- Chủ nhân…Nhẹ thôi, thiếp đau…a…
- Chủ nhân, đừng…a…
Thanh Ngọc càng nghe hai nàng kêu rên mà điên cuồng. Hạ thân hắn càng ngày di động càng nhanh, trong khi bên cạnh hai bàn tay không buông tha cho Thúy An lúc nào.
Hương Nhi nằm ở dưới chịu trận, dần dần cũng quen, nàng bắt đầu tận hưởng cái cảm giác đê mê mới lạ này. Thậm chí nhiều lúc eo thon của Hương Nhi còn uốn éo theo từng nhịp tấn công của Thanh Ngọc. Thân thể lần đầu của nữ nhân tỏa ra hương thơm nhè nhẹ đầy khiêu khích, khiến hắn mê đắm không thôi.
Sau khi Hương Nhi đã run rấy tiết thân lần đầu, Thanh Ngọc rút mệnh căn ra, rồi dí nó vào miệng Thúy An, bắt nàng lau sạch. Thúy An cũng không dám chối từ, lập tức ngậm đôi môi xinh vào, nhẹ nhàng mút lấy.
Thúy An làm thật chậm, thật chậm, thi thoảng lại ngước nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác kia, vô cùng sợ hãi. Thanh Ngọc nhìn ánh mắt van lơn của Thúy An, trong lòng dâng lên nỗi niềm thương xót.
Xem ra các nàng thực sự rất sợ.
Thanh Ngọc bế Thúy An lên nệm, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của hai nàng, rồi nói:
- Đừng sợ, chủ nhân không ăn thịt các nàng. Ngốc!
Sau khi đặt lên môi Thúy An một cái hôn thật sâu, Thanh Ngọc cũng chiếm lấy thân thể trinh nguyên của nàng. Lần này, Thanh Ngọc chờ một lúc lâu, trong lúc đó còn ôm lấy Hương Nhi mà vuốt ve an ủi. Hương Nhi ngại ngùng, chỉ rúc vào trong ngực hắn, mắt đăm đăm nhìn Thúy An đang nằm dưới kia.
Hương Nhi nói:
- Chủ nhân, chàng thích đánh mông phải không, đánh thiếp đi!
Thanh Ngọc hôn môi Hương Nhi, cánh tay thì nhẹ nhàng vỗ vào bờ mông cao vút xinh xắn, sau đó bóp thật mạnh. Hạ thân hắn bắt đầu di chuyển, làm Thúy An nằm dưới phải vội vàng rên lên:
- A…Chủ nhân…a…
Thanh Ngọc làm rất chậm, rất chậm, đến khi Thúy An thả lỏng mới thôi. Hắn tăng tốc độ, di chuyển nhanh dần. Ngắm nhìn hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đang hầu hạ mình, Thanh Ngọc cảm thấy trong lòng dâng lên khoái cảm mạnh mẽ. Hương Nhi ôn nhu dịu dàng, lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh hôn khắp người hắn. Từ cổ, tới ngực, tới bụng.
Thanh Ngọc tiếp tục dấn từng nhát thật sâu vào thân thể Thúy An. Hôm nay hắn đã khiến hai nàng hơi sợ hãi rồi, nên cứ giữ nguyên một thế mà liên tục tiến tới.
Thúy An ánh mắt mê ly, tóc tai rũ rượi, hai chân nàng kẹp chặt lấy hông Thanh Ngọc, cũng đang bắt đầu chân chính cảm nhận được niềm hân hoan trong dục vọng. Miệng nàng nhẹ nhàng kêu:
- A…Chủ nhân…nhanh nữa đi…a…
Thanh Ngọc nghe vậy, cười hà hà, một tay bóp lấy mông Hương Nhi, chiếc mệnh căn to lớn thì ra vào liên tục bên trong âm huyệt đang co chặt của Thúy An. Cả hai nàng đều thở hổn hển, không biết làm gì khác, chỉ đành dâng hết sự ôn nhu lên cho chủ nhân của mình.
Lúc sau, Thúy An còn tự chủ động quỳ lên, chổng mông về phía sau cho Thanh Ngọc thúc vào. Một bóng lưng tuyệt trần mỹ diệu hiện ra trước mắt, khiến Thanh Ngọc điên cuồng. Hắn đâm từng cú thật sâu, thật mạnh vào trong nơi tư mật ẩm ướt kia. Thúy An rùng mình liên tục, kêu rên những hồi âm thanh dâm mỵ.
Lần đầu biết đến chuyện ân ái giao hoan, cơ thể của hai nàng đều vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần Thanh Ngọc sờ tới đâu là chắc chắn nơi đó phải run rẩy sung sướng.
Chiếc mệnh căn to lớn kia vậy mà vào hết tới điểm cuối cùng, cho tới khi Thúy An run rẩy dữ dội, cơ bụng nàng giật mạnh, Thanh Ngọc biết nàng sắp tới đỉnh rồi.
Hắn thúc càng ngày càng nhanh, như muốn chạy đua với thời gian vậy. Mỗi nhịp Thanh Ngọc đẩy tới lại chạm phải cặp mông tròn trắng mịn của Thúy An, gây lên những tiếng vang hoàn mỹ.
Bạch…Bạch…
Hai bàn tay của Thúy An nắm chặt tấm nệm, thân thể co giật liên hồi, mãi lúc sau thì nàng phải rên lên:
- A…Chủ nhân…Thiếp…Thiếp…
Thanh Ngọc mỉm cười ma mãnh, càng thúc mạnh, rồi hắn “A…” lên một tiếng, phun toàn bộ tinh hoa vào trong nơi âm huyệt sâu kín của Thúy An. Làm xong tới đây, hắn nằm ngửa người ra, trong lòng thỏa mãn.
Thúy An gục người xuống tấm nệm, hạ thân vẫn còn run rẩy, nhưng không biết tại sao nàng lại đưa tay lên môi, che lấy miệng khẽ cười mãn nguyện. Nam nhân này khiến nàng đứng trên đỉnh cao của dục vọng không biết bao nhiêu lần, khiến cho xuân tâm Thúy An rung động không thôi.
Hương Nhi biết ý, lại quỳ dậy cầm lấy chiếc mệnh căn còn dính đầy tinh hoa kia mà chầm chậm mút...
…
Buổi sáng, sau khi chỉ điểm cho Kiều Vân tu luyện, Thanh Ngọc lại tiến vào Vạn Hồn Chiến Trường.
Hôm nay, năm người Thanh Ngọc không còn bỡ ngỡ như ngày hôm qua nữa.
Sau khi tiến vào trong hành lang màu vàng dưới đáy Hồn Trì, lập tức tất cả đều xông lên tấn công. Đại Ma của Thanh Ngọc dẫn trước mở đường, liên tiếp thi triển Bát Cập Nhi Phục, diệt sát đám oán linh không hề thương tiếc.
Phải nói rằng khi tu vi Hồn cảnh được đề thăng, uy lực của Chân Thân là không hề bàn cãi. Tiểu Ma càn quét giữa vô vàn bóng trắng, chỉ cần vung lôi trảo của mình tới đâu, lập tức một đám Oán Linh tiêu thất trong hư không.
Mấy huynh đệ Thiết Ma tộc mặc dù vẫn còn bị âm ba công kích ảnh hưởng, nhưng cũng rất hăng máu. Cũng phải thôi, giết một con Oán Linh giảm được hai năm khổ tu, nên ai cũng điên cuồng tung hết sức mạnh.
Oán Linh vố biên vô hạn, không biết năm người đã giết trong bao lâu, mà mãi vẫn không hết. Thiết A Bân nói:
- Không được rồi không được rồi, chúng ta không nổi rồi, Lộc huynh đệ tính thế nào?
Thanh Ngọc vẫn đang bắn ra vô vàn đạo Vô Ngã Vô Kiếm, lập tức hô lên:
- Mọi người ra ngoài khôi phục Hồn lực, xong mau chóng quay lại!
Bốn người Thiết Ma tộc nhìn nhau gật đầu, sau đó chạy nhanh ra Hồn Trì.
Giữa hành lanh sáng vàng này, chỉ còn một mình Thanh Ngọc đang điên cuồng chiến đấu. Vừa đánh, vừa khôi phục, Thanh Ngọc có cảm tưởng như Hồn lực của mình không bao giờ cạn vậy.
Tu vi Hồn cảnh của hắn nhanh chóng tăng lên theo thời gian, từ năm vạn năm khổ tu, rút xuống đến bốn vạn tám ngàn năm, bốn vạn sáu ngàn năm…
Cho đến mãi khi Thanh Ngọc hết hơi, mới lập tức xông ra ngoài.
Oán Linh ở bên trong quá đông rồi, cảm tưởng như giết mãi mà không bao giờ hết vậy.
Ngồi dưới đáy Hồn trì, Thanh Ngọc nói:
- Hay là chúng ta cố gắng xông vào mật thất? Chứ nhiều Oán Linh như vậy giết bao giờ mới hết?
Thiết A Bân nói:
- Bây giờ còn lại hơn tám canh giờ, có kịp hay không?
Thanh Ngọc tính toán một chút, mau chóng gật đầu:
- Khôi phục thực lực đi, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, sau đó chúng ta vào!
Nửa canh giờ sau, cả năm người lại hùng hổ tiến vào trong hành lang. Lần này, Thanh Ngọc đi chính giữa, điều khiển Đại Ma liên tục tung chiêu Bát Cập Nhi Phục, muốn giết ra một con đường máu để tiến thẳng tới gian mật thất phía cuối kia.
Quãng đường chỉ chưa đến nửa dặm, nhưng sao mà khó khăn khôn lường.
Đoạn hành lang đầu tiên còn đỡ, chứ càng về sau, lại càng nhiều Oán Linh tràn ra hơn. Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc tả xung hữu đột, nhưng cũng không tài nào chống chọi nổi.
Thanh Ngọc điên cuồng chém giết, nhìn qua bốn người thì đều đã thấy thất khiếu họ tràn ra máu tươi.
Không ổn, nếu cứ thế này chắc chắn tất cả đều phải chết!
Liên tục tung ra Vô Ngã Vô Kiếm, diệt sát đi tầng tầng lớp lớp Oán Linh xung quanh, bỗng dưng Thanh Ngọc hét:
- Tất cả nhảy lên kiếm!
Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc bỗng nhiên hiểu ra, phắt một cái đứng lên thanh đại lôi kiếm vừa mới xuất hiện.
Vút…!
Tiểu Ma bắn thẳng thanh lôi kiếm về phía cuối hành lang, nơi có căn mật thất. Dọc đường đi, vô số Oán Linh gào thét tung chiêu, Thiết A Si lập tức quỵ chân, muốn ngã xuống tới nơi.
Thanh Ngọc và Thiết A Bân nhanh tay tóm lấy hắn, giữ chặt trên thân kiếm.
Càng tới gần mật thất bao nhiêu, vô vàn Oán Linh tràn ra bấy nhiêu. Đại Ma bỗng dưng xuất hiện ở giữa đám đông bóng trắng, gầm lên giận dữ, hai móng vuốt bằng lôi điện của nó bỗng giương cao lên.
Một làn khí tức khủng bố từ Đại Ma tràn ra, Thanh Ngọc đang đứng trên thân kiếm cũng phải mừng rỡ mà gào thét lên:
- Thiên Địa Vô Cực!
Ầm…Ầm…
Vòng xoáy Thái Cực khổng lồ xuất hiện, tách làm hai, rồi làm ba…mang theo những tia lôi điện khủng bố hợp thành một trận cuồng phong vũ bão trên mặt đất. Vô số tia linh quang trắng rực rỡ từ dưới đất chui lên, hòa vào với trận đồ Thái Cực, xoắn xuyên qua thân thể bọn Oán Linh, làm chúng phải rít lên từng tiếng kêu gào thảm thiết.
Đồ án Âm Dương xoay tròn, càng ngày càng nhanh, tỏa ra Lôi đình chi lực kinh khủng thét gào, xóa sạch mọi tồn tại trước mặt Thanh Ngọc và bốn huynh đệ Thiết Ma tộc, làm mọi người kinh hãi không thôi.
Tất cả đám Oán Linh trực tiếp bị xoắn thành mảnh vụn, tiêu tán thành vô số điểm trắng li ti lao tới người Thanh Ngọc. Hắn cũng không có thời gian mà xem tu vi mình tăng tiến bao nhiêu, bởi vì lúc này năm người đã thành công bay vào trong căn mật thất kia.
Phía bên ngoài, vô số Oán Linh cũng đã lui vào bên trong bức tường màu vàng, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Thanh Ngọc thu hồi Đại Ma về, trong lòng mừng rỡ.