Ba tháng sau.
Kì Sơn Ôn thị, Bất Dạ Thiên thành, Chiêu Dương Điện.
Ôn Chiêu nhìn Tùy Tiện trong tay.
Thế giới này, cường giả vi tôn, dùng thực lực để nói chuyện.
Tay trái của hắn ngưng tụ oán khí, tay phải ngưng tụ linh lực, hắn đã sớm trở thành kẻ đứng đầu trong vô số tu sĩ Kim Đan kỳ.
Tuy nhiên, thế giới này sẽ không dừng lại.
Nguyên Anh kỳ...
Nếu hắn muốn trở thành đỉnh núi sừng sững không ngã tại thế giới này, hắn buộc phải đột phá được những cảnh giới phía trên Kim Đan.
"Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí, hợp chúng vào cùng một chỗ, được ăn cả ngả về không!"
Hồng y tươi đẹp, tóc đen như mun, từ thời khắc này, Ôn Chiêu xác định được con đường mình phải đi, không chỉ tu đạo, còn phải tu tâm, còn có tâm đ*o: "Tâm ta chỉ nơi nào, nơi đó chính là đạo của ta."
Hắn nắm Tùy Tiện kiếm, dịch chuyển đến trong Huyền Vũ động ở Mộ Khê Sơn.
Trong hồ nước, hiện hữu một thanh kiếm có âm khí nặng.
Ôn Chiêu lấy thanh kiếm ấy lên, một tay cầm một thanh kiếm.
Hôm nay, hắn đem hai gộp thành một, dùng hai thanh kiếm làm nguyên liệu đúc lại, làm thành một thanh kiếm hợp nhất giữa linh lực và oán lực.
Tên là... Cô Hồng kiếm!
Cô Hồng rời vỏ, Ôn Chiêu siết chặt trường kiếm trong tay, chậm rãi bước ra ngoài.
Bên ngoài mây đen trải rộng, uy áp rất nặng, trong mây đen có vài tia chớp ẩn hiện.
Trăm năm qua chưa có ai đột phá được Kim Đan kỳ để bước vào Nguyên Anh kỳ, Ôn Chiêu hắn, chẳng sợ bị nghiền xương thành tro, cũng không ngại đánh liều một phen!
...
Trời nắng đẹp, trong xanh!
Ôn Chiêu đứng tại đó, hơi thở trên người lại bước thêm một bước.
Kì Sơn Ôn thị Ôn Chiêu, là nắng gắt của Kì Sơn!
——
"Con đã nghĩ kĩ sao?"
"Đã nghĩ kĩ!" Ôn Chiêu quỳ gối trước mặt Ôn Nhược Hàn, trảm đinh chặt sắt nói.
Ôn Nhược Hàn nhìn Ôn Chiêu, thở dài một hơi, "Nếu đã nghĩ kĩ, thì làm đi. Cậu vẫn luôn ủng hộ con; thiên hạ này, sớm nên giao vào tay những người trẻ tuổi các con."
Ôn Chiêu nhìn Ôn Nhược Hàn, chậm rãi dập đầu với hắn: "Cảm ơn cậu tin tưởng, Ôn Chiêu nhất định không phụ sự kì vọng của cậu."
Ôn Nhược Hàn lắc đầu, mười mấy hai mươi năm trước, hắn đã từng giống như Ôn Chiêu, một khang nhiệt huyết muốn cho thế gian thanh bình; đáng tiếc, hắn có lòng nhưng không đủ lực. Chỉ hi vọng, Ôn Chiêu có thể giống tổ tiên Ôn Mão, tự mình sáng lập một cái thái bình thịnh thế đi!
——
Kiêu Dương Quân, Cô Hồng kiếm, Thiếu tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, Ôn Chiêu!
Tên này trở thành ác mộng của vô số gia tộc, cũng là anh hùng trong mắt rất nhiều bá tánh.
Nửa năm trước, Ôn Nhược Hàn tuyên bố bế quan, tất cả tông vụ của Kì Sơn Ôn thị giao lại cho Thiếu tông chủ Ôn Chiêu. Thiếu tông chủ Ôn Chiêu, chính thức nắm quyền ở Kì Sơn.
Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi nắm quyền, là xuống tay tẩy trừ bên trong Kì Sơn.
Mọi người đều nói Kì Sơn Ôn thị đường hoàng ương ngạnh, thực chất có rất nhiều lời gièm pha, chúng chỉ một số gia tộc phụ thuộc cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người.
Những môn sinh trưởng lão chỉ biết đục nước béo cò, đầu cơ trục lợi đều bị đuổi khỏi Kì Sơn, kể cả Ôn Nhị công tử Ôn Triều cũng bị đày đi xa vì thói kiêu ngạo. Ôn Chiêu làm việc vừa thẳng tay vừa tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Tiếp theo, Ôn Chiêu thi hành một loạt chính sách mới. Chỉ cần là tu sĩ của Ôn gia, không kể bổn gia hay phụ thuộc gia tộc, đều phải vì người dân trừ túy; thành lập một cơ cấu đặc biệt, chỉ cần dân chúng gặp chuyện là có thể đến đăng kí, mặc kệ tai họa lớn nhỏ đều sẽ có tu sĩ đến tận nơi giải quyết.
Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ!*
Ôn Chiêu làm việc mạnh mẽ vang dội, bên ngoài nhìn vào thì thấy Ôn thị mất nhiều tu sĩ, thật ra chỉ ném ra ngoài những kẻ bại hoại, còn lại đều là tinh nhuệ cùng sinh lực chân chính, làm cho Kì Sơn Ôn thị hưng thịnh vô cùng. Đó là chưa nói đến việc Ôn Chiêu có thể khống chế lệ quỷ; bên trong bách gia tiên môn đều trải rộng mạng lưới cơ sở ngầm của hắn, mạng lưới tình báo do lệ quỷ thành lập tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kiêu Dương Quân, Cô Hồng kiếm.
Trần Tình một khúc, bạch cốt sinh hoa.
Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Trên chiến trường, Ôn Chiêu chính là ác mộng của liên quân bách gia. Dù cho Diêu gia, Phương gia sau khi bị đuổi khỏi Kì Sơn đã gia nhập liên quân, vẫn không ai đủ sức cản được thiết kỵ của Ôn Chiêu. Mấy con lệ quỷ cạnh hắn khiến vô số tu sĩ sợ hãi, lại có Ôn Tình cùng Ôn Trục Lưu hầu cận. Chiến cục thường xuyên là Ôn gia thắng, bách gia đến cả mặt của Ôn Chiêu cũng chưa thấy qua.
Xạ Nhật chi chinh, bất quá là một hồi chê cười!
——
Mạnh Dao nhìn Ôn Chiêu đang ngồi phía trên, nội tâm nói to hai chữ: may mắn!
Khi đó, Ôn Chiêu gọi hắn vào trong điện, bên cạnh là mấy rương vàng bạc châu báo đẹp đẽ quý giá.
Ôn Chiêu không chút để ý đưa tay vào trong rương, ném một xấp tư liệu thật dày tới bên chân hắn.
"Mạnh Dao, con riêng của Kim Quang Thiện, gia tế của liên quân bách gia giấu trong quân ta."
Mạnh Dao vừa nhìn thấy số tư liệu này, gương mặt trắng bệch, trên tư liệu ghi rõ ràng chuyện hắn truyền tin tình báo cho liên quân, thời gian địa điểm đều chính xác, thậm chí bên trong còn ghi rõ chuyện phong lưu nhiều vô số kể của phụ thân hắn.
Ôn Chiêu cười châm chọc, tay chỉ vào mấy rương châu báo, nói: "Ngươi biết không, những thứ này đều là phụ thân tốt của ngươi tặng ta. Cái gọi là Lan Lăng Kim thị, không hơn gì một cây cỏ đầu tường!"
"Ngươi có hai lựa chọn: Một, lập tức tự sát; hai, cả đời trung thành với ta, cho ta sử dụng! Ta có thể giúp ngươi suy tính, có thể giúp ngươi quang minh chính đại đi lên Kim Lân đài. Ngươi nên biết, chỉ cần Ôn gia nhất thống tiên môn, Lan Lăng Kim thị sẽ ngóng trông đem ngươi nhận về!"
Nhìn được vô số chuyện phong lưu của Kim Quang Thiện cùng mấy chục đứa con riêng của hắn, Mạnh Dao hoàn toàn hết hi vọng đối với vị phụ thân này.
"Thuộc hạ Mạnh Dao, tham kiến Thiếu tông chủ!"
——
"Mấy chuyện này nọ đã làm xong sao?" Ôn Chiêu quay đầu hỏi.
Hồng y lập tức cung kính đưa cho hắn một xấp tư liệu thật dày, Ôn Chiêu mở ra đọc, cười châm chọc. Gia tộc nào cũng có một ít chuyện âm u không dám làm người khác thấy, dù là Lam gia nổi tiếng quân tử hay Nhiếp gia nổi danh cương trực, trong gia tộc cũng có vô số sâu mọt gặm nhấm.
Mạnh Dao đưa lên vài phong thư cầu hòa, bên trong liên quân bách gia đã có một nửa gia tộc lén lút đưa thư cầu hòa, đương nhiên Lan Lăng Kim thị cũng có mặt.
"Cầu hòa, đương nhiên là được! Bất quá, từ nay về sau, tiên môn bách gia lấy Kì Sơn Ôn thị ta vi tôn, tất cả đều nghe mệnh lệnh từ Kì Sơn!" Ôn Chiêu đứng lên, xoa Cô Hồng kiếm trong tay.
"Những gia tộc còn lại không làm được cái gì sóng gió, chỉ có Lam Nhiếp hai nhà hơi phiền phức, có điều..." Ôn Chiêu nhìn về phía doanh trại của liên quân, híp mắt, "Ban đầu Lam Nhiếp hai nhà thảo phạt Ôn thị vì Ôn thị bạo ngược. Hiện giờ, nếu đem ra so sánh, bọn họ mới là người đi ngược!"