Ma Đế Quân

Chương 246: Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú



Lần Luận Võ Đại Hội này hóa ra Trần Kiều Ân đến đây là muốn đánh giá tài năng của Thanh Ngọc. Nếu cảm thấy hắn đủ bản lĩnh tạo dựng cơ đồ, thì nàng sẽ giở cái trò mèo này ra, muốn thu phục hắn vào tay đấy.

Tuy không biết cái loại Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú kia là cái gì, nhưng Thanh Ngọc chắc chắn nó không thể ảnh hưởng tới mình.

Một loại chú ấn của Hằng Thiên Tinh có thể vượt mặt được Thiên Diễn phù văn và Hồn phù văn sao?

Trong lòng Thanh Ngọc cười lạnh, nhưng vẫn đứng đực ra đó, hai tay thì bắt đầu xoa loạn khắp mị thể của Trần Kiều Ân.

Nàng nhìn bộ dáng si mê háo sắc này của Thanh Ngọc, thì lại không nhịn được cười khúc khích. Khẽ lướt mắt nhìn xuống, nàng bất giác nhìn thấy một con quái vật khổng lồ còn đang chọc chọc vào đùi mình.

Trần Kiều Ân cười tươi như hoa, hai má ửng đỏ, vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Thanh Ngọc si mê vô tận, vừa hay ngón tay đụng phải cảnh sắc hữu tình giữa hai chân Trần Kiều Ân.

Tim hắn đập càng nhanh hơn vạn phần!

Thật mềm, thật mịn!

Hai mép thịt nhỏ hồng hào, mỹ miều vô cùng, đôi chân trắng như sữa không chút tì vết, bờ mông cong vút nẩy nở, phảng phất ánh sáng bóng mịn đến mê người.

Đôi chân này dường như không phải của người phàm, hội tụ nét thanh tú của đất trời, sở hữu tạo hóa của thần thánh, làm khơi dậy bản năng nguyên thủy của Thanh Ngọc. Hắn dù định lực vững vàng bao nhiêu cũng bắt đầu mê mị, trống rỗng, hơi thở nặng nề.

Thanh Ngọc không thể chịu nổi nữa, mặc kệ Trần Kiều Ân muốn làm cái chú ấn chết tiệt gì đó. Hắn di động hai đầu ngón tay, vuốt ve liên tục vào âm huyệt mê người của nàng.

Trần Kiều Ân như bị sét đánh, vốn đã nhẫn nhịn rất vất vả rồi, lại không kịp phòng bị hành động này của Thanh Ngọc. Nàng “A…” một tiếng, sắc đỏ ửng trên hai má lại càng thêm kiều diễm động lòng người, yết hầu không kìm được tiếng rên rỉ ăn mòn hồn phách, thân thể run rẩy mãnh liệt.

- Arhhh! Từ từ, người ta còn chưa xong mà…a…

Trần Kiều Ân nũng nịu quở mắng, sau đó đứng ôm lấy thân hình săn chắc của nam nhân, mặc hắn vuốt ve. Tay phải nàng kết ấn, hóa ra một đạo chú ấn màu hồng thẫm, rồi đánh thẳng vào trên mi tâm Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc bất chợt cảm thấy cái chú ấn kia bắt đầu lao vào trong thức hải mình, nhưng ngay tức khắc đã bị vô số Hồn phù văn bao vây lại.

Nhưng, dị biến lại xảy ra…

Hồn phù văn điên cuồng diễn sinh, sau đó không biết làm cách nào mà Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú lại bị đẩy bật trở ra, phản phệ chui thẳng vào trong mi tâm Trần Kiều Ân!

Ma nữ này kinh hãi đến không thốt ra lời, nhưng ngay lập tức đã bị hiệu quả của chú ấn tác động!

Thanh Ngọc đang vuốt ve thân hình mỹ diệu trước mắt mà cũng không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt hắn cổ quái vô cùng.

Này là có chuyện gì?

Thanh Ngọc suy nghĩ một chút thì hiểu ra, hình như Hồn phù văn ngoài bảo vệ thần hồn Thanh Ngọc, còn có thể phản công lại tất cả các loại ác chú muốn thao túng hắn!

Quả nhiên đồ Chân Bá Thiên lão Đạo Tổ kia cho không tầm thường!

Quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Trần Kiều Ân lúc này, có thể nói là vô cùng đặc sắc!



Vẫn là vẻ vũ mị phong tình đến chảy nước kia, nhưng trong đôi mắt đó lại hiện lên sắc thái đấu tranh mãnh liệt. Dường như chính bản thân nàng cũng không tin là mình bị chú ấn phản phệ!

Tình huống biến hóa vi diệu, ấy vậy mà bây giờ Trần Kiều Ân lại phải làm sủng nô cho Thanh Ngọc?

Không cam tâm trong lòng, Trần Kiều Ân tức tốc muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng tìm một chỗ giải khai đạo chú ấn này.

Nếu không thì nàng thảm rồi!

Suốt đời phải làm nô lệ cho hắn!

Thanh Ngọc cười phá lên, nàng nghĩ nàng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ nàng một phen Thanh Ngọc là không yên lòng đâu đấy!

Trong phòng tắm của chủ soái Nguyễn Uyển, hắn lập tức triệu hồi ra Ma Chân Thân của mình, lập tức áp chế huyết mạch Trần Kiều Ân gắt gao, khiến cho nàng hoa dung thất sắc!

Nhìn Ma Ảnh to lớn dữ tợn kia, Trần Kiều Ân xúc động như muốn quỳ bái, huyết mạch trong mị thể của nàng bị dồn nén đến cực hạn, một cử động nhỏ nhoi cũng không dám làm.

Thanh Ngọc mở lớn đôi mắt xanh dương của mình, nhìn thẳng vào Trần Kiều Ân, ra lệnh:

- Buông tha kháng cự, làm sủng nô của ta!

Trần Kiều Ân chấp nhận mệnh lệnh trong vô thức, không dám ho he chút nào, trong lúc đó hạ thân của nàng lúc này đã ướt đẫm quỳnh tương ngọc dịch, do hai ngón tay nghịch ngợm kia vẫn còn đang liên tục thôi động.

Nữ nhân phóng đãng này ấy vậy mà vẫn còn trinh nguyên!

Thanh Ngọc nghĩ trước giờ chắc nàng toàn thi triển mị công với nữ nhân mà thôi, chưa bao giờ ở gần nam nhân cả.

Nơi ngón tay Thanh Ngọc lướt qua dường như đều sản sinh từng luồng lôi điện tê dại khắp người Trần Kiều Ân, trong tâm thần nàng lúc này đã bắt đầu có cảm ứng kỳ dị.

Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú là loại mị công độc môn của Trần Kiều Ân, chỉ cần bất cứ ai bị chú ấn này đánh vào mà cam tâm tình nguyện, cả đời sẽ phải làm sủng nô cho nàng.

Đó chính là lý do mà Trần Kiều Ân mê hoặc thần trí Thanh Ngọc trước, sau đó lại cho hắn hít xuân dược, khiến tâm thần nam nhân kia hoàn toàn u mê đi.

Sau đó nàng sẽ sử dụng Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú, rồi hỏi hắn có đồng ý làm sủng nô cho nàng hay không. Lúc ấy chắc chắn Thanh Ngọc sẽ phải suy nghĩ bằng cái đầu dưới rồi, nên khẳng định sẽ đồng ý.

Có ai ngờ đâu, bây giờ Trần Kiều Ân lại bê đá đập chân mình!

Nàng quắp vào thân thể Thanh Ngọc, thân hình lượn lờ siêu vẹo, cứ như say rượu, đôi mắt bắt đầu đã trở nên si mê đầy dục vọng, đôi môi lắp bắp:

- Không được, tha cho…chủ nhân, thiếp muốn…không…tha cho ta…a…

Thanh Ngọc biết, Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú có tác dụng rồi!

Đôi mắt rực cháy của Thanh Ngọc chợt hằn lên nét điên cuồng và xảo quyệt, hắn nhếch miệng cười, dùng toàn lực vươn tay ra ôm lấy vòng eo mỹ miều của Trần Kiều Ân. Thanh Ngọc áp chặt khuôn mặt của mình xuống, bá đạo hôn lấy đôi môi đỏ mọng căng bóng kia.

- Ưmm…



Thanh Ngọc suồng sã mạnh bạo, hai tay siết chặt lấy Trần Kiều Ân. Một cảm giác mềm mại mê người truyền đến, vòng eo của ma nữ này cứ như không xương vậy, dễ dàng co giãn trong tay, sảng khoái vô cùng.

- Ưm…ưm…

Cái lưỡi mạnh mẽ của Thanh Ngọc tách môi thơm Trần Kiều Ân ra làm đôi, sau đó điên cuồng tiến vào bên trong, quấn với con rắn nhỏ ướt át của nàng.

Cảm giác đê mê khi chinh phục ma nữ yêu mị này khiến cho tâm thần Thanh Ngọc sôi trào lên khoái cảm nhức nhối. Hạ thân của hắn vừa mới rồi bị trúng xuân dược vẫn còn đang cứng ngắc, sắp bùng ra tới nơi.

Mười ngón tay Thanh Ngọc sờ soạng khắp nơi, chòng ghẹo vuốt ve hết mức có thể. Hắn há to mồm không chút khách khí, cắn thẳng vào bầu vú căng tròn ngạo nghễ bên trái.

Nhát cắn này lại là đòn tấn công chí mạng!

Khí tức nam nhân nóng hừng hực áp sát vào, thiêu đốt cơ thể của Trần Kiều Ân, khiến nàng run rẩy yếu ớt, nhát cắn đó trực tiếp phá tan gần như toàn bộ phòng tuyến cuối cùng của nàng.

Trần Kiều Ân gần như hoàn toàn gục ngã, toàn thân nàng lúc này không còn chút sức lực nào, Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú trong thức hải đã bắt đầu làm cảm xúc nàng hỗn loạn.

Trần Kiều Ân phản kháng giãy giụa trong vô lực:

- Xin ngươi, tha cho…a…ưm…tha cho ta…a…

Nàng nghiến răng kêu lên, cố kìm nén cơn sợ hãi và dục vọng hỗn loạn trong lòng, đôi môi đỏ mọng vừa rồi bị hôn đến ngộp thở. Hai tay thon muốn đẩy Thanh Ngọc ra, nhưng cảm giác tê dại đê mê kia lại trào đến, khiến Trần Kiều Ân không vận được bao nhiêu sức, khiến cái tư thế hiện giờ lại càng thêm kích thích.

Trong miệng Thanh Ngọc ngậm một hạt nhỏ màu đỏ thẫm, không ngừng phả hơi nóng lên, đầu lưỡi hắn ngoe nguẩy như linh xà, liên tục mút lấy.

Tình trạng hiện tại của Trần Kiều Ân rất không ổn, cứ như trúng phải thứ mị dược mạnh nhất trần gian, từng cái vuốt ve, động chạm đều khiến nàng không thể làm chủ được mình. Tu vi nàng cao, nhưng huyết mạch lại bị Ma Chân Thân áp chế hoàn toàn, không thể nào kháng cự.

Rầm…!

Thanh Ngọc bế Trần Kiều Ân ném lên giường, cả hai quấn chặt lấy nhau, quằn quại đến mấy vòng mới từ từ dừng lại.

Sau một phen giày vò, sức lực của Thanh Ngọc lại lớn hơn rất nhiều.

Hắn đè Trần Kiều Ân xuống dưới không chút kiêng nể, đưa tay ra phủ lên phần ngực còn lại, tìm ngay được vị trí hạt anh đào gồ lên, vuốt ve suồng sã.

Hai bầu vú Trần Kiều Ân to lớn run lẩy bẩy, trắng hồng căng mịn, mức độ đàn hồi cũng thật là kinh người. Không được bao nhiêu lâu, nó đã bắt đầu săn cứng cả lên.

Chịu sự giày vò của khoái cảm hoan lạc, Trần Kiều Ân đã hoàn toàn mất hết sức kháng cự, mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài không ngừng chớp động, thân hình mềm mỏng như rắn nước uốn éo bên dưới người Thanh Ngọc, từng âm thanh rên rỉ khát vọng truyền ra từ trong yết hầu.

- A…ưm…mau muốn thiếp đi, chủ nhân, a…

Dường như Trần Kiều Ân đã chấp nhận số mệnh, không phản kháng thêm nữa, nàng đưa tay lên dịu dàng ôm lấy đầu Thanh Ngọc, kéo hắn ra khỏi ngực mình, hai má ả ửng hồng, dâng đôi môi đỏ mọng lên.

Thanh Ngọc cũng chẳng khách khí nữa, dâm tính đại phát, hôn đến ngấu nghiến.

Một mùi vị ngọt ngào lan tràn nơi đầu lưỡi, hắn nhấm nháp được chút cảm giác tuyệt vời đó mà không muốn buông tha, càng ngày càng táo bạo hơn!

Phía hạ thân lúc này đã cứng đến mức gần như mất đi cảm giác, Thanh Ngọc nhanh chóng banh chân Trần Kiều Ân ra, rồi cọ cọ đầu mệnh căn mình vào âm huyệt của nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv