Thái thị chợt mỉm cười, ra hiệu "Đem bánh lên đây".
Thúy Quả vội dâng mâm bánh lên. Thái thị cầm một miếng, nhẹ nhàng cắn một ngụm. Lam Hi Thần có hơi lo lắng, nhưng khi thấy vẻ mặt ông ta dãn ra, trong lòng nhẹ đi không ít.
Thái thị gật đầu hài lòng, ngữ khí có chút hoài niệm "Mùi vị rất ngon, cũng rất quen thuộc. Nào, hoàng đế cũng thử đi".
Long Thụy đế miễn cưỡng giơ tay cầm một miếng lên ăn, rồi nói "Đúng là không tệ! Giống với.....hương vị mà nhiều năm trước Minh Ý thái hậu từng làm cho trẫm".
Vì lớp mạng châu che mặt, không biết vẻ mặt hắn lúc này đang thể hiện loại biểu tình gì.
Thái thị nhìn Lam Hi Thần "Xác khanh, xem ra ngươi đặt không ít tâm tư vào món quà này nhỉ? Rất khéo léo!".
Lam Hi Thần vui vẻ nói "Thưa vâng, món bánh này cũng là do mẫu thân làm cho tần thị ăn lúc nhỏ, vị bánh và mùi hương, tần thị đều cố gắng làm giống như vậy".
Thái thị có hơi ngạc nhiên nhìn người trước mặt, rõ ràng ý của ông ta không phải khen bánh ngon, vậy mà y lại trả lời một nẻo. Nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên, ông ta bèn cười, hỏi "Vậy sao? Món quà này của ngươi, lão thân rất thích".
Lan Hi Thần cúi đầu "Tạ ơn Thái thị". Bên kia, Tư Đồ Gia Thành âm thầm lau mồ hôi đang túa đầy trán, cũng vừa vặn thở phào một hơi.
Hoàng đế nói với vẻ miễn cưỡng "Nếu Thái thị hài lòng, vậy thì món quà của Xác khanh là tốt nhất, trẫm sẽ ban thưởng cho hắn. Người đâu, đem một trăm lượng vàng thưởng cho Xác khanh".
Thái thị chẫm rãi nói "Hoàng đế, khoan đã".
Hoàng đế có vẻ ngạc nhiên "Phụ thị chẳng hay có điều muốn dặn dò?".
Thái thị nói "Một món quà ý nghĩa như vậy, trăm lượng vàng thực không xứng".
Hoàng đế nói "Vậy ý của phụ thị là......?".
Thái thị nói "Theo ý của lão thân, hãy tấn Xác khanh làm Xác quý khanh đi. Còn nữa, chữ Xác kia không phù hợp với hắn cho lắm. Là Thượng nghi cục* đặt sao?".
*Thượng nghi cục: một trong sáu cơ quan chăm lo nội vụ hậu cung. Bao gồm: Thượng cung cục lo việc chung nhất, Thượng nghi cục lo lễ nghi, Thượng phục cục quản lý đồ đạc như lễ phục, Thượng thực cục quản về ăn uống, Thượng tẩm cục quản lý nội thất vật phẩm và Thượng công cục nắm giữ việc sửa chữa hay chế tạo những vấn đề liên quan nữ công hoặc y phục.
Lâm Hà Uyên hơi sợ sệt đứng dậy, nói "Hồi Thái thị, là do thần thiếp ban phong hào. Thần thiếp thấy cung cách của hắn lúc nào cũng lãnh tĩnh vô cảm, cho nên cảm thấy chữ Xác kia rất phù hợp".
Thái thị chậm rãi nói "Hoàng quý phi chắc là do đến từ trong nhân gian nên không am hiểu văn thư cùng phong thái của phi thị trong cung. Lão thân nhìn thấy kia không phải là vẻ lãnh tĩnh vô cảm của chữ Xác, mà là nét điềm đạm trầm ổn của chữ Điềm".
Lời này nói xong, sắc mặt Lâm Hà Uyên trắng bệt. Tất nhiên nàng ta không có ngốc tới mức không hiểu ý của Thái thị là đang nói nàng xuất thân thấp kém, chữ nghĩa đã không nhiều lại còn nhìn không rõ phong thái cung phi, khiến cho nàng ta vô cùng mất mặt, chỉ có thể đưa mắt nhìn Hoàng đế cầu cứu, run giọng, nói "Thái thị nói phải, đều do thần thiếp không cẩn thận".
Hoàng đế quả không hổ rất sủng ái nàng ta, nhanh chóng giải vây "Ái phi quản lý chuyện lớn nhỏ lục cung, bận trăm công nghìn việc nên khó tránh khỏi có chút sai sót. Không sao đâu, chỉ là một phong hiệu thôi mà".
Thái thị vốn không để ý hai người vào mắt, chỉ nhìn Lam Hi Thần, dịu giọng "Vậy thì truyền lệnh của lão thân tới Thượng Nghi cục, đổi phong hiệu cho Tư Đồ gia tử, gọi là Điềm quý khanh. Còn nữa, Tỏa Thúy cung ở nơi xa xôi hẻo lánh, là nơi không phù hợp để Điềm quý khanh trị bệnh, lệnh truyền dời tới Trữ Di cung tọa vị".
Chẳng hiểu sao lời này vừa ban ra, Lam Hi Thần liền cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Hâm mộ có, ghen tỵ cũng có, mà ghen tỵ dữ dội nhất chính là Bùi Kim Tự và Đổng Đan Nguyệt, chưa kể Lâm Hà Uyên ngồi bên trên ý cười đã tắt từ bao giờ, bàn tay của cô ta siết chặt ly rượu trong tay thiếu điều muốn bóp nát nó. Lam Hi Thần không hiểu được, chỉ đổi phong hiệu và thăng lên một cấp thôi chứ có phải thăng lên làm chủ hậu cung đâu mà ba người kia lại biểu hiện thái quá như thế, mới hỏi Tư Đồ Gia Cẩn "Chúng ta có phải hay không đã đắc tội nhiều người?".
Tư Đồ Gia Cẩn nhàn nhạt nói "Từ lúc đặt chân vào đây, xem như là đã đắc tội rồi. Chuyện này chỉ như giọt nước tràn ly. Những ngày tiếp theo, coi bộ ta và ngươi cũng khó mà sống an ổn. Trước mắt lo tạ ơn đi đã".
Lam Hi Thần liền thi lễ "Tạ Thái thị ban ân".
Thái thị nhìn vậy liền gật đầu, đoạn, kêu các nhũ mẫu ẵm hoàng tôn tới, ngắm nhìn bọn trẻ một hồi rồi nói "Trong cung hòa khí lão thân rất vui, nhưng mà Hoàng đế, hoàng thất đông con hậu cung mưa móc ban đều mới là phúc. Hiện giờ Hoàng đế đã có bốn hoàng tử, công chúa thì chỉ có một, ngươi nên nghĩ tới chuyện khai chi tán diệp rồi. Còn một chuyện, tuy là không tuyển tú, nhưng người cũ trong cung cũng còn nhiều, độ tuổi cũng không tính là lớn, lại còn mới có thêm một tân thị nhập cung. Hoàng đế, từ khi ngươi đăng cơ đến nay, sủng ái dường như chỉ dồn vào Hoàng quý phi, đã không có thời gian nhớ đến người cũ, người mới vào cung dĩ nhiên là không hề biết đến". Ông ta vuốt mặt một đứa bé khoảng bảy tám tuổi lớn nhất đứng bên cạnh, khẽ liếc sang Lâm Hà Uyên đang sợ sệt, nói "Hoàng quý phi đã sinh được Hoàng trưởng tử rồi thì cho dù sức khỏe không thích hợp để sinh con nữa cũng không sao, nhưng Đoan Hiền phi và Ngọc Uyển phu nhân là may mắn mới hoài long thai, nếu như Hoàng đế chỉ sủng hạnh một người duy nhất thì những nữ phi còn lại phải làm sao? Chưa kể nam thị vắng bóng long nhan cũng không phải chuyện hay. Đông Tây lục cung phải mưa sương đều thấm mới được. Hậu cung có bình lặng thì tiền triều mới vững vàng. Nếu hôm nay lão thân không nhắc nhở, ngươi phải chờ phi thị hậu cung sinh lòng oán hận, ngươi mới hồi tâm chuyển ý sao?".
Hoàng đế nghe vậy chỉ biết cúi đầu "Nhi thần đã hiểu, tạ phụ thị chỉ dạy".
Ánh mắt của Thái thị một lần nữa đảo lên người Lâm Hà Uyên, phảng phất như lơ đãng, nói “Trong cung người cũ còn nhiều, người mới thì chỉ có một. Lão thân là vì huyết mạch và phúc trạch của Hoàng thất mới chiếu cố bọn họ, chẳng biết Hoàng quý phi có oán hận muốn chôn sống lão thân vì không để ý đến cái vất vả mà còn lấy đi ân sủng của nàng hay không?”.
Trong lòng Lâm Hà Uyên liền động, cười gượng gạo xen lẫn mấy tia khổ sở, vội tiến ra giữa mà quỳ xuống, nói “Thái thị suy nghĩ chu toàn, thần thiếp cảm thấy hổ thẹn vì đã khiến Thái thị nhọc lòng. Hậu cung..... đúng là nên mưa móc ban đều. Lần sau nếu Hoàng thượng lui tới hậu cung, thần thiếp nhất định khuyên Hoàng thượng nên nghĩ đến các phi thị đệ muội khác, Thái thị cảm thấy được không ạ?”.
Thái thị từ chối trả lời mà chỉ nhìn Lam Hi Thần, ôn tồn nói "Điềm quý khanh chuyển tới nơi ở mới phải cố gắng dưỡng bệnh cho thật tốt, như vậy mới có thể hầu hạ Hoàng đế, những phi thị khác cũng vậy".
Tất cả mọi người đồng hô "Chúng phi thị xin cẩn tuân lời Thái thị".
Mắt thấy Hoàng đế hình như lại có điều muốn nói, Thái thị liền cướp lời "Hoàng đế nếu cảm thấy không thích, có thể không cần tuân lời của lão thân".
Hoàng đế im lặng một chút rồi nói với vẻ miễn cưỡng "Dạ không, nhi thần không dám trái ý của phụ thị".
Thái thị gật đầu, tỏ vẻ hài lòng "Lão thân cảm kích cái hiếu tâm của Hoàng đế, trước mắt nếu lui tới hậu cung, Hoàng đế nên đến với người cũ, còn về người mới thì chờ Điềm quý khanh khỏe lại rồi hãy tới sau".
Hoàng đế thấp giọng "Nhi thần tuân mệnh".
Lam Hi Thần nghe tới đó thiếu nước đứng thẳng dậy van nài Thái thị kia làm ơn hãy rút lại lời nói. Dưỡng tử của ông ta không cần nhớ tới y mới là tốt. Y đâu có cần cái gọi là "ân sủng"? Hắn không tới tìm đã là phúc phần của ta lắm rồi!
Sau buổi tiệc, mọi người có mặt đều bảo nhau: Điềm quý khanh này thật không tầm thường, chỉ một dĩa bánh có thể lấy lòng Thái thị. Bất quá, việc y được tấn phong, phần lớn không hề khiến đám phi thị sinh lòng ghen ghét mà trái lại còn rất vui, bởi vì chỉ một dĩa bánh mà được đích thân Thái thị ban ân, so với điệu múa kinh diễm của ai kia còn có giá trị hơn nhiều.
Chuyện được Thái thị nâng đỡ kia hiển nhiên làm cho người nào đó rất không vui. Ngay sang hôm sau đi thỉnh an, Lam Hi Thần hiển nhiên bị làm khó một trận. Nguyên lai Lâm Hà Uyên vốn nghĩ mình đã cất công một phen khổ luyện vũ khúc suốt mấy ngày, nào ngờ lại bị một tân thị nhỏ nhoi giành mất hào quang. Cô ta trong lòng tất nhiên không phục. Một cái bánh làm sao có thể so với điệu múa đi vào lòng người cơ chứ? Khuôn mặt lúc ngồi ở đại điện lộ ra nét không vui, ai nấy đều thấy rõ điều này liền không khỏi thấy vui trong lòng. Làm Hoàng quý phi đứng đầu hậu cung bao lâu nay, đã hẹp hòi lấn át mọi người nay lại gặp phải chướng ngại vật, nếu không vì sủng ái của hoàng đế, cô ta sớm đã bị công khai cười nhạo.
Lâm Hà Uyên không ngốc, nàng vì chuyện này mà cả đêm giận đến không ngủ được, bởi vì được Thái thị cất nhắc nên cô ta nhất thời không thể phản đối, chỉ có thể ra oai dạy dỗ một trận. Bởi vậy mà vừa thấy người tới, cô ta liền không bở lỡ cơ hội mà cao giọng "Điềm quý khanh thật to gan, vừa mới thăng một cấp liền quên ngay phép tắc, dám tới thỉnh an trễ nãi như vậy?".
Lam Hi Thần mím môi đợi cô ta nói xong rồi tỏ vẻ cung kính, nói "Hoàng quý phi nương nương bớt giận, thần thị không cố ý tới trễ. Chỉ là tối qua thần thị theo cung quy đi tạ ơn Thái thị, rồi lại phải dời tới Trữ Di cung cho nên mới không kịp tới thỉnh an nương nương".
Bắt đầu từ ngôi tứ phẩm thì xưng hô đều thay đổi, ngay cả Thúy Quả và Tiểu An cũng không còn phải gọi y là "tiểu chủ" mà thay bằng "lệnh chủ". Cung quy dành cho phẩm vị từ tứ phẩm trở đi cũng nhiều hơn trước.
Lâm Hà Uyên trừng mắt "Điềm quý khanh đừng có lấy Thái thị ra mà ngụy biện với bản cung. Xem ngươi mới chỉ lên một cấp mà đã có thêm lá gan, ngươi ỷ vào sự nâng đỡ của Thái thị hay là ỷ vào gia thế ngươi ở trong triều để lên mặt, coi bản thân sắp làm chủ vị lục cung đấy hả?".
Lam Hi Thần không biết tiếp tục giải thích thế nào, bởi căn bản hiện tại có nói gì cũng không lọt lỗ tai cô ta, rốt cuộc vẫn là Tư Đồ Gia Cẩn xuất ngôn “Tuy nương nương tức giận, nhưng thần thị không thể không nói câu này: Hôm nay thần thị không phải vô cớ tới trễ. Cho dù thần thị có chỗ mạo phạm, nhưng trên có Thái thị và Hoàng thượng, Hoàng quý phi nương nương tuy không tọa vị trung cung nhưng tạm thời được nắm phượng ấn cũng coi như là đích mẫu của các hoàng tự, nếu theo lời nương nương nói hậu cung chủ vị rơi vào người thần thị, vậy chẳng khác nào là nói thần thị chiếm hết ân sủng mà nương nương thì lại thất sủng, quả thật làm thần thị mười phần sợ hãi”.
Tuy rằng hai chữ cuối cùng là "sợ hãi" nhưng ngữ khí lại không hề giống như vậy, trái lại mang theo mười phần lãnh tĩnh không giận mà uy. Hô hấp của Lâm Hà Uyên càng nhanh, quạt lụa trong tay "lạch cạch" thi nhau đập vào tay vịn trên ghế ngồi, mọi người sợ tới mức đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng ngồi ngăn ngắn. Lam Hi Thần nửa vừa lòng nửa lo lắng, Tư Đồ Gia Cẩn này nếu thật sự vào cung mà không phải do cưỡng ép, hắn chắc chắn dư sức khiến nữ nhân trên kia thất bại chỉ cần dùng tới lời nói.
Lý Giao Nghi vội vàng hòa giải “Nương nương mới sáng mà tức giận thì thật không tốt, chi bằng uống tách trà nhỏ hạ hỏa một chút rồi nói tiếp. Còn Điềm quý khanh, để cho hắn đứng lên rồi nói tiếp đi”.
Ngọc Uyển phu nhân Chung thị cũng vội nói "Hoàng quý phi nương nương đừng trách, Trữ Di cung so với Tỏa Thúy cung tuy gần nội viện hậu cung hơn nhưng tới Phượng Nghi cung của nương nương vẫn còn khá xa, Điềm quý khanh có tới trễ cũng không có gì lạ".
Đổng Đan Nguyệt chua ngoa nói "Đoan Hiền phi và Ngọc Uyển phu nhân không cần nói đỡ cho Điềm quý khanh. Chẳng qua tần thiếp thấy hắn mười phần cố ý, ỷ có Thái thị nâng đỡ sau lưng liền quên mất bên trên đang còn có ai ngồi".
Bùi Kim Tự cũng không bỏ lỡ mà nói thúc vào "Nhu quý tần nói đúng. Hai vị tỷ tỷ cũng đừng bênh vực Điềm quý khanh quá, hắn được Thái thị coi trọng, nói không chừng đến Hoàng thượng sắp tới cũng phải nâng niu sủng ái hắn mấy phần, nếu bây giờ Hoàng quý phi nương nương không giáo huấn, e là sau này hắn lại leo lên đầu chúng ta ngồi hết cho xem".
Lam Hi Thần vội nói "Nương nương xin hãy công tư phân minh, thần thị thật sự không.......".
Đôi môi đỏ tươi của Lâm Hà Uyên bĩu một cái, cả giận gạt ngang "Im miệng cho bản cung! Ngươi đúng là kẻ cứng đầu, chứng nào tật nấy vô pháp vô thiên. Bản cung nhất định phải dạy dỗ ngươi tới khi nào quy phục mới thôi".
Lam Hi Thần còn đang muốn biện giải thì Triệu Thanh đã lên tiếng "Hoàng quý phi nương nương, xin cho phép thần thị nói vài câu. Bây giờ Điềm quý khanh có phải vì Thái thị mà lớn gan mạo phạm nương nương hay không, thì nương nương cũng không thể trách phạt hắn thật nặng, bởi vì làm như thế sẽ mất lòng Thái thị. Thái thị không vui, Hoàng thượng cũng không vui. Điềm quý khanh được Thái thị cất nhắc chữa bệnh, nếu giả như bây giờ nương nương bắt hắn ra trước điện phạt quỳ, hắn bệnh càng thêm nặng, Thái thị mà hỏi tới thì thật là bất lợi cho nương nương".
Mỗi lần nhắc tới Thái thị kia, Lâm Hà Uyên có không muốn cũng phải cố ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi lẽ tuy cô ta nắm giữ Phượng ấn nhưng tiếng nói của Thái thị mới thực sự là có trọng lượng, bây giờ mà động tới người mà ông ta để tâm chiếu cố, nói không chừng cô ta sẽ bị thu lại phượng ấn vì lạm dụng quyền hành ức hiếp phi thị. Nghĩ tới đó mà Lâm Hà Uyên thở sâu mấy nhịp, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng mà nói "Bản cung nể mặt Thái thị, hôm nay sẽ tha cho Điềm quý khanh, nhưng dĩ bất quá tam, nay đã là lần thứ hai ngươi phạm lỗi rồi, nếu mà lần tới còn tái phạm thì đừng trách bản cung nghiêm khắc trừng trị".
Lam Hi Thần lạnh nhạt đáp "Tạ nương nương khoan hồng".
Suốt buổi thỉnh an hôm đó, Lâm Hà Uyên đem toàn bộ uất ức của mình ra nói bóng nói gió, trong lời nói còn liên tục công kích thẳng về phía Lam Hi Thần. Y tất nhiên chỉ có thể giả điếc làm ngơ, không buồn đến mức đi so đo với cô ta.
Trên đường về, đường về cung của Triệu Thanh cùng Lý Giao Nghi gần nhau cho nên bọn họ tình cờ đi chung một đoạn đường. Sẵn tiện đi qua Uyển Phương viên, bọn họ liền ghé vào một tiểu đình ngồi nghỉ tạm. Lý Giao Nghi thuận miệng hỏi "Chuyển đến nơi ở mới, Điềm quý khanh cảm thấy có quen không?".
Lam Hi Thần đáp "Đa tạ Hiền phi tỷ tỷ quan tâm, thần thị cảm thấy rát tốt, chỉ là không được an tĩnh như Tỏa Thúy cung".
Triệu Thanh cầm một chén trà lên uống, nói “Dĩ nhiên rồi, Trữ Di cung là Thái thị cố ý sắp xếp cho ngươi ở gần Duệ Đức điện của Hoàng thượng, thế nhưng chắc Thái thị quên mất nó lại đối diện Phượng Nghi cung, khẳng định là không thể an tĩnh rồi. Nghe nói Điềm quý khanh khước từ người đến thăm, chẳng hay bản cung cùng Hiền phi có thể đến xem một chút?”.
Lam Hi Thần cười nhẹ "Tất nhiên là được. Thần thị chẳng qua là rất sợ phải nhìn thấy những người đó. Rõ ràng là vô cùng ghen tị, thế mà lại cứ chúi đến tươi cười hỏi nọ hỏi kia, quá là.......giả dối”.
Lý Giao Nghi tươi cười "Ghen tỵ cũng phải, ai bảo quý khanh được Thái thị ưu ái quá đi chứ? Nói thật đến cả bản cung, Đôn thần và tiền Vinh Thần nhập cung từ ngỏ, cũng chưa được Thái thị chiếu cố như vậy đâu".
Lam Hi Thần không hiểu "Chẳng lẽ đổi phong hiệu, thăng một cấp rồi chuyển nơi ở chính là ưu ái sao? Thần thị cứ nghĩ ban vàng bạc hay quyền hành mới là ưu ái chứ?".
Lý Giao Nghi lắc đầu "Điềm quý khanh có điều không biết đấy, chỉ riêng phong hiệu của ngươi thôi là đã như ngầm ban quyền hành rồi?".
Thấy Lam Hi Thần vẫn còn ngơ ngác, nàng ta giải thích "Chính là chữ "Điềm". Đó vốn là phong hiệu của Thái thị ở tiền triều, lúc Thái thị nhập cung cũng chỉ là một phẩm Khanh nhỏ nhoi giữa biết bao nữ phi nam thị, sau đó được thăng dần lên Lương thần mà lại được tiên đế sủng ái cho giữ lại phong hiệu cũ. Lấy hiệu cũ của mình đặc lại cho nam thị lớp sau, Điềm quý quân ngẫm xem có phải là quá mức ưu ái rồi không?".
Lam Hi Thần cười trừ "Thần thị thực sự không biết, nếu mà biết, chắc thần thị sẽ tìm cách khước từ luôn phong hiệu đó để không khiến Hoàng quý phi khó chịu".
Triệu Thanh dịu giọng “Cô ta cảm thấy không thoải mái cũng đúng thôi. Nếu gặp phải những chuyện như ngươi trong thời gian vừa qua, nhẫn nhục chịu đựng rồi bất ngờ được phong quang, bất kể là ai cũng sẽ đều như vậy cả thôi. Nói đi thì phải nói lại, từ khi nhập cung thì Hoàng quý phi đó luôn tìm cách khắc chế ngươi, quả thực đã khiến ngươi phải chịu ấm ức rồi”.
Lam Hi Thần nói “Thần thị đâu có yếu đuối đến mức độ ấy? Đã phiền Hiền phi tỷ tỷ và Đôn thần ca ca nhọc lòng rồi. Nhưng thần thị cũng cảm thấy không cần thiết phải chú ý đến. Nàng ta là Hoàng quý phi được muôn vàn sủng ái, muốn hô mưa gọi gió thế nào lại chẳng được, bản thân mình chỉ cần giả mù giả điếc choq qua chuyện thôi”.
Lý Giao Nghi ngẩn ra "Điềm quý khanh không thấy giận sao? Ngươi hiện tại đã có Thái thị chống lưng, cộng thêm gia thế, muốn át ngược lại cô ta cũng là điều dễ dàng".
Lam Hi Thần lắc đầu "Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu thần thị nhẫn nhịn có thể khiến nàng ta để yên, vậy thì tốt hơn là hết sức cùng nàng ta so đo, càng thêm ầm ĩ ".
Huống hồ, bản tính y trước nay không thích nảy sinh tranh chấp với người khác, đặc biệt là với nữ nhân, nhất là vì mấy chuyện không đáng, nếu có thể nhịn được thì cứ nhịn thôi.
Lý Giao Nghi cùng Triệu Thanh nhìn nhau một cái, không nói gì mà thở dài, đột nhiên nàng ta nhìn Lam Hi Thần, không khỏi tấm tắc "Điềm quý khanh mới có qua một đêm mà đã thay đổi hẳn, hôm nay lúc ngươi nói chuyện với Hoàng quý phi, bản cung thật sự không tin được ngữ khí đó cùng mấy ngày trước là của cùng một người. Xem ra Điềm quý khanh thật may mắn, được phúc tinh là Thái thị chiếu đến liền chuyện gì cũng suôn sẻ".
Lam Hi Thần có hơi chột dạ, liền cười trừ "Hiền phi tỷ tỷ nói đùa, thần thị vẫn là thần thị đấy thôi".
Lý Giao Nghi cười nhẹ "Nhưng bất quá bản cung thấy, tính cách lúc nãy của ngươi thật cũng giống với Hoa Tuệ quý tần năm xưa đối với Hoàng quý phi, cương liệt, không nhún nhường, làm cho bản cung không khỏi nghĩ tới nàng". Bất giác nàng ta thở dài "Chỉ tiếc là phúc của nàng thật mỏng, cả tiền Vinh thần cũng vậy. Kể ra thì số của Hoàng quý phi là tốt nhất trong hậu cung rồi".
Lam Hi Thần đang muốn nói lại bị Tư Đồ Gia Cẩn cướp lời "Nói như vậy, chẳng hay Hiền phi cùng tỷ tỷ của thần thị có giao tình?".
Lý Giao Nghi thoáng chần chừ rồi gật đầu "Năm xưa bản cung cùng Hoa Tuệ quý tần đích thật có giao hảo, không chỉ vậy, chúng ta còn cùng Diệu Ý Vinh thần và Đôn thần đây xem như bạn tâm giao, thỉnh thoảng gặp nhau liền chuyện trò mấy câu, có khi đối ẩm họa xướng cho quay ngày đoạn tháng trong cung".
Tư Đồ Gia Cẩn có hơi sốt ruột "Nếu nương nương cùng gia tỷ và Diệu Ý Vinh thần có giao hảo, vậy nương nương hẳn là cũng biết tính tình của gia tỷ rất cẩn trọng có phải không? Nếu như gia tỷ không cẩn trọng, chiếc muỗng bạc năm xưa của Diệu Ý Vinh thần làm sao nàng có thể không phát hiện ra cái gì khả nghi?".
Lý Giao Nghi gật đầu rồi ngạc nhiên "Sao Điềm quý khanh lại hỏi bản cung như thế?".
Triệu Thanh là người tinh tế, mừng giận không bao giờ để lộ ra ngoài mặt, thế nhưng lúc này nghe thấy thế, hai bờ má đều không kìm được trở nên trắng bệch, đột ngột đứng dậy nói "Chúng ta về Trữ Di cung đi, ở đây nói chuyện không tiện đâu".
Sau khi sang tháng Tám, trời rốt cuộc đã không còn nắng chói chang nữa, bắt đầu có những cơn mưa rả rích, thời tiết trở nên mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Không ngờ mùa thu mới thoắt đó đã sắp hết, thực khiến người ta không kìm được có chút cảm khái vì thời gian chẳng chịu đợi ai. Hoàng hôn dần buông xuống, Lam Hi Thần vội đứng dậy, cùng Lý Giao Nghi và Triệu Thanh đi về Trữ Di cung.
Khi đã ngồi vào tiểu đình nhỏ, Triệu
Thanh mới cẩn trọng hỏi "Điềm quý quân, ban nãy ngươi hỏi Hiền phi như vậy, có phải là có nghi ngờ gì không?".
Lam Hi Thần để cho Tư Đồ Gia Cẩn lúc này mặc ý nói chuyện, dù sao cũng là liên quan đến người nhà của hắn vì vô cớ mà chết, hắn nhất định phải làm cho rõ, liền hỏi ngược lại Triệu Thanh "Không chỉ riêng thần thị, Đôn thần và có lẽ cả Hiền phi hẳn cũng đã có nghi ngờ, cho nên hôm đó Đôn thần mới nói về vụ án năm xưa cho thần thị nghe, có phải không?".