Từng chiêu Vọng Nguyệt Trảm mang theo kiếm khí cường đại bộc phát ra, mấy tên đệ tử Mai Dương tông đứng mũi chịu sào chỉ vừa mới kịp rút vũ khí ra lập tức đã bị chẻ làm đôi, người dưới một nơi người trên một nẻo.
Đây căn bản là do tất cả bọn chúng đều chưa Trúc Cơ, chưa thể sử dụng được pháp thuật tấn công cao cấp trong tâm pháp tu luyện, hơn nữa vũ khí cũng chỉ là linh khí hạ phẩm, không phải pháp khí có khả năng tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ được.
Nếu so sánh pháp thuật sơ cấp của bọn chúng bây giờ với Hỗn nguyên kiếm pháp của Thanh Ngọc được rèn luyện trong sinh tử mà ra thì đúng là gà mái gặp phượng hoàng!
Tính ra mà nói thì ở trong tinh cầu này Thanh Ngọc tự nhận mình là vô địch dưới Trúc Cơ cũng không ngoa. Rất ít khi có ai Luyện Khí tầng chín mà có cả Nhân Địa song hoa như hắn. Nếu có đi chẳng nữa cũng phải là thiên tài của Trung Vực! Ở cách đây xa lắm a!
Nắm chắc được điểm này, Thanh Ngọc vững tin hai tay hai kiếm lao thẳng vào giữa đám đông điên cuồng chém giết. Trông hắn bây giờ y như một tôn sát thần bước ra từ núi thây biển máu.
Nhanh!
Mạnh!
Dứt khoát!
Không có hoa ngôn xảo ngữ! Không nghe cầu xin!
Không có tình người!
Lưỡng kiếm song công, không cần phòng thủ!
Một chiêu Phách Hoa Trảm tung ra, lại hai tên đệ tử Mai Dương tông chia làm bốn mảnh.
Hoảng sợ!
Tất cả hoảng sợ!
Tên điên này ở đâu ra vậy!
Chạy! Mạng nhỏ là quan trọng!
Chỉ trong vài hơi thở thôi mà đã có mười mấy tên trong đám người nằm xuống. Đây cơ bản là cuộc chiến không cân sức a!
Một đám người nháo nhào tản ra bốn phương tám hướng. Thanh Ngọc cũng mặc kệ bọn chúng, trực tiếp đuổi theo hai tên đệ tử Mai Dương tông cuối cùng.
Một thức Toái Ảnh Bộ được thi triển, Thanh Ngọc vừa tung ra một chiêu Kinh Tuyết Trảm, vừa gào to:
- Phạm Vạn Hoa cốc ta, chết!
Cả đám người từ các tông môn còn lại kia vừa đào tẩu vừa ngoái đầu nhìn lại. Đây là một hình ảnh khiến bọn hắn không bao giờ có thể quên được! Vô vàn đạo kiếm khí như thủy triều mãnh liệt cách không bắn ra từ mũi kiếm của Thanh Ngọc, xuyên qua thân hình hai tên xấu số đang chạy. Lập tức chúng bị kiếm khí xoắn thành cái sàng, các bộ phận thân thể rã rời rơi xuống, máu tươi tung tóe, không còn nhìn ra nhân dạng.
Sợ hãi!
Khiếp đảm.
Bọn chúng chỉ biết dùng hết sức chạy thục mạng như thể đang vội vã đi đầu thai, lòng âm thầm thề không bao giờ trêu chọc cái tông môn đáng sợ này nữa!
Tới đây, Thanh Ngọc ngừng lại. Trong đáy mắt hắn bỗng dưng hiện lên một tia ánh đỏ như có như không, nhưng Thanh Ngọc lại không hề hay biết.
Nếu Ma tu mà nhìn thấy thì sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì đây là ma tính! Ma tính tinh thuần mới có màu đỏ tươi như thế, nếu không thì sẽ chỉ là màu tím đậm mà thôi.
Thanh Ngọc bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm, cũng không kiểm tra mà ném hết vào nhẫn trữ vật, sau đó nhanh chóng trở lại khu vực chúng nữ Vạn Hoa cốc.
Chúng nữ sau khi trông thấy Thanh Ngọc trở vể thì vô cùng vui mừng, nhưng khi thấy trên người hắn loang lổ vết máu thì lại hơi hoảng sợ.
- Sư đệ, ngươi bị thương sao, ai làm ngươi bị thương?
- Ngươi nói đi, ai làm ngươi bị thương, chúng ta cùng nhau đi xử lý hắn.
Thanh Ngọc nghe mấy câu quan tâm mà ấm áp trong lòng, hắn cũng không bị thương, hầu hết toàn bộ là của địch nhân. Hắn chỉ bị chém một vết nhẹ trên cánh tay mà thôi. Hắn cười cười:
- Mấy tên Mai Dương tông đó muốn tấn công chúng ta, đã bị đệ đánh cho chạy tóe khói rồi, mọi người yên tâm, thu trận bàn lại đi, chúng ta đi tìm linh dược tiếp.
…
Bốn ngày sau, Thanh Ngọc khuyên mọi người dừng thu linh dược.
- Các vị sư tỷ dừng tay đi, chúng ta thu cũng đủ nhiều rồi, còn phải để cho người khác thu nữa. Nếu chúng ta thu nhiều quá, sẽ dẫn đến nhân tâm công phẫn, thế nào cũng rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Chúng nữ thấy hắn nói như vậy cũng là âm thầm gật đầu.
Các nàng thu được quá nhiều linh dược rồi.
Trúc La Tham được hơn trăm gốc.
Dương Thủy Diệp được hơn bảy chục gốc.
Mã Tâm Đằng cũng thu được mười gốc.
Còn vô số linh dược khác nữa.
Dương Thủy Diệp là chủ tài để luyện chế Phúc Chân đan, tăng khả năng đột phá Ngưng Chân cảnh thêm hai thành. Còn Mã Tâm Đằng lại dùng để luyện chế Địa Tâm Đan, sau khi sử dụng tu sĩ chắc chắn tiến vào Giả Đan kỳ, còn có thể tiến tiếp một bước lên Kim Đan kỳ nữa hay không thì phải xem ý trời.
Giả Đan là ngưỡng sức mạnh đã vượt qua Ngưng Chân kỳ, nhưng lại chưa tiến vào Kim Đan kỳ. Vô số tu sĩ trong thiên hạ cũng là vì một bước này mà tiêu hết thọ nguyên, lại trở về vòng xoáy luân hồi.
Nhưng đặc biệt lần này Vạn Hoa cốc vô cùng may mắn, vì Thanh Ngọc ở dưới một hồ nước Thanh Ngọc còn tìm được bốn nhánh Thủy Âm Tảo!
Thủy Âm Tảo có thể chế ra Linh Âm đan, là đan dược để khai mở cảnh giới luyện Thần!
Loại Thủy Âm Tảo này ở bên ngoài vô cùng quý giá, chỉ một nhánh thôi cũng đã có giá trăm vạn linh thạch hạ phẩm, mà còn không có để mua!
Thanh Ngọc dự định khi Lý Mỵ Nương tiến thăng Pháp dược sư sẽ đưa Thủy Âm Tảo và đan phương Linh Âm đan cho nàng, để nàng tự mình luyện chế.
Thứ gì thì không có chứ nhà Thanh Ngọc là trồng ra đan phương đấy.
- Sư đệ, mới có hơn tám ngày thôi, bây giờ chúng ta làm gì?
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Các tỷ có nghe nói tới chuyện truyền thừa không?
Dư Hoa sư tỷ móc ra một tấm địa đồ đưa cho Thanh Ngọc:
- Địa đồ này có đánh dấu vị trí tiếp nhận truyền thừa, sư phụ ta đưa cho ta đấy, đệ muốn đi tìm truyền thừa à?
Thanh Ngọc cười nói:
- Đi, dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta đi chơi một chút, nếu có truyền thừa thì tốt, không thì thôi.
…
Nơi đây là một cung điện hoang tàn, phía trong đó tường gạch đã hơi xiêu vẹo. Đoàn người Vạn Hoa cốc tiến vào đây, đang tìm mãi mà vẫn chưa biết truyền thừa ở nơi nào.
- Sư đệ, nhìn kìa, trên bức tường kia có một thủy tinh cầu!
Tất cả mọi người khi tới gần mới thấy được khối cầu này. Nó là một thủy tinh cầu trong suốt, nhưng do bụi bặm phủ lên thời gian quá lâu đã khiến nó tránh được tầm mắt mọi người, khó nhìn thấy được.
Sau khi hỏi Ly Ly, Thanh Ngọc mới biết chạm tay vào khối cầu này có thể bắt đầu trắc thí, nếu trắc thí thành công có thể nhận được truyền thừa.
Cũng may, không có ai tiến đến gần cung điện này, vì bọn họ nghĩ là mấy ngàn năm qua chưa ai khảo hạch qua nổi trắc thí, nên cũng không bận tâm đến.
Khi đến đây, đám người Thanh Ngọc cũng có gặp vài tông môn đang hái linh dược, nhưng bọn họ cũng không có ý tranh đoạt, nên là vẫn an toàn mà đi qua.
Khi Thanh Ngọc chạm tay vào trên khối cầu, bỗng dưng nó sáng lên, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Một thân ảnh như mờ như ảo từ từ hiện ra. Đây là một lão giả mặc bộ áo gai màu xám trải từ đầu tới chân, thân hình lão hơi mờ ảo làm mấy nữ đệ tử lập tức lùi ra xa.
Các nàng thì lạ chứ Thanh Ngọc thì không lạ. Trước đây khi tiến từ trái đất vào Cửu Đỉnh Tháp hắn cũng đã từng ở trong trạng thái hồn thể thế này rồi.
Hơn nữa lão giả này cũng chỉ là một đoạn tàn hồn mà thôi.
Lão giả nhìn Thanh Ngọc chăm chú, rồi từ từ nói:
- Hài tử, là ngươi tiếp nhận khảo thí?
- Vâng, tiền bối, vãn bối có thể tiếp nhận khảo thí, nhưng truyền thừa của tiền bối thì vãn bối xin đem về cho một người khác.
Lão giả mở to ánh mắt, nhìn chằm chằm về phía Thanh Ngọc nói:
- Hài tử, ngươi không muốn truyền thừa của ta?
Nói đùa gì vậy! Truyền thừa của lão so với lão cha ta thì chỉ đáng đem đi nhóm bếp mà thôi!
Nghĩ thì như vậy nhưng mà Thanh Ngọc vẫn là chắp tay:
- Vâng, tiền bối, vãn bối là một kiếm tu thuần túy, không muốn học thêm đạo khác.
Lão giả nhìn Thanh Ngọc có chút suy ngẫm:
- Vậy cũng được, nhưng sau khi khảo thí xong ta có điều kiện! Bây giờ ta hỏi ngươi mười vấn đề, nếu ngươi trả lời được hết toàn bộ thì ta sẽ cho ngươi lấy truyền thừa mang đi!
Thanh Ngọc bình tâm tĩnh khí, đứng thẳng dậy:
- Mời tiền bối ra đề!
- Được, Tử Tâm Liên Hoa có thể phối với Bạch Thúy Đằng hay không?
Thanh Ngọc đáp ngay:
- Có thể, có thể phối ra Trùng Mạch đan.
Lão giả gật gật đầu:
- Đọc cho ta biết đan phương Duẩn Ích đan…