Ma Long Phiên Thiên

Chương 237: Huyết Ảnh



Lão già bỏ mặc Phong Liệt, nhìn chằm chằm đá đỏ, mặt lộ nét suy tư.

Lát sau mắt lão bỗng sáng lên, kiềm không được kinh kêu:

- Cái...cái này là hóa huyết thạch! Không sai! Nó đúng là có thể tu sửa huyết ảnh mặt nạ, bởi vì bản thân chúng nó chính là cùng một tài liệu!

- Tiếc rằng khối hóa huyết thạch này không thuần nhưng cũng đủ tu sửa huyết ảnh. Tiểu tử nhà ngươi lấy đâu ra vậy?

Phong Liệt không hề ngoài ý muốn, bĩu môi nói:

- Nhặt trong nước, được rồi, ngươi nắm chặt thời gian làm việc đi, ta còn có chuyện khác phải làm.

- Tiểu tử thúi! Thật sự đem lão già ta là khổ sai hả!?

Lão già tức giận mắng một câu rồi rút về sâu trong ngọn lửa, bắt đùa dung luyện.

Phong Liệt ném mười vạn long tinh vào trong lô, từ từ khép mắt lại, lặng lẽ hoàn thiện ý cảnh ‘Quần long trụy nhật’.

Hắn lờ mờ cảm thấy uy lực của thức ‘Quần long trụy nhật’ có lẽ sẽ khiến hắn rất kinh ngạc, tiếc rằng bây giờ hắn không có đổi thủ để thực nghiệm.

Hiệu suất làm việc của lão già đúng là rất nhanh, chưa đến nửa ngày mà tu sửa mặt nạ ‘Huyết ảnh’ hoàn hảo như lúc ban đầu. Đá to màu đỏ đó nghe nói đã bị dùng hết.

Phong Liệt lười tính toán, dù sao hắn chỉ muốn một ‘Huyết ảnh’ hoàn chỉnh, còn lão già tham ô chút tài liệu cũng không có gì đáng trách.

Phong Liệt nắm huyết ảnh mơ hồ hiện tơ máu, vẻ mặt vui mừng nhưng chốc lát sau biến trầm trọng.

Hắn cảm nhận rõ ràng mặt nạ không đoạn khuếch tán ra lực hấp dẫn quái dị, giống như chuyên môn hướng về máu trong người, làm máu Phong Liệt dâng lên, rất quái lạ.

Bây giờ mặt nạ ‘Huyết ảnh’ đã hồi phục đến uy lực cửu phẩm huyền bảo, cũng là bảo bối trừ trấn long thiên bia trên người Phong Liệt ra có phẩm cấp cao nhất, khiến hắn rất vui sướng.

Nghe nói mặt nạ ‘Huyết ảnh’ đẫm máu rồi có thể trong chớp mắt ra ngàn dặm, đặc biệt thích hợp cho thích khách nhất kích tất sát, sau đó bỏ trốn.

Nhưng bây giờ Phong Liệt chưa có cơ hội thực tiễn thích hợp, chỉ tạm thời gác lại đó, lạt xem xong hắn cất mặt nạ vào người.

Tiếp theo Phong Liệt lấy ra hai thanh nhất phẩm huyền bảo trường kiếm và một bao tay bạc ném vào trong lô, nói:

- Lão già, giúp ta thăng cấp chúng nó, còn tài liệu thì cứ dựa theo phong ma thần thương là được.

Lão già nhìn trong tay có hai huyền bảo và một cao cấp linh bảo, ngản ra, nghe Phong Liệt nói lời chẳng biết xáu hổ thì bị tức đến suýt ói máu.

Lão kiềm không được chửi um sùm:

- Cha nó! Tiểu tử thúi! Ngươi cho rằng lão già ta là mở tiệm tài liệu chắc!!!

- Này này! Lão già, đừng nhr nhen như vậy được không? Cùng lắm thì ta hứ là trong năm mươi năm mang lão ra khỏi Tử Dương Sơn, được chưa?

Phong Liệt nhanh chóng cắt đứt lời lão già cằn nhằn.

Lão già khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ nói:

- A? Năm mươi năm? Tiểu tử đang nói khoác hả?

Phong Liệt thuận miệng nói:

- Hừ! Phong Liệt ta nói lời luôn là nhất ngôn cửu đỉnh! Lão tử từ một người thường tu luyện đến chân khí cảnh tứ tầng không đến một năm, ngươi đoán xem thử trong năm mươi năm tu vi của ta sẽ cao bao nheieu?

- A?

Lão già mắt chớp lóe nghi hoặc liếc Phong Liệt, khi thấy rõ tu vi của hắn thì giật mình.

Lão nhớ rõ mới đây khi Phong Liệt tế luyện phong ma thần thương thì chỉ là một đệ tử nguyên khí cảnh cửu tầng, hình như chưa tới một tháng, so hắn đã lên chân khí cảnh tứ tầng rồi ? Tốc độ như vậy đúng là khiến lão giật mình.

Vì thế lão già hơi tin vào lời Phong Liệt nói, lão nhìn ba thàn binh trong tay, do dự nói:

- Tài liệu hai thanh kiếm này không tệ, hơn nữa đã thành hình, nếu như tăng thêm thuộc tính chỉ sợ mất nhiều hơn được, ta chỉ có thể giúp ngươi chiết xuất nó.

- Còn bao tay của ngươi thì có thể tăng cấp chút, nhưng ta chỉ có thể tăng thêm minh kình sa và phá cương sa cho ngươi, thứ khác không còn!

- Hừ! Ngươi tùy tiện làm!

Phong Liệt không cùng lão già cò kè nữ, hắn ngẫm nghĩ, ném một kim khí đen cho lão, nói:

- Đem khối u linh thiết này dung vào bao tay đi.

Lão già mặt bình tĩnh nhận lấy khối u linh thiết. Sau đó biến mát ở sau trong ngọn lửa.

Hai thanh nhất phẩm huyền bảo trường kiếm là đến từ Lý Thiên Hổ và Triệu Thanh Lâm, Phong Liệt định tặng chúng cho Tiểu Yên, Tiểu Lục phòng thân, còn bao tay bạc thì chuẩn bị cho Lý U Nguyệt.

Bây giờ hắn có khá nhiều sát khí rồi nên phải lo lắng cho người đàn bà của mình, và hắn cũng chuẩn bị thứ tốt do Diệp Trì, Trương Đại Tài.

………….

Một ngày một đêm qua đi, lão già rốt cuộc tế luyện thành binh khí, hai thanh nhất phẩm huyền bảo trường được lão già rèn thuần lại hết, ngoài ý muốn là chúng đột đến nhị phẩm huyền bảo, uy lực đột nhiên bạo tăng gấp đôi, khiến Phong Liệt nhìn mà thèm. Dù sao phong ma thần thương của hắn chỉ đến nhất phẩm huyền bảo mà thôi.

Bao tay cao cấp linh bảo lẫn vào chín minh kình sa và ba phá cương sa, cùng một khối nhr u linh thiết thì đạt đến trình độ đỉnh cực phẩm linh bảo.

Hơn nữa bao tay này có thể phát huy chín phần sức chiến đấu, phá cương và tự động hấp thu nguyên khí thiên địa, có thể xưng là tuyệt phẩm hiếm hoi trong binh khí.

Phong Liệt yêu cầu khắc tên Tiểu Yên, Tiểu Lục, Lý U Nguyệt lên ba thanh kiếm, hắn mới vừa lòng rời đi.

Đi ra Tử Dương đại điện rồi Phong Liệt chưa rời đi ngay mà là đến chợ Tử Dương Sơn mua một ít sinh hoạt đồ dùng, bổ sung trong long ngục không gian.

Nếu Lý U Nguyệt đã định sinh hoạt trong long ngục không gian một đoạn thời gian thì đương nhiên Phong Liệt nghĩ cách để người đàn bà của mình sống thoải mái chút.

Tử Dương sơn vốn là trung tâm thương nghiệp duy nhất trong Ma Long giáo, ăn mặc, ở, các loại đồ dùng đều có, chỉ cần có long tinh thì không có gì là không mua được.

Phong Liệt ở bên ngoài cần quét thì trong long ngục không gian thấy từ trên trời rơi xuống các thứ, khuôn mặt nhỏ xinh vui như hoa nở.

Một số y phục trang sức, yên thủy phấn cho phụ nữ, vân vân, rồi thấy chút mầm cây cỏ gì, ngũ cốc lương thực thứ nào cũng có hết.

Phong Liệt còn lo lúc mình không ở thì Lý U Nguyệt thấy cô đơn, mua thỏ, gà các động vật nhỏ vô hại quăng vào long ngục không gian, còn chúng nó có thể sống tiếp hay không thì Phong Liệt không lo lắng.

Mãi đến hai canh giờ sau, Phong Liệt cảm thấy thứ cần dùng đã mua đầy đủ mới vừa lòng xuống Tử Dương Sơn, bay hướng ám võ viện.

Phong Liệt một đường lao nhanh, dùng chưa đến nửa canh giờ đã tới dưới Ám Võ Phong, nhưng khi hắn định lên núi thì bỗng dừng chân, ánh mắt nhìn sơn môn lóe ra tia ngạc.

Chỉ thấy trên Ám Võ Phong có rất nhiều đệ tử đi ra sơn môn, rầm rộ xuống núi, trên khuôn mặt trẻ tuổi toát ra hưng phấn và kích động.

Phong Liệt ngẩn ra, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn phát hiện nhóm Tiểu Yên, Tiểu Lục đã dịch dung, Trương Đại Tài lẫn trong đám người.

Hơi trầm ngâm, Phong Liệt hồi phục khuôn mặt cũ, đứng dưới núi chờ mọi người tới gần.

Tiểu Lục mắt sắc, cách từ xa đã thấy Phong Liệt, hưng phấn kéo Tiểu Yên chạy tới gần hắn, bộ dạng hoa tay múa chân khiến hắn buồn cười.

Tiểu Yên vui vẻ kêu lên:

- Sư huynh!

Tiểu Lục quở mắng:

- Hừ hừ! Sư huynh xấu xa! Ngươi lại mất tích hơn mười ngày! Đáng ghét muốn chết!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv