Ma Đế Quân

Chương 96: Thu Thúy An



Chưa để nàng kịp nói xong, thì cái miệng của Thanh Ngọc đã ngập trong cái khe hẹp tinh xảo trắng hồng kia. Hắn cắn nhẹ, rồi lại dùng lưỡi di chuyển khắp nơi, làm cho Ly Ly đang bị còng tay lúc này cũng phải oằn người liên tục. Ly Ly cảm thấy nơi đó của mình như đang có một con rắn trơn trượt đang bò vậy, kích thích vô cùng. Không bao lâu sau, nàng đã tiết thân lần đầu tiên.

Thanh Ngọc không buông tha, hiển hóa ra một thanh xà ngang trên đại điện, bắt Ly Ly đứng dậy, móc chiếc còng tay của nàng ở trên đó, rồi bắt đầu đi vòng quanh mà trêu ghẹo Ly Ly. Tay Thanh Ngọc mơn man từng làn da thịt trên cơ thể nàng, từ ngực, tới eo, đặc biệt tới cặp mông tròn tinh mỹ thì hắn còn bóp mạnh.

Ly Ly hai tay bị treo lên cao, lại đeo bịt mắt, chỉ biết uốn éo thân thể theo từng cử động của Thanh Ngọc. Nàng không hề biết tiếp theo hắn định làm gì, tấn công vào đâu nên cũng đành oằn người lên mà hưởng thụ khoái cảm. Bởi vì hai tay đang bị treo lên, bộ ngực căng mịn tuyệt đẹp kia lại càng phô ra trước, vẽ lên một bức họa kiệt tác thần thánh mà dâm mỵ.

- Đế Quân của thiếp, hành hạ thiếp đi…

Lời van cầu của Ly Ly làm Thanh Ngọc tiến tới sau lưng nàng, đưa hai tay ra bóp chặt lấy hai chú tiểu bạch thỏ mà điên cuồng nhào nặn. Từ từ vuốt ve mơn trớn, sau đó lại bóp mạnh, thi thoảng hắn lại kẹp lấy hai núm hồng nhỏ xinh mà vân vê, khiến cho Ly Ly phải run rẩy rùng mình. Chưa dừng lại ở đó, cái lưỡi Thanh Ngọc lại đưa tới vùng thịt nhạy cảm sau tai nàng, làm Ly Ly đột ngột hét lên:

- Không, đừng, đừng chạm vào đó, ở đó thiếp, thiếp…

Thanh Ngọc biết ngay đây là điểm chết của Ly Ly, tiếp tục điên cuồng kích thích, làm thân thể nàng mềm oặt, liên tiếp rên rỉ xin tha.

- Đừng, đừng mà, aa…aa…

Đến khi Ly Ly rung người lên mà tiết thân lần nữa, Thanh Ngọc mới thả nàng xuống, làm Ly Ly quỳ bịch xuống đất, không còn chút sức lực phản kháng nào. Hắn mở bịt mắt cho nàng, sau đó hiên ngang đứng trước mặt Ly Ly mà ra lệnh:

- Mút nó đi.

Ly Ly tay thì bị Thanh Ngọc kéo lên cao, chỉ biết dùng đôi môi đỏ mọng mà cuốn lấy chiếc mệnh căn to lớn kia, nhanh chóng phun ra nuốt vào. Nhiều lúc Thanh Ngọc còn ấn nó vào thật sâu, khiến cho nàng cảm thấy hơi bị ngộp thở.

- Còn dám cắn môi quyến rũ ta nữa không?

Ly Ly vậy mà lại nhìn hắn bằng một cái nhìn ma mị, sau đó lại cắn môi, rồi tiếp tục công việc còn đang dang dở. Thanh Ngọc đứng thẳng lưng, một tay giữ dây xích của Ly Ly, tay kia thì giữ lấy mái tóc suôn mượt của nàng, thi thoảng lại ấn một cái thật mạnh. Vật anh dũng của nam nhân liên tiếp ra vào trong miệng Ly Ly, làm Thanh Ngọc cảm thấy một trận đê mê khoái hoạt.

Được một lúc, Thanh Ngọc lại treo Ly Ly lên thanh xà ngang, rồi lấy hung vật kia điên cuồng thúc vào từ phía sau. Hai tay hắn không yên phận, du tẩu trêu đùa hai ngọn sơn phong cao ngất trắng ngần, khiến Ly Ly run rẩy mà vẫn không biết sợ, liên tục khiêu khích:

- Aaa, sao chàng chậm vậy, mạnh lên, aa…aa…làm chết thiếp đi….aa..

Thanh Ngọc không thể ngờ được Ly Ly lại học theo mấy cô cung phi kia, trở nên càng ngày càng yêu mị, khiến hắn không thể chịu nổi, vừa thúc vừa vỗ mông nàng:

- Nói, có dám dâm đãng câu dẫn phu quân nữa không?

Ly Ly đến đây lại im bặt, không thèm trả lời, ý tứ “Chàng đánh ta nữa đi”.

Thanh Ngọc vừa thúc vừa vỗ mông Ly Ly đôm đốp, đến một lúc nàng phải mở miệng cầu xin:

- Thôi, thôi, thiếp xin chàng, đừng đánh thiếp nữa, aaa…

Chưa buông tha, Thanh Ngọc vỗ tiếp ba cái nữa mới dừng lại. Sau đó hắn tiến tới trước mặt Ly Ly, xách một chân nàng lên, rồi làm nàng từ phía trước. Ly Ly mê đắm nhìn vào gương mặt nam tính tuyệt mỹ của Thanh Ngọc mà bất giác lại làm ra cái hành động cắn môi tràn đầy mị hoặc. Thanh Ngọc hung tính đại phát, không thể không trị nàng được, bèn càng lúc càng thúc thật mạnh.

- Aa, aa…thích quá, sướng chết mất, aa…aa…

Ly Ly vừa nói, thi thoảng lại vừa cắn môi, khiến Thanh Ngọc hận không thể làm chết nàng tại chỗ. Một lúc sau, hắn cởi hết dây xích của Ly Ly ra, rồi đặt nàng nằm xuống Ma tọa, còn hắn thì kéo lấy hai chân của nàng, quỳ xuống thúc vật hùng dũng kia vào.

Ly Ly cả đời chưa bao giờ có cảm giác đam mê sung sướng như thế, chỉ biết nằm một chỗ mà hưởng thụ khoái lạc trần gian, nàng lại tiết thân lần tiếp theo. Một lúc sau, Thanh Ngọc lại kéo nàng ngồi dậy, để nàng hầu hạ chiếc mệnh căn đang sắp đến điểm cao trào của mình.



Ly Ly hai tay ôm lấy bắp đùi Thanh Ngọc, đưa chiếc miệng nhỏ xinh vào mà mút thật chặt, thi thoảng còn cắn nhẹ vào đầu con trăn lớn đó. Một luồng tinh hoa ấm nóng tràn vào miệng nàng, Ly Ly mặc kệ, cứ điên cuồng mút tiếp, khiến Thanh Ngọc phải rùng hết cả thân mình mới thôi.

Một lúc sau, đại chiến kết thúc. Thanh Ngọc lại bế Ly Ly vào phòng tắm, ngập trong làn nước đỏ như máu kia. Ly Ly ôm lấy cổ Thanh Ngọc, ánh mắt tràn đầy yêu thương và nuông chiều. Nàng thỏ thẻ nói:

- Thiếp có tuyệt không, Đế Quân của thiếp?

Thanh Ngọc bóp chặt bờ mông căng tròn mà cụng vào trán nàng:

- Nữ hoàng của ta tuyệt lắm.

- Chàng đưa cái Vương tọa của Hải Thần Cung cho thiếp, thiếp giúp chàng biến thành Ma tọa, chắc phải nâng được thành Thần cấp.

Hai người cứ đứng mãi hồi lâu, vô thanh thắng hữu thanh.



Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Ngọc tỉnh lại.

Tinh thần tràn đầy hứng khởi sau một đêm lao động miệt mài, Thanh Ngọc lại cầm chổi ra quét sân như mọi ngày. Lúc này, Thúy An mới bất ngờ đứng đằng sau lưng hắn, nói:

- Ngươi làm vậy là có ý gì?

Thanh Ngọc vẫn cầm chổi miệt mài quét, giọng điệu khác hẳn thường ngày:

- Làm vậy là làm gì? Có ý là ý gì?

Thúy An hít một hơi thật sâu, nói:

- Ngươi là ai, tại sao lại giả dạng vào đây? Có tin chỉ cần ta hô lên một câu ngươi sẽ chết hay không?

Thanh Ngọc từ từ bỏ cây chổi xuống, rồi thao tác vô cùng nhanh, phong bế toàn bộ kinh mạch Thúy An. Hắn đẩy nàng vào phòng, đóng cửa lại, quẳng hai trận bàn Hoàng cấp ra, rồi đẩy Thúy An sát vào bức tường, tay nắm chặt cổ nàng mà nói:

- Ngươi hô đi?

Thúy An hoảng sợ, người này là ai mà kinh khủng như vậy? Nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị tóm cổ ép vào tường rồi. Thanh Ngọc giật phăng cái mặt nạ của nàng ra, để lộ dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Tuy kém chúng nữ của Thanh Ngọc một chút, nhưng cũng là hạng quốc sắc thiên hương.

Mắt to mày liễu, mũi cao, gương mặt trái xoan vô cùng hài hòa, mái tóc mây trải dài về phía sau, vô cùng mượt mà.

Thanh Ngọc bóp cổ Thúy An mạnh hơn một chút, rồi bá đạo hôn lên môi nàng một cái thật sâu. Thúy An sợ hãi, muốn tránh thoát nhưng không tránh nổi, chỉ đành đứng im mà trào ra nước mắt. Nàng buồn bã nói:

- Ngươi làm ơn giết ta đi, ta cũng không muốn sống nữa.

Thanh Ngọc kéo Thúy An lại bên giường, rồi ngồi xuống, để Thúy An ngồi trên đùi mình. Hắn ôm eo nàng mà hỏi:

- Làm sao? Làm sao mà không muốn sống nữa?



Nước mắt từ khóe mi Thúy An lại trào ra, không thể nào ngừng được. Nàng cảm thương thay cho số phận bất công của bản thân mình. Thanh Ngọc nói:

- Ta nói cho nàng biết, từ nay trở đi nàng chính là bà chủ của Khinh Hồng Tiền Trang. Lục Khinh chết rồi, tên Mộ mặt ngựa đó cũng chết rồi, biết chưa?

Thúy An nhìn Thanh Ngọc mà sợ hãi. Nàng đưa tay lau lau nước mắt, nói:

- Ngươi nói thật chứ?

- Chả lẽ ta lại đùa nàng, xác chúng vẫn còn đang nằm trong linh quáng mạch ở ngoại thành đấy, có cần đi xem không?

Thúy An quên mất việc mình đang trong tư thế xấu hổ với một tên nô tài không rõ lai lịch, mà vui mừng nói:

- Chết là tốt, chết là tốt…

Thanh Ngọc vỗ mông nàng một cái thật mạnh:

- Chết thì xong rồi. Giờ còn chuyện người sống. Linh hồn bản nguyên của nàng ở trong tay ta, giờ nàng tính sao?

Thúy An bị đánh mông thì vô cùng hoảng sợ. Nàng lắp bắp nói:

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì… Ta, ta là người đã xuất giá…

Thanh Ngọc tiếp tục vỗ cái mông nàng một cái nữa:

- Xuất giá thì làm sao, ta không để ý mấy chuyện vớ vẩn đó. Ta chỉ cho nàng một lựa chọn thôi, làm tiểu thị nữ cho Đại nương tử của ta đi.

Thúy An sợ hãi, lại thỏ thẻ nói:

- Làm sao mà ta lại đi làm thị nữ cho vợ lớn của ngươi được? Ta, ta…

Thúy An làm gì còn cái bộ dáng hung thần ác sát đeo mặt nạ lấy roi quất người nữa? Nàng bây giờ như một con chim nhỏ sợ hãi, chưa biết cuộc sống của mình sẽ đi về đâu.

Thanh Ngọc vỗ tiếp một cái vào mông Thúy An:

- Ba mươi năm nữa ta dẫn nàng đi Trung Vực, bây giờ thì đi đến tổng bộ Khinh Hồng Tiền Trang mà lo việc nhận chức đi, cứ giả vờ là không biết gì, nếu không ta sẽ đánh nát cái mông nhỏ của nàng. Nghe chưa?

- Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa, để ta đi…

Thanh Ngọc lại áp dụng chiến thuật vô sỉ, “Đốp” tiếp một cái vào mông nàng:

- Còn dám xưng ta? Gọi chủ nhân, xưng em!



Ba ngày sau, một thông tin làm cho cả Phàn thành xôn xao náo động.

Mộ gia Mộ công tử và Khinh Hồng Trang chủ Lưu Khinh chết bất đắc kỳ tử trong một di tích, thi thể còn bị cắt ra làm ba. Nghe nói trong di tích này vô cùng đáng sợ, ma khí ngập tràn, hơn nữa các loại ma binh ma tướng hung thần ác sát vô cùng, làm tu sĩ và dân chúng nghe cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv