- Bọn hắn muốn thu thập Phong Liệt ? Hai gã cao thủ cương khí cảnh liên thủ đối phó Phong Liệt?
- Hừ! Đông Phương gia cũng chỉ có chút tiền đồ này!
- Lần này Phong Liệt thật sự phiền toái rồi!
- Vậy phải làm sao! Sư huynh làm sao có thể là đối thủ của hai cao thủ cương khí cảnh!
Mọi người sau giây phút sững sờ, đều âm thầm toát mồ hôi lo lắng cho Phong Liệt, mà Yên Lục thì càng như ngồi trên đống lửa.
Nhưng vào lúc này, trong khói đen lại đột nhiên vang lên hai tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến tất cả người nghe đều lạnh người.
Ngay sau đó, chỉ nghe hai tiếng “phốc phốc” trầm đục, hai cái đầu lâu mang theo huyết tinh đầy trời đột nhiên bay ra khỏi khói đen, lăn tới trước mặt mọi người.
Mọi người cả kinh, vội vàng ngưng thần nhìn lại, không khỏi hoảng sợ phát hiện, đây chính là hai gã cao thủ cương khí cảnh vừa xông vào bên trong hắc vụ.
Chỉ có điều lúc này gương mặt hai người đã cực độ vặn vẹo, phảng phất như nhận lấy hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian, chết không nhắm mắt.
- Phong Liệt, hắn….giết chết hai gã cao thủ cương khí cảnh?
- Điều này sao có thể?
Tất cả mọi người đều khiếp hãi, Hồng Phi Dương càng cả kinh, bàn tay run rẩy, cây quạt trong tay rơi xuống đất lúc nào còn không biết. Ngay cả lão giả nãy giờ vẫn ngồi khoanh chân dưới đất bên cạnh hắn cũng không tự chủ được đứng dậy, sắc mặt vô cùng chấn động.
Khi mọi người còn đang thất thần, Phong Liệt đã thu liễm hắc vụ, đột nhiên thả ra một quả hình tròn màu đen dài ba trượng, rất nhanh nhét bọn người Yên Lục vào bên trong, sau đó quả cầu màu đen cấp tốc bay lên trời, trong chớp mắt hóa thành một cái chấm đen, biến mất phía chân trời.
Sau khi bọn người Phong Liệt vừa biến mất không lâu, lại có một số đệ tử mặc y phục viện phái khác nhau, trên mặt mang vẻ cừu hận, nổi giận đùng đùng lao về hướng đỉnh núi Tử Dương, đáng tiếc đều vồ hụt.
- Viện chủ, một canh giờ trước, Phong Liệt đã giết chết một gã đệ tử hạch tâm tên là Lý Thần của Ma Võ viện và hai gã cương khí cảnh thị vệ của Đông Phương gia, đả thương nặng đại công tửĐông Phương Trác của Đông Phương gia và phong thần thể Lý Phong của Lý gia trên đỉnh núi Tử Dương. . . . . .
- Cái gì? Phong Liệt giết chết hai gã cao thủ cương khí cảnh? Ngươi không đùa chứ? Nhanh nói chi tiết cho bổn tọa!
- Là như thế này…..
Trong một thiên điện trên đỉnh Ám Võ, Lãnh Phi Hồng và Trịnh Thông Chính đang bưng một tách trà, hương thơm ngào ngạt, nhẹ nhàng thưởng thức.
Lúc này, đang có một gã nam tử thanh niên đang mặc y phục của trưởng lão Ám Võ viện, sắc mặt trắng trẻo đứng cạnh hai người, báo cáo kỹ càng với hai người tất cả những chuyện phát sinh trên núi Tử Dương, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, phảng phất như tận mắt nhìn thấy.
Người này tên là Lâm Úc, hiện giờ chưởng quản cơ cấu tình báo của nội bộ Ám Võ viện, chưa đến 30 tuổi đã đạt đến cương khí cảnh nhị trọng thiên, quyền cao chức trọng, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Sau khi nghe Lâm Úc kể lại, sắc mặt của Lãnh Phi Hồng và Trịnh Thông vốn đang bình tĩnh, dần dần tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ, hào hứng thưởng trà sớm đã biến mất, trong mắt lóe ra tinh mang bức người, một lúc sau mới dần dần khôi phục bình tĩnh, lại có chút dở khóc dở cười.
- Phong Liệt, thằng ranh con này, hắn đúng là tà môn! Hắn….hắn dựa vào tu vi nguyên khí cảnh làm thịt hai cao thủ cương khí cảnh, đây quả thực….hắc hắc! Cái này không phải quá khôi hài hay sao?
Trịnh Thông kinh ngạc, biểu hiện trên mặt rất cổ quái.
Lãnh Phi Hồng cũng vô cùng kinh ngạc, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Sau giây phút im lặng, Lâm Úc lặng lẽ đánh giá hai vị viện chủ sắc mặt biến hóa, hơi chút do dự, sau đó tiếp tục nói:
- Hai vị viện chủ, lần này Phong Liệt giết người trước mặt mọi người trong giáo, ảnh hưởng vô cùng ác liệt, chỉ sợ không xử trí khiến kẻ dưới khó phục tùng! Thực tế phía bên Ma Võ viện và Thương Võ viện chắc chắn cũng không để yên…
- Lâm Úc, Lý Thần xuất thân thế nào?
Trịnh Thông cắt đứt lời Lâm Úc.
Lâm Úc vội cung kính đáp:
- Lý Thần xuất thân từ Kim Long thiên triều, không có gia thế, hoàn toàn là dựa vào thực lực của mình tấn thăng đến vị trí đệ tử hạch tâm!
- Phương Đông Trác và Lý Phong hiện giờ thương thế như thế nào?
Lâm Úc nhíu mày, suy tư một lát nói:
- Phương Đông Trác bị trúng một thương của Phong Liệt vào bụng, Lý Phong bịđâm xuyên qua sườn trái, thương thếđều rất nặng, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng!
- Được rồi, ngươi nói tiếp đi!
Trịnh Thông nhẹ gật đầu nói.
- Vâng, viện chủ, hôm nay dưới núi đã tụ tập hơn ba trăm đệ tử viện phái khác, chỉđiểm Ám Võ viện chúng ta che giấu gian tế của hoàng tộc Kim Long thiên triều, hơn nữa, số lượng của bọn họ ngày càng nhiều, nếu như chúng ta không giao người, chỉ sợ sẽ náo loạn.
Lâm Úc lo lắng nói.
- Được, bổn tọa biết rồi!
Trịnh Thông lạnh nhạt nhẹ gật đầu, hơi có chút cổ quái nhìn Lâm Úc.
Tiếp xúc với ánh mắt của Trịnh Thông, Lâm Úc vội vàng cúi đầu, thoáng có chút co quắp, hắn thấy lúc này không còn chuyện của mình, cũng thức thời lui xuống.
Trong phòng lại rơi vào yên lặng.
- Hắc hắc, xem ra chúng ta quá dung túng tiểu tử kia, không ngờ ngay cảđám tiểu tử của viện phái chúng ta cũng sinh lòng ghen ghét đối với hắn!
Trịnh Thông khẽ nhấp trà, cười nói.
- Không bị người khác đố kị là kẻ tài trí bình thường, chúng ta không phải từng như vậy sao? Nhưng cũng may tiểu tử Phong Liệt kia còn vài phần đầu óc, biết rõ người nào đáng chết, người nào không nên giết, nếu không thật sự phải để hắn nếm chút khổ sở giáo huấn rồi.
Lãnh Phi Hồng thản nhiên nói.
Trịnh Thông trầm ngâm một lát, sau đó khẽ cau mày nói:
- Phía bên Ma Võ viện còn dễ nói, một đệ tử bình thường chết thì cũng đã chết rồi, nhưng phía bên Đông Phương gia chỉ sợ sẽ có chút phiền toái, nói không chừng phải cho lão nhi Đông Phương chút ít chỗ tốt.
- Hừ! Cho hắn chỗ tốt? Vẫn là thôi đi! Chúng ta đã quan hệ với hắn trên trăm năm rồi, Đông Phương hắn có tính cách như thế nào, chúng ta còn không rõ sao? Nếu hắn thực sự có can đảm tìm tới tận cửa, bổn tọa nói không chừng còn rút gân hắn!
Lãnh Phi Hồng khinh thường khẽ hừ một tiếng nói.
- Cũng đúng! Hắc hắc!
Trịnh Thông nhếch miệng, lặng lẽ cười không thôi.
Đúng lúc này, một gã chấp sựđi đến, thi lễ với hai người nói:
- Hai vị viện chủ, Phong Liệt cầu kiến!
- Tiểu tử này rốt cục cũng chịu đến rồi.
Trịnh Thông thoáng sững sờ, lập tức phân phó nói:
- Cho hắn vào!
Gã chấp sự lên tiếng, không lâu sau dẫn theo Phong Liệt tiến vào.
Trước đó, Phong Liệt khống chế tàu cao tốc Lưu Tinh trốn về Ám Võ viện, lại không nghĩ rằng, những gia hỏa bị cừu hận làm cho u mê, không từ bỏ ý định đuổi tới dưới đỉnh Ám Võ.
Nếu không có quy định viện phái khác không được tùy tiện xông vào gây loạn, chỉ sợ bọn họ có thể trực tiếp giết đến gia môn Phong Liệt, chuyện này làm cho Phong Liệt đại hao tổn tâm trí.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Phong Liệt quyết định thăm dò ý kiến của Lãnh Phi Hồng trước.
- Đệ tử Phong Liệt bái kiến viện chủ, phó viện chủ đại nhân!
Phong Liệt vừa vào cửa điện, lập tức cung kính thi lễ.
Trịnh Thông và Lãnh Phi Hồng đều không trả lời, chỉ dùng ánh mắt dị thường kinh ngạc đánh giá Phong Liệt, trước đó tin tức Phong Liệt giết chết hai gã cao thủ cương khí cảnh thật sự làm cho người ta rất khó tin.
Nhưng, bất kể bọn họ nhìn thế nào, cũng không phát hiện Phong Liệt mọc ra ba đầu sáu tay.
Sau hồi lâu, Trịnh Thông mới chậc lưỡi, hoài nghi nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự giết chết hai gã gia nô cương khí cảnh của Đông Phương gia?
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn hai người, sắc mặt không thay đổi nói:
- Hồi bẩm phó viện chủ đại nhân, đây là tin đồn mà thôi, đệ tử chỉ là một gã đệ tử nguyên khí cảnh, làm sao có thể có thực lực như vậy? Rõ ràng là hai người kia nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, thật sự không có quan hệ gì đến đệ tử.
- Vậy sao?
Lãnh Phi Hồng và Trịnh Thông sắc mặt cổ quái liếc nhìn nhau, bọn hắn ngược lại tình nguyện tin tưởng hai người kia là nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, nếu không tên gia hỏa đứng trước mặt bọn họ sẽ là yêu nghiệt gì đây?
- Mà thôi, việc này không nói nữa, ngươi có chuyện gì?
Lãnh Phi Hồng nói.
Ánh mắt Phong Liệt hơi chút do dự, sau đó hắn nhìn thẳng Lãnh Phi Hồng, kiên định nói:
- Viện chủ, đệ tử không muốn để cho Yên Lục có chuyện.
Không đợi Lãnh Phi Hồng nói chuyện, Trịnh Thông cũng đã cau mày nói:
- Tiểu tử, ngươi biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Một khi ngươi bảo vệ các nàng, tương đương với vô duyên vô cớ đắc tội với ngàn vạn đồng môn, chuyện này rất bất lợi với phát triển sau này của ngươi! Huống chi, với điều kiện của ngươi nếu muốn tìm nữ nhân xinh đẹp còn không dễ dàng sao? Cần gì phải làm khó cho mình?
Lãnh Phi Hồng cũng nhìn Phong Liệt, ý vị sâu xa nói:
- Trịnh Thông nói không sai, người muốn thành đại sự không tiếc gì cả, chỉ là hai nữ nhân mà thôi, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Sau khi hai người nói xong, lại bưng chén trà nhỏ, im lặng chờ Phong Liệt trả lời.
Sau khi Phong Liệt nghe hai người nói xong, trong lòng thật sự có chút cảm giác cổ quái, khiến hắn âm thầm kinh ngạc không thôi, nhưng hắn vẫn kiên định nói:
- Hai vị viện chủ đại nhân, đệ tửđã sớm suy nghĩ kỹ càng rồi, nam nhân tự biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Ta chỉ biết là, khi ta còn là một gã đệ tử nghèo túng, không có một xu, các nàng đã ước định với ta, hôm nay các nàng gặp nạn, đệ tửđương nhiên không thể bỏ mặc các nàng!
Nói ra, khi Yên Lục và Phong Liệt ở cùng nhau, Phong Liệt mới chỉ là một gã đệ tử có danh tiếng thiên tài cửu phẩm mà thôi, hơn nữa còn là địch nhân của đám người có bối cảnh cường đại, không cách nào chống trả như bọn người Tần Trọng, Triệu Đống, tình cảnh rất là xấu hổ.
Lúc đó, người dám kết giao với Phong Liệt có thể nói một ai, ngay cả Triệu Đống cũng chỉ biểu đạt thiện ý hữu hạn mà thôi.
Cho nên, dưới tình huống đó, hai thiếu nữ mảnh mai như Yên Lục có thể chọn trúng hắn, có thể nói rất trân quý, làm hắn rất cảm động, khó có thể quên.
Lúc này, sau khi Lãnh Phi Hồng và Trịnh Thông nghe Phong Liệt nói xong, lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương có một vẻ vui mừng che giấu, còn có một cảm giác như trút được gánh nặng.
Cho tới nay, biểu hiện của Phong Liệt làm bọn họ rất hài lòng.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của Phong Liệt, không nghi ngờ gì là làm cho hai người thưởng thức nhất, điều này rõ ràng chứng minh, thiên tài tuyệt thế Phong Liệt không phải là một kẻ kiêu ngạo, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể trở thành người quan trọng nhất của Ám Võ viện hiện giờ, mới đáng giá để Ám Võ viện dốc sức bồi dưỡng.
Dù sao nếu bàn về thực lực và địa vị, chênh lệch hiện giờ giữa Ám Võ viện và mười tám viện phái khác tương đối lớn, nếu Phong Liệt là một kẻ tâm tính lang sói, mất hết tính người, hám lợi, một ngày nào đó sẽ bị viện phái khác đào đến góc tường cũng không chừng, chuyện như vậy ở Ma Long giáo cũng không phải quý hiếm, Hồ Kiếm Trung là một ví dụ rất tốt.
Đúng lúc này, một gã chấp sự bước nhanh chạy vào, trên mặt mang theo vẻ kinh hoảng, hắn kinh ngạc nhìn Phong Liệt, sau đó lập tức thi lễ với Lãnh Phi Hồng nói:
- Bẩm báo viện chủ, mấy tiền bối của Ma Võ viện và Thương Võ viện đến đây đòi giải thích, nói muốn chúng ta giao ra hung thủ giết người gì đó!
- Đến nhanh như vậy sao! Đám gia hỏa này thật sự thích gây chuyện.
Trịnh Thông khinh thường hừ lạnh nói.
Lãnh Phi Hồng suy nghĩ lát, nói:
- Bây giờ ai đang tiếp đãi bọn hắn?
- Hồi bẩm viện chủ, là Triệu Lâm hộ pháp!
Gã chấp sự kia nói.
- Được, ngươi đi nói cho Triệu Lâm, Lý Thần của Ma Võ viện tập kích Phong Liệt, xúc phạm giáo quy, chết chưa hết tội! Hai gã đệ tử cương khí cảnh của Đông Phương gia nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử! Hiện giờ Phong Liệt bởi vì ngộ thương Phương Đông Trác và Lý Phong, đã bị cấm bế, đi đi!
Lãnh Phi Hồng lạnh nhạt phân phó nói.
- Chuyện này…..
Gã đệ tử chấp sự ngẩn ngơ, thiếu chút nữa bị lời nói của Lãnh Phi Hồng làm cho hôn mê, cũng may hắn còn có mấy phần thông minh, biết không nên hỏi nhiều, sau khi sững sờ vội vàng lui ra ngoài.
Phong Liệt cũng có chút ngạc nhiên, Lãnh Phi Hồng thoạt nhìn luôn là người rất lạnh lùng, không ngờ khi nói dối lại không hề nháy mắt.
Sau đó, chỉ nghe Lãnh Phi Hồng nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt, ngươi cũng trở vềđi! Đừng để hai nha đầu kia tùy tiện rời khỏi sơn môn! Nếu không chúng ta ngoài tầm tay với, cũng rất khó bảo toàn các nàng chu toàn!
- Đa tạ viện chủ!
Phong Liệt đầu tiên sững sờ, sau đó sắc mặt đại hỉ, vội vàng khom người cảm tạ, trong lòng rất là cảm kích.
Hiện giờđã có những lời này của Lãnh Phi Hồng, an toàn của Yên Lục đã không là vấn đề, ít nhất các nàng xem như an toàn trên đỉnh Ám Võ.
Sau một lát, Phong Liệt hạ sơn, mang trên mặt vẻ tươi cười, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi về phía viện của mình, những chỗ đi qua, vô số đệ tử qua lại liên tục chắp tay thi lễ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ.
Không lâu sau, tin tức Phong Liệt chém giết Lý Thần, đánh bại Phương Đông Trác và Lý Phong đã lan truyền rộng rãi giữa các đệ tử Ám Võ viện, chuyện này không thể nghi ngờ lại một lần nữa đẩy thanh thế của Phong Liệt lên cao điểm.
Nhưng, về phần cái chết của hai gã gia nô cương khí cảnh của Đông Phương gia lại có chút sai lệch với sự thật, tất cả mọi người rất kiên định cho rằng hai người kia là bạo bệnh bỏ mạng, vừa vặn bị Phong Liệt giết chết.
Nếu ai dám nói Phong Liệt trong chớp mắt giết chết hai gã cường giả cương khí cảnh, chắc chắn không có ai tin, hơn nữa có thể còn chết chìm trong nước miếng.
Về phía những người kêu gào muốn giết chết Yên Lục dưới đỉnh Ám Võ, cũng không biết Lãnh Phi Hồng sử dụng thủ đoạn gì, trong một phút ngắn ngủi đều cấp tốc rời đi, tốc độ này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Trời chiều lặn về phía tây, tất cảđều trở nên gió nhẹ mây bay.
Phong Liệt bất giác cảm thấy tâm tình rất tốt, âm thầm cảm thán phía trên có người bảo kê thật là tốt, gây họa còn có người chùi đít.
Nhưng, hắn cũng biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào, thông qua chuyện này, hắn và Ám Võ viện đã buộc chặt với nhau.
Một ngày nào đó, khi hắn đánh mất ủng hộ của Ám Võ viện, hắn có lẽ sẽ trở thành con chuột qua đường đứng giữa rừng cường địch.
Cho nên, trong lòng của hắn luôn nhắc nhở chính mình, bất luận như thế nào, thực lực của mình mới là trọng yếu nhất!