Nắm chặt nắm đấm, Thanh Ngọc những tưởng trước lúc tới trái đất bản thân bị ném bỏ, sau khi tới Hằng Thiên Tinh hắn vẫn bị Nguyễn gia vứt bỏ.
Khi hắn bắt đầu tới Hằng Thiên Tinh này, bản thân Thanh Ngọc mới dần dần tiếp cận được sự thật.
Hóa ra không phải hắn bị ruồng bỏ!
Thanh Ngọc căm hận!
Căm hận kẻ nào đã cướp đi tuổi thơ và cuộc sống ấm êm của gia đình hắn, khiến tất cả phải lênh đênh phiêu dạt, nhà tan cửa nát, để cho bản thân Thanh Ngọc phải bơ vơ trơ trọi mà đối kháng với cuộc đời.
Nếu như hắn không được Cửu Đỉnh Tháp đưa vào Tinh Không Gian, nếu như hắn không có Hệ thống, nếu như hắn không gặp được Ly Ly, nếu như không tu luyện tới cảnh giới bây giờ…
Nếu như không có những điều này, chắc bây giờ Thanh Ngọc vẫn còn đang sống một nhân sinh khổ sở ở Trái Đất, vĩnh viễn không biết về thân thế của mình.
Nhìn nhìn hàng chữ Luân Hồi Chi Ý kia của cuốn sách trước mặt, một lúc lâu sau, Thanh Ngọc nắm chặt hai tay lại mà chậm rãi nói:
- Từ nay về sau, không ai có thể bức hại thân nhân của ta nữa, ta thề với Ma Đạo, từ nay về sau Nguyễn Ngọc ta cùng tồn tại với trời đất, vĩnh viễn không bao giờ luân hồi!
Nói xong nắm đấm Thanh Ngọc hạ xuống, phá tan chiếc bàn gỗ nhỏ màu nâu ở trước mặt.
Uỳnh…Uỳnh…!
Vô số tiếng sấm rền chớp giật mạnh mẽ nổ vang, Ma Đạo tỏ ý chứng giám cho lời thề của Thanh Ngọc.
Từ nay về sau, vận mệnh của hắn, bản thân Thanh Ngọc phải nắm chắc trong tay mình, không người nào có thể vứt bỏ hắn, cũng không ai có tư cách vứt bỏ hắn.
Trong căn phòng nhỏ vẫn còn vang vọng thanh âm:
- ... cùng tồn tại với trời đất, vĩnh viễn không luân hồi... Vĩnh viễn không luân hồi...
Thanh âm liên miên không dứt, vang vọng khắp cả bí cảnh bên ngoài, làm Đàm Bách Hương và chúng nhân vô cùng sợ hãi.
Bọn họ nhận ra thanh âm này là của Thanh Ngọc, nhưng hắn đã bảo tất cả chờ đợi, nên mọi người vẫn đứng im, không có dị động. Đàm Bách Hương nói:
- Thiếu gia đang có cơ duyên của riêng mình, mọi người cứ an tâm chờ đợi, không sao cả.
…
Uỳnh…Uỳnh…!
Sau khi Thanh Ngọc phát ra lời thề với Ma Đạo của mình, chân khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn lưu chuyển, như đại hải trào dâng.
Thanh Ngọc lại chém ra một kiếm, trong hư không run rẩy từng trận từng trận, dường như ngay cả toàn bộ căn phòng này đều đang lung lay.
Hắn muốn thoát ly nơi này!
Bỗng dưng, một âm thanh vang lên:
- Không vào luân hồi, không mượn Luân Hồi Chi Ý, xin mời nhận lấy Luân Hồi phù văn, rời khỏi Vấn Đạo Lâu...
Thanh Ngọc bình tĩnh lại, lập tức liền hiểu ra.
Đồng thời hắn cũng triệt để minh bạch “Vấn Đạo” của Vấn Đạo Lâu này có ý nghĩa gì rồi.
Vấn Đạo, cũng như muốn học đạo.
“Đạo” này có hai ý nghĩa.
Thứ nhất, Thanh Ngọc ở một thử thách trong số đó, nhất định phải hiểu rõ một chút đạo nghĩa mà tòa Vấn Đạo Lâu đưa ra.
Ví dụ như tại nơi khảo nghiệm pháp tắc, hắn phải hiểu rõ một chút không gian pháp tắc, thì mới có thể tiến vào thử thách tiếp theo.
Khi Thanh Ngọc hiểu rõ một chút Đạo, mà Đạo của thử thách lại có một hàm nghĩa khác, đó chính là con đường Vấn Đạo chân chính. Hắn có thể nhờ vào những kiến giải này, tiến vào thử thách Vấn Đạo kế tiếp.
Mà tại thử thách Luân Hồi Chi Ý, Thanh Ngọc lại nói là không vào luân hồi, hiển nhiên là đã hoàn thành toàn bộ khảo nghiệm.
Từ trong không gian bỗng dưng hiện ra một đoàn phù văn màu hồng nhạt, trực tiếp bay thẳng vào trong mi tâm Thanh Ngọc, rồi an vị ở trong đó.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tu vi chân khí trong đan điền mình tăng thêm một khoảng lớn, còn trong thức hải lại có thêm một đoàn phù văn hồng nhạt đang chậm rãi diễn sinh!
Quả nhiên đúng như lời lão Đạo Tổ Chân Bá Thiên đã nói, Thôn Thiên Ma Thần Thể là loại thể chất dựa vào phù văn mà tấn cấp!
Thanh Ngọc vô cùng vui mừng, hắn không ngờ rằng ở bí cảnh Diễm Hương Môn này lại có thể tìm được một phù văn bản nguyên!
Có đạo Luân Hồi phù văn này, hắn có thể tấn thăng Hóa Thần hậu kỳ rồi!
Chưa kịp để Thanh Ngọc suy tính xem nên làm gì tiếp theo, thì mắt hắn đã lập tức tối sầm lại.
…
Khi Thanh Ngọc mở mắt ra thì đã thấy mình và đám người Trương Phù Hoa đang đứng ở trong khuôn viên đổ nát của Diễm Hương Môn rồi, làm gì còn bí cảnh nào?
Mau chóng bước lại vào trong sơn cốc, hắn chợt phát hiện ra bí cảnh đã hoàn toàn biến mất.
Thanh Ngọc vốn còn định ôm cả tòa Vấn Đạo Lâu về đấy, nhưng giờ bí cảnh không còn nữa thì biết tìm tòa lầu các kia ở đâu ra?
Hắn cũng không thất vọng lắm, mà thở dài một hơi.
Ảo cảnh lúc cha mẹ phải đưa hắn cho ông nội đem đi vẫn còn đang tái diễn trong thâm tâm Thanh Ngọc.
Nắm chắc lại hai bàn tay, hắn tâm niệm nhất quyết phải nhanh chóng mạnh mẽ lên.
- Đinh! Hằng Thiên Tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Thăm dò cổ tích”, nhận được phần thưởng là một lần truyền tống chỉ định, 20000 điểm tích lũy!
Sau khi thu hết tất cả mọi người vào không gian động thiên của Đàm Bách Hương, Thanh Ngọc lập tức sử dụng lần truyền tống chỉ định, trở về Nguyễn gia thủ phủ.
Thân ảnh Thanh Ngọc vừa mới xuất hiện ở trước cửa Đế Quân Uyển, lão gia tử đã vội vàng bay đến hỏi hắn:
- Con đi đâu mà mấy ngày nay không thấy?
Thanh Ngọc cười hà hà, sau đó thả Đàm Bách Hương và toàn bộ nhân thủ ra ngoài. Lần này toàn thắng trở về, lại còn thu được gần một vạn đệ tử Diễm Hương Môn, Thanh Ngọc vẫn là cao hứng.
Chờ mấy lão súc sinh kia biết toàn quân ở Chu Tước Vực bị diệt, lúc đó lại có kịch vui để xem.
Đàm Bách Hương cũng giải khai toàn bộ mọi người trong không gian động thiên ra.
Bỗng nhiên ở trước Đế Quân Uyển xuất hiện tấp nập người, hơn nữa toàn bộ đều là các cô nương xinh đẹp, làm chúng đệ tử Nguyễn gia đang tụ tập trước khu thí luyện cũng phải bất ngờ.
Họ xì xầm bàn tán, có vẻ vô cùng cao hứng.
Dĩ nhiên là vui vẻ rồi, vì trước đây Thanh Ngọc trở về Trung Đô, mang theo cả Vạn Hoa Cốc, tông môn hầu như toàn bộ đều là nữ nhân, khiến cho rất nhiều đệ tử Nguyễn gia tìm được đạo lữ chân ái của đời mình.
Lần này thiếu gia nhà họ lại đưa về gần một vạn cô nương nữa, làm sao không cao hứng cho được?
Bên kia, Đàm Bách Hương nói với chúng môn nhân Diễm Hương Môn:
- Đây là Nguyễn gia thủ phủ của Trung Đô, Trung Vực. Từ nay Diễm Hương Môn sẽ sinh sống ở đây, nếu ai muốn tự mình rời đi, chúng ta cũng không hề ép buộc. Nhưng các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu đã quyết định rời đi rồi thì không còn cơ hội trở lại nữa. Ta nói vậy thôi, chắc các ngươi cũng hiểu được bốn chữ “Nguyễn gia Trung Đô” có ý nghĩa thế nào.
Một đám cao tầng và đệ tử Diễm Hương Môn nhìn nhau, sau đó một vị nữ trưởng lão Hợp Thể sơ kỳ tên Tâm Ái Phương bước ra nói:
- Chúng ta đa tạ ân đức của Nguyễn gia đã bình định phản tặc Diễm Hương Môn, nhưng mà môn phái ta có hai vị môn chủ, nay còn chưa biết rõ tung tích, cho nên…
- Tâm di! Con ở đây!
Âm thanh vui vẻ của Diễm Khanh cất lên cắt ngang lời nói của vị nữ trưởng lão này.
Quay đầu nhìn sang, đã thấy Diễm Khanh từ trong Đế Quân Uyển lao ra, làm bà vô cùng mừng rỡ, hô:
- Khanh Nhi!
Thanh Ngọc cũng không muốn làm phiền niềm vui đoàn tụ của họ, nên giao thủy tinh cầu chứa Diễm Hoa ở bên trong cho Diễm Khanh, rồi kéo lão gia tử và Đàm Bách Hương đi tới đại chính điện Nguyễn gia.
Chúng đệ tử Diễm Hương Môn thì được Kim An dẫn đi tạm thời an bài trong Vạn Hoa Cốc.
Các vị trưởng lão khác nhận được tin tức thiếu gia trở về, cũng là nhanh chóng tới chính điện hội họp.
Thanh Ngọc sau khi để mọi người yên vị, rồi kể lại quá trình ở Chu Tước Vực, mới hỏi:
- Phong trưởng lão, tình hình Nguyễn gia ta dạo gần đây thế nào?
Phong Chu Hải gật đầu chậm rãi nói:
- Đúng như những gì thiếu gia dự đoán, mấy đại gia tộc kia đều im hơi lặng tiếng. Bốn gia tộc nhất đẳng Lý, Quách, Hùng, Chiến mỗi nhà đều bỏ ra năm ức linh thạch, mua lấy một thành cổ phần Nguyễn Thị Thương Hội. Chúng ta đã dùng số tiền đó để kiến thiết mở rộng thủ phủ. Đúng rồi, Ngự Đường cũng đã được thành lập, bây giờ có hơn hai ngàn người, có cả tu sĩ cả phàm nhân, năng suất xây dựng rất tốt.
Cung Hà Âu nói:
- Tộc khố hiện tại chỉ còn dư có gần mười lăm ức linh thạch mà thôi, Nguyễn gia ta kiến thiết quá nhanh, quy mô lại lớn, có vẻ như sắp không kham nổi. Lúc trước thu được ở Hạ gia bảy ức, bốn nhà Lý, Quách, Hùng, Chiến hai mươi ức, nhưng đúng trong vòng một tháng đã hết sạch, không còn lại gì.
Thanh Ngọc gật gù một chút, lại nói:
- Vấn đề tiền nong thì không lo, sắp tới lại có người cho tiền chúng ta đấy.