*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) kham ưu: chỉ những sự lo lắng, rầu rĩ hay vấn đề cấp bách có tầm ảnh hưởng nhất định nhưng vẫn chưa giải quyết được
Mục Cửu Nương đến, không hề gây ra tranh chấp với sơn trại giống Thiết San Hô, đã có tiền lệ, lần này nhóm đội quân tóc dài xử lý rất thuần thục, rất nhanh đã gõ thước tay* quyết định, đồng ý để dì ấy ở lại.
(*) gõ thước tay: để thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định
Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến cách thức xin gia nhập của dì, bái sơn nhập trại đúng hình thức, lời ăn tiếng nói đúng mực, bao giờ cũng làm việc dễ giải quyết hơn.
Màn thăm hỏi trong đêm trước, cứ thế đã lừa gạt được, từ đầu đến cuối không hề có người thứ tư biết đến.
Bằng lòng giữ kín, chẳng những bởi vì đó là gương mặt quen thuộc, mà còn vì có người cầu xin. Ban đêm lẻn vào sơn trại, nếu bị bắt được, tuyệt đối sẽ bị nghiêm phạt không nhẹ. Chắc hẳn Thiết San Hô cũng hiểu, cho nên sắc mặt lúc đó đã thay đổi, khẩn cầu nói đây chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ, xin tôi đừng lên tiếng, chỉ xem như chưa từng phát sinh cái gì.
Thấy cô bé thành khẩn, cũng thấy lúc Mục Cửu Nương lẻn vào quả thật không ra tay làm ai bị thương, vì vậy tôi cũng thuận nước giong thuyền, chuyện nhỏ hóa không, đồng ý.
Thế nhưng có người dường như vô cùng không muốn rời khỏi. Không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì không vui, Thiết San Hô thấy ổn thỏa, không nói thêm nửa câu, xoay người đóng cửa "phịch", bộ dạng hờ hững; mà Mục Cửu Nương nhìn vào phòng, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, nhẹ giọng thở dài. Tôi đứng bên cạnh nhìn thấy, nói hai câu, vậy mới có ngày hôm sau nhập trại.
Sở dĩ giúp đỡ, chẳng qua chỉ là vì ban đầu chính tôi là người thúc đẩy hai người họ kết bạn đồng hành, ít nhiều cảm thấy có phần trách nhiệm, hiển nhiên trông mong hai người họ hòa thuận. Song, Mục Cửu Nương vào trại, quả nhiên rất biết làm người. Nếu nói Thiết San Hô là dùng thẳng thắn hoạt bát đạt được một nhóm người yêu thích, thì Mục Cửu Nương chính là chung sống hòa hợp với hầu hết tất cả mọi người, hơn nữa dì xem như cũng là người lớn tuổi trong trại, không đến mấy ngày, đã nghiễm nhiên dung nhập vào sơn trại, từ trên xuống dưới ai thấy dì đều sẽ cười gọi một tiếng.
Nếu nói duy chỉ có ai ngoại lệ không khách khí nhất, chắc chắn chính là Thiết San Hô.
Cứ trước mặt cô bé, hình như Mục Cửu Nương không còn khéo léo thành thục, thậm chí cũng không thể mang khí thế của bậc trưởng bối ra. Vì thế, mấy ngày trôi qua, dì có thể quen thuộc với toàn bộ người trong trại, nhưng riêng mâu thuẫn giữa hai người dường như vẫn không khá hơn chút nào.
Tất nhiên, mặc dù nhìn thấy tất cả, nhưng tôi tự nhìn nhận việc này không liên quan tới mình lắm. Chuyện người khác, tò mò nhiều không hẳn là tốt, can thiệp nhiều không hẳn là đúng. Hai người họ đã ở chung và có cơ hội nói chuyện, việc tiếp theo, phải dựa vào họ rồi.
Có điều, sơn trại này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nếu người khác nằm trong phạm vi sinh hoạt của ngươi, vậy thì, có một số việc cho dù ngươi không chủ động xen vào, nó vẫn sẽ tiếp diễn dưới mí mắt của ngươi.
Thời gian đã đông đi xuân đến, nhưng khí trời vẫn là xuân hàn se lạnh. Buổi chiều hôm ấy, như thường lệ, tôi đi ra sau sơn trại lấy chút than củi dùng sưởi ấm. Lúc trở về trên con đường nhỏ giữa biển cây, đi ngang qua phòng nhỏ của Thiết San Hô, tôi chợt nghe phía bên đó truyền đến tiếng nói chuyện.
Gian phòng này vốn ở chỗ thanh tĩnh, nên dù tiếng nói kia không lớn nhưng vẫn có thể truyền vào tai rất rõ ràng:
- A Hô à, mở cửa được không? Cho dù con không muốn nói nhiều với ta, nhưng dù sao vẫn phải ăn đồ Kha di làm chứ?
Giọng nói nhẹ nhàng, hơi khẩn cầu. Không cần suy nghĩ nhiều, lục hết sơn trại cũng không tìm được người thứ hai nói chuyện kiểu vậy với Thiết San Hô.
Dừng bước chân, từ giữa rừng cây nhìn sang bên kia, quả nhiên ngoài Mục Cửu Nương thì còn ai vào đây? Tay dì đang cầm một rổ thức ăn, vẫn chưa chú ý tới rừng cây bên này, chỉ lo chuyên tâm gõ cửa, tiếp tục nói:
- Lần này ta cố ý hỏi xin nguyên liệu nấu ăn từ bằng hữu trong trại, làm món bánh tô bính (酥饼) con thích nhất này, một năm qua lưu lạc giang hồ, không phải chính con vẫn hay nói muốn ăn à? A Hô?
(*) bánh tô bính: một loại bánh tô, có màu vàng óng ánh, vỏ có nhiều tầng, giòn mà không vụn, mỡ mà không ngán, có nhiều loại nhân khác nhau.
Dì cũng thật là cực khổ, đã nhiều ngày vắt óc tìm cách nói chuyện với Thiết San Hô, nhưng cố tình cô bé kia luôn chỉ nói được vài câu sẽ giở giọng, mặc dù không đến mức đánh nhau, nhưng trình độ phớt lờ càng ngày càng tinh xảo.
- ... Ai muốn ăn bánh tô bính? Của ngươi đặc biệt làm riêng cho, ta cũng tiêu thụ không nổi!
Quả nhiên, bên này nói hết lời một hồi lâu, trong phòng mới truyền đến tiếng nói, chỉ là vừa mở miệng đã xung khắc, nghe ra rất là tức giận:
- Thế nhưng thích ăn món này, không phải chỉ một mình ta, tướng công tốt đẹp của ngươi cũng thích ăn, ngươi vẫn là trở về làm cho hắn ăn đi! Quan tâm ta làm gì?
Tướng công? Trong lòng tôi ngẩn ra, không biết ý cô bé là gì, Mục Cửu Nương bên kia cũng sốt ruột, gõ cửa nói:
- A Hô, đừng nói bậy, con biết rõ chuyện này vẫn chưa kết luận, một người chưa gả một người chưa lập gia đình, ta lấy đâu ra tướng công gì đó?
- Hừ, chưa có kết luận, nhưng cách kết luận chỉ một bước ngắn, chẳng phải ngươi đã gật đầu rồi à? Việc còn lại chỉ là chọn ngày lành tháng tốt mà thôi!
Mặc dù không thấy người, nhưng giọng nói trong phòng tràn đầy ưu tư:
- Ôi, quên mất, xin lỗi nha, cho nên nói ngươi tới tìm ta làm gì chứ? Xem kìa, đã làm lỡ ngày lành tháng tốt đã định của ngươi rồi.
Hai người này không biết bên cạnh có người, cứ ngươi một lời ta một câu mà chẳng kiêng kỵ. Tôi lẩn trốn phía sau rừng cây, nghe được câu chuyện cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng luôn có cảm giác bị đạo đức quấy phá, nhắc nhở mình tiếp tục nghe trộm thật sự không tốt lắm, vì vậy cuối cùng tôi lắc đầu, đi lui hai bước, định lặng lẽ rời khỏi.
Đang lúc xoay người, bên tai lại truyền đến một câu của Mục Cửu Nương, nói:
- Cần gì nói vậy? A Hô, chính con rõ ràng nhất, nếu không phải vì bảo toàn cho hai ta, làm sao ta sẽ đồng ý hôn sự này? Ta làm như thế, cũng là vì muốn được danh chính ngôn thuận cầu xin Hồng Hoa Quỷ Mẫu che chở lâu dài mà!
Bước chân vốn dĩ định rời đi, bởi vì một danh hiệu trong lời nói mà ngưng lại.
Hồng Hoa... Quỷ Mẫu? Bốn chữ, gợi lại một hình ảnh trôi theo thời gian đã lâu, tuy bị gác lại một góc phủ đầy bụi trong trí nhớ, nhưng xưa nay chưa từng chân chính quên chuyện cũ. Hồi ức như thủy triều, tam chưởng lanh lảnh vang lên bên tai. Tôi ngẫm nghĩ, lần nữa quay người lại, giả bộ ho khan hai cái, sau đó trực tiếp đi ra từ rừng cây.
Có lẽ hơi nóng vội, cắt ngang người khác nói chuyện là không tốt, nhưng mà, cũng không muốn áp chế loại nóng vội này.
Khoảnh khắc nghe được tiếng ho khan, đối thoại bên kia chợt dừng lại, lúc thấy tôi đi ra từ sau hàng cây, vẻ mặt Mục Cửu Nương hơi lúng túng, nhưng nói chung cũng điều chỉnh được, xa xa ôm quyền cười chào đón:
- Ta tưởng là ai, thì ra là Trúc Tiêm cô nương, không biết đến tìm San Hô có chuyện gì không?
Bởi vì lớn tuổi hơn, dì vẫn không xưng tỷ muội với nhau theo quy củ trong trại, mà là dùng "cô nương" thay thế. Hiện giờ mình cũng không muốn khách sáo với dì nhiều, chỉ ôm quyền đáp lễ nói:
- Tình cờ đi ngang qua, vô tình quấy rầy hai vị, hy vọng bỏ qua.
Một câu mà thôi, lập tức chuyển đề tài:
- Thứ cho ta nói thẳng, tuy không phải cố ý, nhưng vừa rồi ta đã nghe được chính xác rằng Cửu Nương nhắc đến Hồng Hoa Quỷ Mẫu, cho nên mới tùy tiện qua đây muốn hỏi kỹ càng, mong Cửu Nương có thể tạo điều kiện.
- Việc này...
Tuy hơi lưỡng lự, nhưng Mục Cửu Nương không hổ danh là người giang hồ từng trải, rất nhanh đã phản ứng lại, nói:
- Sao vậy? Chẳng lẽ, Trúc Tiêm cô nương có ân oán gút mắt gì với người kia à?
- Ân oán gút mắt thì không có, nhưng thật sự có chút liên quan, nói chính xác là có liên quan đến sư tôn (sư phụ) của ta, mà nhiều năm qua không nghe được tin tức gì, cho nên vừa nghe được mới hơi nóng vội, mong Cửu Nương tạo thuận lợi.
Không sai, sốt ruột chuyện Hồng Hoa Quỷ Mẫu, thật ra ngọn nguồn là vì sư phụ. Trong tâm tôi vẫn hy vọng lão nhân gia người còn sống, khổ nỗi không tìm được bằng chứng chống đỡ, mà trước đây sư phụ và Hồng Hoa Quỷ Mẫu đã từng có ước hẹn, sau đó lại lỡ hẹn. Với tính khí của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, chỉ sợ sẽ không dễ dàng chịu để yên. Tôi không tìm được manh mối, nhưng cũng không biết phía bên bà ấy có hay không, vì vậy mới nóng lòng hỏi thăm.
Bên này khẩn cầu nhiều lần, bên kia cũng không tiện từ chối, hai người chúng tôi chuyển qua ngồi tại một bàn đá cách đó không xa, Mục Cửu Nương ngẫm nghĩ một chút, do dự nói:
- Thật ra ta biết chuyện Hồng Hoa Quỷ Mẫu không nhiều lắm, hơn nữa lại nói từ đầu, sẽ rất dài dòng, không biết Trúc Tiêm cô nương có kiên nhẫn nghe hết hay không?
Đương nhiên tôi không có vấn đề, nhưng sau đó chưa nói được hai câu đã phát hiện, thật sự không chịu nổi chính là người trước mắt mới đúng. Mặc dù nhìn dì giống như đang sắp xếp manh mối, tâm tình lơ lửng không hề ở chỗ này, trái lại ánh mắt liên tục nhìn về gian phòng nhỏ. Lúc đầu vẫn không có gì, sau đó tôi quay đầu nhìn theo tầm mắt của dì, cũng lờ mờ thấy được một bóng người đứng bên cửa sổ lén lút theo dõi, âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ nếu không giải quyết chuyện này, có lẽ không thể yên ổn trò chuyện.
Chủ ý đã định, lập tức giơ tay ngăn người đang không tập trung nói chuyện, không nhắc tới chính sự trước đó nữa, ngược lại sửa lời, nói:
- Được rồi Cửu Nương, đồ ăn trong giỏ thơm quá, mùi hương thật hấp dẫn người khác, vừa lúc hôm nay ta chưa ăn gì, có thể hỏi xin ngươi hai khối bánh để ăn no hay không?
Lúc nói lời này, tôi cố ý cao giọng hơn chút, còn lén lút chớp chớp mắt với Mục Cửu Nương, cho nên dù dì ấy không biết ý đồ của tôi là gì, nhưng vẫn không từ chối.
Một khối bánh tô bính nho nhỏ, cầm trong tay vẫn còn nóng hổi, màu vàng óng ánh mê người, cắn một miếng thơm ngát đầy miệng, quả nhiên là bỏ tâm tư ra làm. Tôi tấm tắc khen ngợi ăn xong một cái, rồi cố tình cầm cái thứ hai lên, tươi cười hướng về phía gian phòng nói:
- Đồ ăn thật sự không tệ, nguội rồi chỉ sợ sẽ không ngon nữa, San Hô muội tử, sở thích mỹ thực của chúng ta không giống nhau, nếu ngươi không lấy nữa, vậy ta sẽ không khách khí mà nhận hết đấy.
Một lúc sau khi tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bên kia "rầm" mở ra, cô bé trong phòng ngẩng đầu ưỡn ngực qua đây, không nói hai lời, cũng không nhìn ai, ngồi xuống bên cạnh, cầm bánh tô bính đưa vào trong miệng.
Điệu bộ này của Thiết San Hô, vậy mà có phần phù hợp với hình tượng cô gái điêu ngoa vô lý trong ấn tượng ban đầu của tôi. Có lẽ ở trước mặt đối tượng đặc biệt, có trưởng thành hiểu chuyện đi chăng nữa, cũng sẽ lộ ra một mặt bản tính trẻ con.
Tuy vẫn là thái độ lạnh nhạt, nhưng Mục Cửu Nương thấy cô bé bằng lòng ra ngoài ngồi trước mặt mình, nét mặt dì ấy đã vui vẻ hơn. Tôi cũng không diễn trò nữa, thả bánh phủi phủi tay, nghiêm mặt mời Mục Cửu Nương tiếp tục câu chuyện trước đó. Mục Cửu Nương hiểu ý, gật đầu, thu hồi tâm tình, tập trung nhớ lại.
- Chuyện này, phải kể đến từ lúc ta và Thiết San Hô rời khỏi Thiết gia.
Dì ấy nói:
- Ngày tháng lưu lạc giang hồ, thật ra hơn nửa năm đầu cũng không tệ lắm, chúng ta đi khắp nơi, tùy hứng mà đi, túng thiếu thì sẽ bán nghệ hoặc nhận làm bảo tiêu, ngẫu nhiên gặp được thương nhân làm giàu bất nhân cũng không ngại làm chút đầu trộm đuôi cướp, trái lại cũng không ăn khổ cực gì, nào biết cuộc sống như thế, sau khi gặp phải một người, đã bất chợt thay đổi.
- Ai?
Dù biết rõ dì sẽ nói ra, nhưng tôi vẫn thúc giục hỏi.
- Nói đến, mầm tai họa này cũng là ta trồng ra. Lúc đó gặp mặt không phải ai khác, chính là một người trong nhóm trộm kiếm phổ của Kim lão tặc lúc trước. - Mục Cửu Nương xấu hổ lắc đầu, than thở:
- Khi đó, ta ỷ vào uy danh của Thiết gia mà cưỡng ép đòi lại kiếm phổ, bọn chúng hiển nhiên ôm hận đã lâu, đám người này vốn là hạng người có thù tất báo, lúc này biết ta bị đuổi khỏi nhà, đã không còn chỗ dựa, có thể nào mà không sinh lòng trả thù?
- Hừ!
Lúc này, Thiết San Hô vốn đang im lặng bỗng nhiên tức giận bộc phát một câu:
- Đều là tiểu nhân, bản lĩnh chỉ đến đó, nếu thật sự minh đao minh thương (đấu trực diện), không chắc ai sợ ai đâu!
Nghe Thiết San Hô nói tiếp, ánh mắt Mục Cửu Nương phức tạp liếc cô bé, một lát sau, rốt cục vẫn phải thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục nói:
- Đúng vậy, võ công người kia không bằng Kim Độc Dị, nếu minh đao minh thương thì ta và Thiết San Hô vẫn có thể ứng phó một chút, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Đáng tiếc đối phương cũng hiểu rõ, không quang minh chính đại xuất hiện, lại liên tục theo dõi ám sát, chúng ta không thoát nổi, nhiều lần suýt nữa đã cho hắn thực hiện được, sức cùng lực kiệt, thật vất vả đến Hồ Bắc Tương Dương, gặp được Hồng Hoa Quỷ Mẫu. Bà ta vốn là thê tử của Kim Độc Dị, người kia cũng vô cùng kiêng kỵ bà ấy...
Không đợi dì nói xong, tôi đã nhảy dựng lên:
- Cái gì!
Nếu trước đó là kinh ngạc, bây giờ thì thật sự chấn động rồi:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Hồng Hoa Quỷ Mẫu là... là thê tử của Kim Độc Dị cướp kiếm phổ! Thật sao?
Hai người trước mắt không hiểu vì sao tôi phản ứng lớn đến vậy:
- Phải, đúng vậy, không sai...
Mục Cửu Nương dường như bị dọa sợ, nhưng vẫn nói đúng sự thật:
- Có điều ngươi yên tâm, tuy Hồng Hoa Quỷ Mẫu là thê tử của Kim lão tặc, nhưng phẩm hạnh khá nghiêm chỉnh chính trực, cũng rất bất mãn với những việc trượng phu làm ra, từ lâu chỉ còn phu thê trên danh nghĩa, ngay cả con trai cũng theo họ bà ấy. Lần đó nếu không nhờ bà ấy che chở, ta và A Hô thật sự là lành dữ khó đoán rồi.
- Hừ hừ, phải ha.
Cô bé ở bên cạnh hầm hừ cắn miếng bánh tô bính, lẩm bẩm:
- Là có đứa con trai tốt nhỉ...
Làm Mục Cửu Nương lộ vẻ lúng túng nhìn cô bé.
Tôi khó mà chú ý biểu hiện của hai người này, một lòng chỉ chăm chú chải chuốt rối rắm đầy đầu. Một mối quan hệ quan trọng như vậy, mình lại không hề có ấn tượng chút nào. Hiện giờ nghe người ta nhắc đến, mới lờ mờ nhớ ra, lúc lần đầu gặp nhau, hình như Hồng Hoa Quỷ Mẫu dạy dỗ con trai bà ta là họ Công Tôn chứ không phải họ Kim, chẳng qua lúc đó sao phải suy nghĩ nhiều làm gì? Giờ nhớ lại, mới hậu tri hậu giác sáng tỏ thông suốt.
Sau khi sáng tỏ, càng lo lắng nhiều hơn.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải thời điểm nghĩ ngợi nhiều, cuối cùng tôi lấy lại bình tĩnh, cưỡng ép mình tách khỏi tâm tình rối bời, hỏi Mục Cửu Nương:
- Sau đó thì sao? Các ngươi được Hồng Hoa Quỷ Mẫu che chở, có thấy bà ấy có hành động khác thường gì không?
- Cái này thật sự không có...
Mục Cửu Nương không biết ý chính xác của vấn đề này, cho nên thẳng thắn trả lời:
- Chúng ta ở Công Tôn gia hơn mười ngày, mặc dù tính tình Hồng Hoa Quỷ Mẫu cứng rắn hung bạo, nhưng không hẳn là kẻ ác, hành động cử chỉ cũng không xem là khác thường, nhưng đứa con của bà ấy... đứa con của bà ấy...
Đến đây dì hơi úp úp mở mở, sắc mặt Thiết San Hô ở phía đối diện cũng bắt đầu khó coi. Trước đó tôi đã nghe được đoạn đối thoại, biết bên trong có việc riêng, liền nói:
- Không sao, nếu không tiện nói, vậy không nói cũng được.
- Ai, gì mà không tiện, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài...
Nghe tôi nói câu kia, Mục Cửu Nương do dự một lát, cuối cùng vẫn là thở dài, thản nhiên nói:
- Hồng Hoa Quỷ Mẫu có con trai, cũng không còn nhỏ, lại bởi vì trời sinh tính tình không tốt nên bị mẹ gò bó chặt chẽ quá mức, đến nay vẫn chưa lập gia đình. Ta và A Hô ở tại nhà hắn, A Hô không khách khí với hắn, nhưng ta cảm thấy ở dưới cùng một mái hiên thì khách khí vẫn tốt hơn... Nhưng ai ngờ hắn hiểu sai ý, bắt đầu dây dưa, cuối cùng thậm chí... thậm chí đề cập hôn nhân, nói là muốn cùng ta cưới hỏi đàng hoàng...
Tuy là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhớ lại ngôn hành cử chỉ của thanh niên kia, không hề nghi ngờ là Mục Cửu Nương coi như đã nói uyển chuyển lắm rồi, nhưng Thiết San Hô bên cạnh lại không nghĩ vậy, chợt đứng dậy, căm giận:
- Nói thật hay, nghe như một bên người ta tình nguyện vậy, nếu thật sự như vậy, sau đó sao ngươi lại đồng ý?
Dứt lời cười lạnh một tiếng, vung tay áo định rời đi.
- A Hô!
Thấy cô bé như thế, Mục Cửu Nương dường như cũng gấp gáp, kéo cô bé lại nói:
- Lúc đó bên ngoài nguy hiểm trùng điệp, chỉ có Công Tôn gia mới có thể che mưa tránh gió, ta cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ mà!
- Ta mặc kệ có bất đắc dĩ hay không, ngươi muốn gả cứ lo gả đi, ngươi có người ngươi muốn, ta cũng không tin ta sẽ không tìm được phu quân làm bạn, nhìn xem ai trải qua tốt hơn!
- Không được!
Nghe xong lời ấy của Thiết San Hô, không biết Mục Cửu Nương bị sao, giọng nói đột nhiên cao hơn, kích động hơn:
- Lúc đó ta đang ở Linh Quang Tự, chuyện gì xảy ra ta đều biết, Nhạc Minh Kha vốn là vô liêm sỉ, hắn không xứng với con, trong lòng con không thể tiếp tục có hắn nữa!
Hai người nói không đầu không đuôi, tôi đương nhiên nghe không hiểu, thấy sắc mặt Thiết San Hô đại biến, rưng rưng nói:
- Được nhỉ, thì ra ngươi ở đó, vậy vì sao không hiện thân? Vậy mà sau đó còn nói một đường truy tìm ta cực khổ? Ta không muốn tin ngươi nữa!
Dứt lời, dùng hết sức giãy dụa, tránh thoát, lập tức đi vào phòng.
- A Hô, ai, con hiểu lầm, không phải như thế! Lúc ta đến, chỉ thấy bóng lưng con xuống núi, lúc đó Hồng Hoa Quỷ Mẫu muốn tìm lão gia và Ngọc La Sát để quyết đấu, ta dù sao vẫn phải đến cảnh báo cho họ rồi mới có thể tách ra đi tìm con mà? A Hô!
Mục Cửu Nương sốt ruột không thôi, lớn tiếng giải thích, đứng dậy muốn đuổi theo, đáng tiếc tôi không cho dì ấy toại nguyện, ở bên cạnh cản lại, nói:
- Cửu Nương bình tĩnh đừng nóng, nói cho rõ ràng, quyết đấu gì? Đấu với Ngọc La Sát không phải nhân sĩ Võ Đan à? Vì sao Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng chen một chân vào?
Tự biết ngăn dì ấy truy hỏi kiểu này, ít nhiều có phần không hợp lẽ, cũng may Mục Cửu Nương coi như là một người hiểu biết, dì nhìn tôi một cái, lại thấy Thiết San Hô đã vào phòng rồi, đuổi cũng không kịp, cuối cùng vẫn nhịn tâm tình xuống, trả lời:
- Võ Đan gì đó ta không rõ lắm, San Hô đi rồi, ta một lòng muốn đuổi theo nàng, vốn định chào từ giã Hồng Hoa Quỷ Mẫu, nào ngờ bà ấy cũng nhận được tin tức, nói có người ở kinh thành muốn làm hại trượng phu của bà, Hồng Hoa Quỷ Mẫu và Kim lão tặc tuy đã cắt đứt danh phận, nhưng luôn nhớ bạn cũ, huống hồ dù sao cũng là cha của đứa con, cho nên mới phải vào kinh thành tìm lão gia và Ngọc La Sát mà quyết đấu, chặn ân oán thay hắn.
- Ngươi là nói... Hồng Hoa Quỷ Mẫu chỉ nghe tên tuổi của Ngọc La Sát, cũng chưa từng gặp qua nàng?
Nỗi bất an vẫn còn tiếp tục.
- Ừ, trước đó đúng là vậy. Có điều hiện giờ, chỉ sợ bọn họ đã gặp nhau ở kinh thành từ lâu rồi, có lẽ đã quyết đấu xong.
Mục Cửu Nương gật đầu nói, không biết là vẻ mặt lo lắng của tôi quá rõ ràng, hay là dì muốn sớm thoát khỏi tôi, lập tức an ủi tiếp:
- Nhưng mà ngươi yên tâm, điểm chết người của bà ấy là ám khí độc môn, trước đó ta đã âm thầm cho nhóm người lão gia xem qua rồi, chắc không có chuyện gì lớn đâu.
Lời an ủi này đối với tôi thật sự là có hạn, im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, thả dì đi qua.
Mặc dù tâm tình đầy bụng, nhưng thấy Mục Cửu Nương vội vã đi về gian phòng, vẫn cảm thấy áy náy, tự biết một phen hỏi han gấp rút vừa rồi, không chừng có thể khiến mối quan hệ giữa dì và Thiết San Hô lại thêm một tầng tuyết thượng thêm sương. Nghĩ tới đây, nhịn không được gọi một tiếng:
- Cửu Nương...
Dì ngạc nhiên quay đầu lại, tôi giả bộ cười nhẹ nhõm:
- Quên nói cho ngươi, cửa sổ phía sau gian phòng kia đã bị hỏng chốt cài rồi... có chuyện gì... vẫn là gặp mặt nói rõ ràng đi.
Nghe xong lời tôi nói, người đối diện ngẩn ra, sau đó cũng mỉm cười, dì gật đầu, chắp tay đi xa hai bước, rồi dường như trầm ngâm một chút, bước nhanh trở lại.
Khó hiểu nhìn dì đến gần, đến bên cạnh tôi, vẻ mặt Mục Cửu Nương nghiêm nghị, ôm quyền nói:
- Thật ra có vài lời, đã nhiều ngày do dự có nên nói hay không, dù sao ta cũng là người ngoài, nói rồi sợ làm lòng người dao động, nhưng Trúc Tiêm cô nương không phải người ngoài, lời này ta sẽ nói với ngươi, làm ngươi lo nghĩ...
Thấy dì nghiêm túc, trong lòng mình cũng rùng mình, lúc này vứt bỏ tất cả ý nghĩ rối ren, ôm quyền đáp lễ nói:
- Xin cứ nói đừng ngại.
Sau đó, nghe Mục Cửu Nương nói:
- Là có chuyện như vầy, vài ngày trước khi ta đến tìm San Hô, dọc đường dường như gặp chút biến động nhỏ không tốt.
Dì dừng một chút, thì thầm nói tiếp:
- Nếu ta nhìn không lầm, sơn trại này, sợ rằng có chút kham ưu.