*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nói tiếp, bệnh này vốn vô cùng hung hiểm, ít nhất cũng là cực kỳ khó chịu, đặc biệt là càng về sau càng khó chịu, vô luận là từ trong lời căn dặn lo lắng đủ loại từ người khác, hay là trong ấn tượng không nhiều lắm của bản thân mình, đều chắc chắn là vô cùng khó chịu.
Thế nhưng cứ cố tình có người có thể xem nhẹ cái khó chịu đó, sống giống như hoàn toàn không khó chịu chút nào.
Theo như thầy thuốc kia nói, mắc bệnh này xưa nay đều toàn thân vô lực, choáng váng đau đầu, tay chân căng cứng thì cũng thôi, trong đó kiêng kị nhất là quấy nhiễu. Cho dù chỉ một chút xíu gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến chứng co giật phát tác, mà nếu co giật cứ liên tục phát tác thì càng gay go, toàn bộ hung hiểm đều xuất hiện một lượt vào lúc này.
Bởi vì nghe nói như thế, bản thân tôi vẫn như lâm đại địch, thậm chí trước khi Luyện nhi chuyển biến tốt thì không cho phép nàng rời giường nửa bước. Không thể phủ nhận rằng tôi sợ nàng phát tác, vì lúc phát tác thần trí vẫn thanh tỉnh, người kiêu ngạo như nàng không nên trải qua loại đau khổ này, mà tôi cũng không nguyện nhìn thấy.
Nhưng trên thực tế, Luyện nhi hoàn toàn không cảm thấy mình bị bệnh nặng, hoặc đối với nàng mà nói, bệnh thì bệnh thôi, không cần thiết thể hiện dáng vẻ bệnh đau uể oải. Cho nên trong thời kì dưỡng bệnh sau đó, vẫn lười nhác sống qua ngày như trước đó, cho dù lúc tự khống chế khó khăn nhất, trong mắt nàng cũng không thấy được nỗi thống khổ giày vò, ngược lại luôn hiện lên một chút ý cười chế giễu và coi nhẹ, tựa như vô cùng khinh bỉ phương thức phát bệnh kiểu này.
Mà khi không phát tác, nàng sẽ thỉnh thoảng rời giường đi qua đi lại, thậm chí không quan tâm đến lời phản đối mà đêm đêm lén mở cửa sổ hóng gió ngắm trăng, hoàn toàn không đếm xỉa lời dặn quan trọng của thầy thuốc là không được gặp gió.
Cũng may lúc này còn đang ở thời điểm cuối hè, vốn là có chút bực mình, nhưng mình cũng biết bệnh này thuộc về nhiễm khuẩn, chứ không phải là "phong tà" gì đó gây ra, cho nên chỉ cần là một chút gió nhẹ thì cũng 'mở một con mắt nhắm một con mắt' cho qua, cho phép nàng đi hít thở một chút cũng tốt, dù sao thả lỏng tâm tình mới là quan trọng nhất.
Trừ những thứ này ra, đa phần Luyện nhi vẫn rất phối hợp, nhất là uống thuốc. Cách mỗi ba canh giờ là một bát thuốc đắng nồng đậm, bên ngoài mặc kệ gió mưa mà đưa tới đúng giờ, nàng cũng chân mày không nhăn mà đúng giờ nuốt xuống. Nếu ở lúc trước và sau khi bệnh phát tác làm tay chân bất tiện, thì tôi giúp nàng. Cái gọi là trước lạ sau quen, từ sau lần tôi đùa với nàng rằng chia cách một lần thì cắn một cái mà nói, thì số lần tích lũy cũng đủ dùng để trả nợ trong tương lai rồi.
Song, mỗi khi trêu ghẹo như vậy, đều nhận được hai tiếng cười "hừ hừ", còn có Luyện nhi không cắn ra máu thì không tính là trả nợ.
Cũng phải. Trừ lần đầu tiên bị cắn rách da lúc làm như vậy ra, mấy lần sau đó đều chỉ hơi đau nhức mà thôi, thậm chí đến cả cảm giác đau cũng dần dần giảm bớt. Này có lẽ là trùng hợp, nhưng cũng có thể là Luyện nhi đang từ từ giành lại một ít năng lực tự điều khiển, nên mới có thể miệng hạ lưu tình. Tôi hy vọng là vế sau, ít nhất có thể chứng minh bệnh của nàng đang dần bớt.
Sau đó suy đoán lập tức được chứng minh. Khi người phụ nữ học y trong trại đến chẩn mạch lần nữa, cũng lộ vẻ kinh ngạc, nói rằng trại chủ quả nhiên bất phàm, vốn tưởng có thể khống chế bệnh tình trong khoảng thời gian này đã là may mắn lắm rồi, hiện tại xem ra, rõ ràng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tiếp tục điều dưỡng như vậy, nếu không xảy ra tình huống đặc biệt thì khỏi bệnh chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Từ lần đầu Luyện nhi phát bệnh tới nay đã qua mười ngày, sớm hơn một nửa thời gian so với dự tính lạc quan nhất của tôi, cho nên lúc nghe đại phu nói như vậy, bản thân không kiềm nổi vui sướng trong lòng. Vốn là chuẩn bị tinh thần đánh một trận chiến trịnh trọng, tới tới lui lui lại phát hiện chỉ là xung đột nhỏ, mặc cho ai đều sẽ mặt mày hớn hở như vừa trút được gánh nặng.
Đáng tiếc, thế sự phát triển, thường thường bao giờ cũng sẽ không như ý nguyện của người khác.
- Các ngươi nói vậy là có ý gì?
Hôm nay ra ngoài hít thở như mọi ngày, lại phát hiện người canh gác bên đường mòn đang xa xa vẫy tay về phía bên này. Các nàng là thủ vệ tạm thời do Thiết San Hô bố trí, đầu lĩnh* kia cũng coi như quen thuộc với tôi, chính là nữ binh thấp bé phụ trách chiếu cố tôi khi ở Định Quân Sơn. Tính nàng thích ồn ào náo động, nay làm nhiệm vụ thủ vệ thì lại im lặng, lúc gọi ai cũng chỉ dùng ngôn ngữ thân thể ra hiệu, mãi cho đến khi tôi đến gần, nàng mới ghé tai thì thầm vài câu, dẫn tôi đi vào gian nhà dược lô nhỏ. Hai người Thiết Mục, kể cả thầy thuốc đều tụ tập ở đây chờ đợi với tâm sự nặng nề. Vừa thấy họ như vậy, trong lòng liền lờ mờ biết lại có chuyện gì đó không tốt. Nhưng sau khi nghe xong, vẫn nhịn không được mà nhíu chặt chân mày, bất mãn hỏi ngược một câu.
(*) đầu lĩnh: người dẫn đầu
- Trúc cô nương, ngươi đừng nóng, chuyện này ai cũng không muốn.
Chịu mở miệng hòa giải trước chính là Mục Cửu Nương. Dì không bối rối như Thiết San Hô, cũng không bị dọa đến khúm núm như đại phu, mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Muốn nói có lỗi, đó là A Hô nhà ta không tốt. Nếu như nàng phát hiện sớm thì bọn ta cũng có thể đối phó sớm, không đến mức trở thành phiền toái như hôm nay.
Dì trách như thế, Thiết San Hô tỏ vẻ ấm ức, dường như muốn cãi gì đó, lại bị Mục Cửu Nương liên tục nháy mắt ra hiệu, chỉ đành lui sang một bên mà bĩu môi, lầm bầm vài câu.
Thật ra bản thân cũng là nhất thời kinh ngạc khó nén tâm tình, sau khi hòa hoãn một chút thì không còn tức giận như vậy nữa, nhưng vẫn lo lắng không thôi, không nói giúp Thiết San Hô vài lời mà vội hỏi tới:
- Đã hỏi thăm hết từng y quán hiệu thuốc trên trấn rồi à? Có thể sót chỗ nào không? Ta biết có vài đại phu không treo biển hiệu hành nghề, nhưng trong nhà lại có thuốc, các ngươi đã vào nhà hỏi qua chưa?
- Đã... đã hỏi qua rồi, ta rất quen thuộc Quảng Nguyên...
Lúc này người tiếp lời là người phụ nữ học y, bác hơi cúi đầu, nhỏ giọng kính cẩn nói:
- Đến cả mấy người hái thuốc cũng đã hỏi rồi, quả thật không có... Dù sao trấn Quảng Nguyên này cũng không phải đại phủ, chỉ có vài tiệm thuốc, dược liệu quý không nhiều lắm, cũng sẽ không nhập từ ngoài vào. Như loại Thiên Ma* này, thông thường đều là dược nông* vùng lân cận thỉnh thoảng mới hái đem đi bán thì tiệm thuốc mới mua, tích trữ nhiều sẽ lỗ vốn, cho nên... lần này, lần này là ta đã sơ suất...
(*) Thiên Ma: vị thuốc Đông Y, hình cuối chương
(*) dược nông: người trồng thuốc
Bác càng nói càng có vẻ xấu hổ, giọng cũng càng nhỏ. Thiết San Hô ở bên cạnh không nhìn nổi, nhảy ra nói:
- Dám làm dám chịu! Rõ ràng là ta sơ sót, trước đó đều là ta đi mua dược, ai biết cái trấn tồi kia trông thật lớn thật phồn hoa, vậy mà trong tiệm dược nói bán hết chính là bán hết, còn hai nhà còn lại thì dứt khoát nói không có!
Không sai, chuyện là thế này. Mấy ngày nay trong phương thuốc Luyện nhi dùng có một loại dược liệu tên là Thiên Ma, ở địa phương nhỏ mà nói coi như tương đối quý giá, các tiệm thuốc trên trấn Quảng Nguyên đều không tồn trữ nhiều. Trước đó Thiết San Hô đi mua cũng không chú ý hỏi thăm, hiện giờ dùng đến không còn bao nhiêu thì mới đi tiếp, lúc này mới phát hiện một ít hàng tích trữ kia đã bị mua sạch rồi.
Ai cũng không nghĩ tới biến cố này, khu vực đất Thục khó đi, núi non cách trở, nếu tiếp tục cho người đến trấn khác mua đồ thì phải mất gần nửa tháng mới quay về, bây giờ trong trại còn dư lại một chút vật liệu đủ để sắc hai thang thuốc, nói cách khác nếu như không nghĩ biện pháp thì sáng sớm ngày mai sẽ phải ngừng thuốc.
- Việc này không được, không được đâu! - Nói đến đây, người phụ nữ kia càng thêm hoang mang, liên tục xua tay nói:
- Dùng thuốc như dụng binh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không được để địch có cơ hội thở dốc, trại chủ lão nhân gia ngài ấy hiện tại đang là lúc chuyển biến tốt, nếu ngừng một thang thuốc thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể được!
Thật ra thì ai cũng hiểu, nhưng lúc này nói không được thì có tác dụng gì? Tôi im lặng cau mày rũ mắt, Mục Cửu Nương cũng là mặt ủ mày chau, đến cả nữ binh thấp bé canh giữ bên ngoài nghe xong cũng đều hơi hoang mang. Chắc là Thiết San Hô không chịu nổi bầu không khí này, la lên:
- Mọi người đừng im lặng chứ, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới đúng, nếu không như thế này thì sao? Ta thấy trên trấn Quảng Nguyên cũng có vài hộ nhà giàu sân rộng tường cao, người có tiền đều luyến tiếc mạng sống, trong nhà ít nhiều sẽ tích trữ các loại dược liệu tốt. Hay là đêm nay ta và Cửu Nương đi làm 'quân tử leo xà nhà', tìm thử có cái chúng ta cần hay không, biết đâu có thể tìm được mấy bộ.
Mục Cửu Nương trước hết gật gật đầu, nói:
- Ừ, biện pháp này nghe cũng được. - Sau đó lại rầu rĩ nói:
- Nhưng cũng là biết đâu thôi. Chớ nói tới khả năng "công dã tràng", cho dù có thì sợ rằng cũng không nhiều, có thể chống đỡ được vài thang thuốc, nhưng cũng không thể giải quyết phần gốc.
- Trước mắt trị phần ngọn cũng được mà! - Thiết San Hô bĩu môi dậm chân.
Đợi các nàng nói cũng kha khá rồi, tôi mới ngẩng đầu lên. Trong khoảng thời gian chớp mắt vừa rồi, trong đầu đã xoay đi xoay lại rất nhiều lần, sau nhiều lần suy xét cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn một chút, lúc này mới thở ra một tiếng, mở miệng nói:
- Đừng tranh cãi nữa, bây giờ mua không kịp, trộm cũng không đảm bảo. Thật ra thì biện pháp của San Hô cũng có thể thử một lần, nhưng Cửu Nương nói cũng đúng, trị phần ngọn còn phải trị tận gốc. Phần ngọn này, cứ làm theo ý của San Hô, nếu có thể kéo dài thêm một lúc cũng tốt. Còn phần gốc à... e rằng, cầu người không bằng cầu mình.
- Câu này có ý gì?
Thiết San Hô nghi hoặc hỏi. Tôi không giải thích với cô bé, chỉ quay đầu hỏi người phụ nữ kia:
- Nếu không nghe lầm, vừa rồi ngươi có nói qua, loại dược liệu như Thiên Ma này đều là dược nông ở phụ cận hái tới bán cho tiệm thuốc, nói như vậy là, trong núi phụ cận có?
- Vâng, trong núi thì có, hơn nữa thời tiết hiện nay là có!
Những lời kia dường như làm đối phương hiểu ra gì đó, người phụ nữ nhanh chóng trả lời:
- Thiên Ma này thu hoạch vào mùa đông là tốt nhất, nhưng thời điểm giao mùa xuân thu cũng được, hái tươi và phơi khô đều có thể dùng làm thuốc như nhau, nhưng mà...
Nói được một nửa, lại hạ thấp giọng:
- Nhưng mà, quanh đây cũng không dễ tìm, nghe nói ngay cả dược nông lão luyện cũng thỉnh thoảng mới có thể đào được, núi lớn rậm rạp, nào có dễ tìm như vậy, cho dù tìm được, chỉ sợ cũng đã bị bọn họ đào mất rồi.
Không phải chưa từng lo lắng vấn đề này, cho nên tôi chỉ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, chỗ bọn họ có thể đi, sợ là cũng không còn nữa. Tuy nhiên núi lớn mênh mông này, dẫu sao cũng có chỗ mà người bình thường không đi được, cũng không dám đi.
Sau khi bàn bạc một hồi, cho đến khi phân phó thỏa đáng, mới một mình chậm rãi đi về gian phòng tĩnh lặng ở chỗ cao nhất. Trước khi ra ngoài Luyện nhi đã phát tác một lần, hiện giờ hẳn là vẫn đang chợp mắt nghỉ ngơi. Bản thân chưa thảo luận với nàng mà đã tự quyết định, mặc dù tình thế bất đắc dĩ, cũng không còn biện pháp nào khác, nhưng vẫn lo nàng sẽ không nghe vào, nổi giận gì đó, ngày thường thì không sao, có điều bây giờ sợ sẽ kích động bệnh tình.
Cứ mang theo lo lắng như vậy mà chậm chạp đi về phía trước. Sau đó nghĩ đến thời gian quý giá, lại không khỏi bước nhanh hơn, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng, bước vào, đóng kỹ, rồi lại kéo xuống tấm mành dày nặng, nếu không thì ánh nắng mặt trời gay gắt bên ngoài chiếu vào cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với người bệnh.
Quả nhiên Luyện nhi vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng không ngủ, hoặc là bị đánh thức giữa lúc đang ngủ thiển, bây giờ đang mở to mắt, thấy tôi tiến vào cũng không phản ứng gì, chỉ lười biếng quay đầu lên tiếng hỏi:
- Về rồi? Sao lại ra ngoài lâu vậy?
Người vẫn không nhúc nhích mà nằm úp sấp trên gối.
Tôi biết rõ, đây không phải là nàng lười nhác mà vì cơn co giật liên tục phát tác một đoạn thời gian dần dần làm cho người ta có chút không chịu đựng nổi. Cho dù Luyện nhi xem nhẹ bệnh chứng kia, nhưng kiềm chế hết lần này đến lần khác sẽ tích luỹ thành gánh nặng đối với thân thể của nàng, mỗi khi phát tác đều sẽ khiến cơ bắp kéo căng, chưa thả lỏng hoàn toàn thì lại tiếp tục lặp lại nữa, điều này sẽ làm thân thể càng ngày càng đau nhức, nhất là tay chân và lưng. Cho nên đến hiện tại, dù nằm trên giường nghỉ ngơi thì Luyện nhi cũng thích nằm sấp, như vậy sẽ không dễ chạm tới vùng đau nhức, có thể thả lỏng tốt hơn.
Vì vậy nhẹ nhàng bước qua, ngồi bên mép giường, vươn tay cẩn thận xoa bóp tay chân căng cứng dù đã thả lỏng. Đây là một trong những việc mình thường làm nhất trong khoảng thời gian này. Luyện nhi cũng đã quen rồi, không thèm để ý, vẫn ôm cái gối không hề ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng sẽ "hừ" nhẹ hai tiếng như có như không theo lực tay mạnh yếu của tôi. Một lúc sau, mới nói:
- Sao không trả lời? Hỏi ngươi mà, trước đó đã ra ngoài rất lâu.
Chần chừ một lát, thật sự không thể không thành thật trả lời, tôi ngập ngừng thử dò hỏi:
- Luyện nhi, xảy ra một số chuyện, cho nên kế tiếp ta... có thể sẽ rời đi vài ngày, có được không?
Lúc này cũng cảm giác được phần cơ bắp dưới lòng bàn tay hơi hơi căng. Tôi không muốn thấy chính là kích động khiến nàng lại phát bệnh, nên tôi vội mềm giọng giải thích sự việc rõ ràng hết một lần, sau đó nói:
- Trong trại có vài nữ binh vốn xuất thân từ gia đình hái thuốc trên núi. Trước kia lúc chạy khỏi Định Quân Sơn đã để lộ tay nghề, ta thấy khá tốt, định triệu tập cùng nhau lên núi tìm thử, hái thêm thuốc, cũng miễn cho ngươi mấy ngày qua uống thuốc đắng rồi lại 'sắp thành lại bại', thế nào?
Lúc giải thích vẫn luôn chú ý, Luyện nhi lẳng lặng nằm sấp, nhưng không có phản ứng gì quá lớn. Đợi tôi nói hết, qua một lúc sau mới buồn bực nói:
- Để họ đi là được rồi, ngươi đi góp náo nhiệt gì đó? Đã đáp ứng không tách ra, lại thừa lúc ta không thoải mái mà muốn chạy xa, quả nhiên chê bị cắn chưa đủ nhiều à?
- Làm gì có...
Tôi vội cười xòa, tuy biết rõ nàng nằm sẽ không nhìn thấy, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt thề son sắt, cam đoan nói:
- Không đi quá xa, chỉ ở vài đỉnh núi phụ cận Minh Nguyệt Hạp tìm một vòng. Loại dược liệu này khó tìm, những chỗ ít người qua lại mới dễ dàng tìm thấy, nên ta dẫn người lên núi sẽ tương đối dễ hơn.
Sợ nàng lo lắng, tôi bổ sung thêm:
- Dẫn người đi, chỉ cần khinh công tốt là được, ta không phải đi đánh nhau, cũng sẽ không vượt hiểm, chút công lực ấy là đủ rồi. Nếu vận khí tốt, không tới hai ngày là có thể trở về, yên tâm đi, hử?
Hao tổn tâm huyết giải thích rõ ràng, người dưới tay lại chậm chạp không có phản ứng, không biết là dỗi hay là...
- Luyện nhi?
Tôi ngừng động tác, nghi hoặc lo lắng khẽ gọi một tiếng. Đến khi nàng rầu rĩ trả lời câu "Nói thì cứ nói, đừng dừng chứ, thật thoải mái.", tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp.
Loại xoa bóp này trên giang hồ có một cách nói, gọi là thôi cung hoạt huyết. Thật ra, nó chẳng qua chỉ là một vài động tác mát-xa đơn giản nhất, phần lớn bạn bè trước kia đều có thể làm vài động tác, không cần học cũng biết, đổi thành ngày thường sẽ không dám lấy ra bêu xấu trước mặt người khác. Thế nhưng gần đây bởi vì Luyện nhi thường xuyên nằm trên giường không có cách nào thả lỏng cơ thể, lúc này mới làm cho tay nghề nửa mùa cũng phát huy được tác dụng.
Cho dù như vậy, bình thường đều là giúp nàng hoạt động tay chân một chút mà thôi. Hôm nay không biết là vì thẹn trong lòng hay là lòng không nỡ, thấy Luyện nhi nằm sấp không nói lời nào, tôi cũng ném hết toàn bộ cố kỵ gì gì đó, nghiêm túc làm dựa theo ấn tượng vụn vặt trong ký ức, chuyển động ngón tay bàn tay, đẩy ấn xoa bóp, từ cổ đến tay chân, từ sau lưng đến hai bên sườn, từng tấc từng tấc mà lăn qua, toàn bộ chỉ là giúp nàng thả lỏng giãn cơ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Mãi cho đến cuối cùng, khi tôi nhẹ nhàng nâng đôi bàn chân trần trong tấm chăn kia lên, dùng đốt ngón tay thử đặt nhẹ trên lòng bàn chân của nàng, Luyện nhi chợt bật cười, gập ngón chân lại. Cuối cùng không chịu nhột được nữa, nàng rụt chân lại thoát khỏi tay tôi, vừa cười vừa trách nói:
- Muốn đi thì đi đi, chọc ta nhột làm gì? Ai thèm ngươi chiếu cố chứ, hừ, cẩn thận đừng để mình bị chuột bọ rắn rết cắn là được rồi.
Tuy cười mắng, nhưng cuối cùng coi như là một loại đồng ý trá hình. Tôi nhẹ lòng hơn, rồi lại cảm thấy vô cùng không nỡ. Dù rằng việc này không nên chậm trễ, bây giờ cũng sắp đến giờ hẹn với mọi người, nhưng vẫn không nhịn được mà khom người, nhẹ hôn lên tóc của nàng, nỉ non nói:
- Lần này đi nhanh thì hai ba ngày, sẽ không quá năm ngày. Vả lại... Trừ ngươi ra, ta không để cho thứ khác cắn.