Ma Nữ Nghê Thường

Chương 110: Tướng quân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tựa sát vào cần cổ.

Trán chống trên vai nàng, sau đầu bị vòng ôm thật chặt, không chỉ là sau đầu, kể cả tai cũng bị siết đến hơi đau, nhưng mà không hề chán ghét chút nào. Khi đầu bị một đôi tay ôm lấy như vậy, thị giác, thính giác đều sẽ bị cản trở, không nhìn thấy gì khác, không nghe rõ gì khác, chỉ có thể cảm giác được nàng, nhịp thở của nàng, thậm chí, mạch đập của nàng.

Tai trái kề sát cần cổ Luyện nhi, đó không phải dùng thính giác mà là xúc giác xác xác thật thật để mà cảm nhận, mạch đập của nàng hơi nhanh, cách lớp da thịt bên cần cổ, tôi có thể cảm nhận động mạch chủ "thình thịch" nhảy lên từng cái rồi lại từng cái.

Sẽ không có bất cứ thứ gì làm cho người ta cảm thấy an tâm hơn nữa.

Cười thỏa thích một hồi, tiếng cười kia dần dần kết thúc. Lúc này, ràng buộc sau đầu mới nhẹ hơn chút, tôi hơi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Nàng rút về một tay, dùng ngón tay xoa vuốt mặt tôi, mới nhướng mày như định nói gì đó, chợt bên cạnh có người lắp bắp nói xen vào:

- Sao... sao mà, các ngươi biết nhau? Mà tiểu huynh đệ ngươi... ngươi hóa ra, lại là cô nương hả...

Luyện nhi nghe tiếng nhíu mày, buông tay ra, không nói một lời xoay qua nhìn đối phương, còn che tôi ở phía sau. Không biết là vô tình hay là cố ý, Đường Nỗ giống như bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi, lắp bắp đứng ở chỗ cách vài bước chân, rồi vẫn không nhịn được tò mò, tràn đầy chờ mong nhìn phía bên này, dường như đang chờ tôi giải đáp.

Hai ngày qua cũng nhờ cậu ta chiếu cố nhiều, giờ mình không thể giả bộ làm như không thấy được, chỉ đành hành lễ, mỉm cười đáp:

- Đúng vậy, thật sự không định dối gạt nhau, chẳng qua là thân nữ tử một mình đi xa có rất nhiều bất tiện, lúc này mới phải bất đắc dĩ, vạn mong Đường huynh thứ lỗi.

Thấy bên này hành lễ, Đường Nỗ cũng nhanh chóng đáp lễ. Luyện nhi chắn ở chính giữa, nhìn cậu ta rồi lại quay đầu nhìn tôi, chắc là nàng không mấy ưa thích vẻ nho nhã như vậy, may mà nàng cũng không nói gì. Trái lại vị tướng quân thiếu niên kia sải bước qua đây, ôm quyền nói:

- Luyện nữ hiệp, không biết vị này là...

Không nể mặt mũi với Đường Nỗ, nhưng với người này, không biết vì sao Luyện nhi lại rất khách khí, thấy hắn hỏi, lập tức kéo tay tôi cười nói:

- Còn nhớ trước đó ta nói có chuyện gấp chứ, nàng chính là 'chuyện' đó, hôm nay nào ngờ vừa khéo, vừa mới được ngươi báo tin tức hành tung của các thuộc hạ xong, tiếp sau đã tìm được nàng. Trong một ngày liên tục hoá giải được hai đại sự trong lòng, thật là sảng khoái vô cùng!

Rõ ràng nhóm người này mặc trang phục quan binh, nhưng sao thái độ của Luyện nhi đối với họ giống như không có việc gì, tôi vốn đã có chút nghi hoặc, bây giờ càng muốn hỏi. Thế nhưng tướng quân kia liên tục nháy mắt lắc đầu, hắn đứng sau lưng Đường Nỗ, mặt hướng về phía chúng tôi, người khác không thấy, tôi và Luyện nhi lại có thể thấy được rõ ràng.

Thấy ánh mắt này, Luyện nhi không mấy dễ chịu mím mím môi, nghiêng đầu liếc nhìn tôi, thấp giọng nói:

- Lát nữa sẽ tính sổ với ngươi.

Không đợi tôi phản ứng, đã xoay người lại, vỗ bả vai Đường Nỗ, chỉ vào vị tướng quân kia nói:

- Đến, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị Lý tướng quân này mới là đại quan triều đình, mấy người cướp của ngươi vừa rồi đều là phản quân, thấy hoàng đế thưởng tiền tài cho ngươi thì đỏ mắt, muốn phát tài một phen, may nhờ triều đình biết tin đúng lúc, phái vị tướng quân này tới thanh trừ phản loạn. Ngoại trừ người của ta, hắn cũng sẽ phái người hộ tống, có hai đội ngũ chúng ta, nhất định có thể hộ tống ngươi an toàn trở về Nam Cương!

Bên này nàng vừa dứt lời, tướng quân thiếu niên kia đã chắp tay hành lễ với Đường Nỗ, nói:

- Chúng ta đến muộn, làm cho sứ giả hoảng sợ, vạn mong thứ tội, triều đình chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha nhóm phản quân này, mong rằng sẽ không đả thương hòa khí giữa hai nước.

Hắn nói thái độ thành khẩn, Đường Nỗ cũng bày tỏ thái độ nói:

- Thì ra là thế, thiên triều rộng lớn như vậy, đương nhiên có người tốt lẫn người xấu, chuyện phản quân, không đáng nhắc đến.

Sự việc đến đây, xem như là có hồi kết. Vốn là không có gì bất thường, nhưng tôi ở bên cạnh nhìn càng thấy khó hiểu. Mấy câu vừa rồi Luyện nhi nói, ngôn từ rất chính xác, nhưng ánh mắt lại chuyển động, giống như có phần chột dạ, chuyện này rất hiếm khi xảy ra ở nàng. Bản thân có chút lo lắng, thừa lúc tướng quân kia dẫn Đường Nỗ đi chỉ định binh lính, tôi ghé bên tai thiếu nữ, nói nhỏ:

- Luyện nhi, đừng bày mưu nhóm người phiên bang này, tính tình họ không tệ, cũng xem như có ân với ta.

Đổi lại nàng liếc quanh một cái, sẵng giọng nói nhỏ:

- Lại suy đoán linh tinh gì đây? Ngươi cứ hay suy tưởng!

Hơi tức giận vậy mà lại làm tôi yên tâm, biết sẽ không có chuyện, trong lòng quyết định yên lặng theo dõi. Lúc bên này nói mấy câu, bên kia đã trao đổi ổn thỏa, vài người lục lâm cộng thêm hơn mười binh sĩ đi theo nhóm người phiên bang, giúp họ thu dọn thuần thục thỏa đáng, một lần nữa nhặt cờ xí lên, liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Đường Nỗ làm ra dáng chuẩn bị lên ngựa, lại giống như chợt nhớ tới gì đó, cậu ta ngừng động tác xoay người chạy đến, thi hành đại lễ với tôi và Luyện nhi, khẩn thiết nói:

- Hai vị cô nương ân nhân, nếu có một ngày các ngươi đến Thiên Sơn Nam Bắc*, nhất định phải tới tìm ta, ta chắc chắn hảo hảo tận tình địa chủ! Mong sau này còn gặp lại!

(*) Thiên Sơn Nam Bắc: ý là từ Nam tới Bắc, miễn là thuộc Thiên Sơn thì Đường Nỗ đều có quyền, sẽ tận tình tiếp đón chiêu đãi

Nói xong cũng không chờ trả lời, bái lạy một cái thật sâu, trở về phóng người lên ngựa, quát lớn một tiếng, đại đội nhân mã lập tức khởi hành.

Tấm lòng son giống như cậu ta cũng coi như hiếm có, tôi mỉm cười nhìn theo đội ngũ dần dần khuất giữa rừng núi, đang định quay đầu, bất chợt sau lưng bị vỗ nhẹ, bên tai nghe được một câu có vẻ không vui:

- Này, đi xa rồi vẫn còn nhìn, có cái gì đáng nhìn chứ?

Nói chuyện là Luyện nhi, tất nhiên vỗ lưng cũng là nàng, đây vốn là động tác rất tự nhiên tùy tính, nhưng cố tình lại đánh thật đúng chỗ! Lần này không hề chuẩn bị, cũng không kịp kiềm chế phản ứng, tôi rên lên một tiếng, chân mềm nhũn, lảo đảo hướng về phía trước, gần như sắp ngã xuống đất, còn may người bên cạnh hành động nhanh hơn, kết quả là tức khắc đâm vào cái ôm ấp!

Tiếp được mình không phải ai khác, hít vào ngẩng đầu lên, đối diện là vẻ mặt trầm lắng như nước.

- Ngươi có thương thích?

Câu này tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu không phải hỏi mà là khẳng định. Luyện nhi đỡ người, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn tức giận, không đợi tôi trả lời mà đã truy hỏi tiếp một câu:

- Là vừa rồi bị thương?

Cắn răng lắc đầu, lúc này mới hòa hoãn nhịp thở từ trong đau đớn, định thẳng người lên, lại phát hiện bàn tay đặt trên vai và hông không hề có ý muốn buông ra, tôi chỉ đành thuận thế tiếp tục dựa vào nàng, giải thích:

- Không quan trọng, không liên quan tới trận đánh vừa rồi, là ngoại thương lưu lại lúc sơn trại bị phá, qua nhiều ngày như vậy chắc cũng sắp ổn rồi, không cần lo lắng.

Dù sao không giấu được, cho nên thẳng thắn khai báo, định cố gắng hời hợt cho qua, vậy mà Luyện nhi không chấp nhận, nàng không nói hai lời, bàn tay đặt trên vai sắp sửa chui vào trong vạt áo!

Cái này thật sự là hết hồn rồi, cho dù đã quen tùy ý nàng thân mật càn rỡ, nhưng cũng phải nhìn hoàn cảnh cụ thể chứ. Giữa lúc sửng sốt, tôi nhanh chóng nắm lấy bàn tay còn chưa thực hiện được ý đồ, thấp giọng hỏi:

- Luyện nhi ngươi định làm gì?

Đổi lấy là một câu chí khí hùng hồn:

- Nghiệm thương!

Thật là khóc không được mà cười cũng không xong, tôi vội hỏi:

- Vết thương cũ có gì mà nghiệm? Cho dù nghiệm cũng không nhất thiết là lúc này, không nhìn lại xem bốn phía nhiều người như vậy, hoãn một chút rồi hãy nói, được không?

Nghe xong lời này, Luyện nhi liền ngạo nghễ quét mắt một vòng xung quanh. Thật ra đám người Đường Nỗ đi rồi, nhóm người còn lại đều cách biệt với bên này, con gái nói chuyện thân thiết vốn cũng không đáng chú ý, cho dù có người để ý cũng bị cái quét mắt này dọa cho quay đầu đi chỗ khác rồi. Luyện nhi tựa hồ rất hài lòng kết quả này, quay đầu lại nghiêm mặt cả giận nói:

- Không kiểm tra, lỡ như toét miệng vết thương thấm máu thì sao? Vừa rồi thấy mặt ngươi trắng bệch, rõ ràng cái vỗ kia không nhẹ.

Tuy nàng nghiêm mặt nói chuyện, nhưng sao tôi sẽ sợ nàng, trái lại còn cảm thấy vui vẻ vì sự săn sóc trong lời nói của nàng, tôi liền cười nói với nàng:

- Ngươi cho rằng vỗ mạnh bao nhiêu? Đã lâu như vậy rồi, đau như thế nào mới khiến vết thương thấm máu, chỉ ta là biết rõ nhất, lần này vẫn khá tốt, cho nên không có việc gì.

Nói như thế là muốn trấn an nàng, nhưng không biết mình nói sai chỗ nào, Luyện nhi nghe xong thì thay đổi sắc mặt, càng lộ vẻ không vui. May sao ngay lúc này có người đến giải vây giùm, tướng quân thiếu niên kia xử lý sự việc xong xuôi, quay đầu thấy tình cảnh bên này, lập tức chạy tới nói:

- Sao vậy? Luyện nữ hiệp, đồng bạn của ngươi không thoải mái à?

Hắn lo lắng hoàn toàn xuất phát từ hảo ý, Luyện nhi dìu tôi trừng hắn một cái, không trả lời mà đột nhiên nói:

- Bỏ cái lớp da này đi, nhìn đã thấy chướng mắt! Đáng tiếc các ngươi không phải quan binh, nếu không hiện giờ ta thật muốn giết vài tên cho hả giận!

Tướng quân kia nghe xong ngẩn ra, cười khổ nói:

- Luyện nữ hiệp sao nói như vậy, ngươi biết rõ ta và các huynh đệ cần vỏ bọc này cùng với đồ bỏ của tù binh đến chiếm thành công huyện, đánh thắng trận để làm giảm nhuệ khí của quan binh, cũng tiện hoạt động bí mật an toàn rút lui, vứt bỏ trang phục quan binh thì sẽ không làm được những việc trên, hà tất gì làm chúng ta khó xử đây?

- Ai kêu các ngươi vứt bỏ? Chỉ là đừng lởn vởn trước mặt ta mà thôi, nhìn chướng mắt. - Luyện nhi tức giận cười gằn nói.

Vậy mà tướng quân thiếu niên kia lại chịu được tính khí thất thường của nàng, chẳng những không để bụng, mà còn ngửa đầu cười ha ha, sau đó còn kêu người mang áo choàng tới phủ thêm, che đi áo giáp quan gia, rồi mới đưa tay làm dấu 'mời' mà nói:

- Hay là chúng ta vào trong rừng ngồi xuống nói chuyện đi, ta thấy sắc mặt vị đồng bọn của Luyện nữ hiệp không tốt lắm, trong lòng dường như cũng có rất nhiều nội tình khó hiểu cần lời giải thích nhỉ.

Lời này xem như hắn nói trúng rồi. Đoạn đối thoại vừa rồi đã khơi gợi lòng hiếu kỳ rất lớn trong tôi, chỉ là không biết thân phận của đối phương, cũng không biết có tiện nói chen vào hay không, nên đành im lặng làm người nghe, bây giờ đối phương chủ động nhắc tới chính là gãi trúng chỗ ngứa. Luyện nhi nhìn tôi, không nói gì thêm, sóng vai cùng đi qua, có điều cánh tay ôm ngang hông vẫn chưa hề buông ra.

Đến giữa bụi cỏ dày trong rừng, khoanh chân ngồi xuống, sau đó người đối diện mới ôm quyền hướng tôi nói:

- Đã thất lễ, vừa rồi thật sự bất tiện, vì cần phải gạt nhóm người phiên bang kia. Trước đó ta đã nói với Luyện nữ hiệp, cha của Đường Nỗ là Đại tù tưởng tộc La Bố ở Nam Cương, nếu biết được sự thật là Thống lĩnh Ngự Lâm quân muốn làm hại con trai mình, nói không chừng mối thù này sẽ tính lên đầu triều đình. Tuy bọn ta là giặc cỏ, đối nghịch với triều đình, nhưng cũng không muốn biên quan đại loạn bách tính gặp tai ương, cho nên mới giả mạo quan quân, vì lo nghĩ cho đại cục, hy vọng đừng trách.

Ánh mắt người này thật lợi hại, một lời đã vạch trần mối nghi hoặc lớn nhất của tôi, ngoại trừ thoải mái kính phục, tôi không nhịn được nói:

- Các ngươi là người của Vương Gia Dận? Lúc trước Định Quân Sơn gửi thư cầu cứu, không biết các ngươi có nhận được không?

Việc này cũng không quan trọng lắm, chỉ là nó vẫn luôn âm thầm tồn tại trong khoảng thời gian qua, dù sao người trong trại trông đợi nhiều ngày như vậy, hiện tại nếu đã gặp rồi, nhân tiện hỏi một chút cũng không thừa.

- Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng mà, cho dù nhận được, cũng không có cách nào thoát ra tương trợ. - Tướng quân thiếu niên lắc đầu nói:

- Lần này, Lưu Đình Nguyên đã điều động khoảng mười vạn binh lực từ bốn tỉnh Liễu, Xuyên, Cam, Tấn đến vây quét các lộ* nghĩa quân, Vương lão đã tử trận, hiện giờ là do cữu cữu (cậu) của ta Cao Nghênh Tường dẫn đầu. Tháng trước chúng ta bất chấp nguy hiểm mở hội anh hùng ở Mễ Chi, thủ lĩnh của ba mươi sáu lộ tới không đông đủ, hẳn là đã bị tiêu diệt rải rác, nghe nói lộ của các ngươi đã đột phá vòng vây nhập vào Xuyên, tổn thất xem như nhẹ hơn so với các lộ khác.

(*) lộ này có thể hiểu là từng nhóm nghĩa quân ở các vùng khác nhau

Lời giải thích hơi vòng vèo nhưng lại có chút cao minh, đã uyển chuyển giải thích cũng như nhấn mạnh tình huống. Tuy nhiên trọng điểm tôi nghe được không phải là ở phương diện này, mà là hai chữ trong đó:

- Nghĩa quân?

Phải, nghĩa quân.

Cho tới nay, đều cho rằng Luyện nhi cùng lắm là gia nhập đồng minh giang hồ trong lục lâm giặc cỏ, đã từng thắc mắc với thời cuộc bất ổn như vậy thì sao triều đình còn có tâm tư huy động nhân lực diệt trừ đám sơn tặc, thì ra... Trong đầu có gì đó được khai sáng, nhưng trong lòng vẫn có chút không thể tiếp nhận, tôi ngỡ ngàng nhìn chàng trai đối diện, lại ngơ ngác dời tầm mắt lên người thiếu nữ.

- Luyện nhi, hóa ra ngươi đang tạo phản à? - Tôi nghe bản thân mình đã đặt câu hỏi như vậy.

- Tạo phản cái gì? Ta chỉ lo làm chuyện ta muốn làm, vậy mà tên cẩu hoàng đế kia lại phái binh đánh chúng ta, ta thế nào cũng sẽ không khách khí với hắn.

Thiếu nữ không biết tâm tình hiện tại của tôi, chỉ dửng dưng cười nói. Nàng dừng một chút, lại nhíu mày, đôi bàn tay chúng tôi đang nắm nhau càng siết chặt thêm, nàng nói:

- Lòng bàn tay ngươi rất lạnh, không sao chứ? Ta thấy có lẽ đừng ở chỗ hoang vu dã ngoại này nữa, chúng ta lên đường, tìm một chỗ nghỉ ngơi hai ngày cho thật tốt, sau đó sẽ suy xét chuyện nhập Xuyên.

Nàng tính tình nói là làm, cũng không khách khí, lập tức hỏi đám người xin một con ngựa khỏe, cáo từ xong xuôi liền thúc giục sắp đi. Lúc này tôi đã quên hết mọi thứ, vẫn đang quanh quẩn trong mớ tâm tình vừa rồi, mãi cho đến khi lờ mờ bị Luyện nhi kéo lên lưng ngựa, mới nhớ ra nên nói gì đó, lập tức lên dây cót tinh thần, ôm quyền nói với tướng quân thiếu niên kia:

- Cảm ơn đã tặng ngựa, à ừm... cũng xin hỏi tôn tính đại danh, ngày sau nếu có cơ hội, cũng tiện gặp lại.

Vị thiếu niên kia cười ha ha, nói:

- Gì mà cảm ơn với không cảm ơn, đều là người trong nhà, ta họ Lý, ngày trước có cái tên, có điều sau này đã sửa lại, bây giờ gọi là Lý Tự Thành, rất dễ nhớ, nếu ngày sau không chết, khi gặp lại nhau hãy mời ta uống chén rượu là được, ha ha ha!

Đây dĩ nhiên không phải là vấn đề dễ nhớ.

Nhờ phúc trước đó vẫn chưa hồi phục tinh thần nên biểu tình lúc này có lẽ vẫn là đờ đẫn, trong lòng cũng không có sóng dữ gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn người dưới ngựa, lặp lại một lần:

- Lý Tự Thành? Sấm Vương Lý Tự Thành?*

(*) Nhân vật này có tồn tại trong lịch sử Trung Hoa, nên tiểu Tiêm mới bất ngờ. Các bạn tra google Sấm Vương Lý Tự Thành là ra nè.

- Ai, không đúng không đúng, danh hiệu Sấm Vương là của cữu cữu Cao Nghênh Tường của ta, ta làm việc dưới trướng ông ấy, được các huynh đệ không chê, tặng cho biệt danh Tiểu Sấm Vương, cái này không thể nhận lầm được!

Vị thiếu niên liên tục xua tay giải thích, một câu rồi thôi, sau đó nói với Luyện nhi:

- Luyện nữ hiệp, đất Thục là kho lúa của Thiên Phủ, chuyến này ngươi đến đó, nếu tình hình tốt, nhất định phải đứng vững căn cơ. Còn ta dự định sau khi đột phá vòng vây cũng sẽ xây dựng cơ nghiệp ở ranh giới Xuyên, trải dài tám trăm dặm tới Tần Lĩnh, là nơi có thể khai hoang cũng có thể nuôi quân, đến lúc binh lương đầy đủ sẽ tiếp tục rời khỏi Đồng Quan đi về phía Tây mà tranh đoạt Dự Sở, vung roi tiến về phía Bắc thâu tóm Trung Nguyên! Đến lúc đó cũng muốn xin ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức, thừa cơ hành động, không biết ý Luyện nữ hiệp thế nào?

Người trước mặt, từng câu từng chữ, đâm vào trong lòng càng thêm rét lạnh. Đang lúc ngỡ ngàng bối rối, chợt được thiếu nữ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt eo mình, sau đó, nghe nàng cười nói:

- Tất nhiên là cần phải hỗ trợ, nhưng tranh giành Trung Nguyên gì đó thì miễn đi, ta cũng không có hùng tâm muốn làm nữ hoàng đế gì, sau khi ta tìm được bộ hạ của mình, có lẽ vẫn làm Sơn Đại Vương tiêu dao tự tại của chính ta!

Bởi vì câu này, trái tim, bỗng nhiên lại trở về chỗ cũ (ổn định).

Thế là cười chào từ biệt nhau, thuận theo nàng phóng ngựa đi, nhất kỵ tuyệt trần*.

(*) nhất kỵ tuyệt trần (thường dùng diễn tả thần thái cưỡi ngựa): phóng ngựa ra đi một mạch, dứt khoát, không quay lại, cũng không bịn rịn vương vấn.

***Editor: Mình nói chút xíu về mấy địa danh khu vực được nhắc đến trong chương này. Đây là mình và bạn mình dựa trên bản đồ và logic trong nội dung mà suy đoán, nếu có sai sót thì mọi người nhắc mình nha. Cũng vì cái này mà mò chương này hơi lâu á *chấm chấm nước mắt*

- Về bốn tỉnh mà Lưu Đình Nguyên điều động binh lực:

+ Liễu: thời xưa nó là tên một quốc gia cổ, nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Hoa

+ Xuyên: Tứ Xuyên - một tỉnh của Trung Hoa. Xưa địa phận Tứ Xuyên có hai nước chư hầu là Ba và Thục nên vài tư liệu còn gọi Tứ Xuyên là Ba Thục (trong truyện là đất Thục á, là nơi thủ hạ của Luyện nhi đang đóng đô lẩn trốn)

+ Cam: Cam Túc cũng như Tứ Xuyên, là một tỉnh thành của Trung Hoa. Cam Túc là từ hợp thành được sử dụng lần đầu tiên vào thời nhà Tống, bao gồm hai châu của thời nhà Tùy và Đường là Cam Châu (khu vực xung quanh Trương Dịch) và Túc Châu (khu vực xung quanh Tửu Tuyền)

+ Tấn: là tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây.

- Về chỗ xây dựng cơ nghiệp của Lý Tự Thành: biên giới Xuyên, nghĩa là Xuyên Thiểm (Tứ Xuyên - Thiểm Tây); Tần Lĩnh và Đồng Quan đều thuộc Thiểm Tây; Dự là một tên khác của Hà Nam

- Trung Nguyên: chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây; là chấm đỏ của hình số 2

Tham khảo bản đồ để dễ hình dung nhé

chapter content



chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv