Ngụy Anh đi theo Lam Vong Cơ suốt một ngày, nhìn y bị Ôn Triều ức hiếp, nhìn y dùng những thức ăn canh suông quả thủy vừa không no bụng vừa không có chất dinh dưỡng do Ôn thị chuẩn bị. Ngụy Anh càng xem càng đau lòng.
Sau một ngày dày vò, Ngụy Anh đi theo Lam Vong Cơ tới nơi ở tạm thời của y. Ngụy Anh thực sự cảm thấy may mắn rằng Ôn Triều không để những người này ngủ trên một cái giường, bằng không Lam Vong Cơ sẽ càng khó khăn hơn nữa.
Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ bước vào gian phòng được phân phó cho mình, hắn suy nghĩ một hồi, dùng thuật pháp che đậy tướng mạo sẵn có, cải biến thanh âm, sau đó cường ngạch phá cửa phòng của Lam Vong Cơ.
"Người ta nói Cô Tô Lam thị đâu đâu cũng là mỹ nhân, hôm nay thấy được Lam Nhị công tử, quả thực sự danh bất hư truyền nha..." Ngụy Anh nghênh ngang bước vào phòng của Lam Vong Cơ, hắn cũng không quên xoay tay đóng cửa phòng lại.
"Ai?!" Lam Vong Cơ đang ngồi bên giường nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu, lạnh giọng quát.
"Ai? Người coi trọng ngươi thôi." Ngụy Anh ngả ngớn bước lại gần Lam Vong Cơ.
"Cút!" Lam Vong Cơ nhìn người trước mặt mình, che giấu tướng mạo, lén lén lút lút khẳng định không phải người tốt.
"Chậc! Lam Nhị công tử giận rồi sao..." Ngụy Anh đứng trước mặt Lam Vong Cơ, từ trên cao nhìn xuống y.
Vì chân của Lam Vong Cơ bị thương, hơn nữa làm việc nặng trong một ngày làm ý rơi vào tình trạng kiệt sức; chẳng sợ y có linh lực phòng thân thì cũng đã là dây cung đã kéo căng.
"Lam Nhị công tử cũng thật đẹp mắt!" Ngụy Anh ngả ngớn vươn tay nâng cằm Lam Vong Cơ. Ánh mắt Lam Vong Cơ sắc bén nhìn Ngụy Anh. "Cút ra ngoài!"
"Lam Nhị công tử cần gì phải giận nha!" Ngụy Anh thấy sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng tái nhợt, nhưng hắn lại chỉ có thể làm tới cùng, cắn răng tiếp tục nói.
Lam Vong Cơ lợi dụng lúc Ngụy Anh thất thần thì hội tụ linh lực trong tay, một chưởng mang theo mười phần lực đạo đánh về phía hắn; Ngụy Anh hung hiểm né tránh được công kích của Lam Vong Cơ, tránh ra vết thương trên chân y, trực tiếp ném người lên trên giường.
"Sao ngươi lại hung dữ vậy nha." Ngụy Anh hung tợn nhìn Lam Vong Cơ.
"Buông! Cút xuống!" Lam Vong Cơ lạnh giọng quát, hai tay công kích về phía cổ của Ngụy Anh.
Ngụy Anh nắm hai tay Lam Vong Cơ, nhanh tay kéo xuống mạt ngạch trên trán y để trói lại hai tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thấy người đang muốn khi nhục mình kéo mạt ngạch xuống, tức giận đến phát run, khí huyết ngược chiều, phun ra một búng máu tươi, y hận không thể trực tiếp cắn lưỡi tự sát. Lam Vong Cơ nhắm chặt hai mắt, một hàng lệ nóng theo khóe mắt rơi xuống, giờ phút này y hận sự yếu đuối của bản thân hơn bao giờ hết.
Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ nôn ra búng máu tươi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa muốn nói gì đó thì thấy nước mắt nơi khóe mắt Lam Vong Cơ, tức khắc luống cuống tay chân.
"Lam...Lam Trạm... Lam Trạm... Ngươi đừng khóc! Ta chỉ đùa thôi! Ngươi nhìn ta. Ta...Ta...Ta là Ngụy Anh." Ngụy Anh vội vàng cởi bỏ thuật pháp trên mặt, lo lắng mà gọi tỉnh Lam Vong Cơ.
Khi trong lòng Lam Vong Cơ tràn ngập bi thương thì chợt nghe được thanh âm của Ngụy anh, khó tin mà mở mắt thì thấy gương mặt kích động của Ngụy Anh đang ngồi trên người y.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh chọc giận đến cả người phát run, đã là lúc nào rồi mà còn có tâm tư đùa giỡn!
"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi đừng giận. Ngụy Vô Tiện nói ngươi có máu bầm, nhất định phải bức ra, bằng không sẽ ảnh hưởng không tốt tới thân thể." Ngụy Anh tủi thân nhìn Lam Vong Cơ, nói.
"Xuống dưới!" Lam Vong Cơ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lam Trạm, ngươi đừng giận ta được không?" Ngụy Anh tủi thân nói, đều tại hắn nhất thời đùa giỡn quá giới hạn.
"Cởi!" Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh mang vẻ mặt ủy khuất ngồi xổm trước giường y thì cơn giận cũng theo gió mà bay, y đưa đôi tay bị mạt ngạch cột lại đến trước mặt Ngụy Anh.
Ngụy Anh vừa cẩn thận giúp Lam Vong Cơ cởi bỏ mạt ngạch vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Lam Vong Cơ.
"Lam Tram, ta xin lỗi, ngươi đừng giận được không?" Sau khi cởi bỏ mạt ngạch, Ngụy Anh nhẹ nhàng kéo tay áo Lam Vong Cơ, nhỏ giọng giải thích.