Tôn Hiên và Cẩm Đào dẫn theo binh lính đi về phía đông, trong lòng không ngừng âm thầm cầu nguyện cho Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm bình an trở về.
"Cẩm Đào, ngươi vẫn còn yếu, ngoài trời lại rét lạnh như vậy, mau mặc thêm áo vào đi"
Tôn Hiên quay người nhìn Cẩm Đào, lại thấy cơ thể gầy yếu của nàng run lên từng đợt, trong tim nhói đau.
Nàng ấy đi theo hắn đã lâu như vậy, dành tất cả tình cảm cho hắn, thế nhưng hắn lại chẳng làm được gì cho nàng ấy. Điều này khiến Tôn Hiên dằn vặt rất lâu. Nếu như không phải do hắn, có lẽ Cẩm Đào bây giờ đã sống hạnh phúc bên một nam nhân nào đó, bình bình lặng lặng ở bên nhau đến cuối đời. Chứ không phải ngày đêm chỉ biết đến chém giết, toàn thân đều là vết thương lớn nhỏ, bàn tay lại thô ráp, chai sạn.
"Những vị huynh đệ phía sau cũng không có áo ấm để mặc, vậy thì ta cũng không thể nhận áo của ngài"
Cẩm Đào ngước mặt nhìn Tôn Hiên, có chút vui sướng không nói thành lời. Thế nhưng sau cuộc đi săn này, chính là ngày cử hành đại hôn của điện hạ và Trầm Y Thư.
Ý trời sớm đã định nàng và điện hạ không thể ở bên nhau, hà cớ lại cứ phải dày vò nhau lưu luyến không quên?
Rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ? Cớ sao nàng là người đến trước, là người xuất hiện trước, vậy mà Trầm Y Thư lại là người có được sự dịu dàng của điện hạ, có được tình cảm của người?
Ta vốn chẳng màng đến giàu sang phúc, chỉ mong được âm thầm ở bên chàng, cùng chàng đi đến cuối cuộc đời, mãi mãi không xa cách.
Hai tay của Tôn Hiên vô thức nắm chặt lấy áo lông thú trong tay, cuối cùng thở hắt ra một tiếng. Sau cuộc chiến này, hắn nhất định phải hảo hảo bù đắp cho Cẩm Đào thực tốt.
"Mau nghe lời"
Tôn Hiên không để tâm đến khuôn mặt bất mãn của Cẩm Đào, dứt khoát cầm lấy áo lông khoác lên người nàng. Hắn lạnh lùng nhìn ra phía binh lính đằng sau, nặng nề cất giọng hỏi.
"Các ngươi có ý kiến?"
____________________________________
Phía bên Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm lại chẳng được như vậy. Cả hai người sớm đã toàn thân thương tật, nay tiết trời rét lạnh lại có mưa, đường đi trơn trượt vô cùng nguy hiểm.
Mạc Vi Nhã cười khổ một tiếng, cớ sao ông trời cứ phải làm khó nàng như vậy cơ chứ? Nàng vẫn nắm chặt lấy trường kiếm mà lao về phía Lương Bác Văn.
Nghiễn Kiều tội nghiệp, nàng ấy âm thầm hy sinh tất cả vì phu quân của mình như vậy, cuối cùng lại bị chính hắn đâm một nhát sau lưng.
Lương Bác Văn khinh miệt nhìn nữ nhân toàn thân đều là thương tích đang lao về phía mình, có chút nhàm chán. Cứ lùi về sau mãi như vậy, thực chẳng có gì thú vị.
"Mạc Vi Nhã, sao ngươi lại mãi không chết như vậy cơ chứ? Ta vốn cứ nghĩ rằng cả đời mình sẽ không động thủ với bất cứ nữ nhân nào, nhưng ngươi thực sự khiến ta khó mà bỏ qua a!"
Lương Bác Văn hận ý đã lan nơi đáy mắt, hắn nhân lúc Mạc Vi Nhã không để ý, liền một đao đâm thẳng vào phần bụng nàng.
Vi Nhã quả thực chẳng thể chịu nổi nữa rồi, một tay run rẩy chạm vào phần bụng bị đâm, đau đến chết đi sống lại. Kế hoạch vốn dĩ vô cùng hoàn hảo, vì sao trong nháy mắt lại trở thành như này chứ?
"Mạc Vi Nhã, mau chết đi!"
Ngay khi Lương Bác Văn đang định giết chết Mạc Vi Nhã thì Tôn Diệm liền chạy nhanh đến trước che chắn cho nàng.
Mạc Vi Nhã ôm lấy cơ thể của Tôn Diệm, nhân lúc Lương Bác Văn đang sửng sốt liền nhanh phế đi một bên chân của hắn.
"Thái sư!"
Mặc Thịnh kinh hoảng nhìn Lương Bác Văn ngã xuống, gã giận dữ bước nhanh đến bên cạnh Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã.
Tôn Diệm khi nãy bị đâm vào lưng đã chẳng còn hi vọng có thể sống sót qua khỏi, hắn nặng nề nâng mí mắt quay người nhìn Mạc Vi Nhã bị Mặc Thịnh nắm lấy tóc đằng sau kéo về phía vực sâu thì sợ hãi bò lại gần.
"Mặc Thịnh, ng...ngươi...mau buông...th...tha cho nàng...ấy"
"T...trẫm...cầu...xin...ng...ngươi"
Tôn Diệm hèn hạ bò đến bên chân của Mặc Thịnh, khổ sở van nài mong hắn nhân từ tha cho Vi Nhã. Hình ảnh một vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng nay đã chẳng còn, chỉ có một Tôn Diệm hèn kém phải quỳ lạy dưới chân "cận thần" của mình.
"Hahahahahahahahahaha"
Mặc Thịnh buông tóc của Mạc Vi Nhã ra, ngước mặt lên trời cười lớn, gã lúc này cảm thấy thực quá hả hê đi.
Cuối cùng thì kẻ đứng đầu thiên hạ Đại Chu cũng phải quỳ dưới chân hắn mà van xin.
"Tôn Diệm a Tôn Diệm, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho hai kẻ các ngươi dễ như vậy sao? Ta đã phải tốn biết bao công sức để trở thành Tướng quân để rồi có thể đạp đổ ngươi từ cái ngôi vị kia chứ?"
Gã lạnh lẽo nhìn nam nhân người không ra người, ma lại chẳng ra ma trước mắt, ghét bỏ giẫm mạnh lên tay chàng.
Tôn Diệm đã đau đến muốn chết đi, nếu như trước đây hắn không phản bội lời thề của hắn và Phương Tình, nếu như trước đây hắn không bị Mặc Liên quyến rũ để mụ mị, vậy thì có lẽ...bây giờ hắn đã không trở nên tàn tạ như vậy.
Nếu như năm đó hắn chịu lắng nghe A Tình.
Nếu như năm đó hắn chịu nghe theo mẫu hậu.
Nếu như năm đó...
Nhưng trên đời làm gì có hai chữ "nếu như"? Mọi tỗi lội mà hắn gây ra cho Phương Tình, An Viên, trăm mạng Phương gia,...đời đời kiếp kiếp đều không có cách nào có thể bù đắp.
Mạc Vi Nhã bị lôi đến bên cạnh vực sâu, trong lòng vô cùng phức tạp. Nàng đương nhiên biết nàng đã thua rồi, nếu như bây giờ Tôn Hiên và Lục Đình có đến, e là cũng chỉ nhìn thấy cái xác của nàng và Tôn Diệm.
Nhưng ông trời à, con vẫn còn chưa trả thù cho Viên Viên, cho trăm mạng Phương gia, cho những người đã luôn một lòng trung thành với con.
Cớ sao cứ hết lần này đến lần khác, ông lại ngăn cản kế hoạch của con như vậy chứ? Rốt cuộc là vì sao?!!
Mạc Vi Nhã loạng choạng đứng dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn xuống đáy vực.
Nàng mệt rồi, chẳng thể chống cự nổi nữa. Chỉ mong kiếp sau được hoá thành một chú chim nhỏ, tự do bay lượn trên trời cao, không có vướng bận, phiền muộn.
Nháy mắt, Mạc Vi Nhã liền gieo mình xuống vực sâu vạn trượng, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
Cuối cùng thì, nàng cũng được giải thoát rồi.
Tôn Diệm kinh hãi nhìn thân thể của Mạc Vi Nhã vô lực rơi xuống bờ vực, hắn dùng tất cả sức lực còn sót chạy nhanh đến bên bờ vực rồi nhảy xuống.
Nàng không thể cứ bỏ ta như vậy được...Vi Nhã à.
Hắn đã đánh mất Phương Tình, tuyệt đối không thể để cho nàng chết!
Giây phút Tôn Hiên và Cẩm Đào vừa đến nơi thì liền nhìn thấy thân ảnh của Tôn Diệm rơi xuống vực.
"Phụ hoàng!!!"