Ma Long Phiên Thiên

Chương 148: Xua hổ nuốt lang:Thiên Chấn!



Lão nhân ở phía sau kia nhìn dáng dấp cũng không muốn ở trước mặt mọi người công khai động thủ đối với mình, như vậy là cùng mình không bàn mà trùng ý! Nên cho hắn một cơ hội!

Trốn!

Điên cuồng trốn!

Phong Liệt triển khai tốc độ nhanh nhất từ khi hắn sống lại tới nay, Hắc Ám Chi Thân điên cuồng vận chuyển, hắc ám lực điên cuồng thao thao bất tuyệt tràn vào thân thể hắn, khiến cho hắn dần dần biến thành một đạo Hắc Phong, một cái chớp mắt liền đi xa trăm trượng, nháy mắt rồi biến mất!

Vô số đệ tử Ma Vũ Viện chỉ thấy được một cổ Hắc Phong nhàn nhạt thổi qua bên người, cũng không khỏi ngẩn ngơ, đợi khi phục hồi tinh thần lại, lại vẫn không có bất kỳ tung tích gì.

Thần tốc bực này, ngay cả thiên không Diệp Trì ở trong tàu cao tốc phía trên cũng nhìn không rõ lắm, hắn đem tốc độ tàu cao tốc tăng tới lớn nhất, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách với Phong Liệt càng ngày càng xa, cùng Lạc Tiểu Thanh không khỏi lòng như lửa đốt.

-Ai nha! Phong sư huynh đã không thấy đâu! Diệp Trì mau đuổi theo a! Vị tiền bối kia là cao thủ Cương Khí Cảnh, một khi đuổi theo Phong sư huynh, sẽ thế nào a?

Lạc Tiểu Thanh lo lắng đung đưa cánh tay Diệp Trì duyên dáng gọi to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt không dứt.

-Ai ai ai! Đừng túm ta có được hay không! Không thấy ta khống chế tàu cao tốc sao? Cái lão gia chết tiệt kia! Nếu là Phong sư huynh có chuyện không may xảy ra, Diệp Trì ta một ngày nào đó sẽ tàn sát cửu tộc hắn, báo thù cho Phong sư huynh!

Diệp Trì vẻ mặt tàn nhẫn khẽ gầm nhẹ.

-Di? Không thấy được hành tung của Phong sư huynh, nhìn lão nhân kia cũng được a!

Lạc Tiểu Thanh đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng ngời, mừng rỡ nói:

-Mau nhìn, lão nhân phía trước kia phảng phất giống như một đầu thú dữ, đại thụ bên cạnh cũng đụng gảy, hừ! Thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc a!

-Ừm? Có đạo lý!

"..."

"..."

Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt hóa thành Hắc Phong rốt cục thoát khỏi Thanh Phong Hạp rất xa, rời khỏi ánh mắt của mọi đệ tử Ma Vũ Viện, đột nhiên tiến vào một mảnh cổ lâm u ám.

Khi thân hình của hắn vừa vừa biến mất, Lý trưởng lão đã đạp trên ngọn cây bay vút tới đây, uy áp kinh thiên phô thiên cái địa mà đến, khiến cho vô số thú hoang trong rừng lạnh run.

Nhưng Lý trưởng lão nhìn vào rừng cây u ám kia, không khỏi nhíu mày.

Lý trưởng lão dựa vào tai mắt minh mẫn của mình cẩn thận quan sát phương viên mấy trăm trượng trong rừng, lại kinh ngạc phát hiện, phụ cận thế nhưng không có tung tích của Phong Liệt, phảng phất Phong Liệt đã hư không tiêu thất, này không khỏi làm cho trong lòng Lý trưởng lão hơi giận.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt hắn lại lạnh lùng cười một tiếng:

-Hừ! Lão phu không tin ngươi có thể trốn mất tăm mất tích được được.

Kế tiếp, hắn phất tay thả ra một chim nhỏ màu bạc lớn bằng lòng bàn tay, chim nhỏ lẳng lặng trôi lơ lửng trong không trung, cả người giống như ngân chỉ bị gãy, nhẹ như không có gì, hai mắt dại ra, rõ ràng là một vật chết.

Sau một khắc, trong mắt Lý trưởng lão bắn ra một đạo thần quang, đột nhiên chui vào trong đầu chim nhỏ, nhất thời, liền thấy chim nhỏ giống như sống lại, nhẹ nhàng giang hai cánh ra, vô cùng nhanh chóng chui vào vào trong rừng, hết sức thần dị.

Ngân Diên, linh bảo trung giai, chính là linh bảo đặc biệt dùng để truy tìm tung tích của kẻ địch, mỗi một con giá trị ba ngàn long tinh, có thể nói là giá trên trời, nhưng rất được Long Vũ Giả cao cấp ưa thích.

Chỉ cần sau khi nhận chủ, phân ra một tia tinh thần lực bám vào phía trên, liền giống như có nhiều hơn một phân thân có khứu giác hết sức bén nhạy, truy tung địch nhân rất là linh nghiệm.

Khi Lý trưởng lão thả ra Ngân Diên trong nháy mắt, Phong Liệt ở tại phía xa trong rừng cách mấy trăm trượng đang nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng chợt căng thẳng .

Đối với Ngân Diên, Phong Liệt cũng không coi xa lạ, nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới này Lý trưởng lão lại có đồ vật bực này này.

Hắn vốn định hóa thành một luồng khói xanh chậm rãi trốn đi, nhưng lúc này xem ra cũng không thể thực hiện được, hắn thật sự không có nắm chắc tránh được sự truy tung của Ngân Diên, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Sau một khắc, hắn vội vàng biến ra Hắc Ám Chi Thân, tận lực thu liễm khí tức toàn thân, nhanh chóng thoát khỏi chỗ có cành lá rậm rạp, bỏ chạy về phương xa, tận lực không làm ra chút động tĩnh nào.

Mà khi Phong Liệt vừa mới rời đi, Lý trưởng lão đã theo đuổi phía sau Ngân Diên, đi tới chỗ ẩn thân lúc trước của hắn, thời gian xê xích bất quá tính trong một hơi thở mà thôi, thật là dị thường mạo hiểm.

Phong Liệt không dám dừng lại chút nào, ở trong rừng rậm giống như một đạo u linh, thục mạng chạy trốn, nhưng vẫn khó có thể loại bỏ sự truy tung của Lý trưởng lão.

Nếu không phải ở trong khu rừng rậm rạp âm u này, xen kẽ, dị thường khó đi, Phong Liệt sợ rằng đã sớm bịđuổi theo, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.

-Ân! Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ bị lão nhân kia đuổi theo!

Phong Liệt vừa chạy nhanh, trong lòng vừa vội vàng suy tư con đường chạy trốn, bất quá cũng không có chút đầu mối chút nào.

Hắn lại không biết, Lý trưởng lão phía sau cũng là sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Hắn không nghĩ tới Phong Liệt thật không ngờ trơn trượt như vậy, chẳng những tốc độ kinh người, ngay cả khí tức cũng giấu diếm vô cùng kín, mặc dù có Ngân Diên dẫn đường, nhưng cũng không thể tìm ra, khiến cho trong lòng hắn rất là tức giận.

-Phong Liệt! Tiểu súc sinh đáng chết nhà ngươi! Đợi khi bắt được ngươi, lão phu nhất định khiến ngươi nếm thử tư vịđau đến không muốn sống!

"..."

Từng thanh âm tức giận rống to, thỉnh thoảng vang lên trên bầu trời trong rừng rậm, hù dọa từng đàn chim tước.

Chỉ chốc lát sau, hai người một đuổi một chạy, đã dần dần tiến vào khu vực bên trong đại hạp cốc, chung quanh thú dữ mạnh mẽ cũng dần dần nhiều hơn.

Bất quá, những thú dữ này phần lớn chỉ có tu vi cấp một, cấp hai, uy áp của Phong Liệt cùng Lý trưởng lão cũng có thể dễ dàng kinh sợ bọn chúng, thật sự cũng không thể coi là phiền toái.

Nhưng khi đang chạy trốn, ánh mắt Phong Liệt đột nhiên sáng lên, cũng là để cho hắn nghĩ tới một con đường có thể khiến hắn thoát thân

Sau khi trầm ngâm một chút, Phong Liệt cũng không vòng vo nữa, mà là thẳng tắp lao về phía sâu của rừng rậm.

Mà lúc này đây, trên bầu trời, Diệp Trì cùng Lạc Tiểu Thanh đang ở trong Lưu Tinh Phi Chu lại càng nôn nóng bất an.

- Ai nha! Diệp Trì, ngươi mau nhìn! Lão nhân kia thế nhưng lại đuổi theo vào sâu trong đại hạp cốc rồi! Nơi đó có thêm rất nhiều Long thú cường đại a! Phong sư huynh mặc dù chiến lực mạnh mẽ, nhưng nếu là đụng với Long Thú cấp ba, cũng không thể làm gì a.

- Thanh Thanh, ngươi trước tiên không nên gấp gáp, Phong sư huynh không giống thường nhân, thủ đoạn rất nhiều, ta từng nghe nói hắn lúc trước tựu từng một mình đi qua khu vực trọng yếu của đại hạp cốc, ở nơi địa phương có Long Thú mạnh mẽ khắp hắn cũng vẫn sống sót, giờ phút này có lẽ có ý định khác cũng không biết chừng! Chúng ta chỉ cần chờđợi, sau đó nghĩ biện pháp đón được Phong sư huynh là tốt rồi! Không tốt! Chung quanh đây thậm chí các loài Phi Cầm cao giai tồn tại, chúng ta hay là trước tiên lo cho tàu cao tốc này một chút đi! Chết tiệt! Một đầu cấp Huyết Nhãn Điêu Nhị giai!

Dần dần đi sâu vào bên trong, sự mong đợi trong lòng Phong Liệt từ từ gia tăng, bởi vì hắn rõ ràng phát hiện, khu vực này hắn mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc.

Chỉ chốc lát sau, hắn rốt cục xác định, nơi này đúng là nơi mấy tháng trước hắn dựa vào long uy mạnh mẽ, cướp đoạt rất nhiều Long Thú cao giai thủ hộ trong khu vực chứa linh dược.

- Hắc hắc! Quả nhiên là trời không tuyệt đường người! Lão gia hỏa, có bản lãnh ngươi đuổi theo thử một chút!

Phong Liệt sắc mặt kinh hỉ, hai mắt đỏ ngầu khe khẽ lóe lên, dần dần, một diệu kế khu hổ nuốt lang từng bước thành hình ở trong lòng.

Chỉ bất quá, vẻ vui mừng trên mặt hắn vừa xuất hiện liền biến mất, bởi vì bước kế tiếp, hắn thế nhưng thoáng cái vượt qua sâm lâm nồng đậm tràn ngập hắc ám.

Giờ phút này chung quanh Phong Liệt hiện tại, mặc dù cũng có vô số cổ mộc chọc trời, nhưng rất thưa thớt, đã không đủ để ngăn cản tốc độ khủng khiếp kia của Lý trưởng lão, sợ rằng không tới một thời ba khắc, lão nhân kia sẽ đuổi kịp.

Đến lúc đó, kết quả Phong Liệt sẽ rất đáng lo!

Sắc mặt Phong Liệt không khỏi khẩn trương, trong lòng kêu khổ liên tục.

Trong lúc nhất thời, hắn do dự có nên quay đầu tiến vào sâm lâm dày đặc kia hay không hay là tiếp tục chạy trối chết, mặc dù nguy hiểm chút ít, dù sao vẫn còn có một tuyến sinh cơ.

Nhưng nếu như bại lộ trước mắt lão nhân kia, chỉ sợ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!

Nhưng đang lúc ấy thì, đột nhiên, một mùi thơm thấm vào lòng người, xen lẫn một cỗ băng hàn lạnh thấu xương, truyền vào trong mũi Phong Liệt, làm hắn không nhịn được rùng mình một cái.

- Băng Long Niết Bàn Liên.

Sau một chút nghĩ ngợi, hai mắt Phong Liệt nhất thời sáng choang, không nhịn được lên tiếng kinh hô.

Loại mùi thơm đặc biệt này hắn một chút cũng không xa lạ gì, chính là mùi thơm của Băng Long Niết Bàn Liên, hơn nữa quan trọng nhất là, địa phương có gốc cây kỳ liên này, tự nhiên sẽ có đầu Băng Giao Tam giai kia.

- Hừ hừ! Mặc dù đầu Băng Giao kia chưa chắc là đối thủ của lão nhân kia, nhưng tạo thành chút ít phiền toái cho hắn cũng có thể a.

Trong lòng Phong Liệt nhất thời tính toán, sau đó, hắn cũng không dám trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng phân biệt phương vị một chút, lập tức nhanh chân chạy như điên về nơi xa kia.

Chỉ trong chốc lát, hắn quả nhiên tìm được đầm băng lớn kia cùng gốc cây Băng Long Tịnh Đế Liên ở bên bờ đầm, mùi thơm trong thiên địa đập vào mặt, băng hàn lạnh thấu xương.

Mà đầu Băng Giao kia dài chừng vài chục trượng, toàn thân lân trắng như tuyết, hai mắt dữ tợn đỏ ngầu như máu, đang quanh co chung quanh gốc cây linh liên kia, hấp thụ hàn khí mà Linh Liên phát ra.

"Ti ti!"

Thấy Phong Liệt đột nhiên hiện ra trước mắt, Băng Giao sắc lạnh, the thé kêu ti một tiếng, nhưng ngay sau đó, cái đầu tam giác lớn của nó chợt giơ cao lên, hung mang trong mắt bắn ra bốn phía, lộ ra bốn chiếc nanh màu bạc trên dưới, tỏ thái độ công kích.

- Ừm? Tiểu Băng xà, xem bộ dáng ngươi hẳn là trí nhớ không được tốt a!

Phong Liệt nhướng mày, nhưng ngay sau đó "Oanh" một tiếng, một cỗ uy áp mạnh mẽ vô cùng đột nhiên từ trong cơ thể hắn dâng lên, hung hăng đặt trên người Băng Giao, nhất thời khiến cho thân thể cao lớn của đầu Băng Giao này khe khẽ rung động, ánh mắt hung lệ nhìn về phía Phong Liệt cũng lập tức trở nên sợ hãi.

Bất quá, Phong Liệt cũng không có bỏ nhiều thời gian dừng lại tính toán , một thoáng khi Băng Giao sợ hãi, hắn đã nhanh chóng vòng qua đầm nước, xông vào một lùm rừng cây ở bờ bên kia.

Trong kế hoạch của Phong Liệt, đầu Băng Giao này chẳng qua là chút thức ăn khai vị cho Lý trưởng lão mà thôi.

Khi Phong Liệt trong nháy mắt biến mất, Lý trưởng lão đã đạp trên ngọn cây lướt đến bờ đầm như gió, đứng lại nghỉ chân.

Lúc này sắc mặt Lý trưởng lão đã xanh mét một mảnh, hai mắt phun ra lửa giận.

Hắn vốn tưởng rằng để cho Phong Liệt rời khỏi tầm mắt của chúng đệ tử Ma Long Giáo rồi mới hạ độc thủ, nói như vậy cũng có thể tránh khỏi việc người khác sẽ nói này nọ. Lại không nghĩ, Phong Liệt người này một khi rời khỏi Thanh Phong Hạp, thế nhưng giống như bùn thu vào nước, trở nên trơn trượt không nắm được.

Hắn dựa vào ba ngàn long tinh đủ để mua Ngân Diên, thế nhưng cũng chỉ là vì khó khăn lắm mới lấy ra để truy tung mà thôi, điều này không khỏi làm cao thủ Cương Khí Cảnh như Lý trưởng lão cảm thấy thật mất mặt.

Bất quá, lúc này dường như đã ra khỏi khu rừng âm u rậm rạp kia, Lý trưởng lão trong lòng đối với việc bắt Phong Liệt cũng là đã nắm chắc.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một đầu Băng Giao trắng bóng cùng một gốc cây băng điêu ngọc thế giống như một loại tịnh đế song liên hấp dẫn sự chú ý của hắn, khiến cho hai mắt của lão không khỏi toát ra tinh mang bức người.

- Đây … đây là Băng Long Niết Bàn Liên? Trong đại hạp cốc này thậm chí có linh dược hiếm thế bực này? Ha ha, ha ha ha ha ha! Quả thật là Lý Chiêm Sơn ta phúc trạch thâm hậu a! Ngay cả thiên địa linh vật bực này cũng có thể thấy được! Ha ha ha ha!

Lý trưởng lão nhìn gốc cây Băng Long Niết Bàn Liên kia trong lòng không khỏi mừng như điên, không nhịn được cất tiếng cười to, về phần đầu Băng Giao kia chỉ có Tam Giai sơ kỳ, liền bị hắn trực tiếp bỏ qua không nhìn tới.

- Khè!

Lúc này, con Băng Giao kia dần dần tỉnh hồn lại từ trong sự sợ hãi với Phong Liệt.

Chứng kiến Lý trưởng lão không có ý tốt với gốc linh liên kia, hung mang trong hai mắt Băng Giao lập tức bắn ra bốn phía, gầm gừ lộ ra răng nanh dữ tợn hướng về phía Lý trưởng lão, dùng điều này cảnh cáo.

Tuy rằng nó cũng có thể cảm giác được rõ ràng khí thế mạnh mẽ trên người Lý trưởng lão, nhưng so sánh với uy áp khủng bố trên người Phong Liệt mà nói, uy áp của Lý trưởng lão vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của nó, cho nên tuy nó kiêng kị Lý trưởng lão, nhưng cũng không sợ hãi.

- Hừ! Gốc Băng Long Niết Bàn Liên này lão phu muốn chắc rồi! Không muốn chết liền cút xa chút!

Lý trưởng lão trừng lớn hai mắt, quát lạnh nói.

- Rống!

Băng Giao nghe xong lời nói khí phách mười phần của Lý trưởng lão, nhất thời hung tính đại phát, thế nhưng phát ra một tiếng long ngâm cao vút.

Theo đó, chiếc đuôi to lớn đột nhiên quét tới phía trước, trên không trung lưu lại một mảnh tàn ảnh, trong phạm vi mấy trăm trượng lập tức tràn ngập một cỗ băng hàn lạnh thấu xương. Chỉ trong chớp mắt, trên tất cả cây cối xung quanhđã phủ thêm một tầng sương lạnh.

Nếu là phàm nhân không có nguyên lực ở đây, chỉ sợ có thể đã bị đông lạnh thành tượng băng băng trong chớp mắt, mặc dù là Long Vũ giả hít cỗ băng hàn này vào, thực lực cũng phải giảm đi một mảng lớn, uy thế rất là kinh người.

- Muốn chết!

Lý trưởng lão lạnh quát một tiếng, sắc mặt không chút sợ hãi, nguyên lực trong cơ thể hắn hơi vận chuyển một chút, lập tức trừ bỏ hàn ý xâm nhập trong cơ thể. Ngay sau đó, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạchàn mang bắn ra bốn phía.

Nhìn chiếc đuôi Băng Giao quét qua, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay nháy mắt chém ra một mảng lớn Long ảnh màu đen, hung hăng chém về phía phía trước, trong thiên địa nhất thời vang lên một mảnh tiếng xé gió bén nhọn.

- Kiếm Long Phệ Thiên!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv