Nhìn mặt trời dần lên cao, Liễu Dật để một tay ra sau lưng, cảm thán: "Hôm qua đã khác hôm nay, tương tư vô tận, sinh tử xa cách muôn trùng, sầu bao lần, khó mà đo được, nhân sinh như ảo mộng, người mạt lộ, lòng thương tâm, tim vỡ nát, vung kiếm vì hồng nhan..."
Một giọng nữ vọng tới, là tiếng của Thất Nguyệt: "Ngươi dậy sớm thế, có phải vì nhớ đến người trong lòng không?
Liễu Dật quay người lại, nhìn Thất Nguyệt nói: "Cô nương không phải cũng dậy sớm sao? Đêm qua ngủ có ngon không?"
Thất Nguyệt gật đầu nói: "Nhờ Lan Nhĩ Phi Na Thanh của ngươi nên hiện tại đã hết mệt mỏi, tinh thần phấn khởi, chúng ta có thể tiếp tục lên đường."
Liễu Dật gật gật đầu, hai người tìm một nguồn nước, rửa ráy xong bèn ngự kiếm bay lên, rõ ràng tốc độ của Thất Nguyệt đã tăng đáng kể. Cần biết Lan Nhĩ Phi Na Thanh là tâm pháp tối cao của Ma tộc, những thứ trong đó cao diệu vô cùng, ẩn tàng khả năng huỷ thiên diệt địa, vì thế bao nhiêu đời nay chỉ có Ma môn Ma chủ mới có quyền tu luyện, những người khác chỉ được luyện tâm pháp khác. Không ngờ Thất Nguyệt bây giờ bỗng nhiên được tập luyện, cộng thêm được Liễu Dật đích thân chỉ điểm, nên tiến bộ nhanh chóng.
Tối đến, hai người lại hạ xuống nghỉ ngơi, mất khoảng năm ngày đã tới trên Trường Bạch sơn, lúc này đang là tháng chín mùa thu, lá phong phiêu đãng trong gió, hai người lãng du trong rừng rậm, lòng thư thái vô ngần.
Liễu Dật dừng lại, hạ xuống mặt đất: "Căn cứ tự thuật của Diệp tiền bối, động dung nham đó ở quanh đây, chúng ta hiện tại đã tiến vào trong núi, cần phải tìm kiếm thật kỹ."
Thất Nguyệt gật đầu, hai người bắt đầu tìm kiếm. Có lẽ do vận khí tốt, hoặc động dung nham này căn bản không có gì bí mật, hai người nhanh chóng phát hiện ra nó nằm sau một hòn núi lớn, phía trên điêu khắc ba chữ lớn đã mờ nhạt: "Nham tương động". Liễu Dật lên tiếng: "Là đây rồi, nếu bây giờ cô nương hối hận hay mau quay lại, vào trong tại hạ không thể chiếu cố được đâu."
Thất Nguyệt nói: "Đừng có nghĩ ta yếu đuối, ta chỉ muốn giết thời gian mà thôi, dẫu thế nào thế giới này không còn ý nghĩa gì với ta, ngươi không cần lo". Nỗi buồn quá lớn làm cho lòng chết lịm, xem ra tâm tình nàng tựa hồ đã mất đi theo cái chết của Liễu Dật.
Liễu Dật không nói gì chỉ biết cảm thán trong lòng, rảo bước tiến tới, hai người vừa vào động đã cảm thấy nhiệt phong táp vào mặt, tiến thêm một bước, nhiệt độ tựa hồ cao hơn; hai người không biết đã đi bao xa trong động huyệt màu đen này, chỉ dựa vào tu vi của mình mà nhận biết đường đi.
Không biết đi được bao lâu, bỗng nhiên trước mắt lấp lánh ánh sáng đỏ, nhưng hai ngươi cũng cảm thấy nhiệt độ như như thiêu như đốt, để đi tiếp, Liễu Dật thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, hình thành một lớp lục quang bên ngoài thân thể, hộ thân cương khí cách ly hơi nóng, trong chớp mắt, áp lực giảm hẳn.
Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt ở phía sau, dù nàng không mặc nhiều y phục, thậm chí có chỗ còn để trần, nhưng nàng không ngừng gạt mồ hôi trên trán, y gọi: "Đến đây". Nói xong, thôi động tầng thứ mười Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, tỏa rộng phạm vi hộ thân cương khí.
Thất Nguyệt nhìn y rồi cuối cùng đành cất bước, phạm vi bảo vệ của hộ thân cương khí không quá lớn, có thôi động tầng mười cũng chỉ cách ly nhiệt khí trong phạm vi bốn xích. Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, mặc dù vậy vẫn dễ chịu hơn so với nhiệt độ như thiêu như đốt bên ngoài, Thất Nguyệt vừa đặc chân vào vòng hộ thân cương khí liền cảm thấy áp lực xung quanh biến mất, thư thái đi nhiều.
Nàng ngạc nhiên nói: "Tu vi của ngươi, khẳng định là cao hơn cả phụ vương ta."
Nàng nói vậy, trong lòng Liễu Dật nảy ra ý nghĩ: "Nếu như ta giết sạch toàn bộ người trong Ma môn, tâm tình của Thất Nguyệt sẽ thế nào nhỉ? Có giống với tao ngộ của ta mười năm về trước không?"
Nhưng giờ y không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó, mục tiêu của y là "Bát hoang tinh khoáng" ở trong động, sau đó kiến lập Vĩnh Hằng chi thành, từ từ báo thù toàn bộ Ma giới, bọn họ có liên minh với nhau không? Phải cho bọn họ nếm mùi báo phục.
Y sải bước về luồng hồng quang phía trước, Thất Nguyệt bám sát phía sau, nhiệt độ càng lúc càng cao, nếu như Thất Nguyệt rời khỏi tầng bảo hộ, nhiều khả năng nàng sẽ bị nướng chín.
Cuối cùng, hai người đến được vùng phát ra hồng quang, vừa nhìn xuống đã thất kinh, không ngờ trong động này quả có nham tương cuộn chảy: trước mắt hai người đột nhiên thoáng đãng, sơn động rộng hẳn ra, hai bên đều có đường rãnh, nham tương đỏ rực chuyển thành màu vàng chảy phía dưới.
Liễu Dật ngoái lại đưa dùng tay phải nắm lấy tay Thất Nguyệt, nói: "Đi sát vào người tại hạ, nếu như cô nương rời khỏi tầng bảo hộ này sẽ nhanh chóng bị biến thành gà nướng ngay."
Mặc dù tay phải y có đeo găng, Thất Nguyệt vẫn có cảm giác không thoải mái, muốn rút tay về, nhưng khi nghe y giải thích, nàng không tiện làm vậy. Quả thật, nhiệt độ nơi đây cao đến mức có thể dễ dàng nướng chín một người, nàng không muốn biến thành gà quay nên không phản kháng, mặc cho y nắm tay.
Sơn động phía trên dốc đứng, dòng nham tương nóng rực lục bục nổi lên bong bóng màu vàng, sau đó vỡ ra bắn tứ tán như những cánh hoa nham tương màu đỏ ngập ngụa ý tử vong, Thất Nguyệt hỏi:
"Ngươi biết "Bát hoang tinh khoáng" ở đây hả?"
Liễu Dật lắc đầu: "Tại hạ chỉ biết ở trong động này, không biết nơi cụ thể, chúng ta từ từ tìm vậy."
Thất Nguyệt vừa đi vừa hỏi: "Không biết là sơn động lớn đến đến đâu nữa đây."
Càng đi lên càng dốc, sơn động cũng mỗi lúc một rộng hơn, nham tương vẫn không ngừng chảy dưới chân, cảnh tượng đó khiến người ta thấy mình bèo bọt. Không biết đi được bao xa, sơn động càng cũng rộng lớn hẳn, nham tương giống như một hồ nước, bất quá đó không phải là hồ thông thường, Liễu Dật dừng bước nói: "Có vật đang tiến lại gần chúng ta."
Tay trái Thất Nguyệt giữ tư thế xuất kiếm nhanh nhất, Liễu Dật lắc đầu: "Tại hạ nghe nói nơi đây có Hỏa tinh linh đã tu luyện nghìn vạn năm, dựa vào địa thế hiện tại, chúng ta ...đã đến nơi nguy hiểm", y nắm lấy tay Thất Nguyệt lùi lại phía sau, cũng cần duy trì khoảng cách nhất định với vách đá bỏng rãy này.
Y từ từ nhắm mắt, dùng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thôi động cảm thức linh mẫn đến mức cao nhất, lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh xung quanh, yên tĩnh quá, ngay cả dung nham đang sôi lục bục cũng không có một chút âm thanh, tựa như sự yên ả trước cơn bão lớn. Y đột nhiên mở mắt: "Ôm sát tại hạ, nó đang đến đấy."
Vừa dứt lời, hồ nham tương trước mặt bùng mạnh lên trời một hỏa trụ cự đại. Hỏa trụ tan biến, trong nham tương xuất hiện một thân thể khổng lồ rừng rực lửa, ánh lửa chói mắt bập bùng quanh mình nó làm cho người ta chỉ thấy được hai chân và hai con mắt phát ra bạch quang, đồng thời một cột "nước" toàn lửa bắn vọt lên.