Bảy thanh phi kiếm xếp theo bảy phương vị khác nhau trên cao tập hợp thành một tiểu trận công thủ toàn diện, Thanh Ngọc nhìn qua mà chưa thể nào tìm thấy sơ hở.
Vô số luồng kiếm khí sắc bén từ trên bầu trời lao tới, muốn đâm thủng thân hình Thanh Ngọc, biến hắn thành cái sàng. Đây là tiểu trận bảy người hợp công, nên sức mạnh của những luồng kiếm khí này vô cùng kinh người.
Thanh Ngọc không hề nao núng, tay trái khua đoản kiếm phá tan từng luồng kiếm khí một, thần thức thì vẫn điên cuồng tỏa ra để tìm sơ hở, muốn nhanh chóng phá trận.
Tên Tống Chinh lúc này thấy Thanh Ngọc đã bị bao vây, lập tức lấy ra hai tấm Đại Chân Lôi Phù Vương cấp trung phẩm, kích phát rồi ném về người Thanh Ngọc.
Hai người Lạp Ma và Trúc Tố My đứng sau, rất muốn lao lên hỗ trợ nhưng Thanh Ngọc đã truyền âm nói không cần, nên chỉ đành thủ thế mà quan sát.
Hai tia lôi điện màu xanh lét va trúng thân hình Thanh Ngọc, nhưng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, đến y phục cũng không rách nửa phần.
Tên Tống Chinh thấy thế thì biến sắc, lập tức khu sử hai thanh phi kiếm tiến lên lao vào trong trận tấn công Thanh Ngọc.
Sau một hồi quan sát, Thanh Ngọc chỉ đợi đúng cơ hội này.
Hai thanh phi kiếm của Tống Chinh lao vào trong kiếm trận, thì bảy tên đệ tử Bắc Thái Tông phải để lọt một lỗ hổng cho chúng tiến vào. Thanh Ngọc chớp đúng thời cơ, đạp Nhất Lý Bộ tới cạnh lỗ hổng kia, thi triển Vô Phong Trảm xuyên qua lỗ thủng đó đánh về một tên yếu nhất trong bảy người, chấp nhận để một thanh phi kiếm của Tống Chinh đâm lên vai phải hắn.
Vô số kiếm khí sắc bén đỏ lòe mang theo lôi điện trực tiếp xuyên qua người một tên đệ tử Bắc Thái Tông, làm hắn nổ tung mà chết, thân tử đạo tiêu.
Trận pháp bảy người hợp kích chết mất một người, lập tức sáu tên đệ tử Bắc Thái Tông còn lại ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi.
Thanh Ngọc dùng thần thức Hồng Cung tam tinh của mình trực tiếp xóa đi ấn ký trên phi kiếm của Tống Chinh, sau đó mạnh mẽ rút nó ra, thu vào trong nhẫn trữ vật.
Mô tả kỹ càng thì lâu chứ thực ra từ lúc Bắc Thái Tông và Thanh Ngọc giao chiến mới chỉ có trên hai chục hơi thở mà thôi. Đám tu sĩ đằng sau đã nhao nhao lui lại thêm vài bước.
Tên này quá đáng sợ a!
Tại sao Vạn Hoa cốc toàn ngưu nhân như vậy?
Tống Chinh gào lên một tiếng, lôi ra một cái hồ lô màu đen, sau đó điên cuồng dồn tinh huyết và chân khí vào trong đó, muốn tung ra sát chiêu.
Thanh Ngọc sau khi nuốt một viên đan dược cũng cầm ngược cán hai thanh trúc kiếm, để lưỡi kiếm chĩa ra ngoài, còn thân thể hắn hạ thấp xuống, trông giống một con hổ dũng mãnh đang chuẩn bị săn mồi.
Sau một hồi Tống Chinh bỗng nhiên đã già đi vài chục tuổi, da mặt lúc này vô cùng nhăn nheo xấu xí, Thanh Ngọc lập tức hiểu tại sao lão mới Kim Đan đỉnh phong mà lại già như vậy, hóa ra là hay thiêu đốt thọ nguyên để kích phát cái hồ lô này.
Không để ý tới lão, Thanh Ngọc trực tiếp đạp Nhất Lý Bộ, tiêu biến trong không gian, sử dụng sát chiêu của mình. Thân thể hắn hiển hóa ra vô số đạo tàn ảnh, không biết cái nào là thật cái nào là giả.
Trong sát na đó, cái hồ lô của Tống Chinh bỗng dưng biến lớn, chặn trước mặt lão, tỏa ra một lực hút điên cuồng về phía không gian trước mặt. Lão cười lớn:
- Ha ha tiểu nghiệt chủng, chịu chết đi, đã vào trong Hóa Cốt Bồng Lô của ta thì cứ chờ mà biến thành xương trắng…
Nhưng không để lão kịp nói xong, Thanh Ngọc đã đứng trước mặt cái hồ lô khổng lồ, hắn lộn một vòng trên không trung, vung cả trường kiếm và đoản kiếm thành một đường thẳng từ dưới lên trên, miệng điên cuồng hét:
- Lạc Nhật Trảm!
Hai thanh trúc kiếm trong tay Thanh Ngọc bỗng dưng tỏa ra hàn khí băng lạnh thấu xương, một vết cắt bằng hỏa diễm màu xanh ngợp trời theo đường thẳng trực tiếp xuyên thấu qua cả chiếc hồ lô kia và thân hình Tống Chinh.
Tĩnh.
Toàn trường im lặng, không có ai dám nói gì.
Ầm… Ầm…
Cái hồ lô màu đen bị bổ ra làm đôi, vết chém rất ngọt, thậm chí người ta còn không nghe được tiếng răng rắc nào, cả thân hình Tống Chinh cũng chia làm hai nửa, ngã xuống đất, ruột gan máu thịt lòi ra, vô cùng tàn khốc.
Lạc Nhật Trảm hiện tại là sát chiêu mạnh nhất của Thanh Ngọc, do hắn lĩnh ngộ tầng đầu tiên của Huyễn Diệt Kiếm Quyết mà ra. Trong tầng tâm pháp đó còn ba kiếm chiêu nữa, nhưng hiện giờ Thanh Ngọc chưa thể thi triển được, vì chân khí không đủ.
Chưa muốn dừng lại, tiếp tục Thanh Ngọc xông đến mấy tên đệ tử Bắc Thái Tông:
- Phạm Vạn Hoa cốc ta, chết!
Mãnh nhân!
Mãnh nhân a!
Đám tu sĩ đằng sau lập tức lùi lại một khoảng xa, không dám lại gần, có vài người đã lục tục đạp lên pháp khí mà chạy.
Bảo vật thì ai chả muốn nhưng mà vẫn phải còn mạng mới lấy được.
Sáu tên Bắc Thái Tông còn lại mỗi tên lại lấy ra một thanh phi kiếm, năm tên Kim Đan trung kỳ và một tên Kim Đan sơ kỳ, điên cuồng thi pháp muốn chặn Thanh Ngọc tiến lại gần.
Các loại pháp thuật, kiếm khí liên tiếp bắn ra, nhưng không thể nào chạm tới Thanh Ngọc mảy may. Không bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc giải quyết toàn bộ mấy tên này.
Đứng giữa chiến trường, Thanh Ngọc nhìn thấy vẫn còn hơn trăm tên tu sĩ, bọn chúng chưa rời đi mà vẫn đứng im tại chỗ, trong tay đã lấy sẵn ra vũ khí, trực chờ muốn tấn công.
Thanh Ngọc hai tay hai kiếm, máu trên vai vẫn chảy ra đầm đìa, hắn gào to:
- Có đánh hay không?
Trúc Tố My trong mắt lóe lên vài tia dị sắc, cảm thấy nam nhân này cũng không tồi chút nào. Mấy nữ đệ tử Vạn Hoa cốc thì tay đã bất giác nắm chặt, Dạ Tố Mai còn khẽ khàng rơi xuống một giọt lệ, không hiểu vì sao.
Lạp Ma gật đầu với Trúc Tố My, sau đó dẫn theo con gấu khổng lồ tiến lên đứng bên cạnh Thanh Ngọc, nói với đám đệ tử Sơn Ma Lĩnh:
- Mấy vị huynh đệ trở về đi, ta quyết định rời khỏi tông môn, từ nay không còn dây dưa với Sơn Ma Lĩnh nữa, bảo tên Sư Uẩn khốn kiếp đó đợi đấy, có ngày ta sẽ tới lấy đầu hắn về.
Mấy tên đệ tử Sơn Ma Lĩnh nghe Lạp Ma nói vậy, ngoảnh mặt nhìn nhau, rồi cũng đành lấy pháp khí ra phi hành đi mất.
Lúc này, một tên tán tu bỗng bước lên lớn giọng nói:
- Các vị đạo hữu, cầu phú quý trong nguy hiểm, lên, ta không tin trăm người chúng ta không giết chết được hai tên này!
Nói xong, hắn trực tiếp phi thân mà lên, lấy ra pháp khí hình cây chùy lớn màu đen đánh tới Thanh Ngọc.
Đám người còn lại thấy thế, cũng nhanh chóng lao theo, dường như chúng không định suy nghĩ gì về việc Vạn Hoa cốc trả thù. Lúc trước bọn chúng đã bàn bạc kỹ, nếu lấy được bảo vật rồi chắc chắn sẽ rời khỏi tông môn, lưu lạc giang hồ.
Tình nghĩa đồng môn ư?
Xin lỗi, không đáng tiền.
Thanh Ngọc nhìn Lạp Ma gật đầu, rồi đạp Nhất Lý Bộ, thi triển một Cửu Hoang Trảm từ xa chẻ thân hình tên dẫn đầu ra làm đôi, sau đó nhảy vào giữa đám đông tu sĩ.
Vô số pháp thuật và binh khí tấn công lên người Thanh Ngọc, hắn dùng đoản kiếm phá được cái nào thì phá, còn đâu hắn mặc kệ để thân mình trúng chiêu, trường kiếm thì điên cuồng chém giết. Thanh Ngọc cũng không phải người bất tử, hắn cũng không muốn chết, nhưng mà trong tròng mắt hắn đã lóe lên màu ánh đỏ, ma tính đã bạo phát không biết từ lúc nào.
Thanh Ngọc càng giết càng điên cuồng, vô số kiếm chiêu được tung ra, cứ một Kinh Tuyết Trảm phá không đi tới đâu là có ít nhất ba tên tu sĩ Kim Đan đổ gục.
Ở phía bên kia, Lạp Ma trong tay cầm một thanh chiến phủ màu đen lưỡi bạc Vương khí hạ phẩm, đang bổ một tên Kim Đan sơ kỳ ra làm đôi.
Con gấu ngốc nghếch trông bình thường hiền lành làm vậy nhưng cũng không phải dạng vừa, khi nó điên cuồng lên, bộ lông màu xám nâu bỗng trở nên vàng óng ánh, hai bàn chân trước chìa ra mỗi bên ba cái móng vuốt dài sắc nhọn, điên cuồng vồ lấy đám tu sĩ, tên nào xấu số lập tức bị xé ra làm mấy mảnh.
Huyết tinh!
Đáng sợ!
Màu đỏ trong tròng mắt Thanh Ngọc càng ngày càng nhiều, thân thể hắn bây giờ đã tràn đầy vết thương và máu tươi, áo bào đã bị xé tan từ lúc nào. Từ xa, Trúc Tố My chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng trần hùng dũng đang tả xung hữu đột, không gì cản nổi.
Một tên hắc y nhân cuối cùng trong bốn tên được Phù Trí cử tới, thấy Thanh Ngọc đang điên cuồng chém giết thì lùi lại đằng xa, sau đó lấy ra một cái vỏ ốc, dồn tinh thần lực vào thổi một hơi thật mạnh.
Thanh Ngọc đang bị bốn tên tu sĩ vây quanh thì thấy thức hải tự dưng đau nhói, hộc ra một ngụm máu, bị một đại chùy ở đằng sau đập vào lưng mà không kịp tránh né, bay ra một đoạn xa, quỳ gục trên đất.
Bọn tu sĩ xung quanh không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp hùng hổ lao nhanh tới, ý định một đao kết liễu Thanh Ngọc. Trúc Tố My thấy thế, đang định lấy ra chín cây phi đao lao tới, nhưng lúc này, Thanh Ngọc lại chống hai thanh kiếm trên đất, bật mình bay lên thật cao.
Tròng mắt Thanh Ngọc đã hoàn toàn biến thành màu đỏ rực, không còn một chút lòng đen nào. Hắn từ trên cao nhìn tên hắc y nhân vừa đánh lén như là một vị đế vương quân lâm thiên hạ, đang ngước đôi long nhãn trông về phía một tội nhân.
Trong miệng Thanh Ngọc chỉ phun ra một chữ “Chết”, sau đó từ xa cách không bổ ra một Cửu Hoang Trảm. Một đường kiếm đỏ rực xuất hiện trong không gian, tên hắc y nhân lập tức bị bổ một đường dọc theo thân thể từ trên xuống dưới, hình thần câu diệt.