Ma Giới Đại Lộ

Chương 10



Cùng Kỳ chịu hết nổi liền nổi đóa: "Này ta ngứa mắt ngươi lắm rồi đó. Ngươi chạy theo ta tới ma giới muốn làm cái gì?"

Hứa Phàm: "Ta đã nói từ đầu rồi ta không có đi theo ngươi, đường thênh thang rộng lớn chỉ tình cờ đi cùng thôi." - Ngươi tưởng ta muốn theo ngươi hả?

Cùng Kỳ:

''Làm gì có ai vô tình đi chung một đoạn đường dài như thế, lão tử đi nhà xí ngươi cũng đi theo còn dám nói không phải bám theo ta là gì?"

Lúc sau mãi lo cãi nhau mười hai cây cầu hiện ra trước mặt. Đứng trước nơi này Hứa Phàm bần thần hồi lâu trước vực thẳm phía bên kia bờ là Thập Tam điện trong truyền thuyết, mịt mờ khói sương và tiếng kêu rên của oán linh.

"Thập Tam Thiên - Huyết Ảnh Điện... Cửu Anh trước đây ở nơi thế này sao?!"

Bờ bên đó là cấm địa của ma giới. Nơi ở trước kia của ma tôn. Sau khi hắn rời đi không ai trông coi và trấn hồn nên thập nhị yêu thánh đành phải phá hủy cây cầu để số oán linh trong đó không thoát ra ngoài gây họa nhân gian.

Cảnh vật điêu tàn hoang vắng, nguyên thần Vương Phàm dán mắt vào vùng đất chết đó rồi nhắm mắt lại tưởng tượng ra cuộc sống tẻ nhạt của Cửu Anh ở đây. Một nơi âm u đáng sợ mà người hoạt bát huyên náo như hắn lại ở lại trấn giữ quỷ hồn.

Trong hồi ức cũ lúc Cửu Anh cùng y chưa trở mặt thì hắn là người rất hay cười. Mỗi lần hắn xuất hiện ở thần giới điều chạy đến Đông cung thần điện để tìm Vương Phàm trò chuyện khiến y cảm thấy rất phiền phức.

Đến bây giờ y mới biết hắn phải nhốt mình ở nơi lạnh lẽo tận cùng của tam giới, mỗi tháng chỉ được ra ngoài một lần nên những thú vui cờ bạc, nữ nhân đều chơi đến sảng khoái để rồi hết ngày đó lại phải quay về ma cung.

''Này ngươi bị sao vậy?." - Giọng nói của Cùng Kỳ mang y về lại trạng thái bình thường.

Hứa Phàm bỗng nhiên xúc động, y nhớ lại lúc xưa không ít lần đã nặng lời với Cửu Anh.

''Ta cảm thấy mình thật tồi tệ. Nếu có thể sẽ tự cắt lưỡi đi."

Người từng cảm thấy phiền phức chán ghét nhất lại trở thành thành người bản thân muốn trân trọng nhất. Chín lần luân hồi tam giới, tự mình nếu trải đủ những đau khổ của thế gian để mong thiên đạo một nhìn đến và tha thứ cho y, chấp nhận một thỉnh cầu duy nhất.

"Chỉ cần ngươi có thể sống lại, cười với ta một lần nữa, đừng nói là luân hồi mười kiếp. Bảo ta đọa vào súc sinh đạo cũng chẳng hề gì. Nhưng mà ta chờ lâu như thế, ngươi có phải đã quên ta rồi không."

Bên này Tam đầu long dẫn Cửu Anh cùng Vô Thiên đi dạo một vòng Tứ điện. Họ đi ngang một toàn điện to lớn sang trọng đề tấm biển ''Vạn Phát Bảo" khiến cả hai tò mò đứng lại xem.

Cửu Anh nhắm chừng chỗ này lớn hơn Mỹ Nhân đường của Vô Thiên liền giở giọng trêu chọc y.

''Ma giới của ta thế nào? Có phải bỏ xa linh giới của ngươi một vạn tám chục con đường không?"

''Cũng thường thôi."

Dù có hơi bất bình nhưng quả thật ma giới bây giờ rộng lớn hơn nhiều so với trước đây, nếu so sánh có lẽ phồn hoa không kém gì Tứ đại bộ châu của nhân gian.

Tam đầu long chỉ tay vào bên trong:

''Nơi này là hội đấu giá hai người muốn vào xem không? Trong này trao đổi bằng đan dược đó."

Vô Thiên:

''Hội đấu trao đổi hàng bằng đan dược?''

Thì ra ở ma giới hiện giờ do thiếu hụt đan dược và không có luyện đan sư nên hiển nhiên đan dược trở thành loại vật chất giá trị được mang ra trao đổi ở đây.

Tam đầu long cầm lấy tay Cửu Anh than thở:

''Ca! Huynh biết không? Bọn ta phải dựa vào đám luyện đan sư ở Tứ đại bộ châu mới có đan dược dùng. Giá mà... Giá mà có vài viên đan dược cấp cao ta sẽ dẫn hai người vào thăm quan thỏa thích."

Hắn bị bộ dạng kia dọa cho nổi da gà rút tay ra. - ''Tưởng ta không biết đệ đang nghĩ gì à? Nhưng mà ai kêu ta là ca ca của ngươi đan dược thì đệ muốn bao nhiêu cứ nói với ca, ca liền luyện ra cho đệ. Nhưng mà dược liệu..."

''Dược liệu thì dễ mà, theo đệ!''

Y mừng như vớ được vàng lập tức nắm tay Cửu Anh kéo hắn tới dược đường của Tứ Thiên. Dược đường này lớn và sang trọng hơn hẳn những nơi khác, hằng hà sa số kệ gỗ trưng bày rất nhiều dược thảo trân quý.

Dược đồng nhìn thấy họ vội vàng muốn tránh đi nhưng Tam đầu long nhanh chóng kéo áo lại.

Tam đầu long:

''Tử Đồng ngươi nhìn thấy quỷ sao mà muốn tránh đi lẹ thế?"

Dược đồng cười vô cùng miễn cưỡng:

''Thì ra là Thất điện vương. Hôm nay ngài đến là muốn mua đan dược hay sao? Không phải là ngài không biết tên của ngài đang trong sổ đen của bổn tiệm. Ngài còn chưa thanh toán số đan dược lần trước nữa. Sư phụ ta mà biết ta lại bán chịu cho ngài sẽ đuổi ta mất."

Vô Thiên: ''Xem ra đệ đệ này của ngươi danh tiếng không tốt gì mấy."

''...'' - Ta cũng không hơn hắn.

Tam đầu long ghé tai y thì thầm vừa để ý hai người họ đứng phía bên kia:

''Không phải đến mua chịu, ta đến để luyện đan. Yên tâm đi lần này cho ta mượn lò đan và dược liệu ta sẽ trả nốt số nợ lần trước, còn bán thượng cấp đan dược cho ngươi nữa."

Dược đồng hốt hoảng: ''Cái gì thượng cấp dan dược? Đùa sao. Sư phụ ta còn chưa nhìn thấy qua."

Tam đầu long:

''Nhanh cho ta mượn lò luyện đan đi. Hỏng chuyện của bổn điện chủ ta sẽ quăng ngươi xuống Huyết hải."

''Bọn ta sẽ không cho ngươi mượn tới khi nào ngươi trả hết nợ cũ cho ta."

Giọng nói lanh lảnh từ nhà sau vang lên, xuất hiện trước mặt họ là mỹ nữ có nét đẹp mặn mà, tà áo đỏ của nàng ta xẻ ngực đến tận eo vô cùng gợi cảm. Nàng bĩu môi nhìn Tam đầu long rồi thái độ dửng dưng như mọi khi, y là khách quen ở dược điếm này của Ả.

Vốn muốn lén lút đằng sau lưng nhờ vả dược đồng không ngờ bà chủ lại có ở nhà, y thẹn hóa đâm ra phát cáu:

''Lý nào lại như thế? Yến Nương cô đừng có ỷ bản thân có quen biết với bọn tiên tu mua được vài viên đan dược tạp nham thì lên mặt với bổn điện chủ."

Bà ta ưỡn ẹo đi đến trước mắt y:

''Ta lên mặt đấy ngươi làm gì được ta? Tiểu tử thối mau trả nợ thì lão nương sẽ cho ngươi mượn lò. Nhưng mà ta thắc mắc lắm nha ngươi làm gì biết luyện đan mà đòi."

''Ta nhờ người khác luyện. Ca ca ta luyện thành đan sẽ bán lại cho ngươi rồi ta sẽ thanh toán nợ cũ? Thế nào hả?"

Yến Nương vênh mặt lên: ''Còn muốn gạt ta, ngươi thì làm gì có quen biết với luyện đan sư nào."

Vô Thiên kéo tay Cửu Anh ra dấu cho hắn rời đi, dường như cả hai đã ngửi thấy mùi bị đệ đệ này cho ăn thịt lừa. Thì ra không tốt lành gì đột nhiên muốn dẫn họ đi chơi mà chủ yếu nhờ vả luyện đan để gán nợ.

''Người luyện đan dùm ngươi là bọn họ à? Tướng mạo vị tiểu công tử này cũng được lắm, nếu ngươi không thể luyện ra được đan dược thì ngươi phải ở lại đây làm dược đồng của ta. Thế nào hả?'' - Bà ấy đưa mắt ngước nhìn Cửu Anh.

Hắn tuy háo sắc nhưng mà có chọn lọc không phải loại nào cũng tùy tiện ăn được, Cửu Anh nhìn nữ nhân này toàn thân âm dương khí hỗn loạn nhất định là đang luyện công pháp lấy dương bổ âm.

''Khoan đã ta từ chối. Ta không giúp đệ nữa. Ta có cảm giác ngươi đang mang ta ra gán nợ."

Nghe thế Tam đầu long lập tức quỳ xuống ôm chặt chân hắn: ''Huynh rốt cuộc có xem ta là huynh đệ không hả? Huynh không giúp ta sẽ cắn lưỡi chết cho huynh xem." - Vừa rồi không phải nói là sẽ giúp ta sao? Huynh thế nào mà không luyện được đan? Huynh là luyện đan sư đỉnh cấp mà.

''Tiểu hắc long ngươi làm trò gì thế? Ở đây trước mặt người ngoài mất hết liêm sĩ mà cầu xin ta giúp. Bỏ chân ta ra." - Tên khốn này, đệ không nhìn ra ta không còn linh lực sao? Lấy cái cốc gì để luyện đan đây? Vừa rồi đồng ý là nói suông thôi ai ngờ ngươi kéo ta vào con đường chết chứ?

Y thè lưỡi lấy nước bọt trét lên hai bên mắt làm ra một gương mặt cực kì thê thảm ngước lên:

''Liêm sĩ không ăn được, còn đan dược thì có. Ta không biết đâu huynh nhất định phải nhận lời giúp ta đó." - Ca à, không phải huynh giỏi nhất là sắc dụ sao? Dùng thân thể dạy dỗ ả một trận đi.

Yến Nương kia nhìn rõ trên người Cửu Anh hoàn toàn không thấy một chút tinh thần khí nào thì sinh nghi, nàng ta nghĩ đây chỉ là trò mèo của Thất điện chủ.

''Thất điện chủ ngài cũng thật là ta nhìn kiểu gì cũng không thấy huynh đệ này của ngươi có tinh thần lực thì luyện đan kiểu gì? Tìm người lừa ta cũng nên giống một chút."- Không có đan dược trả dám diễn trò trước mặt lão nương. Nhưng mà tiểu tử này hắn mang đến vóng dáng lẫn khuôn mặt đều xuất chúng hơn hẳn bốn vị ma ngọc công tử ở Ma giới, thật là cực phẩm. Hàng tốt như thế ra ngoài thế nào cũng bị mấy con yêu nữ khác ăn mất.

Nghe thấy có kẻ nghi ngờ năng lực của mình sĩ tính của Cửu Anh trỗi lên, hắn xòe tay phóng ra một ngọn hồng hỏa đỏ rực lở lửng trước mặt ả:

''Cô nói ta không có tinh thần lực là không luyện đan dược được sao? Kể cả có thể điều khiển địa hỏa cũng thế?"

''Vị đồng đạo này... Ngươi có thể phóng ra địa hỏa." - Thật kỳ lạ, tinh thần lực không có vẫn điều khiển được lửa. Thậm chí là địa hỏa. Chỉ có luyện đan sư trung cấp mới có địa hỏa. Những nhân vật như thế không phải ở Tứ đại bộ châu sao?

Tam đầu long:

''Biết sự lợi hại của huynh đệ ta chưa? Địa hỏa chỉ là phàm cấp, Ca của ta còn có Huyền hỏa, thiên hỏa, thần Hỏa và... Á đau. Ca sao lại đánh ta."

Yến Nương nghi hoặc trong lòng, huyền hỏa, thiên hỏa mà Thất điện chủ đang nói là những thực thể hỏa lực tối cao chẳng phải chỉ có Thái thượng lão quân mới điều khiển được. Còn thiếu niên kì lạ này có lai lịch gì mà có thể khiển được những loại hỏa dị giới.

Cửu Anh đưa hai tay ra sau lưng ra hiệu với Vô Thiên:

''Cô nghe hắn nói làm gì, không biết bây giờ có thể cho ta xem qua lò đan được hay không?"

Yến Nương:

''Tất nhiên là được rồi, nhưng mà tiểu ca ca người ta có một thỉnh cầu. Không biết ta có thể tận mắt xem huynh luyện đan được không?"

''Khoan đã Yến tỷ."

Từ bên ngoài ba nữ nhân bước vào, người đi trước trên tóc cài một đóa hoa mẫu đơn lộng lẫy, y phục nàng màu xanh nhợt tô lên làn da trắng thanh nhã thoát tục. Trên tay hai tiểu cô nương đi sau cầm hai cây đèn nhỏ làm từ hoa. Bất luận người nào cũng đều xinh như mộng. Ngôn Tình Ngược

Yến Nương: "Bích Ba tiểu thư năm nay đến sớm quá."

Bích Ba:

''Lò luyện đan của Yến tỷ chỉ dành cho luyện đan sư có đủ tư cách mà ở cả cái ma địa này thiếp thân dám khẳng định ngoài Cửu Anh ca ca ra không ai có đủ cái tư cách đó.''

Giọng nói này mấy trăm năm nay không nghe lại vẫn còn rất ấn tượng, Cửu Anh vội vàng định quay đi thì người vừa nói câu đó đã bước vào trong, cô nương ấy chính là hồng nhan mấy ngàn năm trước vẫn luôn bám theo hắn không rời, Bích Ba tiên tử đến từ hoa giới.

Vô Thiên nhéo eo của hắn:

''Cháu của ta ngươi xem đi đâu cũng để lại họa phong lưu thế? Lúc nào mấy món nợ đào hoa cũng tìm đến tận cửa."

Cửu Anh:

''Im miệng đi lão tặc. Còn không giúp ta chuồn."

Nợ ân tình chính là cái nợ khó trả nhất. Năm đó khi chưa trở thành ma tôn Cửu Anh bị Tam Thánh truy bắt bị thương chạy đến trước gốc cây đại sơn yêu ở thánh địa Côn Luân rồi ngất đi.

Bích Ba tiên tử đi ngang trông thấy liền động lòng, nàng mang hắn về chăm sóc. Đến khi biết mục đích hắn đến thiên giới tìm Hy Hòa vẫn tình nguyện giúp đỡ. Tấm chân tình ấy cả tam giới đều thấy, chỉ có Cửu Anh là không thấy.

Vừa thiết phục được Yến Nương thì lại bị người khác đến phá Tam đầu long bực tức hùng hổ đi đến:

''Bích ba bà bà, ta nói cho ngươi nghe thế này. Ngươi đã định sẵn đời này kiếp này không bao giờ chung giường được với ca của ta đâu đừng có ôm mộng nữa. Còn dám phá chuyện tốt của gia, gia liều mạng với ngươi."

Bích Ba tiên nữ nghe thế tức giận vô cùng nàng quay ra sau cầm cái đèn hoa ném vào mặt y:

''Ngươi dám gọi tiên tử mới có mấy ngàn năm tuổi như ta là bà bà, thiếp thân không nể tình ngươi là đệ đệ của Cửu Anh ca ca thì ta đã lấy hoa ném chết ngươi rồi."

''Bích Ba bà bà, Bích Ba bà bà... Ta cứ gọi như thế một trăm lần đấy. Cho ngươi tức chết."

''Thiếp thân... Thiếp thân muốn giết ngươi!!"

Hai tiểu tiên nữ phía sau cũng vội cản nàng ấy lại nhưng cũng không nhiệt tình cho lắm. Vì năm nào họ cũng thế mà. Riết cũng thành quen.

Vô Thiên:

''Con hắc long này không khéo tương lai sẽ ở rể hoa giới."

Cửu Anh:

''Tiểu tử này trước giờ không mê nữ sắc ta cũng chẳng hiểu nó muốn gì nữa. Ngươi tin không? Có lần dẫn nó đến Nam Hải xem mắt long nữ nhà họ thì nó lại trốn ra hậu viện đánh bạc với binh tôm tướng cá đến cái thắt lưng cũng thua luôn."

Vô Thiên:

''Biết đâu Bích Ba tiên tử sẽ thay đổi được hắn. Với lại chẳng phải do ca ca như ngươi dạy hư hay sao?"

''Hai người còn đứng đừ người ra đó chỉ trỏ à? Không thấy Bích Ba bà bà đang đánh ta sao? Ca à, huynh có lương tâm không vậy?"

Tam đầu long bị Bích Ba tiên cưỡi lên người liên tiếp cào cấu, vốn không có ý định đánh nữ nhân y hy vọng Cửu Anh sẽ nói hộ vài câu nào ngờ hắn từ biệt Yến Nương rồi quay mặt trở ra.

Cửu Anh:

"Vô Thiên chúng ta lại đằng kia, ở Tứ Thiên này nhiều người kể chuyện hay lắm, ta dẫn ngươi đi nghe."

''Ừm."

''Ca!! Huynh không phải là người mà. Thấy chết không cứu."

''Ta dĩ nhiên không phải người."

"Hai kẻ này làm hư hết kế hoạch của lão nương! Nhưng mà tiểu lang quân kia sao giọng nói lại nghe quen tai như thế. Đã từng nghe ở đâu rồi."

Yến Nương cũng lắc đầu bỏ vào trong, năm nào hai người này cũng đánh nhau, năm trước ở Bát điện của Tần Nhị Đại khiến hắn không tài nào tập trung để đọc tế văn, lần này lại là Tứ Thiên dược đường.

Cửu Anh ra một chỗ đủ vắng để không ai nhìn thấy. Vô Thiên đưa tay tụ linh khí xung quanh lại thành một khối lớn lơ lửng cao qua khỏi đầu người. Y thu tay về bóp chặt trung tâm của linh khí ngưng tụ nó thành một cái lò luyện đan lánh lấp ánh kim.

Cửu Anh: ''Thuật tạo vật hư không của ngươi càng ngày càng lợi hại."

''Đương nhiên rồi, lúc nãy dùng thần hồn truy quét nhìn xuyên qua mấy căn mật thất bên trong đã nắm được phần nào cấu trúc của mấy cái lò luyện đan này. Mô phỏng lại với ta dễ như trở bàn tay."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv