Diễn xuất loại sự tình này, nói khó không khó, nói dễ không dễ, ít nhất đối với bản thân mà nói so với việc lấy mạng sống ra đánh đổi càng có lợi ích thực tế hơn chút ít, đương nhiên, cũng càng thuận buồm xuôi gió hơn chút ít, lúc trước thân là một người trong xã hội hiện đại, có ai chưa từng đùa giỡn diễn trò?
Chỉ là không biết rõ một lần diễn trò ngẫu hứng này, có dẹp tròn được thế trận hay không.
Vô luận cuối cùng có thể dẹp tròn hay không, mở màn cũng xem như khá ổn, bởi vì trước đó vội vàng đi đường, trên mặt còn có nhiệt lượng chưa tán, lúc này phối hợp cùng hoàn cảnh cũng xem như thích hợp, trong cửa ngoài cửa một đám người nghe vậy, ánh mắt liền đồng loạt từ phía bên ta chuyển đến trên người nam tử trẻ tuổi kia.
Cũng không biết là bởi vì khẩn trương hay là kinh ngạc, Trác Nhất Hàng sớm đã nghẹn đỏ khuôn mặt, ban đầu miệng mở rộng ngập ngừng vài cái, giống như không biết phải nói cái gì, cũng may trong lòng hắn hẳn là hiểu ý, rất nhanh đè áp sự bối rối, nói quanh co: "Cái kia...Không hẳn vậy...Nhưng mà, bởi vì cái gọi là nữ tử ách, danh tiết của nữ tử là quan trọng nhất! Cái này...Cô nương, không phải là ta sợ bị người khác nhìn thấy, chẳng qua là, dù sao lời đồn đãi cũng không tốt lắm..."
Mặc dù hắn đã cố gắng phối hợp, nhưng mà do tính cách, hoặc là do chuyện phát sinh quá đột ngột, tóm lại nói chuyện ấp a ấp úng, rất không rõ ràng, bất quá bởi vì luôn giữ hình tượng quân tử khiêm tốn hữu lễ cho tới nay, lúc này có ngữ khí như vậy, hơn nữa gương mặt đỏ ửng kia, mang lại hiệu quả oai đả chính trứ.
"...Nhất Hàng! Ngươi đang nói cái gì? Này đến cùng, đến cùng là chuyện gì!" Lúc này rốt cuộc có người tỉnh táo lại, Bạch Thạch lão đạo không tiếp tục trợn mắt há hốc miệng, lại đổi thành đột nhiên biến sắc giận dữ, chỉ một ngón tay, quay đầu quát lên với Trác Nhất Hàng: "Cái gì đêm khuya gặp gỡ riêng tư? Cái gì danh tiết? Trong phòng ta sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một người như vậy? Nàng là ai? Cùng ngươi có quan hệ gì! A?"
Trác Nhất Hàng nay đã nghẹn đến đỏ ửng khuôn mặt, lại bị chất vất, càng lộ ra có chút luống cuống, trông chờ vào hắn đương nhiên là không thể, bản thân tiến lên trước một bước, thản nhiên thi lễ một cái, nói tiếp: "Lão tiền bối, ngài đừng làm khó dễ Trác thiếu hiệp, tối nay tới đây là chủ ý của ta, tiểu nữ tử ở phụ cận Quảng Nguyên, chẳng qua là một người vô danh, học qua chút ít võ học da lông, năm đó đi ra bên ngoài không hiểu chuyện, nhận được sự tương trợ của Trác thiếu hiệp, trong lòng rất cảm kích ái mộ, nhưng bất đắc dĩ là ngay cả lại một chữ cám ơn cũng chưa có duyên nói ra, nay nghe nói Trác thiếu hiệp đi ngang qua Quảng Nguyên, sợ hắn đến rồi lại rời đi vội vàng, lúc này mới đến thăm hỏi trong đêm, để biểu đạt tấm lòng... Tuy rằng có chút đường đột, chỉ là nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, có lẽ như vậy cũng không có gì đáng ngại a?"
Những lời này nghe như nhẹ nhàng chậm rãi bình tĩnh, kì thực tùy tưởng tùy biên*, trước khi nói ra bản thân đã nhanh chóng sắp xếp lại một lần, cảm thấy không có sơ hở gì, tâm tình mưới an ổn lại một chút, nhưng cũng biết sẽ không dễ dàng đối phó như vậy, mọi người ở đây, không nói đến tên đầu lĩnh và quan binh đang nháy mắt nhìn nhau, chính là trên gương mặt của tất cả đám đạo sĩ kia cũng tràn đầy hoài nghi, Bạch Thạch đạo sĩ từ trên xuống dưới đánh giá bên này một phen, bỗng nhiên lãnh khốc nói: "Da lông? Hừ hừ, ngươi đêm hôm lẻn vào đạo giáo của ta, còn có thể tìm ra gian phòng của Nhất Hàng, lại khiến cho người trên kẻ dưới không phát hiện ra, ngay cả ta cũng bị mơ mơ màng màng, ngươi thật ra là học được bao nhiêu võ học da lông a!"
(*Vừa nghĩ vừa sắp xếp lại)
Không sai, đây đúng là một sơ hở, trong đầu xoay chuyển, khi đang định mỉm cười giải thích, Trác Nhất Hàng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Sư thúc, sư thúc ngươi chớ trách Trúc... Trúc cô nương, là ta, là ta dẫn nàng lặng lẽ vào đây, ta...Nửa canh giờ trước không phải có đi ra ngoài tản bộ sao, chính là lúc đó...Nàng một nữ nhi, đêm khuya đến đây xác thực không tốt, nhưng tới cũng đã tới, ta cũng không đành lòng chỉ nói dăm ba câu liền đối xử qua loa với người ta, lại không muốn dẫn quá nhiều chỉ trích, lúc đó mới nhất thời hồ đồ..."
Có lẽ đã bình tĩnh lại, lần này hắn nói chuyện rõ ràng có trật tự hơn rất nhiều, lại càng khiến cho lão đạo kia giận dữ nói: "Nửa canh giờ trước? Hảo a, ngươi, ngươi thật sự là, thế nhưng lại cùng người khác cô nam quả nữ lén lút cùng phòng nửa canh giờ! Nhất Hàng, ngươi thật sự là quá làm ta thất vọng rồi! Ngươi..."
Lão đạo này giống như còn muốn tiếp tục quở trách, bên cạnh đã có một lão giả mang hình thức đạo sĩ tương tự cất bước tới đây, âm thầm hướng hắn nháy mắt một cái, lão đạo này giống như kịp thời phản ứng, bỗng nhiên im lặng, nghiêm mặt nhìn nhìn đám người ngoài cửa kia, cứng rắn nói: "Họ Kim! Các ngươi cũng đừng vội muốn xem náo nhiệt ở chỗ này! Đây là chuyện gia sự của Võ Đang, không để người ngoài xen vào! Các ngươi tối nay xông tới càn quấy, huyên náo phái Võ Đang chúng ta cao thấp không yên, món nợ này chúng ta sớm muộn cũng sẽ tính toán lại, hôm nay tốt nhất là thức thời một chút! Không tiễn!"
Cúi đầu giả vờ mang bộ dáng bối rối, nhưng trong lòng lại lặng lẽ vui vẻ, có thể nói, thật sự hy vọng sự tình có thể thuận lợi như vậy, đáng tiếc, thế sự trên đời luôn không có đơn giản như vậy, lão đầu bị gọi là họ Kim kia hì hì cười lạnh một cái, chẳng những không đi, ngược lại cất bước tiến đến, giống như dò xét mà nhìn quanh ta một vòng, cuối cùng nói: "Những chuyện xấu đó của Võ Đang các ngươi, mời ta quản ta cũng không muốn quản đến, chẳng qua là nữ tử này...Hừ hừ, ta còn nhớ rõ hơn nửa canh giờ trước, chính mắt nhìn thấy khi Nhạc Minh Kha bị vây quanh, đã có một người âm thầm dùng thủ pháp hạ lưu để tương trợ, cứu hắn đi..." Hắn khịt mũi một cái, một đôi mắt nhỏ dán chặt nhìn chằm chằm ta nói: "Vị cô nương này, trên người của ngươi, có phải có một chút hương vị bột ớt hay không a? Hay là vị tiêu đặc trưng của đất Thục?"
Khi hắn nói xong lời này biểu lộ rất hung ác, dường như đã nắm chắc, bất quá là mèo vờn chuột mà thôi, chỉ là ta hành động cho tới bây giờ luôn cẩn thận, nhớ rõ ràng rành mạch, lúc trước khi đứng trên cây hành động đã chú ý đến hướng gió, lúc xông vào cứu người cũng đã đánh tắt rất nhiều bó đuốc, cho nên tự tin rằng cho dù lúc đó có bị dính phải chút ít, cũng nhất định không đến mức làm cho người ta sinh nghi, lời này e rằng chính là trá thuật, lập tức vô tội mà chớp mắt mấy cái, hồi đáp: "Vị lão tiền bối này, không biết ngài nói lời này là có ý gì a? Ta là người ở đất Thục, trong gia đình nào lại không có những thứ gia vị này? Ngày ngày xuống bếp trên người khó tránh khỏi dính phải một chút...Ngài, ngài cũng đừng chê cười ta, đang tại trước mặt Trác thiếu hiệp, thật sự là xấu hổ a..."
Nói xong những lời bản thân cũng cảm thấy mờ ám ê răng, đưa tay che mặt, thuận thế nhìn qua nam tử trẻ tuổi một lần, Trác Nhất Hàng giật mình, giống như hiểu được, nhanh chóng nói tiếp: "Đúng vậy a, ân! Nửa canh giờ trước, Trúc cô nương đang cùng ta trò chuyện thật vui, các ngươi không tin nàng, cũng không thể không tin ta đi? Ta Trác Nhất Hàng cho dù có bất tài, cũng chính là chưởng môn đương nhiệm của Võ Đang, lời nói sao lại cho phép các ngươi khinh bỉ nghi hoặc như vậy!"
Hắn cũng không ngu ngốc, lúc trước liền thử qua một chiêu này, quả nhiên linh nghiệm, lão đạo kia e rằng chính là người cực kỳ bao che khuyết điểm, nghe xong lời này hơi khựng lại một chút, có lẽ cuối cùng vẫn là cảm thấy uy vọng của Võ Đang quan trọng, lúc này cũng ra mặt nói: "Không sai! Nhất Hàng hắn như thế nào, là chuyện của Võ Đang chúng ta, lúc nào đến phiên các ngươi ngạo mạn trách mắng hắn! Đừng vội được một tấc lại muốn tiến một thước, lục soát cũng đã lục soát, tra xét cũng đã tra xét rồi, nói các ngươi đi các ngươi cũng không đi, lẽ nào thật sự là chờ bị đánh ra ngoài sao!"
Giọng nói của hắn ngạo mạn tự phụ, đầu lĩnh trong đám quan binh có người nhịn không được, đang muốn đứng lên phát tác, lại bị lão đầu họ Kim kia đưa tay ngăn lại, ta cách hắn gần nhất, chỉ thấy hắn đảo tròn đôi mắt, lại là hì hì cười nhạt một chút, nói: "Cũng đúng, Võ Đang các ngươi là danh môn đại phái, đối với Chưởng môn của quý phái ta không dám bất kính, bọn ngươi có gia sự cần lo, chúng ta cũng không ở lại lâu, chẳng qua là..." Hắn đột ngột xuất thủ, đánh thẳng vào mạch môn trên cổ tay trái của ta, khoảng cách quá gần, bản thân hơi có do dự, đã bị bắt lấy, nghe hắn trầm giọng nói: "Chẳng qua là nữ nhân này chúng ta lại muốn đem về kiểm tra thêm một chút, có lẽ các ngươi hẳn là không để ý đi!"
Mạch môn vừa mới bị bắt lấy, trong lòng liền biết không tốt, một câu nói kia nghe lọt vào tai cũng không tính là quá ngoài ý muốn, chẳng qua là không đợi bản thân suy nghĩ xem nên ứng đối ra sao, bên kia Trác Nhất Hàng đã hoảng sợ, trước tiên nói: "Không được, không nên không nên!" Lại xoay người đối với Bạch Thạch đạo sĩ bên cạnh mà cầu khẩn: "Sư thúc! Lần này Nhất Hàng hành động có thiếu sót, chỉ là Trúc cô nương dù sao cũng là ta mời đến, coi như là khách nhân của Võ Đang chúng ta, Kim Độc Dị này trên giang hồ có tiếng xấu ngài biết rõ ràng nhất, để hắn dẫn người đi trước mặt chúng ta, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì, nếu truyền đi thể diện của Võ Đang chúng ta nằm ở đâu?"
Lão đạo kia hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trách mắng: "Hừ! Lúc này cũng biết giữ thể diện?" Nhưng lại không phản bác quá nhiều, giống như lộ ra một chút trầm ngâm do dự, mà trong lòng bản thân hơi động một chút, chẳng qua là cảm thấy cổ tay bị siết lấy càng lúc càng chặt, suy nghĩ một chút, cũng không giãy giụa che giấu, chỉ lộ ra thần sắc đau đớn vô tội, im lặng trông mong nhìn sang môn nhân Võ Đang.
Trác Nhất Hàng thủy chung kiên trì, đạo sĩ rất nặng thể diện, xem ra nếu quan binh thật sự muốn mang người đi sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy, nếu như sự tình tranh cãi căng thẳng đến mức động thủ, vậy trên dưới Võ Đang tất nhiên sẽ bị quấy vào vũng nước đục, cũng là không sợ, vốn cho rằng sự tình phát triển đến đây coi như không tệ, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sinh ra biến cố.
"Kim huynh hạ thủ lưu tình!" Trong đám quan binh bỗng nhiên có một tiếng gọi như vậy, liền thấy một nam tử đang mặc quan phục đi ra, tập trung nhìn kỹ đúng là một trong bốn người vây công Nhạc Minh Kha ở cửa ngõ, lúc trước chưa kịp nhìn kỹ, lúc này đánh giá, thấy hắn ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, sải bước đi tới đây, khẽ bóp tay lão nhân kia nói: "Kim huynh, vị cô nương này, ngươi không thể ngược đãi, thỉnh nể mặt ta."
Người này tựa hồ thân phận không thấp, Kim lão đầu kỳ quái mắt trợn lên, lại thực sự buông lỏng tay, ta nhìn hắn chỉ cảm thấy lạ mặt, nghe hắn nói chuyện cũng không biết là địch hay là bạn, cho nên chẳng qua là nhẹ giọng nói cám ơn, cẩn thận xem xét thế nào, người kia không để ý, sau khi đối phương buông tay, liền hướng ta ôm quyền nói: "Cô nương, nhiều năm không gặp, ngươi còn nhận ra ta không?" Có lẽ là thấy trong mắt ta lộ ra vẻ nghi hoặc, lại vừa mỉm cười, nói: "Cô nương không nhớ rõ cũng đúng, bất quá ta lại nhớ rõ thanh âm của cô nương, một lời khích lệ khuyên nhủ trên Hoa Sơn, hơn mười năm qua lời nói đó còn văng vẳng bên tai."
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại càng không hiểu, năm đó ở Hoa Sơn chưa bao giờ khích lệ khuyên nhủ qua người nào đi? Còn đang vất vả nhớ lại, chỉ thấy nam tử này xoay người hướng mọi người nói: "Các vị võ lâm đồng đạo, còn có các vị huynh đệ, chuyện năm đó của Mộ Dung Trùng ta, các ngươi có vài người biết rõ, có vài người không biết, năm đó ta từng bái đạo tặc mọi rợ làm thầy, luyện chút ít võ công da lông, học người ta vào rừng làm cướp làm ác ở khu vực Tây Nhạc, kết quả có một ngày bị hai tiểu cô nương giáo huấn một chút, gần như mất mạng, được một người trong số đó hạ thủ lưu tình, chẳng những không giết, ngược lại còn tặng ngân lượng chữa thương, mấy câu nói càng giống như thể hồ quán đỉnh*, làm ta hoàn toàn tỉnh ngộ, như vậy mới có thể có được đủ loại cơ duyên xảo hợp sau này, cuối cùng học được đại thành, là cống hiến cho triều đình, mới có chức vị tổng giáo đầu này, các vị nói, Mộ Dung Trùng ta có thể có ngày hôm nay, có phải nên cám ơn nàng hay không?"
(Nghĩa thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong Phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát là chợt hiểu ra, bỗng nhiên ngộ ra)
Lời này vừa hỏi, trong đám quan binh liền vang lên thanh âm hô quát tương ứng, mà trong đầu ta cũng có vầng sáng lóe qua, bật thốt lên: "Là ngươi!" Hắn nghe tiếng liền quay đầu lại, lại ôm quyền nói: "Xem ra cô nương nhớ ra rồi, năm đó ngươi nói vô luận ta có thay đổi hay không, chúng ta e rằng sẽ không gặp lại, đáng tiếc hôm nay cơ duyên xảo hợp vẫn là gặp...Lúc này tại hạ có công chức trên người, không thể không mời ngươi cùng chúng ta đi ra một chuyến, yên tâm, ngươi có ân với ta, ta đảm bảo sẽ không để người khác gây bất lợi cho ngươi! Hết thảy chẳng qua là theo lẽ công bằng mà làm việc, vạn mong thứ lỗi."
Hắn nói chuyện thành khẩn, trên mặt ta khẽ mỉm cười, trong lòng thầm kêu phiền phức, trong lúc nguy khốn sao lại đột ngột xuất hiện một người như vậy? Người khác báo ân đều là mở một mắt lưới, nhưng hắn sao lại như vậy a, còn không bằng không có ân tình gì thì tốt hơn, hơn nữa, cũng không biết phía sau sự khách khí này, là có tồn tại ý tốt hay không, hoặc là chỉ có ác ý...Vô luận loại nào, sự xuất hiện cảu hắn, không thể nghi ngờ liền khiến cho Trác Nhất Hàng á khẩu, sắc mặt của lão đạo kia cũng chậm rãi trở nên yên lòng, thật sự là không ổn.
Bản thân cảm thấy không ổn, Mộ Dung Trùng lại trở nên càng tự tin, lại liên tục dùng danh dự mà hướng mọi người cam đoan, nói nhất định sẽ bảo vệ công bằng, mới xoay người dùng tay làm dấu mời đối với ta, lúc này phần lớn môn nhân Võ Đang đã không có giương cung bạt kiếm như trước, thậm chí đã tốp năm tốp ba lui sang một bên, rõ ràng là đã bị thái độ của hắn thuyết phục, Trác Nhất Hàng ở bên cạnh lo lắng suông cũng hết cách, thời điểm này chỉ có thể dựa vào chính mình, ta thu hồi tâm tình, mỉm cười ôm quyền, nói vậy cũng tốt, giả ý hướng Trác Nhất Hàng cáo từ, đi theo hắn hơn mấy bước, phút chốc lại nghiêm mặt, giống như nhớ tới cái gì, nói: "Khoan đã!"
Sau một tiếng đột ngột của bản thân, mọi người đều là sững sờ, Mộ Dung Trùng quay đầu lại nói: "Cô nương, làm sao vậy?" Bản thân nghiêm nghị trả lời: "Đợi một chút, ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, muốn ngay mặt đối chất!" Nói xong xoay người cười nói với lão đầu họ Kim: "Xin lỗi, hỏi thăm một chút, vừa rồi ta nghe lão tiền bối Võ Đang nói ngươi họ Kim, lại nghe Trác thiếu hiệp gọi ngươi bằng một danh tự, nhưng không để trong lòng, lúc này nghĩ đến, hắn gọi ngài là —— Kim Độc Dị, không sai đi? Chẳng lẽ tuyệt kỹ thành danh của ngài, chính là Âm phong độc sa chưởng sao?"
Lão nhân này tròng mắt đảo vòng, giống như không phát giác ra có gì không ổn, liền gật đầu nói: "Không sai, thế nào, tiểu nha đầu ngươi cũng đã được nghe nói đến đại danh của ta?" Mà bản thân chính là đang chờ một câu như vậy, lập tức hoàn toàn biến sắc, lui lại hai bước, đối với Mộ Dung Trùng nói: "Quả nhiên...Thật có lỗi, nếu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đi cùng ngươi, cũng không phải không tin ngươi, mà là nhất định không tin người này!" Nói xong, không chút khách khí mà chỉ thẳng vào lão nhân kia, lạnh lùng nói: "Người này, chính là người này, bốn năm trước chiếm đoạt kiếm phổ của môn phái chúng ta, đáng thương cho Trinh Kiền đạo trưởng của Lạc Nhạn Phong đạo quán, vì vậy còn phải góp vào một mạng! Trác thiếu hiệp, việc này ngươi cũng biết, thi thể của Trinh Kiền đạo trưởng cũng là ngươi tự mình chôn cất, Võ Đang các ngươi tại đây lại bỏ mặc một kẻ hung thủ sát hại đạo hữu mặc kệ không quản sao!"
Không sai, lúc trước khi Trác Nhất Hàng đem danh tự này thốt ra, bản thân liền để ý, làm sao có thể không quan tâm, vì cái tên này, ta cùng Luyện nhi còn có Thiết lão gia tử, vạn dặm xa xôi bôn ba hơn một năm trời, đáng tiếc sau đó khi vào kinh thành bản thân không có mặt, cho nên quả thật là không nhận thức người ở trước mặt, thẳng đến khi nghe người bên cạnh gọi ra cái tên đầy đủ kia mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ngay cả như vậy, lúc trước cũng không muốn vạch trần, bởi vì nghe nói người này lợi hại, cho nên chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng mà đã đến một bước này cũng liền không thể cố kỵ thêm được, không nói đến chuyện nếu thực sự bị bọn hắn mang về tra hỏi sẽ vô cùng phiền phức, hơn nữa phía bên Luyện nhi sắp tiến công, không muốn để cho một đám cao thủ này dừng lại trong thành lại rước thêm chuyện xấu, đây vốn là một trong những lý do ta giúp Nhạc Minh Kha lúc trước.
Vô luận như thế nào, đều phải đem vũng nước đục này quấy lên, quấy đục đến mức khiến cho một đám người này vô pháp dễ dàng rời khỏi nơi này mới đúng.
Trác Nhất Hàng không hiểu được trong lòng của ta đã có tính toán gì, chẳng qua đương nhiên là phối hợp, nói: "A, Đúng vậy! Lúc trước khi Trinh Kiền đạo trưởng chết huyết sắc biến thành màu đen, có lẽ chính là do trúng phải Âm phong độc sa chưởng kia!" Lại bị Bạch Thạch đạo sĩ bên cạnh quát lớn: "Nhất Hàng, ngươi hồ đồ rồi sao? Trinh Kiền là xương hàm bể nát nứt ra mà chết, kia rõ ràng là thủ pháp của Thiết Phi Long ở Thiết gia trang! Lúc trước chúng ta đã từng đến Thiết gia trang, đáng tiếc đã chậm một bước, người không, phòng trống, món nợ này chẳng qua là cho tới nay vẫn chưa tính, ai nói Võ Đang chúng ta bỏ mặc không quản!"
Nghe bọn hắn lại đem khoản nợ này mơ hồ tính đến trên đầu lão gia tử, bản thân lại không kìm nén được, biện minh nói: "Lão tiền bối, Thiết tiền bối chẳng qua là được Trinh Kiền đạo trưởng nhờ cậy trước khi qua đời, trợ giúp hắn thoát ly khổ hải, chẳng những vậy, ông ấy còn cùng vãn bối truy xét người này khắp nơi, trợ giúp bọn vãn bối đoạt lại kiếm phổ! Hôm nay hung phạm đang ở trước mắt, trước có thể bắt người sau có thể tìm nhân chứng đến đối chất, nếu như các ngươi không đòi lại công đạo cho Trinh Kiền đạo trưởng, ta cũng nhất định muốn lấy lại công bằng cho linh hồn của hắn!" Nói xong liền không do dự, nhấc tay rút kiếm, nhảy vào trong vòng!
Bản tâm vốn là không muốn cứng rắn tranh đấu, nhưng hôm nay nhìn thấy thế cục phát triển, e là không đấu cũng không được, vậy không bằng dứt khoát để bản thân chiếm được đạo lý, cũng tiện bề bức cho Võ Đang tiến vào vòng vây, nếu không làm như vậy, vũng nước này nhất định là không đủ đục!
Khi Kim Độc Dị thấy ta nói ra mọi chuyện, thần sắc có chút bối rối, tiếp đến hai chiêu, sắc mặt càng là biến đổi, nói: "Ngươi...Ngươi là đồng môn của Ngọc La Sát! Nàng, nàng đang ở phụ cận?" Dường như có chút sợ hãi, ta mặc dù không hiểu rõ, thực sự thuận thế liền hù dọa nói: "Không sai! E rằng nàng sẽ đến ngay tức khắc, ngươi vẫn là ngoan ngoan thúc thủ chịu trói đi!" Lão nhân này nhìn chung quanh một chút, chợt huýt một hơi, trong đám quan binh đã có người nhảy vào trợ giúp hắn, Trác Nhất Hàng thấy thế, tất nhiên thẳng kiếm tiếp đón, quát lớn: "Sư thúc, là bọn hắn vô lễ trước, Trúc cô nương là bằng hữu của ta, Trinh Kiền đạo trưởng càng là bạn thân đồng đạo của Võ Đang chúng ta! Hôm nay cục diện như vậy nếu còn không ra tay, tương lai truyền đi Võ Đang của ta như thế nào đặt chân!"
Cố tình lão đạo kia xưa nay ngạo khí, thời khắc mấu chốt lại có phần do dự, Mộ Dung Trùng ở bên cạnh nhìn thấy tình thế không thể khống chế được, lạnh lùng quát nói: "Chư vị không thể làm liều! Mặc kệ chuyện trong chốn giang hồ như thế nào, chúng ta lúc này là người trong triều đình, phụng chỉ truy nã khâm phạm, nếu như bọn ngươi dám tự ý tập kích là kháng chỉ bất tuân!"
"Mộ Dung huynh!" Trong lúc cấp bách ta vội vàng đoạt lời nói; "Ngươi là người trong triều đình dùng triều đình làm trọng, chúng ta là người trong giang hồ cũng không thể không thủ quy tắc giang hồ, việc này chính là tranh đấu cá nhân, nếu như ngươi thực nhớ tình cũ, thỉnh ngươi cùng huynh đệ của ngươi không cần nhúng tay!"
Lời này rõ ràng là nói với Mộ Dung Trùng, thực tế cũng là nói cho Bạch Thạch đạo sĩ kia nghe, quả nhiên hắn nghe lọt tai, tựa hồ hiểu ra gì đó, dũng khí cường tráng, ưỡn ngực nói: "Không sai! Này là chuyện tranh đấu cá nhân trên giang hồ, ai cũng có thể trợ giúp! Kim Độc Dị tiếng xấu đầy trời, là yêu nghiệt của võ lâm, mỗi người gặp đều phải tiêu diệt! Nhận của ta một kiếm!" Lúc này nhìn thấy Trác Nhất Hàng có chút căng thẳng, lão đạo này cũng không do dự nữa, hưng phấn tiến đến, rút kiếm liền gia nhập vào chiến đoàn!
Đến lúc này, nhìn thấy thế cục đại loạn, Mộ Dung Trùng bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng gia nhập vào, đứng ở bên phía Kim Độc Dị, mà môn nhân Võ Đang thì đồng loạt rút kiếm, cùng quan binh hỗn chiến ác đấu, trong lúc nhất thời khắp nơi binh binh bàng bàng đánh chém đến vang động trời đất!
Trong lúc giao đấu, Kim Độc Dị nghe nói là võ nghệ bất phàm, trước mắt lại không biết là đang băn khoăn cái gì, giao phong qua lại tựa hồ cũng không thấy có bao nhiêu lợi hại, ngược lại là Mộ Dung Trùng kia tương đối cao minh, bị trưởng lão cùng Trác Nhất Hàng của Võ Đang liên thủ chống cự, vẫn hết sức chiếm thượng phong, thấy sự tình không tốt, bản thân lo nghĩ, lên tiếng nhắc nhở, bỏ qua Kim Độc Dị tiến đến tiếp chiêu hắn, để cho Trác Nhất Hàng đi đối phó họ Kim, Trác Nhất Hàng tiến qua, trưởng lão Võ Đang tất nhiên cũng đi theo, Mộ Dung Trùng kia nhìn thấy ra, do dự một chút, vẫn xem như có chút lương tâm, lực đạo trong quyền cước lập tức giảm đi.
Mấy nhân vật mấu chốt bất phân thắng bại, đám đệ tử Võ Đang cùng quan binh giao phong, lại chiếm hết thượng phong, vệ sĩ Mộ Dung Trùng mang vào ngăn cản không nổi, dần dần bị bức đến một góc sân nhỏ, hỗn chiến trong chốc lát, tới gần cửa chính đạo quán vệ sĩ bỗng nhiên hô lớn: "Cháy rồi! Không ổn, trong thành cháy rồi!"
Người khác không có chuẩn bị tâm lý, nghe nói đều là cả kinh, trong lòng ta lại là vui vẻ, biết rõ Luyện nhi nhất định là đại công cáo thành, mới có thể gióng trống khua chiêng như vậy, mà bọn quan binh thấy trong thành đại hỏa, tiếng chém giết mơ hồ có thể nghe được, càng không có bao nhiêu ý chí chiến đấu, trong lúc hỗn loạn chợt nghe Kim Độc Dị quái khiếu mà nói: "Mộ Dung Trùng! Bắt lấy tiểu ma đầu kia! Phái Võ Đang không cần lo, bắt giữ xong chúng ta liền đi! Nhanh!"
Mộ Dung Trùng cũng biến sắc ngẩn mặt, giống như khó xử mà nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Việc lớn làm trọng! Tại hạ không thể nói tình cảm!" Quyền cước biến đổi, hổ hổ sinh phong, cũng không biết những năm qua hắn có kỳ ngộ gì, nội lực tiến bộ to lớn, còn hơn cả Luyện nhi, đã không còn là người dễ dàng bại trận như hơn mười năm trước, cố tình nội công vẫn là điểm yếu nhất của bản thân, không dám tùy tiện tiếp chiêu, chỉ có thể dựa vào kiếm pháp mà khinh thân lửng lơ tránh né đòn tấn công, chống đỡ thêm một hồi, đã là dần dần kiệt lực, Mộ Dung Trùng cũng nhìn ra được, nhắm đúng thời cơ, hét lớn một tiếng: "Đắc tội!" Đưa tay liền muốn chộp xuống!
Tiếng quát lớn của hắn chưa kịp ngừng lại, đột nhiên có một tiếng cười như chuông bạc vang lên, thanh thúy dễ nghe, dường như lơ đãng truyền đến, lại dường như là một tấm bình phông vô hình đem tiếng quát lớn kia đè áp xuống, sau đó chính là một thanh âm xinh đẹp vang lên: "Chỉ sợ là ngươi đắc tội không nổi a."
Lúc này, nhìn thấy ngón tay Mộ Dung Trùng đã chạm đến trên quần áo, lại giống như bị phỏng mà đột nhiên thu về, chỉ lo lách mình nhảy ra, nơi hắn vừa đứng đã xuất hiện thêm ba cái kim châm bạc, bên kia Kim Độc Dị dường như cũng bỗng nhiên mềm nhũn tay chân, ánh mắt như có ý thức mà đảo qua hai người này, khi lại ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người xinh đẹp giống như một làn khói tím lướt đến, từ trên nóc nhà cực nhanh mà đáp xuống!
"Luyện nhi..." Cười nhẹ, thu hồi thanh kiếm gọi lên danh tự này, đối với chuyện nàng đến đây cũng không khinh ngạc, biết rõ sự việc trong thành đã giải quyết xong, nàng tất nhiên là muốn tìm mình, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ đến như vậy nhanh mà thôi...Lúc này nàng đáp xuống bên người, trước tiên liếc nhìn sang bên này một lần, sẵng giọng: "Ngươi lại nói không giữ lời rồi, mỗi lần một mình đi ra ngoài cũng không để cho người ta bớt lo, xem trở về ta trừng trị ngươi thế nào!" Thực sự không nói nhiều, quay đầu hướng vòng đấu dịu dàng mỉm cười, nói: "Kim lão tặc, ha, thê tử hiền trí của người thật hảo tâm, lại thả ngươi ra ngoài! Xương tỳ bà của ngươi đã khép lại sao?"
Kim Độc Dị nghe nói trong lòng đại rối loạn, lại từ bỏ đối thủ muốn nhanh chóng chạy thoát thân, Luyện nhi cười đến không ngậm miệng lại được, thanh kiếm trong tay lại đáng sợ như tia chớp trong bão tố, thoáng cái liền đâm lướt qua vài tên quan binh, đâm thẳng về phía hắn, trong lúc hỗn loạn ta chỉ nhìn thấy người kia giống như bị đâm trúng gót chân, lăn lóc như hồ lô, té xuống sườn dốc không thấy tung tích.
Nàng ra tay đả thương người, Mộ Dung Trùng đã là rống to một tiếng, tung một quyền hướng phía sau lưng Luyện nhi mãnh kích, ta ở bên cạnh không kịp chặn lại, e sợ nàng quá khinh địch, lớn tiếng nhắc nhở vài câu, Luyện nhi lại giống như đã nhận biết mức độ, cũng không sức mạnh, thân thể xẹt qua đỉnh đầu hắn, lướt qua đám người đáng đứng nhìn bên ngoài, giống hệt như một con bướm đầy màu sắc, Đông đâm một kiếm, Tây đâm một kiếm, trong chốc lát, đám vệ sĩ đã bị thương quá nửa, nàng ra chiêu vốn là tàn nhẫn, những nơi bị đâm trúng là huyệt đạo trên ngón tay, người bị thương đau đến mức lăn lộn đầy đất, đám còn lại không khỏi khiếp sợ, Mộ Dung Trùng tức giận đỏ mắt, bất đắc dĩ khinh công không bằng nàng, chỉ cần không tiếp chiêu, hắn đuổi theo phía sau cũng không có cách nào khác.
Vị tiểu sát tinh này đã đến đây, liền không còn chuyện của mình nữa, lúc này ta thanh nhàn đứng sang một bên, nhìn nhìn vào trong phòng phía bên kia, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện chính sự, liền tiến lên vài bước, lướt đến bên cạnh nàng nói: "Luyện nhi, đừng cùng bọn họ quần chiến nữa, quan binh đã bị ngươi tổn thương không sai biệt lắm, lúc này nên nghĩ một biện pháp để dẫn dắt lực chú ý của môn nhân Võ Đang rời đi mới phải..."
Nàng nghe thấy liền quay đầu lại, hiếu kỳ nói: "Ngươi muốn dẫn dắt lực chú ý của môn nhân Võ Đang rời đi làm cái gì?" Cũng không chờ ta trả lời, liền lại đột nhiên cười nói: "Cái này dễ dàng a, ta cũng không muốn tiếp tục chơi đùa nữa, để cho bọn họ đi dọn dẹp a, lúc này chúng ta đi thôi." Nói xong liền nắm lấy tay của ta, cũng không đi ra ngoài viện, mà bỗng nhiên xẹt qua trong đám người, đối với Trác Nhất Hàng cười nói: "Ngươi cũng cùng đến đây đi!" Nói xong hai ngón tay khẽ siết lại, đột nhiên bắt lất mạch môn trên cổ tay Trác Nhất Hàng.
Thấy nàng tay trái nắm lấy ta, tay phải bắt lấy hắn, trong một cái chớp mắt này, đúng là có chút kinh ngạc.