Ra khỏi dãy núi bao la, sẽ đến trấn Đại An bên trong núi non uốn lượn.
Nơi đây vốn là một dịch trạm, từ từ tụ tập trở thành quê làng, cũng là nơi lần đầu gặp Ngọc La Sát cách đây hai năm. Tiểu trấn trong núi mấy năm như một không hề thay đổi, khi ấy tôi gặp lại nàng ở chỗ này, bây giờ muốn tìm nàng bắt đầu từ đây, sự trùng hợp ngày hôm ấy, nhớ lại cũng thật khiến cho người ta cảm thán không thôi.
Lúc đến nơi thì đêm đã khuya, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng phiền phức, nào ngờ lại thuận tiện một mạch.
Thật ra sớm đã nghĩ đến, thanh thế tiêu trừ rất lớn, sao có thể thiếu làng quê vùng này phối hợp?
May mà trên người còn thừa lại mấy phần công lực, cuối cùng cũng tránh được ải kiểm tra ở sơn khẩu, còn có thể tranh thủ thời gian lấy vài món nam trang, dù không vừa lắm nhưng vẫn có thể tạm phẫn được. Hộ gia đình trong trấn đều biết đối tượng tiêu trừ của đại quân chính là các nữ cường đạo trong núi, đầu đường cuối ngõ đều dán thông báo nhắc nhở không được tương trợ. Tuy nhiên lại không mấy để ý đến nam tử lạc đàn, vì vậy chính mình mới có thể nhảy vào quán trọ ở ngày hôm sau.
Dừng ở chỗ này, bởi vì phải chuẩn bị một ít vật ngoài thân, chuẩn bị thuốc trị thương, lộ phí. Vết thương trên người không tiện để người khác nhìn, nên đành mua một chút thuốc trị thương thông thường, rồi tự mình sờ soạng thoa lên, không rõ nó có tác dụng hay không, cũng không thể nhìn được thương thế ra sao, thoa mỗi ngày chỉ vì muốn an tâm, mong nó đừng chuyển biến xấu là tốt rồi.
Cứ như vậy nghỉ ngơi mấy ngày, cảm thấy đã chuẩn bị gần như đầy đủ.
Mấy ngày qua đều suy nghĩ, chuyến đi lần này của Luyện nhi rất có hai khả năng, một là trả thù, hai là tìm người, mà cái sau chắc là có khả năng cao hơn cái trước nhiều.
Dù sao triều đình trừ phiến loạn không phải do một người làm ra, thù này không biết tính lên đầu ai. Mà khía cạnh khác, nàng đã nhìn thấy khu mộ địa trong rừng, không nói đến trong lòng bi phẫn ra sao, hẳn là nàng cũng đoán được không phải toàn bộ đồng bọn đều bị chết trận mới đúng... Trả thù không đáng cuống cuồng nhất thời, nhưng tìm người sẽ khó tránh đêm dài lắm mộng. Nặng nhẹ trong đó, tôi nghĩ nàng phân biệt được.
Ngoài ra, cần phải nói rằng, về mặt tư tâm, là tôi tự cho là đúng hay gì đó cũng được, là khi nàng không đào bất kì ngôi mộ nào khác mà chỉ đặc biệt đào nấm mộ viết tên Trúc Tiêm để xác nhận sống chết, quả thật làm cho nơi nào đó trong lòng tôi có chút... lờ mờ vui vẻ. Luyện nhi không thấy thi thể thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin người đó chết, vì vậy mới có hành động chém bia mộ. Tôi nghĩ dựa theo tính cách của nàng, không tìm hiểu rõ ràng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tổng kết lại, khả năng lớn nhất của nàng lúc này, chính là đi tìm tàn quân trong trại.
Có điều, theo tính khí không sợ trời không sợ đất của Luyện nhi, chắc chắn chưa nghĩ ra thuộc hạ của mình sẽ lui về đất Thục để lánh nặng tìm nhẹ, huống hồ nàng đã từng phân phó rồi, cho nên hiện giờ nếu muốn tìm người, nhất định là đến chỗ của thủ lĩnh lục lâm kết minh là Vương Gia Dận. Nếu mình muốn tìm nàng, cũng nên đến Thiểm cảnh mới là tốt nhất.
Sau khi suy xét nhiều lần thì tôi đã xác định hướng đi này. Một khi chủ ý đã định, sẽ lập tức muốn gấp rút lên đường. Những phương diện khác xem như đã chuẩn bị ổn thỏa, duy chỉ thương thế trên người là khiến mình chần chừ. Thế nhưng không thể chờ đợi được nữa, đành phải dọc đường vừa đi vừa chú ý cẩn thận thôi.
Trừ mấy cái này, còn có một việc khá phiền não, chính là chuyện kiểm tra dọc đường đi. Luyện nhi có thể ngày nghỉ đêm đi, khinh công lại trác tuyệt, rẽ đường nhỏ trèo đèo lội suối cũng giống như giẫm trên đất bằng. Để nhanh chóng đuổi kịp nàng, đương nhiên tôi phải đi đường chính. Hiện tại thân thể ôm bệnh, không dám ngày nghỉ đêm đi, vì thế e rằng phải đối mặt với tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát suốt chặng đường.
Đến lúc đó cũng chỉ đành "gặp chiêu phá chiêu", tùy cơ ứng biến thôi. Tự nói với bản thân, không thể vì vậy mà tiếp tục kéo dài nữa.
Ngày hôm sau lên đường, vẫn là một thân nam trang mộc mạc, dắt theo một con ngựa gầy không đáng giá mua được ở chợ hôm trước, chậm rãi đi ra khỏi trấn, cố gắng làm cho mình vô hình giữa mọi người, không muốn gây chú ý không cần thiết, dù sao lúc này, cần nhất chính là không phiền phức.
Nhưng đôi khi, ngươi không muốn cái gì nhất, thì cố tình sẽ xuất hiện cái đó.
Mới lên đường không được bao nhiêu ngày, hôm nay đã đi xa chỗ ngủ trọ hơn một dặm đường, ven đường dần dần hoang vắng, đủ loại người không liên quan cũng dần ít đi, cũng không nhìn thấy binh sĩ hay trạm kiểm soát gì đó ở vùng lân cận. Tôi thoáng yên lòng, đang định xoay người cưỡi ngựa nhanh chóng lên đường, bỗng thấy bụi đất tung bay ở phía xa xa, một đội quan binh cưỡi ngựa cao to diễu võ dương oai đang tiến đến.
Nhờ vào thanh thế tiêu trừ phiến loạn ở Thiểm cảnh, mấy ngày này trên đường xuất hiện binh mã tấp nập cũng không phải chuyện gì lạ. Tôi cúi đầu dắt ngựa tránh sang bên đường, chỉ mong đợt người này mau mau đi qua. Trớ trêu thay, bọn họ đi đến trước mặt lại thả chậm tốc độ, một tên quan binh qua chỗ tôi lớn tiếng hỏi:
- Tiểu ca, đây là đường vào Thiểm Bắc phải không?
Thấy tôi gật đầu nói phải, đã quay ngựa lại định đi. Ngay lúc này tôi cảm giác bên trong đội ngũ có một ánh mắt đang quan sát mình, rất lâu không dời đi.
Trong lòng thầm nói không ổn, nghĩ rằng đám người kia đã nhìn ra đầu mối gì đó. Phải biết rằng nữ giả nam trang, có người thật sự có thể giả y như đúc, nhưng có người chỉ là tạm được. Tôi giả trang tốt hơn Luyện nhi một chút, hiện giờ còn cố tình đội đấu lạp (nón rộng vành), bôi một ít bụi bẩn lên mặt, nhưng cũng không che giấu được nếu bị quan sát kỹ. Nếu bị vạch trần, nói không chừng lại phải tốn một phen miệng lưỡi.
Cúi đầu, đang nghiêm phòng chờ đợi, chợt nghe một tiếng hô đầy kinh ngạc:
- Là... là ngươi?
Giọng nói này là của một nam nhân, còn có mấy phần quen thuộc làm người không quá vui vẻ.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt làm người không mấy vui vẻ.
- Trác thiếu hiệp, thật trùng hợp, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Miễn cưỡng chào hỏi, tôi ôm quyền hành lễ che giấu đi vẻ mặt không được tự nhiên lúc này.
Đi ra từ trong đám người chính là Trác Nhất Hàng, không biết vì sao hắn lại trà trộn với quan binh. Điều này khiến tôi càng thấy mâu thuẫn hơn, may mà đã che giấu kỹ, hẳn là đối phương không nhìn ra được. Trác Nhất Hàng nhảy xuống ngựa hai ba bước đi qua đây, đáp lễ nói:
- Thật sự là cô... Thật sự là ngươi, tại hạ còn tưởng mình hoa mắt chứ.
Vì thấy tôi phẫn nam trang, hắn cũng thức thời, cao giọng khách sáo một phen, sau đó giảm âm lượng nói:
- Không biết cô nương mặc đồ như vầy là định đi đâu? Hiện tại triều đình đang mạnh mẽ tiêu trừ phiến loạn, dọc đường sẽ không yên ổn, Luyện nữ hiệp vẫn bình yên chứ? Định Quân Sơn an ổn không?
Hắn hỏi rất chân thành, tôi không trả lời mà ý vị thâm trường nhìn hắn, rồi lại liếc mắt nhìn phía sau hắn. Trác Nhất Hàng quan sát đoán ý, lập tức hiểu được, hạ giọng nói:
- Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ không phải nhân sĩ trong quân, chỉ là người nhà vừa qua đời nên phải hồi hương chịu tang, tổ tiên có chút bạc danh (danh mỏng) trong triều, quen biết chỉ huy trong quân, vì để thuận tiện tránh bị kiểm tra phiền phức mới đi cùng họ. Trước đó ở kinh thành, ta còn từng cùng Luyện nữ hiệp liên thủ kháng địch mà, cô nương cứ tin tưởng ta.
Không đề cập đến kinh thành thì tốt rồi, vừa nhắc tới liền chứng thực được nỗi lo lắng trong lòng mình, tâm tình càng nặng thêm vài phần. Thế nhưng bản thân người này không làm gì sai, nhân phẩm cũng thành thật chơi được, tuy sắc mặt tôi khó coi, nhưng cũng không nghi ngờ hắn, chỉ thở dài, kể lại tình cảnh ở Định Quân Sơn một lần. Đương nhiên chỉ nói sơ sơ, sau đó nói giờ mình tính đi Thiểm địa tìm cố nhân, không hề đề cập tới những chi tiết nhỏ nhặt.
- Thì ra là thế, thật đáng tiếc...
Trác Nhất Hàng là người thành thật, nghe xong cũng không nghi ngờ gì, vẻ mặt đầy cảm khái, chợt nói:
- Lần này cô nương đi xa, vậy dọc đường sẽ bất tiện nhiều lắm nhỉ? Nếu không khách khí, có bằng lòng đồng hành cùng Trác mỗ một đoạn đường hay không, ít nhiều cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau?
Không ngờ hắn sẽ ngỏ ý như vậy, tôi hơi ngớ người, sau đó nhanh chóng từ chối nói:
- Việc này, hay là thôi đi... Nam nữ đồng hành vốn có nhiều bất tiện, huống chi còn trà trộn cùng quan binh, thịnh tâm của thiếu hiệp ta xin nhận, có điều... không ổn.
Cự tuyệt như thế thật ra có chút gượng gạo, đó là chưa nói tới phạm trù từ chối. Tuy nhiên Trác Nhất Hàng cũng không để bụng, trái lại liên tục áy náy nói là mình nghĩ không chu toàn, cuối cùng đến chỗ quan binh xin một tờ quan ấn công văn đưa cho tôi, nói rằng có cái này sẽ bảo đảm bình yên không lo ngại các trạm kiểm tra dọc đường.
Hành động này của hắn khiến tôi hơi ngượng ngùng. Mặc dù không muốn nhìn thấy người này, nhưng cũng không lỗ mãng đến mức sẽ từ chối vật hữu dụng cho bản thân như vậy. Tôi khách khí vài câu, lập tức tiếp nhận cất vào, hai bên lại nói thêm mấy câu nữa. Có binh lính đợi ở xa xa, Trác Nhất Hàng không tiện dây dưa lâu, chỉ nói mình chịu tang xong sẽ quay về Võ Đang, đến lúc đó hoan nghênh tôi vào làm khách, rồi lại nhắc tới Luyện nhi, nói nàng và Võ Đang có chút hiểu lầm, nhưng mọi người đều là kiểu người ưu quốc ưu dân nên đã biến chiến tranh thành tơ lụa (化干戈为玉帛) vân vân. Hàn huyên giây lát, sau đó chắp tay cáo từ, phóng người lên ngựa, rời đi xa xa cùng đám quan binh kia.
(*) biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. Can qua (干戈) là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý (玉帛) là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.
Mãi cho đến khi bụi bặm cuồn cuộn biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới coi như thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nơi nào đó trên lưng lờ mờ đau nhức.
Gặp Trác Nhất Hàng là điều tôi hoàn toàn bất ngờ, nghe chính miệng hắn nói lúc đó cũng ở kinh thành, lại còn từng gặp Luyện nhi, trong lòng tôi càng thấy buồn bực. Nhưng đồng thời biết người này sẽ giữ đạo hiếu ở quê nhà trong một khoảng thời gian rất dài, coi như cũng an ủi mình phần nào. Mà có thể dùng công văn để qua các trạm kiểm soát càng là thu hoạch ngoài ý muốn. Suy cho cùng, lần xảo ngộ này là được lợi nhiều hơn hại.
Sau bước ngoặt này, chưa từng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, một đường ngày đi đêm nghỉ, tuy gặp không ít trạm kiểm tra nhưng nhờ công văn nên chưa từng bị làm khó dễ. Về phương diện khác, kiểm tra nghiêm ngặt đồng nghĩa với đường đi bình an. Không mất mấy ngày tôi đã suông sẻ đến được Phu huyện, nơi này cách Diên An phủ khoảng một hai ngày đường. Mà qua được Diên An, với cước lực hiện tại thì đi tiếp thêm khoảng mấy ngày nữa sẽ đến được Mễ Chi - nơi tụ nghĩa* trước kia của Vương Gia Dận cùng với nhóm đạo tặc Thiểm Bắc.
(*) tụ nghĩa: các nơi tập hợp lại để làm việc đạo nghĩa.
Thế nhưng khi đến nơi đây, lại nghe thấy một vài tin tức không tốt lắm.
Thì ra đợt trừ phiến loạn lần này triều đình quả là xuống tay rất mạnh, Định Quân Sơn coi như đấu kịch liệt lắm rồi, vậy mà chẳng qua chỉ là cỏn con, bên Vương Gia Dận này mới là thảo phạt đại quy mô. Thảo nào lúc đó liên tục cầu viện đều như đá chìm trong nước không hề hồi âm, quả nhiên bọn họ sớm đã tự thân khó bảo toàn.
Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, chỉ là có chút sốt ruột. Không phải sốt ruột an nguy của người khác. Tôi vốn suy tính Luyện nhi sẽ tìm đến sào huyệt của Vương Gia Dận, nhưng sào huyệt của người ta cũng đã tan thành mây khói. Nếu Luyện nhi hành động đúng như mình đoán, vậy lúc này nàng sẽ mất phương hướng. Mà nàng mất phương hướng, nghĩa là tôi cũng mất luôn hướng đi của nàng.
Kế sách hiện giờ, chỉ phải nhanh chóng tới nơi tụ nghĩa của Vương Gia Dận, tuy đã bị đánh tan, nhưng biết đâu có lẽ Luyện nhi vẫn còn quanh quẩn ở gần đó thì sao.
Bởi vì gấp gáp, tôi không làm theo kế hoạch tạm nghỉ ngơi điều dưỡng ở Phu huyện, chỉ ở một đêm, thậm chí không kịp đi tiệm thuốc. Ngày tiếp theo sắc trời chưa sáng đã 'ngựa không dừng vó' mà lên đường.
Mà hành vi xúc động như vậy, không lâu sau đó đã cho mình một cái giá không hề nhỏ.
Rời khỏi Phu huyện, đi tiếp khá lâu ở giữa rừng núi, gần như không nghỉ ngơi giây phút nào, ngay cả miếng ăn nước uống cũng là vội vàng qua loa ngay trên lưng ngựa. Cứ thế cho đến khi qua buổi trưa, người bắt đầu cảm thấy có chút không ổn, thậm chí không còn sức mà ngồi. Sờ trán thấy hơi nóng, trong lòng biết là phiền phức tới rồi.
Bởi vì không thay thuốc đúng giờ, chắc là thương thế trên lưng hơi nhiễm trùng, vì vậy cơ thể mới sốt nhẹ. Tuy chỉ là sốt nhẹ, nhưng đối với bản thân hiện tại cũng là không thể chịu nổi. Tình trạng này mới phát sinh không bao lâu, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
Nằm sấp trên lưng ngựa, ban đầu cón có thể thi thoảng ngẩng đầu chú ý đường đi, càng về sau càng không thể chịu được. Dù sao đường nhỏ trong rừng cũng không có dấu chân người, quyết định thả dây cương, mặc cho ngựa chậm rãi thong thả đi về phía trước, còn mình chỉ chuyên tâm nằm sấp nhắm mắt lại, hy vọng có thể gom góp được một chút xíu tinh lực.
Vốn tính toán như vậy, nhưng mà vừa nhắm mắt thì đã không mở ra được nữa, cả người rơi vào mông lung, toàn bộ như đang mộng du, cho dù bên tai loáng thoáng nghe được tiếng roi tiếng hô quát, nhưng thân thể cũng không kịp phản ứng.
Cũng may vẫn còn ý thức, cho nên lúc ngã xuống đã tự làm động tác bảo vệ mình. May mà đây chỉ là con ngựa gầy ốm lù rù, không cao to như lạc đà.
Khi chạm đất đã hơi tác động đến vết thương, nhờ vậy mà có thể gọi chút thần trí trở về.
- Tiểu tử thối từ đâu tới? Không thấy cờ quan gia hả!
Có âm thanh diễu võ dương oai vang lên, bên hông đã trúng một cước. Nếu nói đụng trúng đối phương là lỗi của mình, thì bị roi ngựa quất té xuống đất cũng là đáng đời, vậy thì một cước này cũng đủ chọc người tức giận. Tôi mờ mịt hí mắt nhìn đối phương, thấy cước thứ hai đang đến, định động thủ thì đã có người chắn ở giữa.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi, vóc dáng người này khá cao lớn, không biết mình có hoa mắt hay không, trông trang phục người này không giống người Hán.
- Vương vệ sĩ, các ngươi đừng như vậy, chuyến đi sứ vùng Trung Nguyên lần này là để ta tham quan học hỏi điển chương, tuyên truyền hữu nghị. Người này thoạt nhìn suy yếu, cũng không phải cố tình va vào ngựa chúng ta. Người Nam Cương bọn ta lớn lên trên lưng ngựa, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, yên tâm đi.
Người này vừa mở miệng, tôi mới biết không phải mình bệnh đến hoa mắt, mà người đứng trước mặt quả thật không phải người Hán.
Cẩn thận quét mắt nhìn một vòng, trước mắt tổng cộng khoảng chừng mười mấy người, có xe có ngựa, hai thanh cờ xí phân hai bên, ngoại trừ hai người mặc quan phục, còn lại đều là vóc người to lớn cường tráng, mày rậm mũi ưng, rõ ràng là huyết thống ngoại tộc.
Lại xảy ra chuyện gì đây? Lập tức nhíu chặt lông mày.
Bất kể họa phúc ra sao, chỉ muốn mau mau gặp được thiếu nữ kia mà thôi. Thế nhưng ngay cả tâm nguyện đó cũng bị những biến đổi bất ngờ ảnh hưởng sao?