phụ... đi bao lâu rồi?
Đi xuống núi cần hơn nửa ngày, nhưng nếu là cao thủ như sư phụ dùng toàn lực mà đi, không tới ba canh giờ là đến. Tôi nhớ lúc mình ngã xuống trời cũng không khuya lắm, mà hiện tại đã là bình minh, suốt đêm không thấy sư phụ trở lại, khó tránh làm người ta có chút lo lắng. Trước đó Luyện nhi không nói, nghe tôi hỏi trái lại không giấu diếm, thẳng thắn nói:
- Hiện tại giờ Thìn, không biết khi nào sư phụ trở về. Ta vừa ra ngoài xem, phía xa có lũ lụt, đường bị chặn rồi.
- Lũ lụt?
Tôi đầu tiên là kinh ngạc, ngẫm lại mấy ngày trước mưa lớn liên tục không dứt, sinh lũ cũng là chuyện thường. Thoáng chốc nhớ lại trước đó phần eo nàng trở xuống ướt đẫm, trong lòng nhảy dựng, không biết khí lực từ đâu tới mà đưa tay kéo nàng lại:
- Chẳng lẽ, ngươi đi dò đường?
- Ừ, thử một chút.
Nàng không cho là đúng, đáp lại:
- Nhưng nước quá đục quá siết, rộng nữa, ta không đi được, nghĩ là sư phụ cũng qua không được.
Nàng nói rất tự nhiên, tôi nghe lại sợ không thôi. Lũ lụt không giống với sông, trong nước cái gì cũng có, cây cối cành lá dây leo đá vụn lung tung, lỡ may cuốn vào trong nước bị va đập hậu quả thật không thể tưởng tượng. Nàng là nghé con mới sinh không sợ hổ, dám lội nước dò đường, tôi gấp đến độ chỉ muốn răn nàng một trận, rồi lại biết nàng không thích nhất là nghe tôi khuyên bảo, ngộ nhỡ phản tác dụng thì hỏng bét. Bất đắc dĩ đành phải kiềm nén tâm tình, kéo tay nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Luyện nhi... nguy hiểm lắm. Đáp ứng ta, lần sau không làm như vậy nữa, được không?
Nàng nhìn tôi, nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ chậm chạp chưa về, ngươi làm thế nào?
Nghe vậy sững nhẹ, tôi đây mới hiểu được nguyên lại đứa nhỏ vì chuyện này mà suy nghĩ, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng trả lời:
- Không sao, chỉ là bệnh thường mà thôi, đột ngột xảy ra, ngươi chưa từng thấy qua. Thực ra không phải chuyện gì lớn, lại càng không... nguy hiểm đến tính mạng, không cần lo lắng...
Nàng vẫn nhìn tôi, một đôi mắt trong suốt chuyển động, cũng không mở miệng.
Nhìn bộ dạng của nàng là biết trong lòng có chuyện, tôi chống đỡ một chút, tiếp tục hỏi:
- Thế nào rồi?
Nàng chần chừ giây lát, cuối cùng nhỏ giọng đáp:
- Trước kia ngươi cũng đã nói không cần lo lắng, lúc trị thương cho tiểu lang...
Tôi ngẩn ra, hiểu được ý của nàng, nhất thời cảm thấy đủ loại tư vị, miễn cưỡng cười nói:
- Cho dù không tin ta... nhưng Luyện nhi phải tin tưởng sư phụ, không phải sao? Cho dù đường xa quanh quẩn, theo năng lực của sư phụ nhiều nhất một ngày liền có thể trở lại. Đến lúc đó có thuốc rồi, sẽ không sao nữa, đúng không?
Nói xong lời này, thực sự không chịu nổi nữa, tôi chỉ cảm thấy hai huyệt thái dương đập kịch liệt, hang động giống như thiên toàn địa chuyển, cũng không cách nào quan tâm nàng tin hay không tin, mệt mỏi trở về giường nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó liền hoàn toàn hồ đồ, giống như rơi vào một loạt mộng cảnh thật sâu. Trong mộng kỳ quái lạ lùng, rối rắm phức tạp, các loại tình cảnh đảo lộn đan xen, nhà lầu cùng ngói xanh, đèn đường cùng xe bò, con đường dưới chân lúc thì là xi măng nhựa đường, một lúc lại biến thành đất vàng bụi bay. Bản thân tựa hồ đang rơi, lại thật giống như đang chạy trốn, lúc rơi là cảm giác mất trọng lượng, khi chạy trốn lại tựa như đang bị cái gì đó rượt đuổi. Vô luận là loại nào, cảm giác bất lực đều phi thường mạnh mẽ, liên tục kêu gào, thanh âm lại bị gió cuốn đi không chút lưu tình. Ra sức kêu to như vậy, có lúc sẽ đem bản thân đánh thức, bên tai nghe được tiếng gọi của chính mình không vang dội như trong mộng, thực sự hơi yếu gần như có thể xem là nỉ non.
Ngoài ra, còn một âm thanh khác quen thuộc vang vọng ở bên tai, đó là Luyện nhi. Tôi biết mình sốt tới nỗi nói mê sảng, cũng biết nàng tất nhiên sẽ lo lắng, không đợi như thế nào, liền lại bị kéo trở về vũng bùn thật sâu. Ý thức lúc có lúc không như vậy, mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, đợi đến khi thoáng khôi phục chợt giật mình một cái, được một cơn gió lạnh thổi tới tỉnh táo, mới cảm giác được hít thở đều là không khí ẩm ướt trong lành. Mà thanh âm hô hấp của nàng ở ngay dưới thân, quá gần...