Con Ác Long kia một bên oanh kích mãnh liệt lên cấm chế, một bên dùng ánh mắt âm độc nhìn về phía Phong Liệt nhỏ bé đang đứng dưới chân núi. Chín cái miệng to đùng không ngừng nói ra những lời dụ dỗ.
Phong Liệt đánh giá một lát, dần dần phát hiện ra cấm chế trên hai ngọn núi này ẩn chứa khí tức giống với cấm chế ở ngoài Vương Tọa. Hiển nhiên đây đều là do Hắc Ám Đế Quân bố trí xuống. Sau một lúc trầm ngâm, trong lòng hắn dần có một suy đoán.
Phong Liệt nghĩ ngợi, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi giải vây thế nào?
Nghe Phong Liệt nói vậy, ánh mắt con Ác Long kia không khỏi trở nên vui vẻ, vội vàng kêu la:
- Chủ nhân! Ngươi chỉ cần dùng món bảo vật kia của ngươi hấp thu sạch Nguyên khí trong cấm chế là được! Nô bộc Cửu Ly vĩ đại này nhất định sẽ trở thành trợ lực cường đại nhất, trung thành nhất của ngài!
- Chà chà!
Lông mày Phong Liệt hơi nhướng lên, trong lòng nhất thời giật mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Hừ, bảo sao mà một đạo cấm chế nho nhỏ lại có nhiều Nguyên khí như vậy, thì ra là tương thông với hai tòa cấm chế này.
Đến tận đây, rốt cuộc hắn đã hiểu được dụng tâm hiểm ác của Hắc Ám Đế Quân. Hiển nhiên, nếu có người dùng sức mạnh bài trừ cấm chế bên ngoài thì chắc chắn hai cấm chế này cũng sẽ đổ nát, người nọ sẽ trực tiếp phải đối mặt với thế công khủng bố của con Ác Long này.
Chỉ tiếc, Phong Liệt lại dùng Thương Sinh Đại Ấn hấp thu Nguyên lực trong cấm chế, khiến cho thời điểm cấm chế bên trong và bên ngoài vỡ nát khác nhau một chút.
Còn may là bây giờ vẫn có cơ hội để cứu vãn.
Rắc rắc rắc rắc!
Một loạt tiếng động giòn tan, màn hào quang kia lại có thêm một số vết rách.
Lúc này, Phong Liệt cũng không do dự gì nữa, hắn đột ngột tế ra Thương Sinh Đại Ấn.
Bất quá, hắn cũng không giúp Ác Long Cửu Ly bài trừ cấm chế, mà là đột nhiên phóng ra vô tận thiên địa nguyên khí, nhanh chóng chữa trị những vết nứt trên màn hào quang kia.
Vụt!
Nguyên khí vô tận trào ra mãnh liệt.
Màn hào quang cấm chế kia có năng lực tự động hấp thu Nguyên khí để củng cố mình, rất nhanh đã hấp thu sạch thiên địa nguyên khí mà Phong Liệt phóng ra, khiến cho những vết rách kia dần dần hợp lại.
- A... Tên chủ nhân khốn kiếp, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi dám ngăn cản Cửu Ly vĩ đại ta đây thoát khốn sao? Ngươi đáng chết... Hống!
Thấy Phong Liệt không trợ giúp mình, ngược lại còn làm cho cấm chế giam cầm càng thêm mạnh mẽ, Ác Long Cửu Ly không khỏi tức giận đến ngao ngao kêu to, trong mười tám con ngươi lóe ra sát khí ngập trời.
- Hừ! Cái tiếng chủ nhân này gọi hơi sớm thì phải? Ta cũng không cảm thấy ngươi có chút lòng thần phục nào!
Phong Liệt một bên phóng thích ra thiên địa nguyên khí mênh mông cuồn cuộn, một bên âm trầm hừ lạnh nói.
Con Ác Long này là khí linh của Vương Tọa, điểm này cũng không giả. Nhưng Phong Liệt đã xem như là nửa chủ nhân của Vương Tọa này, mà vẫn không hề có chút liên hệ nào với Ác Long.
Điều này đủ để thuyết minh, Ác Long Cửu Ly căn bản là dụng tâm kín đáo, một nửa khác của Vương Tọa vẫn bị nó thao túng.
Hơn nữa, theo cấm chế dần được củng cố, Phong Liệt cũng phát hiện sức khống chế Vương Tọa của Ác Long ngày càng yếu đi. Theo đó, hắn cũng dần dần nắm giữ được toàn bộ Vương Tọa.
- Khốn kiếp! Đáng chết! Một tên nhân loại vô tri ngu xuẩn cũng vọng tưởng khiến Cửu Ly vĩ đại ta đây thuần phục sao, đây quả thực là nỗi nhục lớn nhất của ta! Ngươi không giam nổi ta đâu! Lúc thoát khốn, Cửu Ly vĩ đại mà tà ác này nhất định sẽ nuốt sống ngươi! Hống!
Ác Long Cửu Ly thở hổn hển nhìn cấm chế ngày càng chắc chắn, vẻ oán độc trong mắt làm người ta lạnh gáy, tiếng gầm cuồng nộ của nó vang vọng thật lâu trong thiên địa.
Bất quá, theo màn hào quang cấm chế dần dần được gia cố, vết nứt ngày càng ít, thanh âm của nó cũng bị ngăn cách ở bên trong, thẳng đến lúc không còn tiếng động nào phát ra nữa.
Thật lâu sau, khi Phong Liệt cảm thấy Ác Long Cửu Ly đã không thể thoát khốn được nữa thì mới dừng việc cung cấp Nguyên khí.
Sau đó, Phong Liệt có chút bất đắc dĩ phát hiện, Nguyên khí trong không gian Long ngục suýt nữa đã trở lại thời gian một tháng trước, dòng suối Nguyên khí kia cũng khô cạn.
Bất quá hắn cũng không chút tiếc nuối, chỉ cần có thời gian là Nguyên khí tổn thất có thể bù đắp lại, nhưng nếu để cho con Ác Long này thoát khốn, phỏng chừng hắn và tiểu ma nữ đều sẽ toi mạng.
Phong Liệt thu hồi Thương Sinh Đại Ấn, lại nhìn thoáng qua Ác Long Cửu Ly đang giương nanh múa vuốt trong cấm chế, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh.
- Hừ! Chờ đến khi thực lực của lão tử đủ mạnh sẽ đến thu phục ngươi! Hả? Không ổn rồi!
Lúc này, hai mắt Phong Liệt đột nhiên co rụt lại, hắn kinh ngạc phát hiện không gian bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai người, đúng là Xích Minh Tổ và Lý Đạo Hư của Thiên Diễm Môn.
Giờ phút này, hắn cũng chẳng rảnh mà suy nghĩ hai người vào bằng cách nào, bởi vì tiểu ma nữ còn ở bên ngoài, cho nên hắn vội vàng đi ra.
- A! Phong Liệt, ngươi đi ra rồi! Bọn chúng...
Thấy Phong Liệt đi ra, Tiểu ma nữ nhất thời hoan hô một tiếng.
- Ừm, ta biết rồi.
Phong Liệt kéo tiểu ma nữ về phía sau, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Xích Minh Tổ và Lý Đạo Hư.
Lý Đạo Hư chặn trước cửa vào không gian, kinh ngạc nhìn thoáng qua Phong Liệt và Tiểu ma nữ, lại nhìn Tu La Vương Tọa bên cạnh hai người, đôi mắt không khỏi sáng lên, vui mừng cười nói:
- Ha ha ha ha! Sư huynh! Tham Bảo La Bàn mà tiểu đệ tiêu phí ba món Chí bảo đổi lấy đúng là đáng giá a! Vẻn vẹn là Tỏa Long đài và Trấn Long Thiên Bi của Phong Liệt đã đủ rồi, huống chi còn thêm thượng cổ thần vật Tu La Vương Tọa! Ha ha ha! Thật sự là rất đáng giá!
- Ừm, đích xác là không tệ!
Trên mặt Xích Minh Tổ cũng khó nén được sự vui mừng, hắn liếc mắt nhìn hai người Phong Liệt một cái, âm thanh lạnh lùng nói:
- Trước hết cứ xử lý Phong Liệt và tiểu yêu nữ kia đã, sau đó rồi nghiên cứu bảo vật sau!
- Được! Tiểu đệ cũng đang có ý đó!
Hiện giờ bảo vật đang ở trước mắt, hai người cũng chẳng có tâm tư nói chuyện phiếm với Phong Liệt và tiểu ma nữ nữa, chỏ muốn nhanh chóng giải quyết rồi chia chác bảo vật.
- Hừ! Hai tên khốn kiếp các ngươi, bản tiểu thư đã sớm muốn xử lý các ngươi rồi!
Mắt thấy hai người sát khí trùng thiên, tiểu ma nữ quát lên một tiếng, nhịn không được mà muốn ra tay. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Lúc này, Phong Liệt lại đột nhiên bắt lấy tay tiểu ma nữ, ngăn cản hành động của nàng.
Tiểu ma nữ mới là Thần Thông Cảnh nhất trọng thiên, mà hai người đối phương lại là cường giả Long Biến Cảnh, nếu động thủ thì kết quả có thể nghĩ. Phong Liệt cũng không muốn để tiểu ma nữ gặp nguy hiểm.
- A Ly, không cần đánh bừa với bọn chúng, ta tự có cách xử lý!
Phong Liệt mỉm cười, lập tức ngay trước khi hai người Xích Minh Tổ kịp động thủ, hắn đã nhanh chóng dẫn tiểu ma nữ trốn vào trong khôn gian của Vương Tọa.
- Hả? Biến mất?
Lý Đạo Hư và Xích Minh Tổ trơ mắt nhìn Phong Liệt và tiểu ma nữ biến mất không thấy, đều không khỏi quay sang nhìn nhau.
Đối với viễn cổ thần vật Tu la Vương Tọa, bọn họ cũng chỉ từng nghe nói qua mà thôi, cũng không biết bên trong Vương Tọa lại có không gian.