Thư sinh vung trường kiếm một cái thật mạnh, đại điện chợt rung động.
Sức mạnh hung mãnh bộc phát từ kiếm quang của hắn, mặt đất cứng chắc vậy mà có tới vài đường rạn, những vết nứt như tấm mạng nhện bắt đầu lan ra từ chân thư sinh, dài đến mười mấy trượng.
Thân ảnh như cuồng phong, hắn xông thẳng về phía Thanh Ngọc.
Nửa đường, thư sinh xuất một kiếm vô cùng đơn giản, ấy vậy mà trúng ngay luồng kình khí chữ thập của Phách Hoa Trảm.
Tiếng kim loại va chạm vang rền, linh quang chớp động, kiếm chiêu thăm dò của Thanh Ngọc cơ hồ như bị thư sinh dễ dàng hóa giải trong nháy mắt.
Đồng tử của Thanh Ngọc chợt co rút lại, hắn vừa rồi đã dồn cả Đạo vào thân kiếm, ấy vậy mà thư sinh kia dễ dàng kích phá như vậy sao?
Trường kiếm rung rung khua động, mang theo khí thế dạt dào như trường giang đại hải, thư sinh lại quơ kiếm tiếp tục đánh về phía Thanh Ngọc.
Trong khoảng thời gian một hơi thở, ấy vậy mà thư sinh đã ép sát đến bên cạnh hắn, kiếm quang như điện chớp phóng ra khỏi trường kiếm kia, không ngừng nghỉ chút nào.
Chỉ là những động tác đâm, chọc, chém đơn giản mà thôi, nhưng bản thân người đối chiến là Thanh Ngọc lại thấy kinh khủng vô cùng.
Mặc dù thư sinh chỉ có duy nhất một đạo kiếm quang, nhưng Thanh Ngọc cảm tưởng còn mạnh mẽ hơn nhiều so với ba đạo của hắn?
Thế là thế nào?
Khí tức ngông cuồng sắc bén như phiên giang đảo hải đồ sập xuống, khiến Thanh Ngọc gần như không thở nổi, hắn thi triển hết mọi sức mạnh, vừa khua song kiếm đón đỡ vừa cấp tốc thối lui!
Keng…Keng…Keng…!
Thư sinh mặt không đổi sắc. Trên đường truy đuổi, trường kiếm sáng lóa mắt trong tay hắn ngấm đầy chân khí, không ngừng mang theo kiếm quang sắc nhọn nhắm thẳng vào những bộ phận yếu hại của Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc chỉ gắng sức giương kiếm đỡ chiêu, kiếm pháp phiêu diêu linh động, ảo diệu vô cùng, nhưng không tài nào chịu nổi cái cảm giác áp bách mà kiếm thế của thư sinh mang lại.
Từng luồng hào quang và kiếm kỹ thâm ảo bộc phát từ vị trí của cả hai người, tuôn trào ra tứ phía.
Lúc vừa bắt đầu, tốc độ của cả hai vẫn bình thường, không nhanh không chậm. Nhưng ngay tức khắc, nhân ảnh chợt mờ mờ ảo ảo, lát sau đã hoàn toàn hòa quyện vào nhau, làm tam nữ ở ngoài cũng không phân biệt nổi đâu là địch, đâu là ta nữa.
Từng âm thanh kim loại va chạm chi chít rền rĩ vang lên.
Chỉ trong thời gian nửa khắc ngắn ngủi, không biết hai bên đã giao thủ được mấy trăm kiếm chiêu!
Kengggg…!
Thân ảnh của cả hai xoay vần, vụt lên cao mười mấy trượng, mỗi người bổ ra một kiếm kỹ kinh thiên động địa trên đó rồi lại lập tức đáp mạnh xuống đất, khiến mặt đại điện trũng xuống một cái hố nhỏ.
Đinh! Đinh! Đinh!…
Xê dịch liên hồi, thuấn di hết từ bên này qua bên khác, Thanh Ngọc và thư sinh đã nhảy lên hơn mấy mươi trượng, tiếp tục kích chiến.
Tam nữ đứng từ xa quan sát, không dám chớp mắt một giây, trong ánh mắt lấp lóa vẻ hồi hộp nồng đậm.
Các nàng đang lo lắng chuyện sinh tử của Thanh Ngọc, hơn nữa còn cảm thấy kinh hãi bởi sức chiến đấu ghê gớm của hắn.
- Phu quân cố lên, còn nửa khắc nữa thôi!
Trần Phi Quỳnh khẽ cắn môi nói nhỏ thầm khích lệ, khóe miệng lại thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt.
Nam nhân này đúng vào lúc nguy hiểm nhất lại nhảy ra, cứu nàng một mạng.
Nếu không phải Thanh Ngọc tới đây, có khi cả nàng và hai tỷ muội Diễm Khanh Diễm Hoa đã vong mạng trong miệng Phệ Huyết Ma Hạt rồi.
Tốc độ tu luyện và bản lĩnh của Thanh Ngọc khiến Trần Phi Quỳnh vừa mừng rỡ, lại vừa khâm phục.
Tam nữ chỉ ngẩn ngơ một chốc thôi mà Thanh Ngọc và thư sinh kia đã chém ra hơn trăm chiêu nữa rồi.
Trên sàn đại điện có vài vết máu vàng thẫm, Thanh Ngọc lúc này đã hoàn toàn biến thành một huyết nhân, dù gì hắn cũng bị thư sinh áp chế mạnh mẽ, chỉ có thể cố gắng phòng thủ mà thôi.
Đinh! Đinh! Đinh!…
Sau một hồi so kiếm, thì tam nữ thấy hai người này lại tách ra, đứng cách nhau mười mấy trượng.
Thần thái Thanh Ngọc tái nhợt, trên gương mặt hắn toát ra sự chăm chú kiên định, con ngươi xanh dương ngập tràn chiến ý kia nhìn thẳng về phía thư sinh.
Khóe miệng hắn ứa ra ít máu, dung nhan có phần lãnh khốc, rõ ràng là đã bị thương tích không nhẹ.
Trên người Thanh Ngọc cũng có đến mấy đường kiếm quét qua, huyết nhục nhầy nhụa, máu chảy đầm đìa, nhất là hai bàn tay chằng chịt bao nhiêu là vết kiếm.
Thư sinh thì vẫn thẳng lưng đứng im tại chỗ, mặt không đổi sắc chút nào. Thanh Ngọc từ đầu tới cuối chưa hề chạm được vào thân thể hắn dù chỉ một cái.
Thư sinh lúc này lại bất chợt nói:
- Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Ta bắt đầu tu luyện từ năm sáu tuổi...
Hắn lên tiếng, giọng nói ôn tồn:
- Từ nhỏ đến lớn, có thể nói ta là vô địch trong lứa võ giả đồng bối, không một ai có tư cách làm đối thủ của ta, không một ai có thể đánh bại ta. Ngươi có biết Kiếm Đạo của mình còn thiếu cái gì không?
Hít vào một hơi thật sâu, Thanh Ngọc kìm nén thương thế trên người, chợt nghiêm mặt hỏi lại:
- Xin tiền bối chỉ giáo?
Thư sinh cười nhẹ:
- Kiếm của ngươi quá cẩn thận và nhu nhược rồi, một khi xuất kiếm thì phải có niềm tin. Nhất kiếm nơi tay, không gì không phá được! Kiếm của ngươi còn thiếu Vô Địch Chi Ý!
Thanh Ngọc nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Thư sinh lạnh lùng nói:
- Vẫn còn một chiêu cuối cùng, ngươi tiếp được thì xem như là hoàn thành khảo nghiệm!
- Vậy xin tiền bối xuất thủ!
Ánh mắt Thanh Ngọc chăm chú, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của thư sinh.
- Đón một sát chiêu của ta tự nghĩ ra!
Thư sinh quát lên một câu.
Sau tiếng nói đó, thân ảnh thư sinh lập tức mờ ảo đi, đồng thời trong đại điện xuất hiện một luồng kiếm quang khiếp đảm lan rộng ra.
Tam nữ biến sắc, lập tức lùi về sau đến mấy mươi trượng mới dừng lại.
Thần sắc Thanh Ngọc bỗng nhiên trầm xuống.
- Ta chỉ có một chiêu thôi, nếu tiếp được thì ngươi thông qua, còn không thì... ngươi sẽ chết!
Thân ảnh thư sinh mờ nhạt, rồi sau đó từ trường kiếm trong tay hắn bỗng dưng hiển hóa ra vô số kiếm ảnh khác, tất cả đều sắc nhọn và mạnh mẽ tới tột cùng.
Trong nháy mắt, thư sinh chìm giữa biển kiếm bao quanh.
Mỗi một luồng kiếm quang này đều tạo thành từ chân khí, chứa đựng lực sát thương cực lớn và sức phá hủy không thể xem thường được. Cả ngàn luồng kiếm quang đồng phát, bất luận là ai thấy được cũng phải tránh xa mũi nhọn của nó ra.
Nhưng vẫn chưa hết, trường kiếm của thư sinh lại vung lên, và lại thêm vài ngàn luồng kiếm quang tuôn trào ra trong hư không. Tiếp tục sau đó, thêm vài ngàn luồng nữa...
Kiếm quang dày đặc che phủ đại điện, quay quanh người thư sinh, cả một vùng không gian như biến thành thế giới của những hư ảnh sắc bén ghê rợn.
Thanh Ngọc hít sâu một hơi, nắm chặt Trảm Thiên và Huyễn Diệt trong tay. Chân khí trong kinh mạch và đan điền hắn cấp tốc xao động,【Diệt Kiếm Thế】hung hãn tỏa ra ngoài.
Kiếm khí vần vũ, đủ mọi khí tức kinh khủng bộc phát ra từ người Thanh Ngọc.
Hắn cũng không hề triệu hồi Chân Thân, mà chỉ đứng im một chỗ, nhìn vào thân ảnh thư sinh và ngàn vạn luồng kiếm quang thuần một màu trắng trên hư không.
Nháy mắt, Trảm Thiên và Huyễn Diệt chợt tỏa ra ánh hào quang một đỏ một trắng giao thoa!
Hai luồng hào quang này chói mắt vô cùng, lúc chúng bộc phát, đã thôn tính hết mọi ánh sáng trong đại điện, cả không gian đều mất hết mọi sắc màu trong giây lát.
Đứng ở phía xa, tam nữ cảm thấy cảnh vật trước mắt như biến mất toàn bộ, chỉ còn lại hai ánh sáng trắng đỏ trên song kiếm của Thanh Ngọc.
Hào khí kiếm quang của thư sinh ấy vậy mà tiếp xúc với hai đạo ánh sáng này, cũng chợt mờ đi.
Đứng sau lưng tam nữ, Bạch Nhâm Hùng ấy vậy mà cũng phải kinh ngạc vạn phần.
Tên tiểu tử này…
Vừa nhắc nhở hắn một chút mà hắn đã lĩnh ngộ được rồi sao?
Kỳ tài!
Tuyệt thế kỳ tài a!