Ma Đạo Tình Kiếp

Chương 29: Hữu họa (nhất)



Đêm nay Lam Hi Thần có điểm khó ngủ. Khoảng giờ Tý, y xốc nhẹ chăn lên bước xuống giường, đến gần án thư rót một tách trà. Trà vừa pha trước đó không lâu, lại luôn được đun trên một cái lò nhỏ nên lúc nào cũng nóng hổi, khói nóng bay nghi ngút mang theo mùi hương thanh dịu vốn có của loại trà Long Tĩnh.

Độ nhiên bên ngoài truyề đến một vài tiếng động nho nhỏ nghe giống như tiếng bước chân. Lam Hi Thần nhíu mày, cầm Sóc Nguyệt lên khẽ bước tới gần cửa. Y áp tai nghe. Không có tiếng động.

Lam Hi Thần cuối cùng không nhịn được, vươn tay đẩy cửa ra.

Xung quanh Hàn Thất vắng hoe, tĩnh lặng, cảnh vật tắm mình trong ánh trăng ngời ngời. Mọi thứ vẫn yên vị như cũ. Trừ thứ chuyển động duy nhất là mấy con bướm đêm vờn quanh mấy chậu đỗ quyên nhỏ.

Lam Hi Thần thở dài một tiếng, tự nhủ bản thân mình chắc là mệt mỏi sinh ảo giác. Có thể vừa rồi chỉ là tiếng lá rơi xào xạt khiến y nghe nhầm, đây là Hàn Thất của y, hơn nữa mỗi biệt thất đều có kết giới riêng, không có ngọc lệnh thông hành thì làm sao có ai đó hay con gì đó vào đây mà y không biết?

"Ta nghĩ nhiều rồi!".

Lam Hi Thần tự nói như vậy rồi xoay người đóng cửa lại, vào trong tiếp tục giấc ngủ. Y không biết, sau khi vừa đóng cửa, một bóng trắng từ trên nóc nhà nhảy vọt xuống, trên cổ có đeo một mảnh ngọc hình vân mây lủng lẳng.

Hôm sau, vừa thức dậy không lâu, còn chưa kịp suy nghĩ xem hôm nay có nrnr đi gặp Kim Quang Dao hay phải đi chỉ giáo Lam Vong Cơ quản sự vụ thì Lam Cảnh Nghi chạy vào, thở không ra hơi nói "Trạch Vu Quân.....Không xong rồi!".

Lam Hi Thần cũng không quản bộ dáng hắn phạm quy, hỏi "Có chuyện gì?".

Lam Cảnh Nghi lắp bắp "Lan...Lan Thất.... không hiểu sao Lan Thất giống như bị ai đó phá hoại, hiện giờ đã trở thành một bãi chiến trường".

Lam Hi Thần chớp mắt "Ngươi nói sao?".

Lam Cảnh Nghi giục "Trạch Vu Quân đừng hỏi nữa, ngươi tới đó xem sẽ rõ thôi ".

Khi Lam Hi Thần tới Lan Thất thì đã thấy rất nhiều môn sinh đứng chật ngoài cửa mà xì xào bàn tán, gương mặt ai nấy cũng một vẻ ngạc nhiên lẫn kinh hãi. Thấy y đến, dù không đáng sợ như Lam Khải Nhân hay Lam Vong Cơ nhưng tất cả đều im lặng, cung kính cúi chào y rồi rẽ ra hai hàng.

Vừa bước vào bên trong, Lam Hi Thần đã hiểu tại sao các môn sinh kia lại có biểu hiện như vậy.

Toàn bộ Lan Thất giống như bị một trận bão càn quét qua, trên sàn rơi đầy những trang sách có hình vẽ. Nào là trang vẽ hình tư thế thiền định, nào là trang vẽ cây cỏ, trang thì mô tả núi non trùng điệp. Lác đác còn có mấy trang toàn chữ viết. Những quyển sách thì nằm tứ tung, vài cuốn thì bị nhàu nát, nằm phơi ra những trang bị xé. Cũng may, Cấm Thư Thất không có tình cảnh như vậy.

Lam Khải Nhân đứng ở giữa thất, bộ mặt lão lúc này giận đến đỏ như trái ớt, hậm hực nói "Rốt cuộc kẻ nào đã làm ra chuyện này?".

Có môn sinh ngoài kia lí nhí nói "Lam tiên sinh, không phải bọn ta mà, thật đó!".

Môn sinh khác nói "Có khi nào là mấy con chuột không?".

Lam Cảnh Nghi nói "Vớ vẩn! Khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ, lấy đâu ra chuột?".

Ngụy Vô Tiện đứng một góc, lẩm bẩm "Không người không vật làm thì chẳng lẽ ma quỷ tàng hình vào đây?".

Hắn nói đến đó, Lam Khải Nhân liền liếc mắt sang hắn, bộ dạng muốn nói chứ không phải ngươi lén lút triệu tập bầy con rối nào đó tới, vô tình có một con không kiểm soát được mà gây chuyện khiến hắn lúng túng biện giải "Thúc phụ xin đừng nhìn ta như thế. Tuy ta không thích gia quy Lam gia nhưng cũng sẽ không bại hoại tới mức đi phá như thế này đâu. Điều này ta có thể lấy danh dự ra cam đoan!".

Lam Khải Nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn đến hắn.

Lam Hi Thần bước lại gần một quyển sách bị xé, cúi người xuống quan sát, một lát sau đứng lên nói "Thúc phụ, ta nghĩ đây chắc không phải do ai đó làm đâu".

Lam Khải Nhân nhìn y, nói "Vì sao?".

Lam Hi Thần cầm một quyển sách lên đem đến trước mặt lão, nói "Thúc phụ nhìn xem, nét xé này rất vụng về, hơn nữa bên này còn có mấy vết cào. Chứng tỏ, có một con vật nào đó đã làm loạn nơi này".

Lam Cảnh Nghi cúi xuống nhặt một quyển lên ngắm nghía "Đúng rồi! Đúng là có mấy vết cào. Chà! Con vật này móng vuốt cũng thật sắt nha!".

Lam Tư Truy nói "Nhưng mà Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng, bất quá cũng chỉ là đám thỏ và Tiểu Bình Quả của Ngụy tiền bối ở sau núi. Nhưng đám thỏ không có móng sắt nhọn, mà Tiểu Bình Quả vốn cũng không phải loại móng ba mũi mảnh như sợi chỉ này".

Lam Cảnh Nghi nói "Vậy rốt cuộc đây là con gì?".

Ngụy Vô Tiện nói "Ta nhớ không lầm Lan Thất này cũng có kết giới, không có ngọc lệnh thì làm sao mà vào? Cho dù vào được thì tại sao lại không kinh động ai cả?".

Lam Tư Truy nói "Ngụy tiền bối nói ta mới nhớ ra, đêm qua ở cổng sơn môn có tín hiệu của ngọc lệnh".

Một môn sinh đứng ở bên ngoài nói "Là ta đây Tư Truy sư huynh. Đêm qua ta cùng nhóm người cùng phòng đi săn đêm, chuyện này lúc sáng đã báo cáo với Hàm Quang Quân rồi".

Đúng lúc này lại có một môn sinh khác từ ngoài xông vào, hồ hởi nói "Lam tiên sinh, không hay rồi".

Lam Khải Nhân bực mình"Lại chuyện gì nữa?".

Môn sinh kia bối rối đáp "Bẩm tiên sinh, nhà bếp báo lên vừa báo lên: Đêm qua không biết có chuyện gì, toàn bộ rau củ vật thực trong bếp đều bị ăn qua, bây giờ đều là một mớ hỗn độn không khác gì chỗ này".

Lam Khải Nhân hai mày dựng ngược "Cái gì?".

Ngụy Vô Tiện nói "Vậy là chắc chắn rồi, không phải do người làm. Một con vật nào đó đã lẻn vào Vân Thâm và gây ra mớ hỗn độn này, và còn là một con vật rất....đói bụng".

Lam Cảnh Nghi nói "Ngụy tiền bối, rốt cuộc thì nó là con gì?".

Ngụy Vô Tiện nói "Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Bộ ta là người đem nó lên nơi này chắc?".

Lam Khải Nhân giơ tay lên ra hiệu tất cả im lặng, vẫn còn giữ một cỗ nộ khí mà nói "Không cần nói nhiều. Hi Thần, Vong Cơ, hãy cho lục soát toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ, một cái khe nhỏ cũng không được bỏ qua ".

Lam Hi Thần biết lão lúc này đã giận đến đỉnh điểm, y nhìn sang đệ đệ như một tín hiệu, cả hai chắp tay nói "Dạ".

Sau đó toàn bộ trên dưới Lam gia một phen gà bay chó chạy, mọi ngóc ngách đều bị lật tung lên, đến cả nơi bí mật nhất là Cấm Thư Thất cũng không ngoại lệ, nhưng sau ba canh giờ, câu trả lời mà Lam Khải Nhân nhận được chính là "Không tìm thấy gì cả" khiến lão tức đến độ gần như ngất đi. Lam Hi Thần vội đến xoa lưng lão, giúp lão thoải mái hơn một chút. Đợi lão nguôi ngoay, y cùng Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lui ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện xoa xoa cằm, nói "Kỳ lạ, chỗ nào cũng moi ra hết rồi, sao vẫn không thấy dấu hiệu nào khả nghi nhỉ? Hay con vật đó chuồn đi rồi?".

Lam Hi Thần nói "Ta thì đang thắc mắc, tại sao con vật kia lại có được ngọc lệnh?".

Ngụy Vô Tiện nói "Đến đây thì ta quả thực có điểm thắc mắc, cái ngọc lệnh kia dù sao cũng chỉ như một cái chìa khóa, giả dụ một con vật nhặt được thì nó làm sao mà biết đường đến đây rồi lẻn vào?".

Lam Hi Thần nói "Ngươi có điều không biết, ngọc lệnh còn có công hiệu tương đương truyền tống phù, là do thúc công từ sau Xạ Nhật Chi Chinh năm đó mà sáng tạo ra phòng trường hợp môn sinh săn đêm gặp bất trắc nhất thì có thể kịp thoát thân. Chỉ cần có linh lực thì đã có thể dùng....Linh lực? Con vật kia chắc không phải một con vật bình thường đâu chứ?".

Ngụy Vô Tiện suy ngẫm một hồi chợt sáng mắt nói "Nói như vậy thì có khi nào lúc chúng ta xuống núi, Lam Trạm hoặc huynh trưởng hoặc là bọn hậu bối đánh rơi ngọc lệnh không? Vì thế mới có con yêu thú nào đó vô tình tìm thấy, trong lúc tò mò đã ấn ngọc lệnh khiến nó bị dịch chuyển đến đây? Lam Trạm, ngọc lệnh của ngươi còn không?".

Lam Vong Cơ móc từ trong tay áo ra một miếng ngọc khắc vân mây, nói "Ở đây".

Ngụy Vô Tiện quay qua Lam Hi Thần "Vậy còn huynh trưởng?".

Lam Hi Thần cười "Ngươi quên rồi sao? Ta là gia chủ, cần gì đem ngọc lệnh bên mình. Cho dù có, trước giờ ít khi nào ta lấy ra, nên sẽ không có trường hợp bị rơi mất đâu, chắc là bọn nhỏ đánh rơi rồi".

Lam Hi Thần đưa tay vừa mò trong tay áo vừa nói "Chẳng hạn như mấy hôm trước ra ngoài, ta đem theo phòng hờ, chưa từng lấy.....".

Câu nói bị ngưng nửa chừng, y kinh ngạc lục tìm trong tay áo.

Lam Vong Cơ ngạc nhiên "Huynh trưởng sao vậy?".

Lam Hi Thần hoang mang nói "Kỳ lạ, hôm trước nó vẫn ở đây cơ mà. Lẽ nào ta đã đánh rơi nó?".

Ngụy Vô Tiện nói "Huynh trưởng tìm kỹ chưa? Hay là ngươi để quên ở trong Hàn Thất?".

Lam Hi Thần lắc đầu "Không đâu, ta nhớ là từ lúc chúng ta từ biệt với Ôn công tử trở về, ta chưa từng đem nó ra. Không lẽ là bị rơi ở đó?".

Ngụy Vô Tiện nói "Ý ngươi là chỗ phụ cận Thải Y trấn? Hừm, cũng có thể. Nhưng mà nói gì thì nói, dù yêu thú kia ấn vào ngọc lệnh mà vô tình tới đây thì chúng ta đã lục tung Vân Thâm lên rồi mà sao không có lấy một dấu vết, biết đường đâu mà tìm?".

Lam Vong Cơ nói "Vẫn còn một nơi ".

Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện đều nhìn hắn. Lam Vong Cơ thong thả đi về phía trước, chậm rãi nói "Phía sau núi, chỗ bầy thỏ".

Lúc này cả hai người bừng tỉnh, liền đi theo Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện bắt lấy tay phu quân, hỏi "Nè nè Lam Trạm, làm sao ngươi nhớ ra vẫn còn chỗ đó vậy?".

Lam Vong Cơ nói "Lúc nãy có nói, đồ ăn trong bếp đều bị ăn sạch".

Ngụy Vô Tiện vỗ tay cái "bốp" đắc chí, nói "Ngươi nghĩ đây là một con vật rất đói phải không? Mà sau núi chỗ bầy thỏ là nơi có nhiều đồ ăn nhất?".

Lam Vong Cơ chẳng ư hử gì, Ngụy Vô Tiện như chợt nhớ ra cái gì đó, lầm bầm rồi la lớn "Chỗ bầy thỏ? Chết rồi! Tiểu Bình Quả đang ở đó mà! Nó sẽ không bị ăn luôn đó chứ?".

Cũng không quản quy tắc Cấm chạy loạn, Ngụy Vô Tiện tức tốc một đường hướng thẳng sau núi mà chạy. Lam Hi Thần lắc đầu cười nhẹ một tiếng, cùng Lam Vong Cơ đi theo sau.

Vốn là lúc trước đem về, nhốt ở đâu Tiểu Bình Quả cũng không chịu, kêu la suốt ngày, chỉ có ở cùng đám thỏ là nó mới im lặng. Ngụy Vô Tiện hết cách đành nhốt nó ở bờ suối sau núi, sẵn tiện mỗi lần đi cho đám thỏ ăn cũng sẽ thăm chừng nó. Cũng may, đám thỏ kia có vẻ hạp với Tiểu Bình Quả nên từ lúc ở chung đều không có xảy ra việc gì.

Ba người một đường đi ra sau núi, còn chưa tới chỗ thì đã thấy một đoàn mấy chục con thỏ lớn nhỏ cùng một con lừa hoa không chạy thì cũng nhảy tán loạn trên đường, trông giống như có ai rượt đuổi chúng, vừa trông thấy Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đã quen mùi, mấy chục con thỏ liền nhảy đến quanh chân hai người tụm lại thành khối bông trắng, lỗ tai bọn chúng đều cụp xuống, nom thật tội nghiệp. Tiểu Bình Quả vừa trông thấy chủ nhân đã chạy ngay đến, rúc đầu bên hông Ngụy Vô Tiện kêu la inh ỏi.

Ngụy Vô Tiện sợ kinh động tới Lam Khải Nhân, hốt hoảng lấy hai tay khép miệng con lừa lại, cuống quít nói "Tiểu Bình Quả, ngươi bị làm sao vậy? Tự nhiên kêu la làm cái gì? Định hại ta bị ăn chửi đó hả?".

Lam Hi Thần cúi xuống bế một con thỏ lên, nói "Sao vậy? Đám các người bình thường không phải vẫn ngoan ngoãn ở sau núi à? Chạy ra đây làm gì thế?".

Con thỏ kia giống như có linh tính, hai mắt nó mở to nhìn Lam Hi Thần, hai chi trước hơi chắp lại, giống như đang cầu xin y. Tiểu Bình Quả không kêu la được rốt cuộc chỉ biết vẫy vẫy hai cái tai, hai mắt nhìn Ngụy Vô Tiện vừa sợ hãi vừa trách móc hắn.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên "Bọn chúng làm sao thế này?".

Không chỉ con thỏ trên tay Lam Hi Thần, đám thỏ dưới chân Lam Vong Cơ cũng chồm lên bấu vào vạt áo hắn, bộ dạng con nào con nấy đều giống như sắp bị đem đi làm thịt.

Lam Hi Thần nhíu mày "Đám thỏ này hôm nay đúng là khác thường, không lẽ...".

Lam Vong Cơ tiếp lời "E là sau núi có chuyện".

Sẵn tiện thấy thấy một môn sinh đi tới, Ngụy Vô Tiện liền đưa dây cương cho hắn, kêu dắt Tiểu Bình Quả và đám thỏ tới chỗ tốt, sau đó vội vàng cùng Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ ra bờ suối.

Vừa tới nơi, đừng nói là Lam Hi Thần, ngay cả Lam Vong Cơ vốn nghiêm chỉnh cũng thất thố kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt.

Một đám lông trắng tuyết giống như lông thỏ nằm tứ tung phủ đầy một lớp cỏ xanh, mấy củ cà rốt cắn dở nằm ngổn ngang, còn có rất nhiều rau củ khác cũng bị cắn dở nằm đầy trên nền cỏ.

Ngụy Vô Tiện trợn mắt "Xem ra chỗ này là nơi bắt nguồn của mớ rắc rối kia rồi".

Lam Hi Thần đưa mắt quan sát xung quanh, cong khóe môi, nói "Vậy chắc chắn "chủ mưu" đang nấp ở đâu đó".

Một tiếng "Tạch" vang lên. Rất nhanh sau đó liền quay về yên tĩnh.

Có một viên đá bị rơi từ bên mép suối xuống dưới nước, và phía sau mấy tảng đá xếp chồng lên nhau, có một nhúm lông trắng tuyết hơi nhô lên, thỉnh thoảng còn chuyển động. Cả ba người nhìn nhau, Lam Vong Cơ chầm chậm bước lại gần, khẽ đưa tay nhấc nhẹ một tảng đá ra. Thình lình "Ngàoooo" một tiếng, một con vật toàn thân trắng tuyết nhảy bổ ra rồi chạy đi, Ngụy Vô Tiện nhanh trí phóng một phù triện bay tới túm lấy nó kéo ngược trở lại. Con vật bị bắt, không vùng vẫy cũng chẳng chạy được, hoảng loạn kêu liên tục mấy tiếng. Cuối cùng biết là không thoát được nên chỉ im lặng, rúc đầu vào trong hai chân trước, giống như một kẻ che mặt lại khi bị bắt quả tang đang làm việc xấu.

Ngụy Vô Tiện túm cổ nó xách lên, cười ha hả "Xem nhà ngươi chạy đi đâu? Ồ! Là một con tiểu hổ sao?".

Lam Hi Thần có điểm mơ hồ "Hai ngươi có thấy con vật này hình như chúng ta đã gặp rồi phải không?".

Ngụy Vô Tiện kéo con vật lại gần, nói "Để xem nào...Ái chà! Đây không phải con tiểu hổ lần trước huynh trưởng chữa thương sao?".

Lam Vong Cơ thuận tay nắm lấy ngọc bội trước cổ nó kéo đứt ra, nói "Ngọc lệnh thông hành này của huynh trưởng sao?".

Lam Hi Thần cầm lấy ngọc bội, nói "Đúng rồi! Thảo nào lúc nãy ta tìm không thấy, có lẽ lần trước đánh rơi và tiểu hổ này đã nhặt được".

Con tiểu hổ nhìn Lam Hi Thần, vẫy vẫy hai cái tai nhỏ, ánh mắt nó sáng rỡ lên như gặp được người quen.

Ngụy Vô Tiện nhướn mày "Được lắm, con tiểu hổ nhà ngươi. Dám gây loạn Vân Thâm Bất Trí Xứ lại còn suýt khiến lão tổ ta mang tiếng oan, lát nữa phải đem ngươi ra làm hổ bảy món để ta nhâm nhi với Thiên Tử Tiếu, vậy mới hả được cục tức này của ta".

Con vật đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, cái miệng hơi bặm lại như thể đang thách thức Ngụy Vô Tiện khiến hắn tặc lưỡi, nói "Còn dám trừng ta? Tưởng ta không dám đem ngươi làm thịt sao? Lam Trạm, ngươi đem dao ra đây cho ta, ta phải làm thịt nó ngay bây giờ".

Lam Vong Cơ nói "Nơi này cấm sát sinh".

Ngụy Vô Tiện nhướn người, nói khẽ "Lam Trạm của ta ơi, ngươi phối hợp diễn cho phu nhân nhà ngươi có mặt mũi một chút được không? Ta đã muốn ăn thịt nó thật đâu?".

Lam Vong Cơ lắc đầu, dợm bước muốn quay lưng đi.

"Ta không có ăn cắp miếng ngọc đó, là nó rớt nên ta nhặt được. Ngươi lá gan cũng lớn nhỉ? Thử ăn thịt ta xem, chắc chắn ngươi sẽ không được yên thân đâu".

Ngụy Vô Tiện giật mình đến độ làm rơi nó xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn tiểu hổ "Ngươi... ngươi biết nói chuyện?".

Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy một con vật biết nói chuyện, cho dù là yêu thú cấp cao đến mấy cũng chưa từng biết nói. Thật sự quá phi thường!

Tiểu hổ rơi xuống đất, lắc mình như muốn hất cát trên người rồi đứng dậy nhìn Ngụy Vô Tiện, ung dung nói "Đương nhiên, ta không phải loài vật bình thường".

Lam Hi Thần thấy nó vừa biết nói chuyện vừa toát ra một cỗ tiên khí khác lạ nên cảm thấy thú vị, nhìn nó hỏi "Vậy rốt cuộc ngươi là loài vật thế nào?".

Tiểu hổ ngồi sụp xuống đất, đôi mắt nó đầy vẻ u buồn nói "Ta là Đàm Triết, thiếu quân của Yêu tộc".

Lam Hi Thần tròn mắt "Thiếu quân của Yêu tộc?".

Đàm Triết gật đầu, lại hỏi "Lạ lắm sao?".

Không lạ, nhưng có điểm bất ngờ. Lần trước, rồi lại lần trước nữa, đều là thiếu quân và công chúa của Ma tộc, lần này thì là thiếu quân của Yêu tộc. Không biết sao này còn là nhân vật ở cõi nào nữa đây?

Ngụy Vô Tiện nói "Thế thì ngươi sao không ở Yêu tộc, chạy đến Nhân giới của bọn ta làm gì? Nhân giới bọn ta hấp dẫn lắm sao mà từ Quỷ tộc đến Ma tộc rồi Yêu tộc đều kéo nhau tới vậy chứ?".

Đàm Triết lắc đầu thở dài, bắt đầu kể lại sự việc. Không lâu trước đó Yêu giới bị một thượng cổ hung thú là Hỗn Độn tấn công, Yêu Quân và Yêu hậu liền cho người đem Đàm Triết đến nhân gian tạm thời lánh nạn, nói là vài ngày sau sẽ đến rước hắn. Nhưng Đàm Triết ở đó đã ba hôm cũng không thấy ai đến, còn gặp đủ bầy dã thú nhân gian, bị chúng rượt đuổi phải chạy trốn mọi lúc đã vậy còn bị thương, may mà hôm trước gặp được ba người Lam Hi Thần. Hắn thấy bọn họ đều là người tốt nên muốn đi theo, tình cờ Lam Hi Thần làm rơi miếng ngọc, Đàm Triết vừa nhìn liền biết không phải ngọc bình thường, liền dùng linh lực ấn vào nó, quả nhiên đưa hắn đến nơi nó thuộc về.

Ngụy Vô Tiện nói "Cho nên từ hôm qua đến nay, mấy mớ hỗn độn kia đều do ngươi gây ra?".

Đàm Triết cúi đầu xuống, càng buồn bã nói "Ta không có cố ý đâu. Bởi vì ta thích những bức hình đó. Ta cũng rất đói, nên mới tìm đồ ăn. Lúc sáng ta chạy tới đây, thình lình thấy có rất nhiều thỏ và một con lừa, ta muốn tới chơi với họ, muốn ăn cùng họ cho đỡ buồn nhưng bọn họ chẳng thèm để ý đến ta, lại vừa trông thấy ta kêu mấy tiếng đã bỏ chạy hết. Không ai muốn chơi với ta, không ai chịu nói chuyện với ta cả. Ta đâu có làm gì xấu cơ chứ?".

Vừa nói nó vừa giơ một chân lên cào cào bên mắt, giống như đang lấy tay lau nước mắt, trông thật tội nghiệp làm sao! Ngụy Vô Tiện thì lại cười thầm. Không sợ mới là lạ, thuộc tính của động vật xưa nay luôn như vậy. Thấy động vật ăn thịt thì dù là một con hổ con, loài ăn thực vật sao mà không chết khiếp được? Nghĩ đến đây Ngụy Vô Tiện muốn bật cười ha hả, hắn đang tưởng tưởng cái vẻ mặt của Tiểu Bình Quá lúc hoảng sợ thì sẽ như thế nào?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv