Vô số ánh mắt kinh hãi khiếp sợ lập tức nhìn về phía Tần Hoằng và Tề Khâm Vi, như thể đòi hai lão một lời giải thích công đạo.
Không muốn để cho tình trạng quân tâm xao động xảy ra, Tề Khâm Vi lớn tiếng quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn! Các vị thượng tiên không thể đích thân tới đây được, nên mới đưa trợ thủ của họ xuống đây giúp đỡ chúng ta! Mẹ nó, ổn định hàng lối cho lão tử!
Gia chủ và cao tầng các gia tộc theo phe Tần Tề hai nhà kinh nghi bất định.
Nói thật một câu, trợ thủ của Tiên nhân trông cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Nhìn đám nhện yêu kia mà xem!
Quá kinh tởm rồi!
Thế nhưng mà đứng trước lợi ích và chiến thắng ở trước mắt, có ghê tởm hơn nữa thì cũng phải cố mà chịu đựng đấy!
Thanh Ngọc bên kia vẫn ngự không mà đứng, ánh mắt của hắn khinh bỉ tới cực điểm. Thanh Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Hay cho một câu trợ thủ của Tiên nhân! Một đám Nhân Diện Ảnh Thù của Quỷ Ảnh Tộc điều đến mà lão súc sinh ngươi cũng dám nói vậy, không sợ đắc tội với các đại nhân Quỷ Ảnh Tộc của nhà ngươi sao?
Ánh mắt Tề Khâm Vi và Tần Hoằng vô cùng hoảng hốt.
Không ngờ lai lịch đám nhện này mà tên tiểu tử kia cũng biết được!
Không sao.
Hôm nay chắc chắn tên tiểu tử này phải chết!
Tần Hoằng mau chóng rút cây Hắc Huyết Bá Hồng Đao Đế bảo thượng phẩm của mình ra, sau đó chỉ thẳng vào mặt Thanh Ngọc mà quát:
- Cứ nói cho đã mồm đi! Xem một lúc nữa ngươi chết thế nào!
Thanh Ngọc cũng lười nói nhảm với đám súc sinh dạng người trước mặt, lập tức tung một viên thủy tinh cầu màu trắng lên không trung.
Ầm…Ầm…!
Thủy tinh cầu ngay lập tức tỏa ra tia sáng chói mắt, sau đó mờ mờ ảo ảo thấp thoáng từng đạo thân ảnh hiển hóa ra sau lưng Thanh Ngọc, rồi họ mau chóng phi hành thành hàng lối chỉnh tề.
Phật…Phật…Phật…!
Đám người phía bên Tần Tề hai nhà vô cùng bất ngờ, bởi vì người đến là…
Tuế Ninh Tiên Tử mang theo bảy cường giả Hóa Chân và toàn bộ nữ tu sĩ tu vi trên Hóa Thần kỳ của Nguyệt Thần Điện!
Tiếp tục là thất đại trưởng lão Hóa Chân kỳ, cùng với toàn bộ Ma tu Thiên Ma Cung!
Chưa dừng lại ở đó, vẫn còn Hải Uyên Đảo Đảo chủ Viễn An, thiếu đảo chủ Viễn Quý La cùng với mười hai cường giả Hóa Chân kỳ khác!
Thế lực Hải Uyên Đảo kia vậy mà ghê gớm như thế, một môn có tới tận mười ba tu sĩ Hóa Chân kỳ.
Đội hình liên quân Nguyễn gia ngay lập tức có thêm trợ lực, đông nghịt người, xét về quân số thì đã ngang sức ngang tài với Tần Tề hai nhà bên kia.
Tuy vậy, xét về chiến lực đỉnh tiêm, số cường giả Hóa Chân kỳ bên này có vẻ vẫn vô cùng thua kém, mới chỉ có ba mươi mốt người mà thôi.
Bên phía Tần Tề hai nhà có tới tận một trăm mười chín tồn tại Hóa Chân, cùng với một thần thú Bạch Hổ Độ Kiếp trung kỳ đấy!
Lão già Tề Khâm Vi lập tức cười to:
- Ha ha ha! Tới hay lắm, tới đúng lúc lắm! Dù gì cũng phải tốn công tốn sức đi giết các ngươi, ai dè đã một bầy gom đủ ở đây, bọn ta đỡ mất thời gian!
Đại điện chủ Nhật Thần Điện Hoắc Khang được dịp chỉ tay về phía Tuế Ninh Tiên Tử mà quát:
- Hừ! Chó cái Nguyệt Thần Điện! Lúc nào cũng ra vẻ ta đây hạo nhiên chính khí, thế mà bây giờ cũng can dự vào thế sự rồi đó thôi! Kỹ nữ già mồm!
Cung chủ Chân Vũ Cung Hồ Quế An cũng mỉa mai:
- Ha ha ha! Mẹ nó, lát nữa lão tử nhất quyết phải lột trần lột truồng ả yêu nữ kia ra đây mà tận tình hưởng lạc một phen đấy!
Tất cả đám người Tần Tề hai nhà lập tức cười to, tâm tình có vẻ vô cùng vui sướng.
Họ cứ tưởng Nguyễn gia lôi ra thực lực ghê gớm bằng đâu, ai dè cũng chỉ có đến vậy mà thôi, căn bản không tính là gì so với bên này.
Một trăm mười chín tồn tại Hóa Chân kỳ, tha hồ mà đè ép!
Thế gian này thực lực vi tôn, kẻ thắng mới có quyền nói chuyện tiếp!
Bên kia, Tuế Ninh Tiên Tử sắc mặt giận dữ, đã âm thầm nắm chặt hai tay vào với nhau, dường như muốn xông lên quyết sống mái một phen.
Thanh Ngọc truyền âm cho nàng:
- Đừng nóng giận. Chúng đang làm kế khích tướng!
Tuế Ninh Tiên Tử nghe hắn nói vậy mới cố gắng thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình. Thanh Ngọc nói đúng, nếu bây giờ nàng mạnh mẽ lao lên, ắt hẳn sẽ châm ngòi cho cuộc chiến.
Song phương vẫn còn đang cò kè lẫn nhau, kẻ nào xuất binh trước, thì kẻ ấy bất lợi, nên không thể manh động được.
Tường gia gia chủ Tường Thanh Hải lại nói vọng sang:
- Thế nào? Còn ai tới hỗ trợ nữa không? Có thì gọi hết tới một lần đi, để bọn ta còn xử lý chung một thể? Ha ha ha…
Thanh Ngọc vẫn mặc kệ đám súc sinh kia, cứ để bọn chúng hống hách một phen.
Chả được bao nhiêu lâu nữa đâu!
Nhưng đúng lúc này, sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm trên tay Thanh Ngọc lại bỗng nhiên phát sáng.
Trong tai hắn vang lên lời truyền âm:
- Hài tử, Hằng bà bà đưa mấy tiểu nha đầu kia về cho ngươi đây! Cố gắng lên, giết sạch lũ phản tộc ấy đi, có nghe không?
Chưa để Thanh Ngọc kịp mừng rỡ, thì từ trên thiên không đã phủ xuống mười hai đạo ánh sáng khổng lồ vô cùng chói mắt.
Ầm…Ầm…
Đất trời rung động, mười hai đạo linh quang to lớn rực rỡ kia xuyên qua tầng mây u ám che phủ thiên không, sau đó chiếu rọi thẳng xuống trước mặt Thanh Ngọc.
Mười hai đạo linh quang kia, mỗi một cột sáng lại mang theo một màu sắc khác nhau, thần dị đẹp đẽ, từ trong đó còn lấp lánh thánh quang lưu ly tinh xảo mà thánh khiết, không tài nào tả rõ nên lời.
Bước ra đầu tiên từ một đạo linh quang màu trắng, chính là gương mặt mà bấy nhiêu lâu Thanh Ngọc vẫn âm thầm mong nhớ, Trương Phù Hoa.
Nàng vẫn xinh đẹp như thế, thành thục như thế.
Tóc búi đính phượng châm, mái tóc đen mềm mại buông xuống, một thân Vận Nghê Thường đỏ rực rỡ như hồng hoa nở rộ siêu phàm thoát tục. Đôi vai mảnh dẻ, thắt lưng bằng tơ trắng, như một bức tượng bạch ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, mặc dù chỉ là bóng dáng thôi nhưng cũng đủ làm rung động lòng người.
Trương Phù Hoa chậm rãi bước ra, dung nhan mỹ lệ kia đập vào mắt, chỉ một thoáng mà Thanh Ngọc liền cảm thấy mất hồn, trong lòng dâng lên một niềm yêu thương khắc khoải.
Thật là một dung nhan khuynh đảo chúng sinh!
Trương Phù Hoa đã đẹp hơn, đẹp một cách kiều mỵ đến không tài nào tả xiết.
Thanh Ngọc tự hỏi không biết Hằng Bà Bà đã cho nàng uống linh đan diệu dược gì mà có thể xinh đẹp tới mức ấy. Còn chúng nữ nữa, không biết có đẹp như vậy hay không?
Tay phải Trương Phù Hoa nắm Khổng Tước Linh, nơi cổ tay trái cũng có một sợi Vĩnh Kết Đồng Tâm giống như Thanh Ngọc!
Nàng phiêu dật ngự không mà đứng, ánh mắt yêu thương nhìn theo nam nhân kia mang theo niềm ôn nhu vô hạn.
Tiếp đến lần lượt từng đạo thân ảnh khuynh quốc khuynh thành tiếp tục bước ra từ trong linh quang, khiến cho nhật nguyệt phải phai mờ, thiên địa phải thất sắc.
Vô số nam nhân toàn trường nhìn qua những dung nhan kia mà âm thầm nuốt nước bọt đánh “Ực…”.
Mỹ nhân như mộng, chỉ lấy được một người về thôi cũng đủ viên mãn nhân sinh!
Lý Mỵ Nương xuất hiện, dung nhan thanh lệ, lan tâm huệ chất, đẹp như tiên nữ giáng trần làm cho người ta không dám nhìn gần. Đôi môi nhỏ bé của nàng hiện ra ý cười nhẹ nhàng, cả người toát ra khí chất thanh nhã như bạch mẫu đơn, đôi mắt long lanh như nước, đúng là đẹp đến nói không nên lời, làm cho Thanh Ngọc muốn hồn xiêu phách lạc.
Mai Sương Sương yêu mị mê hồn…
Tử Nhược thông tuệ xinh đẹp…
Mười hai nữ nhân, mười hai đại nương tử của Thanh Ngọc bước ra từ trong ánh hào quang lung linh huyền ảo.
Toàn trường im lặng, không có ai dám phá vỡ bức tranh mỹ diệu tuyệt luân trước mắt này.
Chúng nữ nhìn Thanh Ngọc, khẽ cười khúc khích, sau đó nhẹ nhàng lăng không mà bay tới trước mặt hắn, khom mình hành lễ:
- Phu quân!