Hai ngày tiếp theo, trôi qua có chút bận rộn, cần làm rất nhiều chuẩn bị, mặc dù nói hết thảy đều đã đâu vào đấy, chỉ là có thể cảm giác được, bầu không khí ở khắp nơi trong sơn trại đều lộ ra một chút khẩn trương nhàn nhạt.
Ngày đó Thiết Mục hai người đi ra ngoài một chuyến, mang về toàn bộ tin tức xác thực dân đói muốn cướp lương thực của quan phủ, tính tình Luyện nhi tuy là tùy ý làm liều, chỉ là thiện ác thị phi trong lờng nàng vẫn rất rõ ràng, lại thêm nhĩ nhu mục niệm*, trong hai năm qua, trong lòng dân chúng tại phụ cận Minh Nguyệt hạp cũng tạo thành uy vọng không nhỏ, cho tới khi có người kêu gọi nhau cùng tập họp ở ngoại thành chuẩn bị vào thành đoạt lương thực, lại nguyện ý mạo hiểm để lộ tiếng gió, sớm đem đầu đuôi gốc ngọn tin tức mà báo cho sơn trại, chỉ trông mong có thể nhận được sự ủng hộ.
(*Mưa dầm thấm đất; nghe quen tai, nhìn quen mắt; thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng)
Nếu như có một chút tư tâm mà cân nhắc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba năm, thật vất vả để mọi chuyện trở nên ổn định, lúc này lộ liễu đối địch cùng quan phủ cũng không phải là sáng suốt, chỉ là nhìn thấy dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi, trong huyện lại trữ lương thực không phát thậm chí còn có sự cấu kết âm thầm giữa quan phủ và thương gia, sớm đã làm cho trong lòng những người trong trại tồn tại bất bình, huống chi một khi dân đói gây rối tới quan binh, Minh Nguyệt hạp cũng không thể được để yên, đây là lý do khi Luyện nhi quyết ý toàn lực tương trợ, bản thân sau khi cân nhắc cũng không có phản đối gì, chẳng qua là trợ giúp nàng tích cực tìm cách, chờ đến khi có thể một kích tức trúng, liền gọn gàng nhanh chóng bứt ra.
Không ngờ mấy ngày qua đi, bên này sớm đã vạn sự sẵn sàng rồi, tin tức bên kia cuối cùng lại chậm chạp không đến, lại phái người tìm hiểu mới biết được, thì ra những ngày này bởi vì có dân đói lẻ tẻ gây rối, quan huyện cùng những nhà giàu trong nội thành sợ là cũng đã nhìn ra chút ít manh mối, lại chủ động mở kho cứu đói, tuy rằng nghe nói mỗi ngày lương thực phát ra vô cùng có hạn, chỉ là dân chúng cuối cùng là đã quen trung thực an phận, có một ngụm cháo giữ mệnh liền an ổn lại rất nhiều, ý định tụ tập đánh cướp lương thực, cũng không có người tiếp tục đề cập, cứ như vậy mà gác lại.
Nghe xong thám tử hồi báo, Luyện nhi phất tay cho người lui ra, ngược lại cảm thấy không thú vị mà bĩu môi một cái với ta, nói: "Được rồi, ngươi xem thật lãng phí thời gian, xem ra sự tình hẳn là không có gì nữa rồi, cũng tốt, không cần chết đói người là tốt rồi."
"Chưa hẳn..." Suy nghĩ một chút, vẫn là thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, ta ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: "Nếu quan phủ thật sự có tâm muốn cứu đói, đã sớm nên làm như vậy, chỉ sợ là hôm nay dân đói càng tụ càng nhiều, quân binh trong nội thành lại ít, mới không thể không cứu, là dụ dỗ nhất thời, chưa hẳn là nguyện ý sẽ luôn tiếp tục như vậy...Luyện nhi, ngươi nói thủ hạ không thể buông lỏng, cần làm như thế nào liền làm như vậy, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, không có việc gì đương nhiên là tốt nhất, vạn nhất có việc, cũng tránh cho bị bất ngờ."
"Nói ngươi hay lo lắng, thật đúng là không có oan cho ngươi." Nữ tử đang ngồi tươi sáng cười cười, cũng không phản đối, nói: "Được rồi, liền dựa theo ý ngươi mà làm là được, dù sao thao luyện nhiều hơn một chút đối với các nàng cũng không có chỗ nào không tốt, tránh cho lúc nào cũng bị ngươi nhắc nhở." Nói xong phất tay sai người đến truyền lệnh xuống, hết thảy vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà chuẩn bị.
Trong vòng nửa tháng tiếp theo, trong thành hết thảy lại thái bình, thái bình đến mức ngay cả chính ta cũng cho rằng đây có thể lại là một lần lo lắng vô ích, nhìn thấy đông đi xuân tới, mặc dù trong núi sâu vẫn là tuyết đọng trắng xóa, dưới núi khắp nơi đã là xanh tươi, chỉ cần chịu đựng qua thời kì giáp hạt*, sự tình có lẽ sẽ có thể từng bước mà chuyển biến tốt đẹp cũng không chừng.
(*Dễ gây đói kém)
Mà một chút tâm sự lo lắng mơ hồ trong lòng lúc trước, từ đầu đến cuối cũng không có phát sinh.
Những ngày này kỳ thật luôn có lưu ý, nhưng thấy Luyện nhi đối với chuyện Võ Đang nghênh đón Chưởng môn tựa hồ cũng không để trong lòng, lại suy nghĩ một chút, năm nay Minh Nguyệt hạp làm việc cũng không phô trương, Trác Nhất Hàng cũng có thể không biết Ngọc La Sát vào rừng dựng sơn trại ở đỉnh núi gần đây, chỉ cần hai bên không gặp mặt, bất quá là giao thoa rồi đường ai nấy đi, cũng không có chỗ nào cần quá bận tâm.
Trong lòng khó tránh khỏi chờ mong như vậy, nếu như đây đều là do bản thân buồn lo vô cớ liền không thể tốt hơn rồi, chỉ trông mong hết thảy đều cứ như vậy trôi qua, ngày ngày như thường lệ, chỉ cầu thanh tĩnh.
Đáng tiếc, lại quên mất, cho đến lúc này, bản thân vẫn là mang vận mệnh cầu mong điều gì liền không được cái đó.
Nơi xuất hiện biến cố trước tiên chính là trong thành Quảng Nguyên, gần một tháng qua đi, nhân tâm hoặc nhiều hoặc ít đều buông lỏng xuống, Luyện nhi cũng không còn thường cho người vào thành tìm hiểu tin tức nữa, sáng sớm hôm nay dưới chân núi Minh Nguyệt hạp lại đột nhiên xuất hiện một nam tử, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt đến không giống hình người, kỳ quái nhất chính là toàn thân đều có vết tím xanh, khi bị trại binh phát hiện, chỉ kịp nói một câu: "Cầu xin các vị nãi nãi thương xót, nhanh chóng cứu mạng, Quảng Nguyên...Dân đói đều sắp, đều sắp bị hại chết..." Liền hai chân giẫy một cái, như đèn cạn dầu mà tắt lịm.
Trại binh không dám chậm trễ, đem lời nói nguyên dạng mà báo lại, còn có người nhận ra người vừa chết kia chính là người đại diện cho dân đói đến báo tin với sơn trại lần trước, hai bên xác minh lẫn nhau, phần lớn cảm thấy sự tình không đúng, nhưng lại không biết tình huống cụ thể, Luyện nhi không chút do dự, lập tức cho Thiết Mục hai người lại đi Quảng Nguyên một chuyến, thăm dò một chút xem cuối cùng là xảy ra chuyện gì, trở về lại định đoạt.
Thiết San Hô cùng Mục Cửu Nương đối với chuyện này sớm đã là ngựa quen đường cũ, huống chi lần trước cũng là các nàng chịu trách nhiệm, tất nhiên không có dị nghị gì, lập tức lĩnh mệnh mà hành động, chẳng qua là lần này, nhìn thấy hai người chuẩn bị xuất phát, ta do dự một chút, quay đầu nói với người bên cạnh: "Luyện nhi...Không bằng, lần này ta cũng đi theo các nàng xem một chút như thế nào?"
Lúc này nàng đang nói chuyện cùng Mục Cửu Nương, nghe nói liền xoay đầu lại, không khách khí chút nào mà trừng mắt nói: "Nói cái gì vậy? Hai nàng đi tìm hiểu tình hình, cũng sẽ không có chuyện gì, ngươi đi cùng làm cái gì? Không cần lại suy nghĩ lung tung."
"Chính là bởi vì sẽ không có chuyện gì, ta mới muốn đi xem a." Thấy sắc mặt nàng lộ vẻ không vui, liền tiến đến gần một bước, nhẹ giọng giải thích: "Ngươi biết, việc này người lo lắng đến trước nhất chính là ta, hôm nay quả thật là một câu thành sấm, muốn đi xem cũng là bình thường đi? Dù sao sẽ trở về trong ngày, lại không có nguy hiểm, so với đi dạo trong núi mấy canh giờ cũng không có gì khác biệt, yên tâm đi."
Luyện nhi cau mày, đợi đến khi hé miệng muốn nói tiếp gì đó, Thiết San Hô lại từ một bên nhảy tới, cười đùa nói: "Ai nha Luyện tỷ tỷ, ngươi để cho người cùng chúng ta đi ra ngoài một chút thì thế nào chứ? Có ta cùng Cửu Nương ở đây, còn sợ nàng bay mất sao? Ta thấy Trúc Tiêm tỷ tỷ suốt ngày trôi qua cũng rất nhàm chán, ngươi ở trong sơn trại mỗi ngày đều ra lệnh rất uy phong, lại luôn để nàng ở trong phòng nhàn rỗi, như hình với bóng cũng không cần đến mức như vậy đi? Cũng không sợ làm người ta khó chịu đến hỏng mất..."
"A Hô! Đừng nói lung tung, không biết lớn nhỏ..." Lời nói còn chưa dứt lời, Mục Cửu Nương ở bên cạnh đã kéo Thiết San Hô một cái, sắc mặt có chút lúng túng, ta cũng cảm thấy mặc dù Thiết San Hô hẳn là hữu khẩu vô tâm, chỉ là lọt vào tai lại như có ý chỉ trích, ít nhiều cảm thấy không ổn, thấy sắc mặt Luyện nhi trở nên trầm xuống, sợ thực sự sẽ chọc nàng không vui, cái được không đủ bù cái mất, nhanh chóng giảng hòa mà nói: "Là ta thích nhàn rỗi, làm sao có thể nói cái gì mà khó chịu đến hỏng mất, mà thôi, vốn cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không đi kỳ thật cũng không có gì, vậy..."
Không ngờ lời này còn chưa nói xong, đã bị Luyện nhi nhìn quét qua mà cắt ngang, "Ai nói không muốn ngươi đi?" Nàng nhíu mày nói, rõ ràng trong mắt viết không tình nguyện, nhưng lại cố gắng ngẩn mặt, giọng nói kiên quyết, nói xong câu này, suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi đợi ở đây." Nói xong tung người một cái, lên xuống vài lần, liền nhanh chóng bay đi xa.
"Ân? Ngươi nói Luyện tỷ tỷ làm cái gì vậy a?" Thiết San Hô bên cạnh tò mò hỏi, ta lắc đầu tỏ vẻ không biết, chỉ nhìn theo hướng xa xa kia, Thiết San Hô cũng không thể lại nói thêm cái gì, Mục Cửu Nương kéo nàng đến vài bước, thấp giọng bắt đầu quở trách.
Khinh công của Luyện nhi tuyệt thế thần tốc, bên kia mới quở trách chưa được vài câu, đã thấy nàng quay lại, trong nháy mắt đi tới trước mặt, cũng không hề thở gấp một chút nào, chẳng qua là khẽ vươn tay, nói: "Cho ngươi, cầm lấy." Liền không nói thênm gì nữa mà đem một thứ dụng cụ gì đó kín đáo đưa cho ta.
Gần như ngay ánh mắt đầu tiên liền nhận ra vật này, "Luyện nhi...Ta chỉ là đi ra ngoài mấy canh giờ, không cần đến..." Trong tay là xúc cảm quen thuộc, nâng trong bàn tay, nhưng không thu lại, chẳng qua là cười khổ nói với nàng như vậy.
"Biết rõ ngươi không cần đến, chẳng qua là vật quy nguyên chủ, lại nói ta không có đi theo, ngươi mang theo bên mình thứ gì đó cũng tốt." Luyện nhi không cho là đúng mà trả lời, cuối cùng giống như lo lắng, còn nói: "Nếu như ngươi còn dám đánh mất, ta nhất định sẽ thay sư phụ hảo hảo trừng phạt ngươi!"
"...Ân, đã hiểu rồi." Lần này gật gật đầu, đem thanh đoản kiếm bị giam giữ trong tay Luyện nhi suốt ba năm qua, cẩn thận từng li từng tí mà cất vào trong lòng.
Tin đồn không rõ ràng, như vậy ba người đồng hành rơi khỏi Minh Nguyệt hạp, từng người thi triển công phu khinh thân lướt qua địa thế hiểm yếu, khi đến dưới chân núi, đã có trạm gác ngầm chờ đợi tiếp ứng, các nàng ở nơi này nhận được tin tức tất nhiên chậm một bước, chỉ sớm chuẩn bị hai con khoái mã, nếu muốn đi chuẩn bị con ngựa thứ ba sẽ làm chậm trễ thời, cũng không cần thiết, lúc đó Thiết Mục hai người sớm đã theo lệ cũ mà thay nam trang, duy chỉ có mình ta là nảy sinh ý định nhất thời, vẫn là mặc trang phục nữ nhi, dứt khoát cùng các nàng cưỡi một con, em như là nữ quyến trong nhà cho xong chuyện.
"Trúc Tiêm tỷ tỷ a, hì hì, ngươi nói nếu như để cho Luyện tỷ tỷ thấy một màn như vậy, nàng sẽ ăn vị hay không a? Ngươi có sợ không a?" Khi phóng ngựa rong ruổi, Thiết San Hô e sợ thiên hạ không loạn mà hỏi như vậy, còn cao hứng bừng bừng mà dùng sức nắm thật chặt cánh tay bên hông, dường như Ngọc La Sát đang ở trước mắt vậy.
"Sợ, đương nhiên là sợ, cho nên nếu ngươi lại nói như vậy, ta liền muốn đổi sang cưỡi cùng Cửu Nương trên con ngựa kia a." Khẽ mỉm cười, tâm bình khí hòa mà hồi đáp, ta đương nhiên sẽ không thích tranh đấu với nàng giống như Luyện nhi, lời nói Mục Cửu Nương hẳn là cũng nghe thấy rồi, liền bất đắc dĩ thúc ngựa tới gần chút ít, trách mắng: "A Hô! Nói bao nhiêu lần, đừng luôn giống như chưa trưởng thành mà tìm người ta đấu võ miệng, Trúc cô nương cùng Luyện trại chủ xem ngươi như muội muội, không có nghĩa là ngươi có thể tùy tính làm càn, tại sao trước mặt người thân quen luôn tính trẻ con như vậy chứ?"
Mặc dù nàng giống như quát lớn, chỉ là giọng nói không nặng, thần sắc càng là không tự chủ được mà thêm vào vài phần cưng chiều, Thiết San Hô lè lưỡi, rụt cổ, quả thật không mở miệng nói chuyện nữa.
Thấy một màn hai người ở chung, khó tránh khỏi hiểu ý mà cười, bỗng nhiên trong đầu nhảy ra những lo lắng mơ hồ về Thiết San Hô lúc trước, bất giác thần sắc có chút cứng ngắt, ánh mắt liếc nhìn người cùng cưỡi ngựa vài lần.
Ký ức mơ hô ngược lại chính là thứ quấy nhiễu tinh thầm nhất, vô ưu vô lự bốn chữ này, e rằng đời này sẽ luôn cách biệt với mình rồi a.
Vung roi phóng ngựa gần cả canh giờ, dần dần tới gần nơi muốn đến, có lẽ là do địa thế, càng gần Quảng Nguyên, càng là cảnh sắc đầu xuân, khắp nơi tràn trề sức sống, đáng tiếc một đường đi tới, cũng không thấy có người đi đường, đợi đến khi vào nội thành, chỉ thấy trong thành đề phòng nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có từng tốp từng tốp binh sĩ tuần tra trên đường, ngày xưa đường phố ngựa xe như nước nay lại mang bầu không khí tiêu điều, có không ít cửa hiệu đóng cửa, còn mở cửa cũng lộ vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, người đang làm việc xem ra đều mặt ủ mày chau.
"So với lần trước, tựa hồ binh lính tăng thêm không ít a..." Lúc này Thiết San Hô không tiếp tục vui đùa ầm ĩ, vẻ mặt nghiêm túc nhỏ giọng nói, Mục Cửu Nương gật gật đầu, cũng không đáp lời, cũng không đi vào bên trong, tìm một khách điếm nhỏ cách cổng thành không xa mà dừng chân, rõ ràng nói là muốn dừng chân nghỉ ngơi, nhưng sau đó lại lẻn ra ngoài từ cửa sau của khách điếm, bảy quẹo tám rẽ đi đến đường phố tụ tập đông đúc nhất, đã thấy cửa ngõ cũng có quan binh canh gác.
"Xem ra, lúc trước quả nhiên là kế hoãn binh, chính là muốn kéo dài để đám binh lính này thêm đến a..." Nhìn thấy tình hình trước mắt liền xác nhận được suy nghĩ lúc trước, ta nhỏ giọng nói, cùng Thiết Mục hai người trao đổi ánh mắt, tung người lên, leo tường lẩn vào một chỗ hẻo lánh, đi tới sâu trong ngõ nhỏ, lại giống như nhìn thấy địa ngục giữa trần gian, bên trong là dân chúng gầy như que củi đang nằm khắp nơi, có vài người đã không thành hình người, nghe ngóng mới biết được, đoạn thời gian trước, những đại hộ cùng quan huyện một mặt mở kho cứu đói, mỗi ngày mỗi người được cho hai chén cháo loãng, làm cho khắp nơi ổn định nhân tâm, một mặt phái người đến thỉnh cầu quân đội tới tọa trận, quan binh vừa đến ngay hôm đó bọn hắn liền thi hành đàn áp, đem vài người dân đói có chút can đảm đánh chết, đem những nhóm dân đói còn lại xua đuổi giam giữ cùng một chỗ, miễn cho khắp nơi đều có người ăn xin ăn mày, làm ảnh hường đến thị trấn.
Dân đói lúc này mới hiểu được, đều muốn liều mạng một lần, bất đắc dĩ lại bị chia tách thành từng nhóm nhỏ mà giam giữa, khó có thể liên lạc, thấy chúng ta tới, bốn phía đều vây quanh liên tục tố khổ khấu đầu, cầu sơn trại xuất binh giúp bọn họ đoạt lương thực thoát khỏi nguy khốn, ba người chúng ta liền một tiếng an ủi, khuyên can lại khích lệ, để lại chút ít lương thực, lúc này mới rời khỏi, trở về khách điếm bàn bạc kỹ hơn.
Nói là bàn bạc kỹ hơn, kỳ thật thời gian thảo luận cũng không lâu."Tối nay liền hành động sao? Đây không phải là có chút vội vàng rồi đi?" Ngẩng đầu nhìn Thiết Mục hai người, không khỏi nhíu mày, Thiết San Hô còn chưa tính, tạ sao Mục Cửu Nương cũng cùng đồng tình.
"Đây không phải là vội vàng, lúc trước khi ngươi đi xuống lầu, đây là kết quả chúng ta thương lượng trước, ngươi xem dân chúng đã thành cái dạng gì rồi? Tuy rằng ta để lại một ít thức ăn, nhưng cũng là như muối bỏ biển, sợ là kéo dài một ngày liền phải kéo đi mất mấy nhân mạng, loại sự tình này nếu như muốn làm, đương nhiên chính là phải làm thật nhanh!" Thiết San Hô kích động nói, tuy rằng cố kỵ tai vách mạch rừng, chỉ là thanh âm vẫn không khỏi cao lên chút ít, Mục Cửu Nương vỗ vỗ lưng nàng, cũng không biết là an ủi hay là nhắc nhở, một bên xoa, một bên hướng ta gật đầu nói: "Ân, ta cùng A Hô đều là có ý này, hơn nữa, cướp lương thực cảu quan phủ, chỉ dựa vào chúng ta khẳng định là không được, sơn trại mở tiên phong, nhưng phía sau còn phải dựa vào mấy nghìn dân đói này tự lực, nếu kéo dài tới lúc bọn họ đều không còn sức lực, đối với chúng ta cũng là bất lợi a."
Không thể không nói, so với Thiết San Hô, những lời này của Mục Cửu Nương càng hợp tâm ý hơn chút ít, khẽ gật đầu, ta nói tiếp: "Như vậy, vừa rồi ta đi hỏi thăm rõ ràng, trong thành này vốn có chưa đến một nghìn binh sĩ, hôm nay lại mới thêm hơn một nghìn, ước chừng là hai nghìn người, chỉ dựa vào trại binh, dù chẳng qua chỉ là gây ra hỗn loạn, cũng xác thực không ổn..." Liên tục trầm ngâm, cân nhắc một phen lợi và hại, cuối cùng đồng ý nói: "Được rồi, dù sao trong trại một tháng qua gần như chưa từng gián đoạn chuyện chuẩn bị, gọi liền đến, đến liền có thể chiến đấu, tốc chiến tốc thắng cũng là không khó."
"Thật tốt quá." Thiết San Hô nhảy dựng lên nói: "Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, Trúc Tiêm tỷ tỷ ngươi nhanh chóng trở về một chuyến, mật báo cùng Luyện tỷ tỷ, ta cùng Cửu Nương lưu lại, thứ nhất lại đến thông báo với dân đói, thứ hai, đợi đến tối nay khi bắt đầu trận chiến, cũng có thể làm nội ứng, tỷ muội trong trại phá thành mà vào lại càng dễ dàng!"
Đề nghị này của nàng hợp tình hợp lý, vốn cũng không có gì không đúng, đang muốn mở miệng đáp ứng, thấy gương mặt đơn thuần ngây thơ kia vui mừng cong mi, trong lòng bất giác dâng lên xúc động phiền muộn, sửa lời nói: "Như vậy đi, vẫn là ta lưu lại, ngươi cùng Cửu Nương đi mật báo, thế nào?"
Khi nói ra những lời này, ngay cả bản thân cũng không nghĩ quá nhiều, dường như liền bật thốt ra, Thiết San Hô nghe nói dường như không đồng ý, thể hiện một cái đại đại xem thường, nói: "Hảo tỷ tỷ của ta, ngươi lần này đi ra ngoài, ta xem như là người bảo lãnh a, tối nay để ngươi ở lại làm nội ứng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Luyện đại trại chủ nhà ngươi muốn xé sống ta cũng không đủ."
Lời này nàng nói rất dí dỏm, khiến cho bản thân cũng không khỏi nở nụ cười, tranh luận mà nói: "Võ công của ta cao hơn ngươi không chỉ một điểm, nếu như ta gặp chuyện không may, đổi thành ngươi chẳng phải là muốn xảy ra việc lớn sao? Huống chi, ngươi sợ Luyện đại trại chủ, ta chẳng lẽ không sợ? Trong lúc này dưới sự tình này, cũng không phải minh đao minh thương, mở cửa thành gì gì đó, đều phải lén lút, làm tốt được liền làm, làm không tốt liền trốn, so với ngươi tới làm, vẫn là ta làm càng yên tâm hơn."
Thiết San Hô còn không muốn chịu thua, Mục Cửu Nương bên cạnh bỗng nhiên nói tiếp: "Như vậy đi, ta cùng Trúc cô nương lưu lại, A Hô ngươi đi báo tin. Luận công phu, Trúc cô nương cao hơn ngươi; luận kinh nghiệm giang hồ, ta dày dặn hơn ngươi; đừng không chịu thua, trong ba người chúng ta a, thật đúng là ngươi thích hợp làm người đi mật báo nhất."
Nàng vừa hướng Thiết San Hô nói như vậy, vừa hướng sang ta cười cười.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nụ cười này nhìn ra, tựa hồ là có chút...Thâm ý khác.