Ma Đế Quân

Chương 180: Kiếm Phi Kình Thiên



Đồng thời, vô số dây xích từ Đại Ma Chân Thân tỏa ra xung quanh, muốn kéo sạch sẽ đám quỷ hồn về cắn nuốt. Từ nãy tới giờ, Thanh Ngọc còn chưa kịp kiểm tra xem tu vi hắn đã tăng tiến bao nhiêu, nhưng chắc không ít.

Nhưng lúc này, Thanh Ngọc phải sợ hãi rồi. Vì phía sau hai trăm tên Quỷ Ảnh tộc này có cả một đại quân lúc nha lúc nhúc, trong đó có mười lăm con Nhân Diện Ảnh Thù đang kéo tới!

Trấn định lại tâm thần, Thanh Ngọc nhanh chóng lao vào vòng chiến. Hai trăm tên Quỷ Ảnh tộc này không ngờ lại kết thành một đại trận kỳ quái khó hiểu, vây hắn vào giữa.

Điều bất lợi xảy ra, tất cả số dây xích từ Đại Ma Chân Thân phóng ra đều bị đánh bật trở về, không cắn nuốt được một con quỷ hồn nào cả!

Thanh Ngọc bị vây vào giữa một lồng chắn bằng Hồn lực, kể cả chiêu Thiên Địa Vô Cực vừa rồi Đại Ma thi triển cũng không gây được nhiều sát thương, chỉ giết được mấy tên tôm tép mà thôi.

Hắc kiếm điên cuồng thôi động, bắn ra liên tiếp vô số đạo Vô Ngã Vô Kiếm về phía địch nhân, nhưng Thanh Ngọc bất ngờ phát hiện gần hai trăm tên Quỷ Ảnh tộc này không bị thương tổn mảy may.

Tất cả chiêu thức hắn tung ra, đều bị mười một tên Đại Ma dựng Hồn kỹ phòng ngự lên đón đỡ, không lọt chút nào. Thanh Ngọc muốn phi thân thoát khỏi vòng vây, nhưng lại bị cái lồng chắn bằng Hồn lực kia cản lại.

Còn bọn lâu la Quỷ Ảnh tộc xung quanh thì lại di chuyển theo một phương vị quỷ dị nào đó, hình như đang bày trận, chính là để duy trì cái lồng chắn kia.

“Không xong, bọn chúng muốn nhốt mình trong này!”

Thanh Ngọc trong lòng thầm kêu một tiếng bất hảo, nhưng còn chưa kịp làm gì, thì gần hai trăm con quỷ hồn xung quanh đã xuất chiêu.

Ríttttt…

Tất cả số âm ba công kích của chúng đều hướng thẳng về phía Thanh Ngọc đang đứng trong lồng chắn. Tâm thần hắn rung động kịch liệt, từ tai và mắt đã tràn ra máu tươi. Ở trong loại trận pháp này, lực công kích của bọn quỷ hồn cường đại hơn rất nhiều.

Thanh Ngọc cảm tưởng như hồn linh của hắn sắp bị xoắn tan thành mảnh nhỏ vậy.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu còn tiếp tục như thế, Thanh Ngọc chưa trụ nổi mười hơi thở nữa chắc chắn phải chết, chứ chưa nói tới đại quân Quỷ Ảnh tộc đằng xa đang kéo lại gần.

Lúc này, Thái Phi đứng trước hẻm núi thấy vậy, nhưng trong lòng còn đang sợ hãi. Tay nàng run run, không biết làm gì, có nên xông tới cứu hắn hay không.

Thanh Ngọc lâm vào tình thế càng nguy hiểm thì tâm tư lại càng nhạy bén. Hắn nén cơn đau như dao cắt trong thức hải, quan sát trận địa mà bọn Quỷ Ảnh tộc đang bố trí.

Rítttt…

Đám quỷ hồn dày đặc lượn lờ xung quanh vẫn đang liên tục gào thét, gây lên sát thương kinh khủng cho tâm thần Thanh Ngọc. Lúc này hắn đã phải quỵ hai đầu gối xuống đất, mắt nhòe đi không thấy gì nữa. Gần hai trăm đạo bóng mờ đang vây xung quanh, chúng vừa di chuyển, vừa nở những nụ cười man rợ.

Hôm nay cuộc đời Thanh Ngọc phải kết thúc ở đây sao?

Còn cha mẹ, còn lão gia tử, còn phụ thân mẫu thân và bao nhiêu hiền thê đang chờ hắn!

Không được!

Thanh Ngọc gầm lên một tiếng, trong đầu điên cuồng suy diễn trận pháp mà bọn Quỷ Ảnh tộc đang bố trí. Bọn chúng lấy thân mình làm trận kỳ, di chuyển theo phương vị khó hiểu.

Nếu nhìn từ trong ra thì rất khó để xác định đâu là sinh môn, đâu là tử môn.

Chỉ có công kích thẳng vào sinh môn, giết đi chủ kỳ, Thanh Ngọc mới có cơ hội đột phá tử cục này.



Trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ!

Đúng rồi!

Không quan sát từ trong ra được, không thể để Đại Ma ra ngoài tỏa thần thức thăm dò sao?

Nghĩ liền làm, Thanh Ngọc lập tức điều động Chân Thân, để nó bay ra vòng ngoài trận địa, tỏa thần thức ra quan sát. Đại Ma Chân Thân là hư ảnh, dĩ nhiên không bị cái lồng chắn Hồn lực kia cản lại.

Thất khiếu Thanh Ngọc đang tràn ra máu tươi, cố quan sát trận pháp thì bỗng dưng nghe một tiếng nổ.

Ầm…ầm…

Nhìn qua, hóa ra là nữ nhân Thái Phi kia cố công kích từ ngoài vào, nhưng vô dụng. Thanh Ngọc dù đang trong hiểm cảnh nhưng vẫn là âm thầm hài lòng một chút, tiếp tục cắn răng chịu đựng!

Chân Thân truyền thông tin về cho Thanh Ngọc, sau khi ngẫm nghĩ vài giây hắn nhận ra…

Có rồi!

Góc đông nam!

Đến đây, Thanh Ngọc không kiêng nể gì nhiều nữa, nhanh chóng gào lên một tiếng đinh tai nhức óc, thi triển Long Lân Thuẫn. Một tầng hộ giáp màu xanh biếc rực rỡ hiện ra quanh thân thể hắn, nhìn từ ngoài vào trông uy nghiêm lẫm liệt, như bậc đế vương đích thân chinh chiến sa trường vậy.

Đại Ma Chân Thân cũng được mặc long giáp, lập tức trở về sau lưng Thanh Ngọc. Nó gào rít lên, rồi xông thẳng vào góc đông nam, hai lôi trảo tức tốc giơ lên, ngập tràn lôi điện sáng rực rỡ.

Lúc này, sau lưng Đại Ma bỗng hiện lên một vòng Hoàng luân xanh biếc, tỏa ra một vòng Thái Cực Đồ che lấp không trung. Thanh Ngọc gào to:

- Tỏa Vọng Vô Ngã, Lưỡng Nghi Chân Khí, Thiên Địa Vô Cực!

Đại Ma Chân Thân đánh ra một vòng xoáy Thái Cực Đồ khổng lồ giữa góc đông nam nơi mấy chục tên Quỷ Ảnh tộc đang đứng theo phương vị.

Vô số lôi điện từ dưới mặt đất chui lên, hòa vào trận đồ Lưỡng Nghi, tức tốc xoay tròn. Từ trên bầu trời, bỗng dưng hiển hiện ra vô số thanh lôi kiếm khổng lồ, tức tốc lao xuống cắm thẳng xuống mặt đất.

Vòng xoáy Thiên Địa Vô Cực càng ngày càng lớn, nó hút lấy vô số Hồn khí xung quanh, hóa thành sấm chớp lập lòe, khiến cho bọn lâu la Quỷ Ảnh tộc vô cùng sợ hãi.

Không biết mười mấy tên Quỷ Ảnh tộc tu vi Đại Ma kia gào lên cái gì, mà bọn chúng vẫn cứ đứng im duy trì trận pháp, không dám động đậy chút nào.

Nhưng Thanh Ngọc không hề để tâm tới việc đó, hắc kiếm của hắn vung vài đường theo một quỹ tích huyền ảo, rồi chỉ thẳng vào phía góc đông nam kia:

- Kiếm Phi Kình Thiênnnn…

Trên bầu trời hẻm núi tối sầm lại, vô số thanh lôi kiếm trên không trung một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa mười sáu… Cứ thế mà tỏa ra một khí tức tịch diệt khủng bố cắm xuống mặt đất.

Phập phập…Ầm…!

Vô số lôi kiếm như thiên phạt giáng xuống giữa vòng xoáy Thiên Địa Vô Cực, xuyên thẳng qua thân hình bọn Quỷ Ảnh tộc đang đứng kết trận kia, khiến cả thân thể và quỷ hồn của bọn chúng bị xé tan thành mảnh nhỏ.

Kiếm Phi Kình Thiên là biến chiêu của Vô Ngã Vô Kiếm, khi kết hợp cùng với Lưỡng Nghi Chân Khí của Hỗn Nguyên Thái Cực Công, sẽ hiển hóa ra vô vàn lôi kiếm oanh kích từ trường không, vô cùng cường đại, chính là sát chiêu của Thanh Ngọc.



Hắn đã dự đoán đúng, sinh môn của trận pháp đúng là ở hướng này, mặc dù tất cả mấy chục tên Quỷ Ảnh tộc ở góc đông nam đang điên cuồng phòng ngự, nhưng cuối cùng, vẫn không thành công.

Từ bên trên lôi kiếm giáng xuống chưa nói, thì lập tức vòng xoáy Thái Cực Đồ ở dưới mặt đất đã phát uy. Một làn cuồng phong ngập tràn sấm chớp rực rỡ bạo phát từ Đại Ma Chân Thân của Thanh Ngọc đã càn quét toàn bộ không gian xung quanh.

Ầm…Ầm…!

Rắc…rắc…!

Một âm thanh vang lên làm Thanh Ngọc vô cùng mừng rỡ, bởi vì cái lồng Hồn lực bao vây lấy hắn đã bị tan vỡ, do toàn bộ Quỷ Ảnh tộc ở phía đông nam đã bị diệt sát trong nháy mắt.

Thừa thắng xông lên, Đại Ma Chân Thân tiếp tục tung ra vô số dây xích, kéo toàn bộ đám quỷ hồn xung quanh lại cắn nuốt, làm đám Quỷ Ảnh tộc xung quanh điên cuồng ôm đầu mà gào lên đau đớn.

Thái Phi đứng ngoài, thấy được cơ hội, cũng không hề nhàn rỗi. Nàng vung kiếm hết lực, mở miệng quát:

- Băng Tâm Tiên Tử! Đi!

Băng Tuyết Tiên Tử Chân Thân của Thái Phi lập tức phi thẳng vào giữa chiến trường, khi đi tới đâu, lập tức rải ra vô số đạo băng châm nhỏ bé mà sắc bén vô cùng, xuyên thủng bọn Quỷ Ảnh tộc còn đang ôm đầu gào thét vì vừa mất đi quỷ hồn kia.

Mười một tên Quỷ Ảnh tộc tu vi Đại Ma, hiện giờ đã chết mất một tên, chúng mặc kệ đám lâu la Tiểu Ma này, nhanh chóng lắc mình đem theo quỷ hồn của bản thân bỏ chạy.

Thái Phi vốn muốn truy đuổi, nhưng Thanh Ngọc đang tung ra Vô Ngã Vô Kiếm diệt sát địch nhân lại hô:

- Chớ có đuổi theo!

Thái Phi nghe vậy, cũng chỉ đành ở lại, hỗ trợ Thanh Ngọc giết địch.

Gần hai trăm tên Quỷ Ảnh tộc bị mất đi quỷ hồn, không hề có lực mà chống trả lại từng chiêu kiếm sắc bén của hai người, mau chóng tan biến trong hư không. Không có tên nào chạy nổi cả, vì Đại Ma Chân Thân như một tôn Ma Thần, thoắt ẩn thoắt hiện giữa chiến trường, cứ đi tới đâu là lại vung ra lôi trảo to lớn của mình, giết địch không thương tiếc.

Tu vi Hồn cảnh của cả Thanh Ngọc và Thái Phi đều tăng lên mảng lớn, nhưng mà tình hình không hề có dấu hiệu lạc quan chút nào cả. Bởi vì từ đằng xa kia, hai người đã thấy được một chi đại quân, có khi phải gần tới cả vạn tên, dẫn đầu là mười lăm con Nhân Diện Ảnh Thù, đang kéo gần tới nơi này.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Ngọc chưa biết phải tính toán ra sao. Hắn kéo lấy tay Thái Phi, lui về phía hẻm núi.

Thái Phi thì vô cùng ngỡ ngàng, từ nhỏ tới giờ nàng chưa bị người khác giới nắm tay bao giờ đấy. Mặt nàng ngơ ngác một chút, nhưng mà cũng không nói gì cả.

Thanh Ngọc kéo Thái Phi về hẻm núi, tay vẫn nắm tay, nhưng mà mắt hắn thì vẫn còn nhìn đăm đăm về phía xa. Lão Chân Bá Thiên chết tiệt này muốn đưa người ta vào chỗ chết hay sao!

Lấy lại bình tĩnh, Thanh Ngọc hỏi:

- Chân lão không nói gì với nàng sao? Hai chúng ta làm sao mà đối chọi được với cả một đại quân kia?

Thái Phi nhẹ nhàng rút tay về gạt đi vết máu trên mặt, nói:

- Không, người không nói gì cả.

Thanh Ngọc thật sự là muốn vỗ tay lên trán, trong đầu hắn bây giờ đang có mấy trăm vạn con quạ bay qua.

Mẹ nó, sao lại đưa một tiểu cô nương ra chiến trường làm cái gì!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv