Bên dưới là hơn sáu trăm Hồn Võ Vệ trong trạng thái hỗn loạn, giống ruồi bọ loạn xạ.
- Ha! Thì ra là trở lại nửa canh giờ phía trước! Mặc dù thần thông Thời Gian Chiến Ngoa nói khoác chút nhưng nhưng cũng rất thực dụng!
Phong Liệt thoải mái cười, dùng Thời Gian Chiến Ngoa đảo ngược nửa canh giờ hao phí một phần thần lực của hắn, tiêu hao này không nhỏ nhưng đáng giá.
Tiếp theo đương nhiên Phong Liệt không khách sáo, lập tức vung Huyền Thiên giết hướng Hồn Võ Vệ.
Lúc trước bởi vì hắn vội nhặt thần khí nên không thể không chậm tốc độ giết người, cuối cùng bị Kiếp phá rối. Hiện tại hắn đã biết tiền căn hậu quả, tự nhiên không phạm vào sai lầm tương tự.
- Phá diệt chi tuyệt thương!
- Phá diệt chi thiên thương!
- Phá diệt chi...
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Phong Liệt giống như mãnh hổ ập vào bầy dê, từng thức phá diệt tuyệt kỷ đi qua, Huyền Thiên Thần Kiếm vung ra, phút chốc khiến Hồn Võ Vệ ngã thành từng mảng.
Chỉ mấy cái hô hấp, toàn bộ Hồn Võ Vệ đều chết sạch, chỉ đểl ại thần khí đầy đất, bị Phong Liệt nhanh tay cất vào túi trước khi Chiêm Thiên biết.
Lúc này lực bài xích mạnh mẽ vọt tới mang Phong Liệt đẩy khỏi thời không trường hà, trở lại quỹ đạo thời gian ban đầu.
Giữa hư không, không thấy Hồn Võ Vệ đâu chỉ mình Phong Liệt và Chiêm Thiên đón gió đứng.
Chiêm Thiên vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt liếc xung quanh, khó hiểu nói:
- Ủa? Mấy tên nửa sống nửa chết này sao đột nhiên biến mất hết?
Phong Liệt mỉm cười, không đáp lại.
Phong Liệt âm thầm đưa tinh thần vào không gian giới chỉ, quả nhiên, gần ngàn thần khí ngoan ngoãn nằm bên trong, tỏa thần quang dụ hoặc.
Sau đó Phong Liệt cúi đầu nhìn chiến ngoa vàng trên trời mình, mắt lóe tia nóng cháy.
"Hắc hắc, thật là nghịch thiên bảo bối a!"
Đúng lúc này, phía xa bỗng vang tiếng ầm vật nặng đập vào đất, chấn mặt đất rung lắc.
Phong Liệt và Chiêm Thiên vội giương mắt nhìn, cùng biến sắc mặt.
Chỉ thấy trên quảng trường ngoài trời, nắp quan tài đá bị hất rơi xuống đất, một bàn tay vàng to cỡ phòng ốc đang vịn mép quan tài đá từ từ dùng sức.
- Nguy rồi! Hồn Võ Đại Đế sắp xuất thế! Chúng ta ...chúng ta...
Chiêm Thiên sợ muốn chết, bản năng lùi lại, nói không thành câu.
Phong Liệt nheo mắt, khẽ thở dài, nói:
- Đi thôi, đi gặp lão già đó đi!
- Cái...cái này...
Chiêm Thiên mặt xám xịt giống như chuột thấy mèo, trong ánh mắt tràn ngập vô tận sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Chiêm Thiên hét lên:
- Phong Liệt! Chúng ta căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn. Hắn là chân chính thần, thế gian tạo hóa chi thần! Chúng ta vẫn là nhanh chóng chạy trốn là hơn...!
Phong Liệt hừ lạnh, nói:
- Hừ! Căn nguyên giới chỉ to cỡ nhiêu đây, trốn đến đâu được?
Mắt Phong Liệt lóe tia độc ác, nhoáng người bay tới trước.
Phong Liệt dần tiến lên, uy nhiếp đến từ phía trước cũng ngày càng lớn mạnh.
Uy nhiếp này khiến Phong Liệt cảm giác như ở trong cuồng phóng sóng thần, tựa con thuyền trôi theo gió mưa.
Giờ phút này, trong lồng ngực Phong Liệt áp lực chưa từng có, gần như ngộp thở. Nếu không phải trong lòng có một tia võ giả bất bại chấp niệm, Phong Liệt cơ hồ muốn xoay người chạy vắt giò lên cổ, trốn được bao xa thì bao xa. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Lúc này ngay cả Đế Hồn Thú cũng quỳ rạp dưới quan tài đá run bần bật, trong một con mắt lộ vẻ khủng hoảng.
Phong Liệt biểu tình nghiêm túc, cuối cùng cách quan tài đá ngàn dặm đứng khựng lại. Trong tay của hắn đã lại lần nữa thay thần khí Huyền Thiên chiến kiếm, nhưng không thể tiêu trừ nặng nề trong lòng Phong Liệt.
Phong Liệt biết tiếp theo hắn sắp đối mặt là một cường giả chí tôn trong truyền thuyết, là một cương giả quân lâm vũ nội, tung hoành vô địch vương giả, là một chúa tể cường đại trong vũ trụ hồng hoang.
Hơn nữa trải qua mấy ngàn vạn năm bế quan, sự tồn tại cường đại đó rất có khả năng càng tiến lên tới một bước, trở thành thế gian không gì làm không được chân thần.
Giờ phút này, dù Phong Liệt nắm thần khí cường đại mạnh nhất trên thế gian thì trong lòng cũng không có nửa điểm phần thắng.
Đúng lúc này, phương xa bỗng có vài bóng dáng bay tới.
*Vèo vèo vèo!*
Tiếng vạt áo bay phần phật vang lên.
Chín bóng người khí thế mạnh mẽ từ xa đến gần, đáp xuống quan tài đá.
Chỉ thấy họ quỳ xuống đất lạy trước quan tài đá, cao giọng xướng lên:
- Thuộc hạ cung nghênh đại đế công thành xuất quan! Thiên thu vạn tái, nhất thống vũ nội!
- Thuộc hạ cung nghênh đại đế công thành xuất quan! Thiên thu vạn tái, nhất thống vũ nội!
- …
Chín người này không phải ai khác, đều là người hệ ám. Tuế Nguyệt Lão Ma, Táng Thiên Lão Nhân, Hồn Vũ tôn giả đều nằm trong đó, chỉ không thấy bóng dáng Tử Long đâu.
Người trong quan tài đá phát ra uy nhiếp người đại bao phủ, đám Tuế Nguyệt Lão Ma mặt trắng bệch, người run run, nhưng mắt không thể kiềm chế lộ cuồng nhiệt và sùng kính.
Phong Liệt lạnh lùng liếc Táng Thiên Lão Nhân, mắt lóe sát khí, lòng đắn đo có nên trước diệt lão già này báo mối thù cũ không.
Nhưng tiếp theo tình hình phát triển ra ngoài dự đoán của mọi người.
Trong quan tài đá một bàn tay to màu vàng đặt bên mép khẽ run, hình như người trong quan tài muốn ngồi dậy nhưng rất vất vả.
- Grao!!!
Một tiếng gầm táo bạo phát ra từ quan tài đá, khiến trời đất chấn động.
Mọi người hệ ám cách quan tài đá gần nhất biến sắc mặt, cùng hộc máu bắn ra xa, biểu tình sợ muốn chết.
- Phụt...vậy là sao? Chí cao vô thượng đại đế, chúng ta là thuộc hạ của người!
Thậm chí bên trong có một cường giả trung kỳ long hoàng cảnh bị chấn đến thần hồn tiêu tán, chết oan chết uổng.
Phía xa, Phong Liệt con ngươi co rút, vội thúc đẩy Thánh Vương Khải, ngăn cách sóng âm trùng kích, không thương tổn tới người hắn.
Phong Liệt nhìn chằm chằm bàn tay to bên mép quan tài đá, lòng nổi lên nghi hoặc.
Bàn tay to kia nhìn qua thì tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đó không phải xác thịt mà do kim phương pháp tắc, lực phương pháp tắc, thổ phương pháp tắc vân vân từng tia huyền ảo căn nguyên pháp tắc đan vào mà thành.
Cùng lúc đó, trong quan tài đá lượn lờ hơi thở pháp tắc, huyền ảo mà tang thương.
"Lạ thật! sao ta có cảm giác quen thuộc với thiên đạo chi quan? Không lẽ kiếp trước ta từng thấy nó?" Phong Liệt thầm nổi lên thắc mắc.
Mơ hồ quan tài đá đằng trước cho Phong Liệt cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, dường như là thời gian rất lâu xa, dường như đoạn ký ức đó bị người xóa đi.
Không để Phong Liệt nghĩ nhiều, ngay sau đó, tồn tại người đại trong quan tài đá rốt cuộc ngồi dậy.
Phong Liệt tập trung nhìn, chỉ thấy đó là vật khổng lồ to cỡ vài trăm trượng, một cái đầu to lớn như núi nhỏ, toàn thân chớp lóe ánh sáng vàng khiến người không thể nhìn gần, mơ hồ thấy đường nét hình người.
Chốc hốc mắt của nó là hai cái hố đen thật to tỏa ra ánh sáng đỏ sâu thẳm mà mờ mịt.
Đầu người khổng lồ chậm rãi xoay tròn, ánh mắt mờ mịt liếc xung quanh, cuối cùng dừng ở trên người đám Tuế Nguyệt Lão Ma, lầm bầm:
- Ta...là ai?
Thanh âm ồm ồm khó nghe, như sắt thép va nhau, khiến người xung quanh cực kỳ khó chịu.
Táng Thiên Lão Nhân nghi hoặc chớp mắt, ngẩn ra rồi vội nằm sấp xuống bò lên vài bước, khuôn mặt tươi cười cung kính hô: