"Điện hạ, Hoàng hậu nương nương mời người hồi cung!"
Trạch Dương cúi thấp người kính cẩn thông báo lại cho Tôn Triết, có chút lưu luyến nhìn về phía A Huyên đang nấp đằng sau Mạc Vi Nhã. Thật đáng tiếc, lại không thể làm quen được với nàng ấy.
"Mạc tiểu thư, đa tạ!"
"Điện hạ đi thong thả, A Huyên, ngươi mau ra tiễn điện hạ!"
Tôn Triết cúi người hành lễ với Mạc Vi Nhã rồi sải bước rời đi, Trạch Dương vốn đang muốn đuổi theo chủ nhân của mình thì bị Mạc Vi Nhã gọi quay lại.
"Thật không biết nên xưng hô với ngươi như thế nào?"
Mạc Vi Nhã dịu dàng mỉm cười nhìn Trạch Dương, càng nhìn lại càng cảm thấy chàng ta cùng với A Huyên nhà mình thật có tướng phu thê a.
"Thần là Trạch Dương, quận chúa có thể gọi là A Trạch"
"A Trạch, ta có chút chuyện muốn nhờ ngươi"
Trạch Dương ngạc nhiên nhìn nữ nhân diễm mĩ tuyệt luân đối diện, có chút khó hiểu. Người cao quý như quận chúa lại muốn nhờ vả hắn ư?
"Có thể giúp đỡ quận chúa là vinh hạnh của thần"
"Vậy...A Trạch, tương lai sau này của A Huyên đành trông cậy vào ngươi rồi. Ta biết ngươi có ý với muội ấy, hơn nữa kế hoạch của ta và chủ nhân ngươi vô cùng nguy hiểm, ta không thể để cho muội ấy mạo hiểm cùng ta! Cầm lấy...đây là nửa miếng ngọc bội của muội ấy, nếu như sau này ta có xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải bảo vệ muội ấy chu toàn!"
Mạc Vi Nhã khẽ lấy ra nửa miếng ngọc bội tinh xảo bên trong hồng bao, cẩn thận trao cho Trạch Dương. Nửa miếng ngọc bội này của A Huyên cũng như nửa sinh mạng của nàng ấy, sinh tử là do Mạc Vi Nhã quyết định. Nhưng tình thế bây giờ vô cùng nguy hiểm, nàng không thể để cho A Huyên mạo hiểm, đành phải trông cậy vào Trạch Dương.
"Quận chúa, chuyện này..."
"A Trạch, ngươi có thể giúp ta hay không?"
Trạch Dương thẫn thờ nhìn miếng ngọc bội trên tay Mạc Vi Nhã, cuối cùng cung kính vâng mệnh nhận lấy.
"Đa tạ ngươi...Trạch Dương"
........
Dạo gần đây không biết vì sao tẩm cung hoàng hậu vẫn luôn cô đơn, lạnh lẽo, hoàng thượng từ lâu cũng chẳng lui đến cung điện của nàng ta. Trong cung liền có người đồn rằng Mặc hậu đã thất sủng rồi.
Nàng ta đắc sủng bao lâu như vậy cũng không dễ dàng. Phụng bào, phượng ấn vương máu của biết bao người cơ chứ. Nhưng cho dù Mặc Liên đã ngồi vững được cái ghế mẫu nghi thiên hạ kia thì nàng ta mãi mãi không được Lạp thái hậu chấp thuận.
"Nương nương, vì sao dạo này hoàng thượng không lui đến tẩm cung của người nữa chứ?"
Tố Cẩm hầu hạ bên cạnh Mặc Liên bất mãn thì thầm, chán ghét nhìn về phía mấy nữ nhân đang gảy đàn ca hát. Đã gần một tháng hoàng thượng đã không để ý chủ tử của nàng ta rồi, chỉ sủng ái một mình Đức phi.
"Hừ, ân sủng của bậc đế vương nào có dễ chiếm lấy như vậy. Chỉ là...ngày tàn của hắn không phải sắp đến rồi hay sao? Chỉ còn vài ngày nữa, cứ để hắn tận hưởng nốt đi, bổn cung cũng không muốn để tâm"
"Nương nương nói phải"
Mặc Liên nhạt nhẽo nhìn mấy vị mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều trước mặt, cười lạnh một tiếng. Thật nhớ quá khứ trước đây mà, nàng ta cũng từng gảy đàn ca múa lấy lòng Phương Tình như vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Phương Tình nàng ta cũng phải chết thảm dưới tay nàng.
Lần trước Mặc Thịnh vừa gửi mật thư đến cho nàng thông báo rằng tất cả đều đã được bố trí hoàn hảo, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi liền tấn công. Nhưng đáng tiếc là lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn không thể tìm thấy tấm binh phù kia a!
.......
"Điện hạ, người mau đi nghỉ đi, sức khỏe người không tốt"
Cẩm Đào nhẹ nhàng nói với Tôn Hiên, không nỡ để hắn tiếp tục hành hạ bản thân. Nhìn Tôn Hiên vẫn luôn cố chấp xử lí sổ sách, nàng đành phải bất lực lui xuống nhà bếp làm một phần canh gà hoa cúc mà hắn thích ăn nhất.
Tôn Hiên, liệu Trầm Y Thư có biết những điều này hay không?
Cẩm Đào không cam lòng lui xuống, nàng vốn nghe đồn rằng Mặc Liên ở trong cung muốn để cho Tôn Hiên thành thân cùng với Trầm tam tiểu thư, cả hai vừa xứng đôi vừa lứa, lại môn đăng hộ đối, thật sự quá hoàn hảo rồi.
Tôn Hiên nhìn theo bóng lưng của Cẩm Đào, trong lòng khẽ thở dài. Nàng ấy vì sao cứ phải cố chấp như vậy cơ chứ? Người trong cung truyền tin rằng phụ hoàng muốn hắn thành thân với Trầm Y Thư. Hắn trước đây vẫn luôn chờ đợi ngày này, nhưng cũng chẳng biết từ bao giờ hắn lại cảm thấy có một...khó chịu đi? Hắn không nỡ nhìn Cẩm Đào phải buồn, đặc biệt là...vì hắn.
"Điện hạ, Mạc tiểu thư gửi thư đến"
A? Nhã tỷ cuối cùng cũng nhớ tới hắn rồi?
Tôn Hiên khẽ mở thư ra đọc, nét chữ rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành, liền dễ dàng nhìn ra khí chất của chủ nhân bức thư này.
Thật giống.
Giống với nét chữ năm ấy mà mẫu hậu từng dạy hắn. Nếu như không phải quen biết Mạc Vi Nhã từ nhỏ, hắn liền cho rằng mẫu hậu hắn trùng sinh vào người nàng đi?
Tôn Hiên gập thư lại, cho người đem đi hủy bỏ. Thật không ngờ đến vị bát đệ kia của hắn lại muốn lật đổ chính mẫu thân của mình, lại còn tìm đến cái gai lớn nhất trong mắt Mặc Liên là hắn.
Mặc Liên a Mặc Liên, ngươi rốt cuộc "thánh mẫu" đến mức nào mà cả nhi tử ruột thịt cũng trở mặt với ngươi như vậy chứ.
Tốt nhất Mặc Liên ngươi đừng để rơi vào tay ta, nếu không Tôn Hiên ta nhất định sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan, sống không được mà chết cũng chẳng xong, bù lại tất cả những đau đớn, tổn thương mà mẫu thân ta phải chịu trước đây!