Giao tranh bắt đầu nổ ra kịch liệt. Tất cả nhân thủ ba đại gia tộc kia tràn lên tấn công, bao vây lấy toàn bộ cao tầng và đệ tử Triệu gia vào giữa.
Kể ra lão bất tử Triệu Phóng này tính toán cũng đủ sâu, lão muốn hàng phục ba đại gia tộc còn lại, rồi nuốt luôn một mẻ lớn. Nếu bây giờ Triệu Phóng giết sạch toàn bộ người ở đây, rồi cuối cùng Triệu gia lấy lực gì đánh với Nguyễn gia?
Đám trưởng lão ẩn môn quay ra nhìn nhau, gật đầu truyền âm thương lượng gì đó, rồi cũng lao vào vòng chiến. Vô số tiếng pháp khí, vũ khí va chạm vào nhau, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Mỗi đại gia tộc mang tới đây hơn năm trăm nhân thủ, thành ra bây giờ Triệu gia dùng năm trăm đánh ngàn rưỡi, hơn nữa lại còn không được giết người, vô cùng khó khăn.
Cũng may là vẫn còn năm trưởng lão Hóa Chân kỳ của ẩn môn trợ công, nên tình hình cũng chưa mấy bi quan cho lắm.
Trận loạn chiến đã chính thức diễn ra, mà lúc này người bày trò là Thanh Ngọc vẫn còn đang ẩn thân dưới sâu trong lòng đất cười thầm.
Mấy lão bất tử này thông minh quá thì bị thông minh hại, đến cuối cùng vẫn còn không biết bản thân đã trở thành quân cờ trong tay hắn.
Bên trên vang vọng lại những tiếng gào thét, rồi binh khí va chạm nhau, xem ra tình hình chém giết vô cùng căng thẳng đấy.
Lão già Triệu Phóng kia mặt đỏ như gấc, oai phong lẫm liệt, lao thẳng vào giữa ba người Tần Hoằng, Tề Khâm Vi và Hán Lương mà thi triển pháp thuật, tung hoành ngang dọc.
Tay lão cầm một Đế bảo Lưỡng Long Hắc Thước, liên tục đánh ra đại chiêu.
Ba lão già Tần Hoằng, Tề Khâm Vi và Hán Lương cũng không hề nao núng, xuất Đế bảo ra phản kích. Tần Hoằng gào lên:
- Giết! Hôm nay huyết tẩy cái Triệu gia này cho ta!
Đám đông nhân thủ ba đại gia tộc nghe vậy, nhanh chóng lao vào chém giết. Dù sao cũng đã nhận được lệnh của lão tổ tông rồi, giết chết dăm ba tên Triệu gia chắc cũng không vấn đề gì chứ?
Nhân thủ ba nhà nhanh chóng kết trận, tràn lên tấn công ồ ạt vào đệ tử Triệu gia.
Một ngàn năm trăm người đánh năm trăm người, dùng mông mà nghĩ cũng có thể biết được kết quả ra làm sao?
Dĩ nhiên là bắt đầu có nhiều đệ tử Triệu gia không chịu nổi, kẻ chết kẻ bị thương, nằm la liệt giữa chiến trường.
Vui vẻ nhất phải nói tới năm vị trưởng lão Hóa Chân kỳ của ẩn môn rồi.
Đem cường giả Hóa Chân ra đánh với đám rác rưởi Thừa Đỉnh, Hợp Thể ư?
Dễ như ăn cơm!
Năm người Trương Điệm, Hoắc Tấn, Ma Ngũ, Ma Bát, Phương Hinh toàn tung ra sát chiêu, mỗi lần vung tay là lại có một mảng đệ tử ba nhà Tần Tề Hán tan xác mà chết.
Hai bên bắt đầu giết tới đỏ mắt. Lão già Triệu Phóng kia đã đánh ra chân hỏa, quan sát xung quanh thấy đệ tử Triệu gia liên tục tử thương, giận dữ gào lên:
- Hoài Kim, kích hoạt sát trận, giết hết đám tôm tép này cho ta! Chúng đệ tử Triệu gia nghe lệnh, buông tay mà giết cho taaa…
Trận Tôn Triệu Hoài Kim đang múa may chiêu thức chống trả địch nhân, nghe vậy liền lui lại phía sau, lấy ra trận bàn, nhanh chóng kích phát.
Ầm…Ầm…
Hai liên hoàn sát trận Đế cấp rung động kịch liệt trong không trung, bắt đầu vận chuyển. Trên bầu trời Trung Đô, toàn bộ linh khí xung quanh bị hút vào đại trận, sau đó hiển hóa ra vô số đạo băng chùy và phong nhận sắc bén, nhanh chóng ập xuống đầu đám nhân thủ tam đại gia tộc.
Uỳnh…!
Rất nhiều đệ tử ba nhà Tần Tề Hán không kịp chuẩn bị né chiêu, lập tức bị băng chùy và phong nhận khổng lồ kích sát, hóa thành những làn mưa máu, thê thảm vô cùng.
Tề Khâm Vi thấy đại sự không ổn, đang giết lại gào lên:
- Hai vị lão huynh, liên thủ đánh chết thằng chó Triệu Phóng này, nếu không tất cả phải chết ở đây!
Tần Hoằng và Hán Lương nghe vậy, lập tức gào lên, một người cầm đao một người cầm chùy, lao thẳng về phía Triệu Phóng, tung ra sát chiêu.
Tần Hoằng tụ hết chân khí trong cơ thể, nhảy phắt lên cao, giơ cao thanh đao xanh lè trên tay, bổ thẳng từ trên không xuống, tạo thành một con Thanh Long kinh khủng bằng chân khí chói lọi, miệng hô:
- Chân Huỳnh Quang Trảmmm…
Còn Hán Lương, quăng cây Đế bảo đại chùy đỏ rực của mình lên không, miệng niệm chú, rồi cũng xông thẳng đến trước.
Cây đại chùy của lão tức tốc biến thành khổng lồ, sau đó cũng từ trên cao giáng mạnh một cú thẳng xuống đầu Triệu Phóng.
- Truy Vân Quyếtttt…!
Triệu Phóng thấy đại sự không ổn, nhanh chóng kích phát bảo giáp ra đón đỡ sát chiêu, từ trong thân thể lão sáng lên một vòng phòng hộ màu xanh bảo thạch, tỏa ra linh quang rực rỡ.
Thanh Long của Tần Hoằng và đại hỏa chùy của Hán Lương ngay lập tức gõ lên vòng phòng hộ của Triệu Phóng, gây lên một trận điên cuồng oanh tạc.
Thiên hôn địa ám, mặt đất nứt nẻ, vô số đệ tử tứ đại gia tộc xung quanh đó cũng dính phải kình phong mà bay ra thật xa, điên cuồng phun máu tươi.
Ầm…ầm…
Trận giao tranh trên mặt đất vẫn còn đang diễn ra vô cùng kịch liệt, Thanh Ngọc ở dưới thì lại đang âm thầm tính toán, xem có nên một mẻ hốt gọn mấy lão già này hay không.
Nhưng tính đi tính lại, nếu cưỡng ép làm liều, có khi Nguyễn gia sẽ trở thành công địch chung, nên hắn lại thôi. Mấy đại gia tộc này khi nào lão tổ Hóa Chân của chúng còn chưa chết, thì không thể nào vọng động được.
Lần trước thâu tóm Trần gia là do Trần Tầm đã chết, nên Nguyễn gia mới nhanh chóng nắm được đại cục vào tay.
Bây giờ thời gian hồi chiêu của Hằng Thiên Chi Uy còn chưa tới, nên Thanh Ngọc cũng không thể trong tức khắc mà kích sát được một ai cả.
Trông mấy lão già này có vẻ chiến đấu hăng hái vậy thôi, nhưng mà lúc nguy hiểm đến tính mạng thì còn chưa biết bản lĩnh thật sự ra làm sao đâu.
Suy đi nghĩ lại một hồi, Thanh Ngọc vẫn là lặng im quan sát kỳ biến, thi thoảng lại dùng Vô Ngã Vô Kiếm bắn lên mặt đất, dứt điểm mấy tên đệ tử sức tàn lực kiệt ở trên.
Trong trận hỗn chiến như thế này, không có ai chú ý đến một thanh lôi kiếm nhỏ nhoi phi lên từ dưới mặt đất cả.
…
Trận hỗn chiến này hơn nửa canh giờ sau mới đi vào hồi kết.
Tứ đại gia tộc đều tử thương thảm trọng, không có ai chịu nhường ai. Mỗi nhà dẫn đi hơn năm trăm tinh nhuệ, thế mà giờ đây chỉ còn có lác đác độ trăm người.
Mặt đất la liệt xác chết và máu tươi của đệ tử các gia tộc, lúc này Triệu Phóng mới gầm thét:
- Hoài Kim, ngưng trận lại! Mấy lão chết tiệt, mẹ nó, đã thua rồi thì chấp nhận đi! Nhường cho lão tử làm minh chủ khó vậy hay sao?
Lão già Tề Khâm Vi giết đến đỏ mắt, thanh Đế bảo đại đao trong tay vẫn còn đang dính đầy huyết tinh đỏ sẫm, gào lên:
- Súc sinh Triệu Phóng, Tề Khâm Vi ta với ngươi thề bất lưỡng lập!
Trận Tôn Triệu Hoài Kim mau chóng ngưng hai sát trận Đế cấp lại, sau đó triệu tập tất cả đệ tử Triệu gia đứng sau lưng Triệu Phóng.
Tử thương của Triệu gia dĩ nhiên là thê thảm nhất rồi, số tu sĩ còn lại không quá năm mươi.
Đám đệ tử Triệu gia dù có hai sát trận hỗ trợ, nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, làm sao mà đánh lại một đám nhân thủ Tần Tề Hán đông gấp ba lần bọn chúng?
Hai bên lúc này đã quyết định ngừng chiến, nhưng mà vẫn còn đang nhìn nhau với ánh mắt căm thù. Trong lòng đám lão bất tử này ai cũng muốn tự bản thân mình lên nắm quyền, làm sao dễ dàng nhường cho kẻ khác?
Nói rằng đám trưởng lão ẩn môn kia ủng hộ người nào thì theo người đó, nhưng thực ra có ai cam tâm sao?
Không bao giờ!
Kẻ ngồi lên ngôi vị minh chủ thế nào mà chẳng dần dần chèn ép, sau đó thôn tính toàn bộ những đại gia tộc còn lại?
Mấy lão bất tử ở đây không phải kẻ ngu, dĩ nhiên là sẽ không để ai khác ngoài mình lên ngồi ở trên cái vị trí đó rồi.
Năm tên trưởng lão ẩn môn từ nãy tới giờ giết người đến sướng tay, nhưng mà lúc này lại đứng im, nhìn trời ngắm đất, ra một điệu bộ chúng ta không biết gì cả.
Thực ra bọn chúng đều bị Thanh Ngọc thao túng cả rồi, ở đây chỉ việc giết người, lúc sau tới Nguyễn gia lãnh tiền, không phải thích hơn sao?
Kế hoạch giương đông kích tây của Triệu Phóng, từ hôm qua Thanh Ngọc đã biết được rõ rõ rành rành. Hắn cũng chả cần phải tham dự sửa đổi làm gì nhiều.
Chỉ cần thả một chiêu Kiếm Phi Kình Thiên xuống, tự khắc mấy lão già hám quyền hám lợi này sẽ tự khắc đâm đầu vào mà tranh giành, chém giết lẫn nhau.
Tối ngày hôm qua, Thanh Ngọc đã bí mật tới gặp mặt năm tên trưởng lão ẩn môn.
Hai tên Thiên Ma Cung bị huyết mạch Chí Tôn Thủy Ma Thánh của hắn áp chế sát nút, chỉ còn lại Trương Điệm, Hoắc Tấn và Phương Hinh.
Lúc đầu, ba tên này cũng cứng đầu, nhưng mà Thanh Ngọc đã đưa ra số lợi ích chúng không tài nào từ chối được. Trong buổi gặp gỡ, hắn còn kéo theo cả lão gia tử Nguyễn Nhạc và Tuế Ninh Tiên Tử đi cùng đến khuyên bảo, ba tên này nếu còn không nhận lời giúp Nguyễn gia thì còn giúp ai?
Thanh Ngọc áp dụng chiến thuật vừa đánh vừa xoa, vừa đưa cho chúng lợi ích, lại dẫn hai cường giả Hóa Chân đỉnh phong tới áp chế dọa nạt, dĩ nhiên là thu được kết quả như ý rồi.