Tròng mắt Nam Cung Tiên Nhi đảo qua đảo lại, sau đó nở nụ cười.
Trong nụ cười mang theo hàm ý khác.
Bạn thấy cô ta kỳ ảo thần thánh thì chính là kỳ ảo thần thánh, bạn thấy cô ra quyến rũ động lòng người thì chính là quyến rũ động lòng người.
Lúc này, ngón tay ngọc ngà của Nam Cung Tiên Nhi hơi nhúc nhích.
Linh trà trong ấm trà lập tức biến thành giọt lướt qua trong không trung, chảy vào trong tách trà mang phong cách cổ xưa trước mặt đám người Trần Thuận, trong chốc lát, khắp căn phòng ngập tràn mùi trà!
“Tiên Nhi lấy trà thay rượu kính các sư huynh một ly!”
Sau đó, cô ta nâng tách trà lên, dịu dàng nói.
Lúc này khí thế giương cung bạt kiếm giữ Mạc Ly Đạo và Trần Thuận mới biến mất.
Dù sao đây cũng ở trong Diệu Dục lầu , dù có là Mạc Ly Đạo cũng không dám không nể mặt Nam Cung Tiên Nhi, lúc này cũng nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch như đang uống rượu!
Còn Trần Thuận thì vô cùng lạnh nhạt nâng tách trà lên với Nam Cung Tiên Nhi, nhẹ nhàng uống một hớp.
Tu vi thực tế của hắn đã đến Thần Hải Cảnh sơ kỳ rồi, nếu không phải là linh trà trên trăm năm thì không có tác dụng gì quá lớn với hắn, uống nhiều hay ít cũng chẳng khác gì nhau!
“Kính tiên tử!”
Những người khác cũng nâng tách trà lên!
Sau khi uống trà xong, Nam Cung Tiên Nhi duỗi tay ra, trong lòng bàn tay cô ta đột nhiên xuất hiện một mảnh đồng điếu.
Mảnh đồng điếu đầy vết gỉ sét, trông cực kỳ cổ xưa!
“Hôm nay Tiên Nhi mời các sư huynh đến đây ngoài để luận đạo cũng là muốn các sư huynh đánh giá thứ này, xem có thể thu hoạch được gì đó không!”
Nam Cung Tiên Nhi khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
Sau khi nhìn thấy thứ đó, Trần Thuận hơi híp mắt lại.
Cũng không phải hắn phát hiện mảnh đồng điếu này là thần vật gì.
Mà vì hắn cảm nhận được một tia khí Hỗn Độn từ trên mảnh đồng điếu kia!
Vậy chẳng phải chứng tỏ có thể có được vô số khí Hỗn Độn từ trong Chân giới Duy Nhất sao?
Nếu thật sự như thế, Trần Thuận tin rằng mình có thể tiến vào Nguyên Thần Cảnh trong khoảng thời gian ngắn nhất!
Dù sao cảm ngộ đạo lý, ngưng tụ nguyên thần, ràng buộc của cảnh giới hay kinh nghiệm lịch lãm gì đó đều như không tồn tại với Trần Thuận.
Sau khi lấy mảnh đồng điếu này ra, Nam Cung Tiên Nhi vẫn tập trung nhìn Trần Thuận.
Tuy trông hắn rất bình tĩnh.
Nhưng Diệu Dục lầu là địa bàn của Nam Cung Tiên Nhi, giác quan của cô ta sẽ càng nhạy bén hơn, trong một khoảnh khắc khi nãy, cô cảm nhận được Trần Thuận có hơi thay đổi.
Nam Cung Tiên Nhi thầm thấy vui vẻ!
“Xin các sư huynh đánh giá!”
Nam Cung Tiên Nhi nâng tay lên, mảnh đồng điếu gỉ trong tay cô ta vững vàng xuất hiện trước mặt Mạc Ly Đạo.
Mạc Ly Đạo thấy thế thì cực kỳ vui mừng.
Hắn ta có thiên phú ngút trời, nhìn khắp Đông Vực cũng là thiên tài số một số hai, cũng là người mạnh nhất ở đây, quả nhiên người tiên tử xem trọng nhất là hắn ta.
Mạc Ly Đạo nhận lấy mảnh đồng điếu cầm vào tay, cảm nhận một lát, nhưng không có thu hoạch gì cả.
Không có năng lượng dao động!
Không có gì đặc biệt!
Thậm chí Mạc Ly Đạo còn nghĩ nếu mình đột nhiên nắm chặt lại, có thể khiến mảnh đồng điếu này biến thành bột phấn luôn không!
Nhưng nếu Nam Cung Tiên Nhi đã lấy ra thứ này, còn xem nó như thứ mấu chốt, thì chắc chắn nó không phải thứ tầm thường.
Trong chốc lát, sắc mặt Mạc Ly Đạo trở nên khó coi.
Hắn ta vẫn không phát hiện có gì đặc biệt.
Sau đó Mạc Ly Đạo lạnh lùng đưa mảnh đồng điếu cho Mạnh Lập Hiên.
Mạnh Lập Hiên cầm trong tay cảm nhận, sau đó thì biến sắc: “Xin hỏi tiên tử, thứ này có liên quan với người năm trăm năm trước kia sao?”
Nam Cung Tiên Nhi cười khẽ gật đầu!
Lúc này, ngoài Trần Thuận, sắc mặt những người khác đều thay đổi!
“Năm trăm năm trước, Hỗn Độn thể xuất hiện, tạo thành một trận gió tanh mưa máu ở tiên giới của chúng ta, cuối cùng là Tông chủ của Chân Tiên Kiếm Tông hợp tác với cao thủ Nguyên Thần Cảnh của rất nhiều tông môn của năm vực cùng nhau bao vây mới tiêu diệt được nó, nhưng sau trận chiến này, tất cả cao thủ gần như mất hết, nghe đồn đã đồng quy vu tận với Hỗn Độn thể ở ngoài vực, khiến vị trí người mạnh nhất của tiên giới chúng ta đã bị bỏ trống một khoảng thời gian, mãi đến trăm năm sau mới khôi phục lại thời điểm mạnh nhất trước đây!
Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ mảnh đồng điếu này nằm trong bội kiếm của tiền bối Kiếm Thần Tần Kiếm, Tông chủ của Chân Tiên Kiếm Môn khi trước đúng không?”
Mạnh Lập Hiên lại chậm rãi nói.
Anh ta cũng không phải đệ tử đứng đầu Phi Vũ Chân Tông, tính cách cũng không màng danh lợi, ngoài tu luyện ra cũng từng nghiên cứu không ít điển tịch khác!
Mạnh Lập Hiên vừa nói thế, sắc mặt Mạc Ly Đạo trở nên hơi khó coi.
Hắn ta không phát hiện, cũng không nhìn ra được gì cả, còn Mạnh Lập Hiên vừa cầm lấy mảnh đồng điếu đã nhận ra ngay, chẳng phải như thế chứng tỏ hắn ta không có kiến thức sao?
Rõ ràng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lập Hiên của Nam Cung Tiên Nhi cũng thay đổi!
Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lập Hiên của Mạc Ly Đạo trở nên u ám.
“Thứ này thật sự là một mảnh trong bội kiếm của tiền bối Kiếm Thần, nhưng bây giờ đã mất đi thần tính rồi!” Nam Cung Tiên Nhi gật đầu nói.
“Xin hỏi sư huynh ngoài nhìn ra lai lịch thứ này còn có thể nhìn ra được gì không?” Nam Cung Tiên Nhi lại hỏi tiếp.
Mạnh Lập Hiên cảm nhận thêm một lát, sau đó cười khổ lắc đầu.
Anh ta cho rằng Nam Cung Tiên Nhi muốn cảm ngộ ra chút đạo lý hoặc công pháp của Kiếm Thần từ trong mảnh đồng điếu này, nhưng mảnh đồng điếu này thật sự đã mất đi tất cả linh tính rồi, thậm chí còn không bằng một miếng đồng bình thường nữa.
Mạnh Lập Hiên lại đưa mảnh đồng điếu cho Vạn Tinh Vũ.
Cuối cùng Vạn Tinh Vũ cũng không thu hoạch được gì.
Long Tiềm cũng không ngoại lệ, không cảm nhận được thứ gì đặc biệt cả.
Cuối cùng, Long Tiềm bất đắc dĩ đưa mảnh đồng điếu cho Trần Thuận.
Trong mắt mang theo chút chờ mong.
Có lẽ Trần Thuận có thể cảm nhận được gì từ trong đó không chừng!
Trần Thuận cười nhận lấy mảnh đồng điếu, cầm nó trong tay, quả nhiên hắn cảm nhận không hề sai, trên mảnh đồng điếu này mang theo chút khí Hỗn Độn rất mỏng manh, mỏng manh đến gần như khó có thể phát hiện ra!
Nếu thêm mấy năm nữa, Trần Thuận thậm chí cảm thấy chút khí Hỗn Độn cuối cùng này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Năm trăm năm trước, Hỗn Độn thể?
Hai ngón tay của Trần Thuận vuốt nhẹ lên mảnh đồng điếu, trong đầu không khỏi nhớ đến trước đây, lần đầu tiên anh bước vào nhà họ Vương cứu Vương Mị Vũ, gặp phải trận pháp bảo vệ kia của nhà họ Vương.
… Trận Chu Tước!
Rõ ràng Chu Tước trong đó được ngưng tụ từ Hỗn Độn lực.
Lúc đó Trần Thuận hấp thu Chu Tước hoá thành từ Hỗn Độn lực, khiến hắn thăng cấp ngay tại chỗ.
Sau đó hắn mới biết thì ra năm trăm năm trước, trận Chu Tước Hỗn Độn kia là do một người bạn của tổ tiên nhà họ Vương bày ra.
Cũng là năm trăm năm trước, chẳng lẽ là cùng một người ư?
Người bạn của tổ tiên nhà họ Vương kia đi tới Chân giới Duy Nhất à?
Còn là một Hỗn Độn thể?
Trong đầu Trần Thuận không khỏi xuất hiện một vài suy nghĩ.
Anh đến Chân giới Duy Nhất có ba mục đích, quan trọng nhất đương nhiên là nghĩ cách thăng tu vi của mình lên.
Cái thứ hai là tìm kiếm quan hệ giữa Chân giới Duy Nhất, trái đất và Thần Châu tiên giới, tìm cách có thể tiến vào Thần Châu tiên giới!
Còn một mục đích nữa là làm rõ lý do linh khí trên trái đất mỏng manh, đại đạo bị chặn, xuất hiện thời đại mạt pháp, sau đó là giải quyết chuyện này!
Dẫu sao có vẻ mấy người của Linh Khư Tông biết được gì đó.
Nhưng sau khi Trần Thuận đến Chân giới Duy Nhất lại phát hiện đa số tu sĩ đều không biết sự tồn tại của trái đất.
Giống như Long Tiềm vậy, anh ta cũng không biết.
Lúc này, trong đầu Trần Thuận lại xuất hiện một suy nghĩ.
Chẳng lẽ trái đất mạt pháp có liên quan đến Hỗn Độn thể năm trăm năm trước?
Vì năm trăm năm trước là một thời kỳ khá đặc biệt, Tuyết Thần cũng là người năm trăm năm trước, cũng là người bước vào Lục Địa Thần Tiên Cảnh cuối cùng theo ghi chép trên trái đất, cũng chính là Thần Hải Cảnh!
Nhưng Tuyết Thần chỉ để lại một câu di ngôn như thế, có lẽ là vẫn còn sống!
Hơn nữa qua người của Linh Khư Tông, tiến vào trái đất, tìm kiếm thân thể của Tuyết Thần là có thể chắc chắn Tuyết Thần từng đến Chân giới Duy Nhất.
Chẳng lẽ những chuyện này đều có liên quan đến nhau sao?
Mà Nam Cung Tiên Nhi lấy mảnh đồng điếu này ra là có mục đích gì?
Trần Thuận không nói gì mà nhìn về phía Nam Cung Tiên Nhi!