Ma Đạo Tổ Sư

Chương 89: Đan tâm (thập nhất)



Bối rối một lúc, Giang Trừng mới quát lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"

Ôn Ninh nhìn như bình tĩnh nói: "Ta không hề nói bậy."

Giang Trừng: "Ngươi câm miệng cho ta! Kim Đan... Kim Đan của ta là..."

Ôn Ninh nói: "Là Bão Sơn tán nhân đã chữa trị cho ngươi."

Giang Trừng hỏi: "Làm sao ngươi biết? Ngay cả việc này hắn cũng nói với ngươi?"

Ôn Ninh đáp: "Không có. Ngụy công tử chưa từng nói câu nào với bất cứ ai. Là ta tận mắt nhìn thấy."

Trong mắt Giang Trừng hằn tơ máu, cười nói: "Nói láo! Làm sao, làm sao mà ngươi có thể ở đó! Lúc ấy chỉ có một mình ta lên núi, ngươi căn bản không hề đi theo ta!"

Ôn Ninh nói: "Ta không hề đi theo ngươi. Ta đã ở trên núi ngay từ đầu rồi."

Trán Giang Trừng nổi gân xanh: "... Nói láo!"

Ôn Ninh nói: "Ngươi nghe, nghe thử xem ta có nói láo hay không! Lúc lên núi, trên mắt ngươi có bịt một miếng vải đen, tay thì cầm một cành cây dài, lúc sắp lên tới đỉnh núi có đi qua một khu rừng đá, tốn nửa canh giờ mới vòng qua được."

Cơ mặt Giang Trừng hơi giần giật, Ôn Ninh nói tiếp: "Sau đó ngươi nghe thấy tiếng chuông, tiếng chuông khiến chim chóc một vùng sợ quá bay đi mất. Ngươi nắm cành cây thật chặt, như đang cầm kiếm vậy. Khi tiếng chuông ngừng lại, có một thanh kiếm đặt ngay tim ngươi, ngươi nghe thấy giọng nói của một cô gái, ra lệnh không cho phép ngươi đi tới."

Toàn thân Giang Trừng run lên, Ôn Ninh cất cao giọng: "Ngươi lập tức dừng bước, nhìn có vẻ rất căng thẳng, còn có hơi kích động mơ hồ. Cô gái này đè giọng xuống rất thấp, hỏi ngươi là người phương nào, sao lại tìm tới nơi đây. Ngươi trả lời..."

Giang Trừng gào lên: "Câm miệng!"

Ôn Ninh cũng gào lên: "... Ngươi trả lời, ngươi là con của Tàng Sắc tán nhân – Ngụy Anh! Ngươi nói gia môn bị huỷ, nói Liên Hoa Ổ đại loạn, còn nói ngươi bị Hoá Đan thủ Ôn Trục Lưu hoà tan nội đan. Cô gái kia nhiều lần hỏi thăm chút chuyện về cha mẹ ngươi, đến khi ngươi trả lời câu cuối cùng, chợt ngửi thấy một mùi thơm..."

Giang Trừng hận không thể che lỗ tai mình lại: "Sao ngươi biết? Làm sao ngươi biết?"

Ôn Ninh nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta ở ngay đó. Không chỉ riêng ta, mà Ngụy công tử cũng ở đó."

"Không chỉ riêng ta với hắn, mà còn có tỷ tỷ của ta – Ôn Tình, cũng ở đó. Hoặc là nói, trên cả ngọn núi ấy, chỉ có ba người bọn ta đang chờ ngươi."

"Giang tông chủ, ngươi cho rằng đó là nơi nào, nơi ẩn cư của Bão Sơn tán nhân? Chính Ngụy công tử hắn vốn cũng không biết tới phương nào để tìm một nơi như thế. Tàng Sắc tán nhân mẹ hắn căn bản chưa kịp tiết lộ cho hắn bất cứ tin tức gì của sư môn! Ngọn núi kia, chẳng qua chỉ là một ngọn núi hoang ở Di Lăng!"

Giang Trừng khản giọng lặp đi lặp lại cùng một câu chữ, dường như muốn dùng những từ ngữ hung thần ác sát ấy che giấu sự túng quẫn của mình: "Nói xằng nói bậy! Mẹ kiếp, đủ rồi! Vậy tại sao Kim Đan của ta lại được chữa trị?!"

Ôn Ninh nói: "Kim Đan của ngươi căn bản không hề được chữa, nó đã bị Ôn Trục Lưu hoà tan hoàn toàn từ lâu rồi! Ngươi tưởng nó được chữa, là bởi vì tỷ tỷ ta – y sư giỏi nhất Kỳ sơn Ôn thị – Ôn Tình, đã giải phẫu đưa Kim Đan của Ngụy công tử ra ngoài, trả lại cho ngươi!"

Biểu cảm trên mặt Giang Trừng thoáng cái trống rỗng, hắn hỏi: "Trả lại cho ta?"

Ôn Ninh nói: "Đúng vậy! Ngươi cho rằng tại sao hắn lại không bao giờ sử dụng Tuỳ Tiện nữa, tại sao lại luôn không đeo kiếm khi ra ngoài? Thật sự là bởi vì tuổi trẻ khinh cuồng ư? Chẳng lẽ hắn thích người khác ngoài sáng trong tối chỉ vào hắn, đâm chọc nói hắn vô lễ không giáo dưỡng ư? Bởi vì dù hắn có mang theo cũng chẳng thể dùng được! Chỉ là bởi vì... Nếu hắn mang kiếm đến nơi nào có đám tiệc hay săn đêm, sẽ không tránh khỏi có kẻ lấy đủ thứ lý do muốn dùng kiếm so tài với hắn, muốn đấu với hắn, mà hắn lại không có Kim Đan, không thể điều động linh lực, một khi rút kiếm ra, thì căn bản không thể chống đỡ được bao lâu..."

Giang Trừng ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt xám xịt, bờ môi run rẩy, ngay cả Tử Điện cũng quên dùng, thình lình vứt Tuỳ Tiện xuống, nện mạnh một chưởng lên ngực Ôn Ninh, quát: "Nói láo!"

Ôn Ninh ăn một chưởng, lui vài bước, nhặt Tuỳ Tiện dưới đất lên, cắm lại vào vỏ, đẩy trở lại ngực Giang Trừng, nói: "Cầm!"

Giang Trừng không tự chủ được nhận lấy thanh kiếm ấy, vẫn không nhúc nhích, mà hoang mang lo sợ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện bên kia.

Hắn không nhìn thì thôi, vừa nhìn, ánh mắt của Lam Vong Cơ khiến toàn thân hắn phát rét, cứ như rơi vào hầm băng.

Ôn Ninh nói: "Ngươi cầm thanh kiếm này, đến sảnh tiệc, đến giáo trường, đến bất cứ nơi đâu, bảo từng người mà ngươi gặp được rút nó ra. Rồi ngươi xem cuối cùng có ai có thể rút nó ra được hay không! Rồi ngươi sẽ biết ta có nói láo hay không! Giang tông chủ – ngươi, một người hiếu thắng như ngươi, cả đời đều luôn so bì với kẻ khác, nhưng ngươi có biết, ngươi vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng hắn!"

Giang Trừng tung chân đá Ôn Ninh, nắm Tuỳ Tiện, lảo đảo chạy về phía sảnh tiệc.

Hắn vừa chạy vừa gào, người cứ như phát điên. Ôn Ninh bị hắn đạp va vào một thân cây trong đình viện, chậm rãi đứng dậy, vội quay sang nhìn hai người kia.

Khuôn mặt Lam Vong Cơ sáng sủa đẹp đẽ nhưng tái nhợt, biểu cảm thì lạnh lùng đến cực điểm, liếc mắt nhìn từ đường Vân Mộng Giang thị, hẩy hẩy Ngụy Vô Tiện trên lưng cho vững, rồi không quay đầu lại, đi về một hướng khác.

Vừa rồi Ngụy Vô Tiện có nói, Lam Trạm, tụi mình đi thôi.

Ôn Ninh vội vàng đuổi theo, theo y vội vã lướt ra khỏi cổng Liên Hoa Ổ. Đến bến tàu nhìn, một tốp thuyền lớn có nhỏ có đưa người tới đích xong đều trở về các nhà, trước bến tàu chỉ còn lại mấy con đò cũ không người trông coi. Đò ngang vừa dài vừa nhỏ, hình dáng hệt như lá liễu, nhưng chở được bảy tám người, hai đầu hơi vểnh lên, hai mái chèo đặt nghiêng ở đuôi thuyền.

Lam Vong Cơ cõng Ngụy Vô Tiện bước lên thuyền không chút đắn đo. Ôn Ninh vội vàng nhảy lên đuôi thuyền, tự giác nắm mái chèo, quay mái chèo vài cái, đò ngang ổn định trôi đi mấy trượng. Không lâu sau, đò ngang liền xuôi theo dòng sông trôi khỏi bến tàu, đến gần trung tâm.

Lam Vong Cơ để Ngụy Vô Tiện tựa vào người y, đầu tiên là đút cho hắn hai viên thuốc, sau khi xác nhận hắn đã nuốt xuống hẳn rồi, mới lấy khăn tay lau máu tươi trên mặt giúp hắn.

Bỗng dưng, giọng nói căng thẳng của Ôn Ninh truyền tới: "Lam, Lam công tử."

Lam Vong Cơ nói: "Chuyện gì."

Khí thế trước mặt Giang Trừng mới vừa rồi của Ôn Ninh đã biến đâu mất tăm, hắn nhắm mắt kiên trì nói: "Xin... Xin tạm thời đừng nói với Ngụy công tử việc ta phơi bày chuyện hắn moi đan. Hắn đã rất nghiêm nghị cảnh cáo ta, nói ta tuyệt không thể nói ra. Tuy rằng có lẽ dối không được bao lâu, nhưng ta..."

Im lặng chốc lát, Lam Vong Cơ đáp: "Ngươi yên tâm."

Thấy vậy, Ôn Ninh như thở phào nhẹ nhõm, tuy ngươi chết chẳng có hơi để thở.

Hắn chân thành nói: "Lam công tử, cám ơn ngươi."

Lam Vong Cơ lắc đầu, dường như nói không cần. Ôn Ninh lại tiếp: "Cảm ơn ngươi năm đó ở đài Kim Lân, đã nói đôi câu vì ta và tỷ tỷ."

Hắn nói: "Ta vẫn còn nhớ. Sau đó ta mất khống chế, ta... Thật sự rất xin lỗi."

Lam Vong Cơ không đáp lại.

Ôn Ninh lại nói: "Hơn nữa, cám ơn ngươi đã săn sóc A Uyển những năm qua."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi ngước mắt. Ôn Ninh nói: "Ta còn tưởng rằng người nhà bọn ta đều đã chết hết rồi, không còn lại ai. Thật không ngờ tới, A Uyển vẫn còn sống. Trông nó giống hệt biểu ca ta lúc hơn hai mươi tuổi."

Lam Vong Cơ nói: "Nó trốn trong hốc cây lâu quá. Phát sốt cao. Ngã bệnh."

Ôn Ninh gật đầu: "Ta biết nhất định là sinh bệnh. Chuyện khi còn bé nó đều không nhớ rõ. Ta trò chuyện với nó rất lâu, nó cứ luôn nói tới chuyện của ngươi." Hắn có hơi mất mát: "Chuyện trước kia Ngụy công tử nói... Dù sao thì cũng chưa từng nói với ta."

Lam Vong Cơ: "Ngươi không nói cho nó biết."

Ôn Ninh: "Không có."

Hắn xoay thân, đưa lưng về phía hai người, vừa ra sức chèo thuyền, vừa nói: "Giờ nó sống rất tốt. Biết nhiều chuyện quá, trái lại sẽ khiến nó không còn tốt như hiện tại."

Lam Vong Cơ nói: "Sớm muộn gì cũng phải biết."

Ôn Ninh ngẩn ngơ: "Đúng vậy. Sớm muộn gì cũng phải biết."

Hắn nhìn trời, nói: "Tựa như Ngụy công tử với Giang tông chủ. Chuyện dời đan, hắn không thể nào dối gạt Giang tông chủ cả đời. Sớm muộn gì cũng biết."

Bóng đêm tĩnh lặng, dòng sông lắng đọng.

Chợt, Lam Vong Cơ nói: "Mổ đan."

Ôn Ninh: "Cái gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Mổ đan, đau không."

Ôn Ninh đáp: "Nếu như ta nói không đau, Lam công tử ngươi cũng sẽ không tin."

Lam Vong Cơ rũ mi, con ngươi nhạt như lưu ly chăm chú nhìn gương mặt Ngụy Vô Tiện, duỗi một tay ra. Cuối cùng, chỉ là dùng đầu ngón tay khẽ mơn trớn hai gò má hắn.

Y nói: "Ta tưởng rằng Ôn Tình sẽ có cách."

Ôn Ninh nói: "Trước khi lên núi, tỷ tỷ ta đã làm rất nhiều loại thuốc gây mê, để giảm bớt đau đớn khi mổ đan. Nhưng sau đó tỷ ấy lại phát hiện, những thứ thuốc kia căn bản không thể dùng. Bởi vì nếu như mổ lấy Kim Đan ra, lúc nó rời khỏi cơ thể mà người đó lại trong trạng thái gây mê, viên Kim Đan đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, khó mà bảo đảm nó có thể nào tiêu tán hay không, và khi nào thì tiêu tán."

Lam Vong Cơ hỏi: "... Nên?"

Động tác quạt mái chèo của Ôn Ninh khựng lại, đáp: "Nên, người mổ đan, nhất định phải tỉnh táo mới được."

Nhất định phải tỉnh táo, chứng kiến Kim Đan nối liền với linh mạch trong thân thể bị tách ra, cảm nhận linh lực cuồn cuộn dần dần ngưng lại, yên ả, bình thường, cho đến khi không thể nào gợn lên được nữa. Cho đến khi biến thành một ao nước đọng.

Thật lâu sau, giọng nói khản đi của Lam Vong Cơ mới vang lên. Hai chữ đầu tiên dường như run lên: "Vẫn luôn tỉnh táo?"

Ôn Ninh trả lời: "Hai đêm một ngày, vẫn luôn tỉnh táo."

Lam Vong Cơ nói: "Lúc ấy, các ngươi nắm chắc mấy thành."

Ôn Ninh đáp: "Chừng năm thành."

"Năm thành." Im lặng hít sâu một hơi, Lam Vong Cơ lắc đầu, lặp lại: "... Năm thành."

Y siết chặt cánh tay ôm Ngụy Vô Tiện. Khớp xương trên mu bàn tay đã trắng bệch.

Ôn Ninh nói: "Dù sao thì trước đây chưa từng có ai đã làm chuyện như vậy thật, tuy tỷ tỷ ta từng viết một quyển dời đan tương quan, nhưng chỉ là một vài giả thiết tưởng tượng, căn bản không có ai để tỷ ấy thí nghiệm, nên tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, các tiền bối đều nói tỷ ấy suy nghĩ viển vông. Hơn nữa căn bản không thực dụng, ai cũng biết, không ai lại bằng lòng mổ đan của mình cho người khác cả. Bởi những lời đó, bản thân tỷ ấy gần như biến thành phế nhân, cả đời không thể leo lên đỉnh, xoàng xĩnh tầm thường. Thế nên lúc Ngụy công tử quay lại tìm tới bọn ta, trước khi bắt đầu tỷ tỷ ta vốn không bằng lòng, cảnh cáo hắn lý thuyết là lý thuyết, thực hành là thực hành, tỷ ấy chỉ nắm chắc chưa tới một nửa."

"Nhưng Ngụy công tử vẫn mải miết dây dưa, nói năm thành cũng tốt, một nửa thì một nửa. Cho dù không thành công, đan hắn phế rồi hắn cũng chẳng lo không có đường đi, nhưng Giang tông chủ kia thì lại không được. Nếu như Giang tông chủ chỉ có thể làm một người xoàng xĩnh tầm thường, vậy thì đời hắn coi như xong."

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn gương mặt Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh quay đầu lại liếc mắt nhìn, không nhịn được mà nói: "Lam công tử, hình như ngươi cũng không bất ngờ mấy. Ngươi... Ngươi cũng biết chuyện này sao?"

"..." Lam Vong Cơ ráp miệng nói: "Ta chỉ biết đại khái là linh lực hắn bị tổn thương có vẻ khác thường."

Cũng không biết sự thật lại là như thế.

Ôn Ninh nói: "Nếu như không phải bởi vì vậy..."

Nếu như không phải bởi vì vậy. Nếu như không phải bởi vì thật sự không có con đường khác để đi.

Đúng lúc này, cái đầu nghiêng bên vai Lam Vong Cơ khẽ động đậy. Hàng mi Ngụy Vô Tiện run run, từ từ tỉnh lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv