Ma Đao Sát Tinh

Chương 45: Thần châu song sát



Sau khi Thang Bà Tử giết chết một người, bèn cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách.

Sắc mặt của Đông Phương Hiểu Bạch liền trở thành lạnh lùng, cất tiếng cười nhạt rồi vung năm ngón tay lên quét xéo đến ngay trước mặt của Thang Bà Tử.

Thang Bà Tử trông thấy thế liền im ngay tiếng cười vung chưởng mặt ra định đỡ thẳng vào thế công của đối phương, nhưng chẳng ngờ võ công của Đông Phương Hiểu Bạch quả hết sức lạ lùng, năm đạo kình phong từ năm ngón tay bắn ra đã tự động chuyển thẳng vào Yêu nhãn huyệt của Thang Bà Tử.

Liền đó một tiếng hự khô khan bỗng phát ra từ lỗ mũi của Thang Bà Tử, rồi lại thấy bà ta loạng choạng thối lui mấy bước, những sợi tóc trắng trên đầu cũng dựng đứng lên như những sợi lông nhím, đôi mắt chiếu ngời những tia sáng căm hận.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Thang Bà Tử bà chớ nên có ý định sử dụng chất độc. Bà nên an phận một tý, nếu không thì sinh mệnh sẽ chẳng an toàn.

Thang Bà Tử tựa hồ mất bình tĩnh trước giọng nói ghê rợn ấy của Đông Phương Hiểu Bạch nên tâm thần đã giao động, miễn cưỡng nói:

- Cũng chưa hẳn thế đâu.

Đông Phương Hiểu Bạch cười nhạt nói:

- Nếu bà không tin thì hãy cứ thử xem. Anh em chúng tôi rất ghét phường vụ lợi vong ơn, sớm đầu tối đánh. Giờ đây vẫn là chưa muộn, nếu bà bằng lòng đứng yên qua một bên để hành sự theo mệnh lệnh của chúng tôi.

Thang Bà Tử hừ một tiếng qua giọng mũi nói:

- Lão bà tử ta sẽ đứng yên để xem bọn các người hoành hành đến lúc nào cho biết.

Tuy ngoài miệng bà ta hãy còn nói cứng cỏi, nhưng thực sự thì bên trong đã hoàn toàn kiêng dè trước võ công quái dị của Đông Phương Hiểu Bạch.

Đông Phương Hiểu Bạch đã nhận định được thái độ miệng hùm gan sứa của Thang Bà Tử nên chỉ cười nhạt rồi không nói chi nữa.

Sau đó song sát im lặng đưa mắt nhìn về phía chân trời xa, thân người đứng trơ trơ như hai pho tượng đá sắc mặt lạnh lùng âm u.

Trong khi ấy từ phía xa có ba bóng người đang chạy nhanh tới nơi.

Thang Bà Tử nhìn thấy người cầm đầu chính là Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình, người theo sau chính là Thiết toán bàn Tống Thu Trạch, bảo chủ Thất tinh bảo, và người cuối cùng lạ mặt tóc bạc hoa râm, râu dưới cằm đen mượt, có vẻ lạnh lùng, mình mặc áo dài xám, đôi mắt chiếu ngời ánh sáng, nhưng không ngớt đảo qua đảo lại, đôi chân chạy nhẹ nhàng, cơ hồ không đụng đến một hạt bụi.Nói chung người ấy có vẻ lanh lẹ nhẹ nhàng và âm u đáng sợ.

Thang Bà Tử khi vừa chạm thẳng vào hai tia mắt với người đi sau cùng đó, thì có cảm giác nhãn thần của đối phương sắc bén và lạnh lùng như lưỡi dao thép. Bà ta cảm thấy tựa hồ người ấy rất quen thuộc, nên không khỏi giật nảy mình.

Riêng Đông Phương song sát cũng hoàn toàn không quen biết chi với người ấy, nên lúc nhìn thấy được đối phương thì sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc lắm.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Này, Lữ Khưu huynh còn vị lão sư này là ai?

Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười nói:

- Vị này là Châu Thiệu Khương lão sư, trước kia ở tại Ma Thiên lãnh thuộc vùng Liêu Đông, chẳng hề xuất hiện trong giới giang hồ lần nào. Ông ấy là người bạn thân mật với tại hạ nên lần này tại hạ mới cố kéo Châu lão sư đến để giúp cho một tay, vì vậy Châu lão sư mới nể tình đến đây.

Đông Phương song sát trông thấy Lữ Khưu Mộ Bình nói thao thao bất tuyệt, nên đôi mày rậm của hai người bất giác cau lại.

Lữ Khưu Mộ Bình nào chẳng thấy hiện tượng đó, nên vội vàng nói:

Châu lão sư là người võ công trác tuyệt, mưu lược vô song, nếu so sánh với tại hạ thì thực chênh lệch một trời một vực.

Đông Phương Hiểu Bạch liền ồ lên một tiếng dài nói:

- Thì ra Châu lão sư là bậc cao nhân ẩn thế, nên thật là quá thất kính.

Ngụ ý sâu xa của lời nói trên rõ ràng là có ý mỉa mai xem thường Châu Thiệu Khương vậy.

Sắc mặt của Châu Thiệu Khương chẳng hề thấy có một nét tươi cười cất giọng lạnh lùng như băng giá nói:

- Chả dám.

Chỉ với hai tiếng ngắn ngủi, nhưng chứa đầy sát khí, cũng như chứa đầy sự lạnh lùng đến ghê rợn, khiến người nghe không khỏi kinh hoàng.

Bởi thế từ lỗ mũi song sát bất giác phát lên hai tiếng hừ lạnh lùng rất khẽ.

Lữ Khưu Mộ Bình nhìn qua thái độ của hai người thì đã hoàn toàn xét được tâm trạng của hai người lúc ấy nên liền đưa tay chỉ vào xác chết dưới đất, cất giọng ngạc nhiên nói:

- Ai đã gây ra sự chết chóc như thế nầy?

Đông Phương Hiểu Tinh cười nhạt nói:

- Đấy chính là hành động của lão bà tử không biết chi là sống chết kia.

Vừa nói y vừa đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Thang Bà Tử.

Lữ Khưu Mộ Bình nghe qua, không khỏi sửng sốt. Riêng Thang Bà Tử cũng tức giận đến mớ tóc bạc trên đầu thảy đều dựng ngược, gằn giọng nói:

- Không biết ai mới là kẻ không biết chi đến sống chết! Bọn các người bắt sống và giam giu hai cô gái họ Trần và Quả thiện trưởng lão dù lão bà tử ta có giữ thái độ bàng quang thì tất cả các nhân vật võ lâm khác cũng nào chịu buông tha cho người đâu?

Đông Phương Hiểu Tinh quát to nói:

- Chuyện này không can chi đến bà, nếu còn lắm lời thì có chi xảy ra thì hãy ráng chịu lấy.

Thang Bà Tử hừ một tiếng to qua giọng mũi rồi im lặng không nói chi thêm.

Thiết Chỉ Thư Sinh trông thấy thế, không khỏi thầm tức cười trước thái độ tỏ ra hung hăng ngoài mặt nhưng kiêng dè bên trong của Thang Bà Tử. Nhưng ông ta cũng đoán biết được là Đông Phương song sát không khi nào lại chịu buông tha cho đối phương vì song sát là người không có thái độ khoan hồng đại lượng, khi một ai đã giết chết thủ hạ của họ rồi thì chẳng dễ chi bỏ đi yên với họ được.

Tuy nhiên Thang Bà Tử cũng chẳng phải là hạng người tầm thường.

Bà ta là người sâu hiểm thâm độc chẳng kém chi ai, tuy hiện giờ đang kiêng sợ trước Đông Phương song sát, nhưng nếu có thời cơ thuận tiện thì bà ta sẽ trả đũa một cách hết sức tàn nhẫn.

Lữ Khưu Mộ Bình là một kẻ rất sở trường về môn lợi dụng những mối mâu thuẫn chung quanh hầu đạt đến mục đích riêng của mình, nên liền quay về Thang Bà Tử mỉm cười nói:

- Thang lão sư, người đồng đạo với nhau mà gây sự đánh nhau đến cả hai đều bị tổn hại, thì đối với mình hay đối với người cũng chỉ có hại mà không có lợi chi cả. Việc ấy Thang lão sư nào không biết?

Thang Bà Tử vẫn im lặng không trả lời.

Thiết Chỉ Thư Sinh lại mỉm cười quay về song sát nói:

- Tại hạ đối với việc Yến Nam Tam Kiệt đến đây vào sáng sớm ngày mai nầy đã có sự bố trí chu đáo cả rồi. Số quần hùng trong võ lâm chắc chắn sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn, nên sẽ cùng tam kiệt kéo đến đây phó hội. Đến chừng ấy chúng ta sẽ túm hết cả bọn một thể.

Thang Bà Tử bỗng cất giọng sâu hiểm nói:

- Trên đời nào có việc chi lại hoàn toàn đi đúng theo ý muốn của mình như vậy. Hừ để rồi xem ra sao cho biết.

Đôi mày lưỡi kiếm của Thiết Chỉ Thư Sinh khẽ nhướng lên nói:

- Ồ, Thang lão sư chắc có những ý kiến hay, vậy tại sao chúng ta không cùng bước vào Phúc thọ am để bàn cách đối phó.

Đông Phương Hiểu Bạch bỗng lên tiếng nói:

- Còn sư muội đâu? Đại ca, anh hãy mai đi tìm gặp sư muội đã.

Nói xong song sát liền phi thân lướt thẳng vào rừng. Hai thủ hạ của họ liền nhanh nhẹn tràn tới, chụp lấy xác chết đang nằm trên mặt đất, rồi dùng những tia mắt căm hận quét qua Thang bà tử một lượt, mới nối gót chạy thẳng vào rừng theo hướng song sát vừa bỏ đi.

Độc bà tử đưa mắt nhìn theo số người ây, mãi đến khi trông thấy họ đã bỏ đi khuất thì bỗng cất giọng cười khanh khách hết sức lạnh lùng.

Thiết Chỉ Thư Sinh vội vàng đưa một ngón tay lên miệng, khẽ suỵt một tiếng nói:

- Song sát là người khi gặp một mối hận chi, tất sẽ tìm cách trả thù, nên chắc chắn không phải bỏ đi như thế là yên, trái lại không mấy chốc họ sẽ kéo trở về để gây sự đánh nhau. Vậy bà và tôi hãy bước vào trong am để cùng bàn bạc cách đối phó là hơn.

Độc bà tử cười nhạt nói:

- Lão bà tử tự biết nếu không nhẫn nhin được việc nhỏ, thì tất sẽ làm rối đến việc lớn, nên mới hạ mình chịu lép như vậy. Hừ lão bà tử ta nào phải là hạng người dễ hiếp đáp đâu.

Thiết Chỉ Thư Sinh tươi cười hối thúc Thang bà tử đi vào ngôi am gần đấy.

Tống Thu Trạch và Thang bà tử là người cố giao với nhau, nên y cũng tươi cười khuyên lơn Thang bà tử nên cùng họ vào Phúc thọ am bàn kế hoạch đối phó. Thang bà tử nghe qua, tuy sắc mặt hãy còn giận hầm hầm, nhưng đã đồng ý bước theo họ đi thẳng vào trong ngôi am.

Song sát bỗng từ trong khu rừng nhanh nhẹn lướt mình bay thoắt ra, sắc mặt cóvẻ giận dữ, Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Nếu sáng mai này, ta không cho bà chết thê thảm thì La hầu độc phán này từ đây kể về sau xoá bỏ tên hiệu trong giới giang hồ rồi vậy!

Đông Phương Hiểu Tinh đưa mắt nhìn người em một lượt nói:

- Muốn giết chết lão bà tử thật dễ như trở bàn tay. Nếu chẳng vì chúng ta vắng bóng giang hồ từ lâu và không muốn mọi người hiểu mình là kẻ tâm địa tối ư độc ác, thì vừa rồi bà ta nào có thể sống sót để rời khỏi nơi đây được? Nhưng đấy vẫn là chuyện nhỏ, mà sư muội bỗng dưng bỏ đi đâu mất mới thực là chuyện to trước mắt. Vậy chúng ta phải đi tìm ngay mới được.

Dứt lời, song sát liền lao thoắt đi mất hút.

Đêm đã vào canh bạ. Phía sau Phúc thọ am ba dặm, cạnh một ven sông tơ liễu buông rủ chấm nước, đèn thuyền câu mờ tỏ nơi nơi. Trên bờ sông Tiêu Tông Kiệt và Trương Uyển Hoa đang cùng đứng sánh vai nói chuyện. Trương Uyển Hoa thỉnh thoảng cất tiếng cười trong ngần như chuông bạc, nghe thực vui tai. Họ cùng nhau chuyện trò xem có vẻ tương đắc lắm!

Giữa màn đêm bỗng có một tiếng hú dài bay theo chiều gió vọng đến. Trương Uyển Hoa vội vàng nói:

- Hai vị sư huynh của tôi, có lẽ tìm tôi không thấy, nên họ đã cuống quít cất tiếng hú dài để gọi đấy.

Nói dứt lời, nàng liền cất tiếng hú trong trẻo để đáp lại.

Tiêu Tông Kiệt bèn nhanh nhẹn nhảy thoắt đến một nơi kín đáo để ẩn mình.

Đông phương song sát phi thân lướt tới thật nhanh, trong khi tiếng hú của Trương Uyển Hoa chưa dứt, thì cả hai đã nối gót nhau rơi xuống ven sông như một cơn gió hốt.

Trương Uyển Hoa đưa tay vuốt lại mớ tóc rối cất tiếng trong trẻo cười nói:

- Nhị vị sư huynh có phải đi tìm tiểu muội đó không ?

Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Ồ! tại sao em lại đến đây một mình như thế? Đêm khuay canh vắng, em đi như vậy, nếu bị nhiễm sương thì không phải chuyện chơi đâu.

Trương Uyển Hoa nũng nịu nói:

- Sư huynh lúc nào cũng xem tiểu muôi như trẻ con cả. Ở trong Phúc thọ am quá ồn ào nên không làm sao ngủ được, nên tiểu muội mới đến đây để tìm một tý không khí thanh tịnh, thưởng ngoạn cảnh sóng vỗ ven bờ, đêm chài mờ tỏ trên sông. Vì cảnh đẹp như thế này, trong đời người ít có cơ hội nào được gặp lắm.

Đông Phương Hiểu Tinh cất tiếng cười ha hả nói:

- Sư muội không phải là trẻ con hay sao?

Trương Uyển Hoa chu cao đôi môi, nũng nịu nói:

- Tiểu muội không muốn ở nghỉ tại Phúc thọ am mà nên đến một gian khách sạn nào yên tĩnh để ở thì hơn, vì tiểu muội không muốn can dự vào những chuyện thị phi vô ích đó.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Có phải sư muội không tin tưởng vào sự thắng lợi trong cuộc xung đột sáng mai này chăng?

Trương Uyển Hoa cười nói:

- Quả là tiểu muội đang có ý nghĩ như thế.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Nếu thế tiểu muội đã xem thường võ học của ngu huynh rồi.

Trương Uyển Hoa cất tiếng cười giòn nói:

- Người tài còn có người tài hơn, sư huynh dám tự xem mình là nhân vật số một trong võ lâm hay sao?

Song sát nghe qua không khỏi sững sờ, vì bấy lâu nay Trương Uyển Hoa có tánh trầm lặng, ăn nói đắn đo kỹ lưỡng, hễ khi nàng nói ra là chắc chắn lý lẽ rất vững vàng. Bởi thế cả hai muốn cất tiếng hỏi lại cặn kẽ, thì Trương Uyển Hoa đã mỉm cười nói tiếp rằng:

- Tiểu muôi không muốn lấy sự phán đoán kém sáng suốt của mình, để làm gián đoạn mọi việc lớn của nhị vị sư huynh. Vậy để tiểu muội tạm lánh mặt vào buổi sáng ngày mai được rồi. Việc ân oán trong võ lầm, kéo dài mãi không bao giờ dứt nên tiểu muội mới thức tỉnh nhị vị sư huynh như thế, thật ra cũng không có lợi ích chi riêng cho tiểu muội cả!

Nói đoạn nàng bèn nhún mình lao vút lên không, lướt đi như điện chớp, chỉ trong chớp mắt là đã bỏ đi xa ngoài mười trượng.

Đông Phương Hiểu Tinh hết sức cuống quít, to tiếng gọi rằng:

- Sư muội, chớ nên bỏ đi như thế, ngu huynh còn có ý kiến cần giãi bày.

Tiếng nói Trương Uyển Hoa từ xa bay theo chiều gió vọng đến rằng:

Nhị vị sư huynh nên nghĩ đến lòng hiếu sinh của trời đất, khi đáng tha thứ thì nên tha thứ cho người ta.

Tiếng nói sau cùng của nàng, đã không còn nghe rõ được chứng tỏ nàng bỏ đi xa.

Song sát đưa mắt nhìn nhau cùng cười gượng. Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Hãy mau đi tìm cô ta, vì nếu vạn nhất có chuyện chi xảy ra thì chúng ta còn mặt mũi nào nhìn thấy sư mẫu nữa.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Cá tính của sư muội rất cứng rắn, anh nào lại chẳng biết việc ấy.

Cô ta bảo là sáng sớm ngày mai thì trở lại, chắc là đúng chứ chẳng hề sai. Vậy chúng ta làm như thế chẳng hoá ra thừa lắm hay sao? Vì chọc giận cô ta thì càng thêm bất lợi. Phưong chi võ công của sư muội lại không kém hơn hai chúng ta, xa nhau chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, chắc không có chuyện chi bất lợi xảy ra đâu.

Đông Phương Hiểu Bạch cúi đầu ra chiều nghĩ ngợi, nên tựa hồ chẳng nghe câu nói ấy của người em.

Qua một chốc sau, y ngước mặt nhìn lên và cất tiếng khẽ than nói:

- Sư muội là người từ bấy lâu nay bề ngoài xem như lạnh lùng, nhưng kỳ thực thì bên trong lúc nào cũng nhiều nhiệt tình. Trong khi cùng đi đến đây, thì cô ta có vẻ rất hăng hái, thế nhưng tối nay tại sao bỗng lại thay đổi thái đọ một cách bất ngờ, như vậy trong chắc có điều chi khó hiểu!

Đông Phương Hiểu Tinh cất giọng hừ lạnh lùng nói:

- Tính tình của người con gái thường đa sầu đa cảm, vậy đó là lẽ thường, chứ có điều chi là lạ? Số người trong Phúc thọ am nếu nói đúng ra thì đều là lũ ngưu đầu mã diện khiến cô ta trông rất chướng mắt, nên mới có thái độ như vậy. Đại ca nói thế là có lòng quá đa nghi mất. Thôi, chúng ta hãy trở về am đã.

Dứt lời, song sát mang một tâm trạng buồn bã cùng kéo nhau trở về Phúc thọ am.

Đêm khuya chưa đến canh năm, bầu trời vẫn còn tối đen mù mịt.

Trước cửa Phúc thọ am tiếng gió thổi tòng reo không ngớt. Bên trong cánh rừng có vô số bóng đen xuất hiện chập chờn khắp các nơi.

Trong khi đó có ba bóng người từ bên ngoài cánh rừng bất thần lướt tới nhanh như gió hốt. Tức thời có một tiếng quát to rằng:

- Có phải Yến Nam Tam Kiệt đến đấy chăng?

Liền đó tiếng nói của Cầu Long tẩu Trạch Kỳ đáp:

- Chính là ba anh em Trạch mỗ đây, xin phiền các vị hãy vào trong thông báo cho Đông phương lão sư nói Trạch mỗ đã đến sớm hơn giờ hẹn.

Bỗng nghe Đông Phương Hiểu Tinh cất giọng lạnh lùng nói:

- Không cần phải thông báo nữa! Hai anh em chúng tôi đã chờ ba vị tại đây lâu rồi. Còn có bao nhiêu bằng hữu võ lâm nữa, sao nãy giờ vẫn chưa thấytới?

Câu nói chưa dứt thì Đông Phương song sát đã từ trên cao đáp xuống, nhẹ nhàng như một đôi chim.

Trạch kỳ cười ha hả thật to nói:

- Đánh nhau thì cần chi phải có người tiếp tay? Nghe qua lời của nhị vị, thì tựa hồ nhị vị cũng có ý tức giận đến cả bằng hữu võ lâm nữa?

Nhưng nhị vị cũng chẳng đã bố trí thực đông đảo người tiếp tay tại khắp khu rừng này rồi hay sao?

Song sát nghe qua không khỏi giật mình thầm nói:

Tại sao hắn ta lại biết được như vậy?

Đông Phương Hiểu Tinh gằn giọng nói:

- Trạch lão sư chớ nên đa nghi, số người canh gác trong khu rừng này đều là thuộc hạ của anh em chúng tôi, chỉ có một mục đích ngăn chặn không cho người ngoài can dự vào việc này mà thôi. Chỉ cần số bằng hữu võ lâm giữ thái độ bàng quang, không can thiếp đến việc riêng giữa chúng tôi và các ông, thì chúng tôi không khi nào làm khó dễ chi với bọn họ cả.

Diêm la phán Ứng Triệu Hùng bỗng phá lên cười đến rung cả bầu trời nói:

- Chả lẽ ngay đến Lữ Khưu Mộ Bình, Độc bà tử và Thất tinh bảo chủ cũng đều là thuộc hạ của nhị vị nữa hay sao?

Đông Phương song sát nghe qua, trên nét mặt tái nhợt, và... của họ không khỏi bừng đỏ.

La Hầu độc phán Đông Phương Hiểu Bạch cũng phá lên cười như cũồng dai nói:

- Té ra nhị vị đã biết rõ tất cả. Đúng thế, đây hoàn toàn đúng sự thật, nhưng không phải là nhằm đối phó với nhị vị, mà trái lại chính là để đối phó với người khác.

- Tiếng cười của hắn ta tựa hồ chẳng phải là tiếng cười của con người, mà giống như tiếng tru ghê rợn của loài lang sói khiến người nghe không khỏi bắt rùng mình ghê sợ.

Bầu trời đã sáng tỏ dần, và không gian đã trở thành xám xịt.

Bỗng nhien có một bóng người từ trong rừng bay thoắt ra quát to rằng:

- Đối phó với ai? Tại sao các hạ không chịu nói rõ ra?

Song sát nhìn thấy thân pháp của đối phương vô cùng nhanh nhẹn, nên trong lòng không khỏi kinh hãi, họ ngước mắt nhìn lên thì trông thấy đấy là một gã đàn ông gầy cao, diện mục âm u lạnh lùng, mình mặc áo xanh. Người ấy đúng là Châu Nhân Ký, một nhân vật tên tuổi rung chuyển cả nam bắc ngạn Trường giang gần đây!

Bởi thế cả hai liền hiện đầy vẻ sát khí trên nét mặt.

Đông Phương Hiểu Tinh lúc đến Nhất phẩm hương tửu lầu đã được người ta nói cho biết về Châu Nhân Ký nên lẽ tất nhiên và giờ đây hắn ta đã nhận ra được đối phương là ai ngay. Do đó hắn ta bèn hừ một tiếng nói:

- Thằng ranh, người không khỏi quá ngông cuồng mất! Trước đây tên tuổi của Truy hồn ác khách ta còn nổi bật hơn người hiện giờ, và nếu đem so sánh với người, thì thực chênh lệch nhau một trời một vực.

Vậy nếu ta không cho người một bài học khôn thì ta đâu còn xứng đáng với cái tên Truy hồn ác khách nữa?

Nói đến đây bỗng giong nói của y trở thành lạnh lùng hỏi tiếp rằng:

- Tôn giá có phải là Châu đại hiệp mà gần đầy tên tuổi vang lừng cả vùng nam bắc sông Trường giang không? Chúng tôi thực là thất kính quá!

Câu nói ấy tuy có vẻ tán tụng Châu Nhân Ký nhưng thực ra bên trong lại ngầm chứa đựng sự xỏ xiên và khinh lờn.

Châu Nhân Ký nào lại không biết điều đó, nên sắc mặt bỗng trở thành lạnh lùng nói:

- Chả dám! Chả dám! Tại hạ nào có thể so sánh được với Thần châu song sát, mà trước kia đã làm rung chuyển cả vùng Hoa hạ?

Đông Phương Hiểu Tinh cười lạnh lùng nói:

- Chúng tôi chẳng dám nói dối, hiện giờ số người của Độc bà tử sở di đến đây, chính là để đối phó với tôn giá. Vì lẽ tất nhiên số người sẽ can dự vào việc này không phải chỉ có một mình tôn giá mà thôi.

Châu Nhân Ký nói:

- Nếu thế, thì xin các hạ hãy gọi bọn ra đây. Việc Yến Nam Tam Kiệt cùng so tài với nhị vị xin để lại sau tiến hành cũng được.

Đông Phương Hiểu Tinh cất tiếng cười nhạt nói:

- Tốt! Chúng tôi đang có ý muốn chiêm ngưỡng tuyệt nghệ của tôn giá đây.

Vừa nói hắn ta vừa quay mặt về phía Phúc thọ am đưa tay lên vẫy:

- Tức thì thấy từ trong ngôi am có mười mấy bóng người nối gót nhau chạy nhanh ra như gió hốt.

Lúc bấy giờ quần hùng đã lục tục kéo nhau tới bên ngoài khu rừng.

Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã giàn thành thế trận Bát quái cửu cung và hai mặt công và thủ đều vững vàng, không hề sơ hở.

Tuy thế trận của họ mới xem qua thì rất bình thường chẳng có chi lạ, phàm người có học qua về bày binh bố trận, đều có thể đoán biết được sự tương sinh tương khắc của thế trận ấy cả.

Song thực ra Thần châu song sát là người tài cao học rộng, nên họ càng nhìn kỹ thì thấy thế trận ấy ngầm chứa một sự diễn biếnkhó lường, nên sắc mặt không khỏi biến đổi.

Châu Nhân Ký bất thần thò tay tuốt lưỡi trường kiếm trên vai xuống, đôi mắt nhìn chòng chòng vào số người đang từ trong am chạy ra. Y trông thấy ba người dẫn đầu, chính là Độc bà tử, Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình và Châu Thiệu Khương.

Y không biết mặt Châu Thiệu Khương nhưng trái lại Châu Thiệu Khương trông thấy Châu Nhân Ký thì đôi mắt liền hiện lên những tia sáng vui mừng.

Đông Phương Hiểu Tinh bỗng to tiếng cười nói:

- Lữ Khưu lão sư, vị này chẳng phải là Châu đại hiệp, một nhân vật đang nổi tiếng lừng lẫy ở khắp cả hai vùng nam bắc sông Trường giang đấy không?

Thiết Chỉ Thư Sinh chưa kịp trả lời, thì Châu Nhân Ký bỗng tràn người đến trước mặt Thang Bà Tử đôi mắt sáng quắc như hai luồng điên nói:

- Bà có phải là Độc bà tử không? Châu mỗ đang tìm bà đây.

Vừa nói là y đã đưa lưỡi kiếm tới trước, mũi kiếm rung động và gây thành mười mấy ngôi sao bạc lạnh ngắt, nhằm Thang Bà Tử công thẳng tới.

Đường kiếm ấy thực hết sức kỳ diệu. Mấy mươi ngôi sao bạc bắt từ trên giăng thành một hàng thẳng đứng tới dưới, nhắm công vào các huyệt đạo bá hội, thần đình, thiên đột, khí hải, khuyết ngươn của Thang Bà Tử.

Thang Bà Tử trông thấy từ đỉnh đầu của mình cho đến dưới bụng không đâu là không nằm dưới thế tấn công của lưỡi kiếm ác liệt ấy.

Trong khi đó hơi lạnh buốt của da thịt, gió rít vèo vèo, khiến bà ta không khỏi kinh hãi.

Giữa lúc ấy Tiêu Tông Kiệt liền từ trong đám quần hùng bước nhẹ nhàng ra, bước đi của chàng khoan thai bình tĩnh, trên tay đang phe phẩy chiếc quạt xếp, mặt không ngớt tươi cười, lắc đầu to tiếng khen rằng:

- Thế kiếm của Châu đại hiệp thực hết sức thần kỳ, xem ra Thang Bà Tử khó thoát khỏi phải bị hạ dưới kiếm này Câu nói ấy của Tiêu Tông Kiệt đã làm cho Thang Bà Tử hết sức giận dữ. Vì thế kiếm của Châu Nhân Ký đánh ra chính là một thế kiếm tấn công bất thần, khiến bà ta không thể nào chống trả lại được. Do đó bà ta buộc phải nhanh nhẹn xoay người thối lui ra sau.

Nào ngờ đâu thế kiếm kỳ lạ của Châu Nhân Ký lại bám sát theo bà ta như hình với bóng, khiến Thang Bà Tử lại phải ngã ngửa người rồi lại vọt lui ra sau nữa để né tránh.

Thế là sau một tiếng xoạc, lớp ác của Thang Bà Tử đã bị lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký rọc đứt một đường dài độ ba tấc từ ngực đến bụng.

Thang Bà Tử tức giận gầm thét inh ỏi, rồi chụp lấy ngực nhanh nhẹn chạy thẳng vào trong Phúc thọ am.

Tiêu Tông Kiệt phe phẩy chiếc quạt mỉm cười nói:

- Tại hạ nói có đúng không nào?

Câu nói ấy của chàng chính là để nói với quần hùng đang đứng tại sau lưng mình.

Số quần hùng đang giàn thành thế trận, do Kiếm hoàn song tuyệt Lương Vô Uý chưởng môn phái Hoài dương cầm đầu. Ông này nghe qua bèn đáp rằng:

- Nhãn quang của Tiêu công tửû quả sáng như điện, đoán trước mọi việc chẳng sai chút nào cả.

Đông Phương Hiểu Bạch bỗng lên tiếng nói:

- Độc bà tử nào chịu bỏ qua, Châu đại hiệp rắc rối lớn cho mình rồi.

Tiêu Tông Kiệt mỉm cười nói:

- Việc ấy cũng không hẳn đâu! Thang Bà Tử nếu không sử dụng chất độc, mà chỉ dựa vào võ công, chân lực của mình để tranh tài cao thấp, tại hạ dám quả quyết là Châu đại hiệp sẽ thủ thắng được.

Thần châu song sát đối với Tiêu Tông Kiệt có nhiều thiện cảm, vì họ thấy ngày hôm qua chàng đã ra tay tương trợ cho Trương Uyển Hoa , Đông Phương Hiểu Tinh nghe qua lời nói của chàng thì khẽ cau đôi mày hung tợn của y lại nói:

- Tôn giá nói thế không khỏi quá xem thường Thang Bà Tử đó!

Tiêu Tông Kiệt nhếch môi cười nói:

- Các hạ nếu chưa chịu tin lời nói của tại hạ, thì hãy khuyên bảo Thang Bà Tử chớ dùng chất độc, thì sẽ thấy lời nói của tại hạ không phải là hoàn toàn vô căn cứ đâu.

Lúc ấy bảo chủ Thất tinh bảo là Thiết toán bàn Tống Thu Trạch đã bắt đầu đánh nhau với Châu Nhân Ký tại phía sau lưng Lữ Khưu Mộ Bình.

Tống Thu Trạch là người có võ công cao cường, trong tay lại có chiếc bàn toán bằng thép tinh đúc ròng nên, vung trong gió nghe vèo vèo, gây thành những luồng kình lực ồ ạt như vũ bão.

Qua một tiếng loảng xoảng, mọi người đã thấy bảy hạt toán đã được tung ra, bay nhanh như gió, sắp theo phương vị thất tinh.

Những bàn toán của Tống Thu Trạch có hình dáng như những con ngao, chung quanh vừa đẹp lại vừa sắc bén, chẳng những bên trong chứa rất nhiều chất độc mà lại còn có sức mạnh đánh vỡ được huyệt đạo của đối phương. Hơn nữa, thủ pháp của ông ta lại vô cùng tinh xảo, tung những hạt bàn toán ấy ra lúc nào cũng nhằm huyệt đạo của đối phương rất chính xác.

Một điều lợi hại nhất, là tất cả mười xâu bàn toán ấy có thể nối tiếp bay ra không ngừng chẳng khác nào những giọt mưa rơi đầy không gian, nhằm chụp xuống cả người đối phương. Do đó rất ít có đối phương nào lại có thể thoát chết được dưới Thiết toàn bàn của ông ta. Vì lẽ ấy tên tuổi của Tống Thu Trạch đã rung chuyển cả vùng Hà lạc ở Trung Nguyên.

Châu Nhân Ký đã trải qua mọi sự dặn dò trước, nên lúc nào cũng đề phòng cẩn mật. Y dừng ngay thế lại chú ý theo dõi những bàn toán kia, và đứng yên không hề né tránh. Vì y biết Tống Thu Trạch còn có những thế đánh hiểm hóc tiếp theo sau đó nữa.

Quả nhiên nối tiếp theo sau những hạt bàn toán ấy lại còn sáu mươi hạt bàn toán khác bỗng được tung ra, bay đầy cả một vùng. Trong khi đó thân hình của Tống Thu Trạch cũng theo với chiếc bàn toán lao tới ồ ạt.

Châu Nhân Ký bỗng vọt thẳng bay người lên cao, giương cổ thét lên một tiếng dài, rồi bỗng xoay ngược đầu, bắt từ trên cao lao trở xuống và dùng thế Thiên giao tinh ly vung kiếm đánh ra, khiến sao bạc lạnh ngắt loé lên đầy bầu trời, nhắm công thẳng về phía Tống Thu Trạch nhanh như những làn điện xẹt.

Qua một tiếng loảng xoảng của hai loại sắt thép vang lên chạm nhau, tức thì tất cả những hạt bàn toán của Tống Thu Trạch đều bị hất bay đi, trong khi luồng kình lực của lưỡi kiếm tiếp tục uy hiếp làm cho Tống Thu Trạch phải nhảy lùi ra sau để né tránh.

Giữa lúc thân hình của Châu Nhân Ký chưa rơi đến đất, thì y lại vung gươm đánh lên gây thành một đạo kiếm quang chói ngời, công thẳng về phía đối phương.

Tống Thu Trạch vung chiếc thiết bàn toán lên đỡ thẳng ra, thế võ của ông ta là một thế võ đánh mạnh đỡ thẳng với kẻ thù.

Hai món võ khí vừa va chạm vào nhau, thì Tống Thu Trạch liền cảm thấy hộ khẩu như muốn tét ra, cả cánh tay tê buốt, mất hết tự chủ, thối lui liên tiếp ra sau, máu huyết trong lồng ngực đảo lộn dữ dội!

Châu Nhân Ký đã chiếm được ưu thế, nên bám sát theo tấn công tiếp ba thế kiếm nữa, thế nào thế náy vô cùng mạnh mẽ, chạm thẳng vào chiếc thiết bàn toán của Tống Thu Trạch toé lửa đỏ lòm, gây thành những sức rung chuyển mạnh mẽ, làm cho hai cánh tay của Tống Thu Trạch cơ hồ như mỏi rụng, loạng choạng liên tiếp thối lui ra sau bảy tám bước.

Tống Thu Trạch nguyên vì ỷ lại võ công của mình, nên có công mà thiếu thủ, vừa chụp được chủ động thì đã đem hết toàn lực ra tấn công đói phương. Y tưởng Châu Nhân Ký không làm sao thoát được mấy mươi hạt bàn toán của y. Do đó y biến hẳn sắc mặt định quay đầu bỏ chạy, nhưng bất ngờ Châu Nhân Ký lại vung gươm công xéo tới, vô cùng nguy hiểm.

Thế là hai đạo ánh sáng xanh ngắt vừa chạm vào nhau, ai nấy đã nghe Tống Thu Trạch gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn quay nằm sóng sượt trên vung máu đào, trong khi cánh tay phải của y mang theo một trận mưu máu bay bổng lên giữa lưng chừng trời.

Song sát trông thấy thế, không ngớt nhướng cao đôi mày rậm của họ lên, mặt lộ sắc kinh ngạc vô cùng.

Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình thì sắc mặt trợ thành tím ngắt.

Trong khi đó Châu Thiệu Khương vẫn bình tĩnh như không hề thấy chuyện gì xảy ra trước mặt.

Thế là lũ yêu tà phần lớn đều kinh hãi, liền đó có hai tên lách người bước ra, đỡ lấy Tống Thu Trạch chạy vào Phúc thọ am để lo chữa trị.

Ngay lúc đó, bỗng lai nghe một tiếng thét đầy giận dữ vang lên từ phía ngôi am, rồi thấy một bóng người chạy bay trở ra nhanh như điện chớp, và bóng người đó không ai khác chính là Độc bà tử.

Độc bà tử chưa chạy tới nơi đã vung chiếc gậy sắt đầu rắn trong tay ra gây thành vô số bóng gậy chập chờn trong không gian đi đôi với những luồng kình lực dày đặc và mãnh liệt như núi đồi sụp đổ, cuốn thẳng về phía Châu Nhân Ký.

Châu Nhân Ký lánh mình tránh ngang một bước rồi lại vung gươm đâm xéo tới, y nhắm ngay chỗ sơ hở của đối phương dùng những thế võ hiểm hóc và mãnh liệt công thẳng vào những nơi mà đối phương không thể không lo tự cứu.

Đông Phương Hiểu Tinh bỗng cất giọng lạnh lùng nói:

- Xin nhị vi hãy ngưng tay đã!

Hai đối thủ nghe thế, liền nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, Châu Nhân Ký đưa ngang lưỡi kiếm lên trước ngực, đứng yên không nhúc nhích.

Riêng Độc bà tử thì đưa mắt nhìn thẳng về phía Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Đông Phương lão sư có điều chi giãi bày?

Đông Phương Hiểu Tinh cất giọng chậm rãi, nói rằng:

- Nhân vật võ lâm so tài với nhau cần đánh vừa tới rồi thu tay trở lại, cũng đủ biết tài nghệ ai hơn ai kém. Khi nãy Thang lão sư rõ ràng đã bị bại, vậy mối thù ấy chỉ nên để sau này hẹn một địa điểm khác để thanh toán với nhau. Trái lại néu cứ vì ấm ức giao tranh mãi với nhau như thế này thì đến lúc nào mới phân thắng bại được?

Thang bà tử nghe qua vô cùng bực dọc, đôi mắt tràn đầy ánh sáng căm hận nói:

- Vừa rồi lão bà tử bị thua thế võ ấy, trong lòng vẫn còn ấm ức chưa chịu phục đâu!

Đông Phương Hiểu Tinh cất tiếng cười nhạt nói:

- Tại hạ vốn có ý tốt nên mới nói như thế. Nếu nói về võ công chơn thực thì Thang lão sư vị tất có thể đối địch với Châu bằng hữu. Trái lại nếu Thang lão sư sử dụng đến chất độc vô hình, thì đấy là một việc khác. Nhưng hiện giờ và ở nơi đây, Thang lão sư lại không thể sử dụng đến chất độc ấy. Vì vạn nhất võ lâm đồng đạo đứng ngoài bị hại lây thì Thang lão sư nào có thể gánh chịu được tránh nhiệm nặng nề ấy?

Thang bà tử nghe qua những lời nói hữu lý ấy thì không khỏi sững sờ ngơ ngác.

Thiết Chỉ Thư Sinh mỉm cười nói:

- Lời nói của Đông Phương đại hiệp thật chí lý, xin Thang lão sư hãy suy nghĩ lại cho kỹ.

Thang bà tử gằn giọng nói:

- Lão bà tử nhất định sẽ không thể sử dụng đến chất độc được rồi.

Bà ta rõ ràng tức giận vì những lời nói có vẻ quả quyết của Đông Phương Hiểu Tinh, là chắc chắn bà ta sẽ bị bại dưới tay của Châu Nhân Ký. Vì nói thế có khác nào xem thường võ công của bà ta. Do đó vừa dứt lời, thì bà ta vung chiếc gậy trong tay ra, khiến kình phong rít vèo vèo nhắm ngay Châu Nhân Ký quét tới.

Châu Nhân Ký đã đề phòng trước, nên vừa trông thấy chiếc gậy của Thang bà tử quét tới thì liền vung lưỡi kiếm lên, gây thành vô số ánh sao bạc lạnh buốt công trả lại đối phương.

Cả hai bên đều đánh nhau hết sức nhanh nhẹn, thân hình của họ xê dịch như gió hốt, kẻ bay lên người rơi xuống đánh nhau vô cùng ác liệt, nhưng vẫn không thể nào phân được thắng thua.

Thiết Chỉ Thư Sinh đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Yến Nam Tam Kiệt mỉm cười nói:

- Việc hôm nay chính là việc mà ba vị đóng vai chính. Vậy ba vị có thể ung dung đứng ở ngoài nhờ vào thực lực của kẻ khác để tạo nên một cuộc chém giết đẫm máu trong võ lâm, hầu mang cái lợi đến cho riêng mình không?

Lôi thần Từ Vi Quang là người tánh nóng như lửa, nghe thế thì giận dữ quát lên rằng:

- Này Lữ Khưu Mộ Bình, chuyện riêng của Yến Nam Tam Kiệt xin ông chớ can dự tới là tốt hơn.

Thiết Chỉ Thư Sinh cất tiếng cười to nói:

- Chuyện của thiên hạ thì người thiên hạ dự vào, có chi là lạ? Tại hạ là người võ lâm, đâu lại khoanh tay đứng nhìn việc của võ lâm hay sao?

Tiêu Tông Kiệt bỗng lẩm bẩm nói rằng:

- Bản thân mình còn lo không xong, có đây lại can dự đến việc của người khác, như vậy chẳng hoá ra ngốc lắm ru?

Giọng nói của chàng rất khẽ, nhưng từng tiếng một đều lọt vào tai của Thiết Chỉ Thư Sinh khiến màn tai của ông ta không ngớt kêu lên o o như muốn điếc, đồng thời cũng khiến sắc mặt biến hẳn.

Ngay lúc ấy bỗng nghe một giọng cười to như cuồng dại, phát ra từ trên ngọn tòng, rung chuyển cả bầu trời cao. Cùng một lúc với tiếng cười vang dền ấy, mọi người trông thấy có một bóng đen to lớn từ trên không bay xà xuống, như một con ó khổng lồ.

Thiết Chỉ Thư Sinh vừa trông thấy người ấy, thì sắc mặt lai không khỏi biến hẳn.

Trong lũ gian tà, có kẻ buột miệng kêu lên kinh hoàng rằng:

- Lệ Sơn lão yêu!

Liền đó tất cả những nhân vật thuộc hai phe hắc bạch đang hiện diện đều sôi động hẳn lên.

Thang Bà Tử và Châu Nhân Ký đang quyết đấu với nhau ác liệt, cũng dừng tay lại nhảy lùi ra xa.

Đôi mắt của Lệ Sơn lão yêu tràn đầy sắc âm u lạnh lùng đưa chân từng bước từng bước một, nhắm ngay Thiết Chỉ Thư Sinh tiến thẳng tới.

Thiết Chỉ Thư Sinh quát to rằng:

- Ông muốn tìm ai thế?

Lệ Sơn lão yêu gằn giọng nói:

- Ta tìm người đây! Môn đồ của ta là Trầm Ứng Thái đã bị chết dưới tay người, vậy nợ máu thì phải trả lại bằng máu.

Thiết Chỉ Thư Sinh tự biết nỗi hàm oan này dù có nhảy xuống sông Trường giang cũng không sao gột rửa cho sạch được. Nhưng dù sao y cũng là người gian manh nhiều mưu lược, nên liền cất tiếng cười to nói:

- Sự thực lúc nào cũng đáng tin hơn lời hùng biện. Ai phải ai quấy trong vấn đề đó, hiện nay vẫn chưa thể xác định được. Bởi thế nêu ông và tôi gây sự đánh nhau trong lúc này, hoàn toàn không thích hợp, hợp chỗ. Vì làm thế này kẻ khác sẽ được hưởng phần lợi của ngư ông, chẳng hoá ra mình kém trí lắm hay sao. Bởi thế ông đến đây ngày hôm nay thực chẳng khác nào tự đến nạp mạng mình vậy.

Đôi mắt của Lệ Sơn lão yêu bỗng trợn to chiếu gời ánh sáng hung dữ nói:

- Kẻ nào dám ăn tim rồng gan cọp, mới dám động đến lão phu.

Lữ Khưu Mộ Bình đưa tay chỉ về phía quần hùng đang bố trí thành trận thế bát quái cửa cũng nói:

- Bọn chúng đã bủa lưới kín mít cả chúng quanh, với mục đích thách thức chúng ta, xem ai dám xông vào trận thế của họ hay không?

Lệ Sơn lão yêu cười nhạt nói:

- Ngươi cố tình muốn kéo lão phu vào phe người, thì thực là uổng công vô ích.

Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt nói:

- Ông đến đây với mục đích tìm hiểu pho Giáng long kinh hay chỉ vì Trầm Ứng Thái?

- Ta đến đây có cả hai mục đích đó.

Nếu thế thì pho Giáng long kinh đã bị Ngôn Như Băng cướp đi rồi, ông không đến Ngũ Hành cốc để tm mà trái lại đến đây để làm gì?

Ngôn Như Băng hiện nay chưa trở về Ngũ Hành cốc. Trong khi đó, nhân dịp đại lễ ra mắt của Thiên vô giáo ông ta chắc chắn sẽ tới đây, chừng ấy ta sẽ hỏi lại ông ấy lấy cũng không muộn.

Thiết Chỉ Thư Sinh bỗng cất tiếng cười to nói:

- Tại hạ xin nói thật với ông anh, là kẻ đã sát hại lệnh đồ tức Trầm Ứng Thái, hiện đang có mặt ở tại đây, song chỉ e là ông anh không dám gây sự với người đó mà thôi.

- Nào lại có như vậy? Ngươi thử chỉ rõ người ấy cho lão phu xem nào?

Thiết Chỉ Thư Sinh bèn đưa tay chỉ thẳng vào người Lương Vô Uý chưởng môn phái Hoài dương nói:

- Ông hãy hỏi Lương Vô Uý thì sẽ rõ.

Lệ Sơn lão yêu lộ vẻ do dự trong giây lát, rồi mới quay người dõng dạc bước thẳng về phía Lương Vô Uý.

Thế là sau một tiếng quát to, Châu Nhân Ký đã bất thần vung lưỡi trường kiếm lên, gây thành một đạo kiếm quang sáng ngời công thẳng tới Lệ Sơn lão yêu nhanh như chớp.

Lệ Sơn lão yêu cười nhạt nói:

- Thằng bé kia, người không chết đã là một cái phúc to rồi, thế hôm nay sao lại tự đi tìm cái chết nữa? Rõ ràng người là kẻ không biết tự lượng sức mình!

Vừa nói lão ta vừa xoay người lách tránh, rồi giương năm ngón tay ra nhắm ngay lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký chụp thẳng tới.

Châu Nhân Ký trông thấy thế chụp của Lệ Sơn lão yêu kỳ diệu khó lường, trong khi đó lại có một luồng kình lực lạnh buốt ồ ạt cuốn tới, làm cho thế kiếm của y bị luống cuống chậm chạp trở lại.

Chính vì vậy thế kiếm của Châu Nhân Ký nhất thời mất hẳn sự linh động, nên đã bị Lệ Sơn lão yêu thò năm ngón tay tới xiết chặt cứng ngắt.

Châu Thiệu Khương đang đứng bên cạnh đưa đôi mắt lạnh lùng theo dõi sự xô sát của đôi bên, khi trông thấy thế, thì lão ta bỗng lộ sắc kinh hãi, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại giữ được sự bình tĩnh ngay.

Tuy nhiên những cử chỉ bất thường ấy của Châu Thiệu Khương đều không thoát được khỏi cặp mắt của Tiêu Tông Kiệt vì suốt từ đầu đến giờ Tiêu Tông Kiệt không giờ phút nào là không chú ý theo dõi Châu Thiệu Khương cả!

Sau khi Lệ Sơn lão yêu đã xiết chặt được lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký thì chưởng trái nhanh như chợp nhằm ngay lồng ngực của Châu Nhân Ký giáng mạnh xuống.

Thế đánh ấy của lão ta, ngầm chứa vô số sự biến hoá tuyệt luân, dù cho Châu Nhân Ký có chống trả đến mức nào, cũng không làm sao thoát khỏi được cái chết.

Châu Thiệu Khương kinh hãi nói thầm rằng:

Hay lắm, bọn các người tên nào tên nấy đều để dành mấy đường võ hiểm hóc ác độc, hầu chờ dịp đối phó với lão phu. Song cũng may là lão phu không hành động liều lĩnh. Hừ bọn các người chẳng làm sao thoát khỏi được mưu lược của lão phu đâu.

Châu Nhân Ký đang lâm vào tình trạng hiểm nguy như chỉ treo mành chuông, bỗng Tấn Lân đã nhanh như chớp lao mình nhảy ra, vung hai quyền dùng thế Nhật nguyệt đương phong đem toàn lực nhắm ngay sau lưng Lệ Sơn lão yêu xô thẳng tới.

Tiêu Tông Kiệt vẫn làm ra vẻ không hề để ý tới, đưa chiếc quạt xếp quạt mạnh ra một lượt, tức thì một luồng kình lực kín đáo liền bay ra nhắm thẳng điểm vào Uyển mạch nơi cổ tay phải của Lệ Sơn lão yêu tức cánh tay mà lão ta đang xiết chặt lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký.

Lệ Sơn lão yêu bất ngờ cảm thấy có một luồng kình phong từ phía sau lưng mình cuốn tới, nên bất đắc dĩ phải thu chưởng phía trái lại, quét trở ra sau, nhưng trong khi đó thì lão ta lại cảm thấy một luòng kình lực lạnh buốt, điểm thẳng vào Uyển mạch của mình, nên trong lòng không khỏi kinh hãi, buông lỏng năm ngón tay đang siết chặt lưỡi kiếm ra và thu thế võ trở về.

Châu Nhân Ký vừa quát to vừa nhanh nhẹn vung lưỡi kiếm lên, gây thành những đốm sao bạc lấp ló bầu trời nhắm ngay Lệ Sơn lão yêu cuốn tới, luồng kiếm phong cũng rít giáo vèo vèo chẳng thua chi muôn ngàn đợt sóng.

Lệ Sơn lão yêu đang lâm vào cảnh lưỡng đầu thọ nan, nên không khỏi giận dữ, vung nhanh đôi quỷ trảo chụp thẳng vào Châu Nhân Ký và Tấn Lân.

Giữa lúc đó Châu Thiệu Khương bỗng ho lên hai tiếng to, rồi phun ra một cục đàm.

Số quần hùng trong võ lâm cũng bất thần phóng ra mười mấy món ám khí, nhắm thẳng Thần châu song sát tiến công tới.

Song sát là người võ công hết sức trác tuyệt nên khi ám khí tới gần, thì Đông Phương Hiểu Tinh bèn cất tiếng cười nhạt, rồi vung chưởng phải ra, quét số ám khí ấy bay thẳng lên lưng chừng trời. Kế đó y lại dõng dạc bước thẳng tới trước mặt số người vừa rồi ném ám khí, gằn giọng nói:

- Bọn người nào mới vừa hung hăng tung ám khí, hãy bước ra tự thừa nhận chớ để liên luỵ đến người khác.

Đông Phương Hiểu Bạch cũng đi theo sát sau lưng ông anh xông thẳng vào cửu cung bát quái trận.

Ngay lúc đó có một gã đàn ông to lớn, mình mặc áo đen vung một lưỡi kim đao lên gây thành một vừng ánh thép chói ngời, rồi gằn giọng quát to rằng:

- Hãy lui trở lại!

Đông Phương Hiểu Tinh quả không hổ với cái tên Truy hồn ác khách. Y tràn người tới, rồi quét ngang một chưởng ra tức thì gã đàn ông to lớn nọ đã gào lên một tiếng thảm thiết, trong khi thân người đã bị hất bay ra xa ngoài năm trượng, từ trên cao rơi xuống đất nghe một tiếng sầm. Thế là lưỡi kim đao đang cầm trong tay liền xắn thẳng vào ngực y khiến máu tươi tuôn trào như suối chết tức khắc không kịp trối!

Quần hùng trông thấy thế đều kinh hoàng thất sắc. Vì chỉ mới chạm mặt nhau, mà đối phương đã vung ra một chưởng, đánh chết ngay một cao thủ thuộc hàng thứ hai trong phái Bắc nhạc. Như vậy võ công của đối phương cao cường và quái dị đến mức nào ai cũng có thể đoán biết được cả.

Yến Nam Tam Kiệt bất thần vọt người bay thẳng lên không rồi xẹt tới nhanh như chớp, đáp xuống trước mặt của Thần châu song sát.

Trạch kỳ nói:

Nhị vị không thể giận cá chém thớt! Món nợ này Trạch mỗ xin gánh chịu tất cả.

Đông Phương Hiểu Tinh cất giong cười khinh dễ, cười nhạt nói:

- Như vậy là tốt lắm! Ông tự biết thế nào cũng khó thoát khỏi được một cái chết, nên mới ôm đồm tất cả vào một mình, như vậy phải không?

Trạch Kỳ cười to nói:

- Lẽ thường thì người võ tướng làm thế nào tránh khỏi được cái chết ngoài trận mạc? Vậy kẻ đại trượng phu dù sống cũng không mừng, mà chết cũng không sợ. Song mọi việc không phải dễ dàng như lời các hạ đã nói đâu.

Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Có thực như thế hay không?

Trong lúc ấy song sát đã đưa chưởng lên ngang lồng ngực, đồng thời bốn tia mắt ngó chòng chọc vào người của Yến Nam Tam Kiệt.

Tam kiệt cũng đang đứng theo thế chân vạc, sắc mặt có vẻ căng thẳng vô cùng.

Giữa lúc đó nếu song sát đem toàn lực ra đánh thẳng Yến Nam Tam Kiệt thì dù họ không chết cũng tất bị trọng thương. Trước kia khi Song sát và Tam kiệt gây thành mối hiềm khích với nhau, thì võ công của song sát cũng đã cao cường hơn tam kiệt rất nhiều. Lúc ấy nếu không nhờ Thân thủ báo ứng Lỗ Công Hành kịp thời ra tay tương trợ thì tam kiệt ngày nay nào còn mạng sống nữa?

Nhưng hiện giờ Thần châu song sát đang có phần kiêng dè vì nếu họ ra tay tấn công tam kiệt thì quần hùng sẽ phát động trận thế ngay.

Như vậy dù họ có giết chết được Tam kiệt, cũng khó bề thoát khỏi vòng vây của quần hùng. Chính vì vậy nên họ còn đang đắn đo nghĩ ngợi.

Châu Thiệu Khương bỗng đưa tay ra hiệu cho Thiết Chỉ Thư Sinh rồi lão ta xông thẳng về phía Lương Vô Uý.

Bỗng nhiên ngay lúc ấy có tiếng tiêu dìu dặt từ phía ngoài cánh rừng tòng vọng lại. tiếng tiêu ấy nghe rất ai oán, khiến mọi người đều không khỏi có cảm giác bùi ngùi.

Song sát vừa nghe tiếng tiêu ấy thổi lên, thì sắc mặt không khỏi biến hẳn. Cả hai dùng thế Tiềm long thăng thiên vọt thẳng người lên nền trời cao, rồi nhắm hướng có tiếng tiêu lao vút tới như điện chớp.

Chỉ trong nháy mắt họ đã mất hút!

Châu Thiệu Khương vừa mới bước tới độ bốn năm bước, bất ngờ trông thấy song sát đã bị tiếng tiêu xa lạ ngoài khu rừng thu hút đi mất, nên không khỏi sửng sốt.

Trong khi đó bỗng có một bóng đen từ trong một góc kín đáo của khu rừng bất thần chạy ra ném trước mặt Châu Thiệu Khương một bức thư rồi lại nhảy lui ẩn vào cánh rừng.

Tất cả những sự diễn biến đột ngột đó làm cho Châu Thiệu Khương sững sờ, ngơ ngác.

Lão ta bước tới nhặt phong thư lên, thì thấy bên ngoài phong bì trống trơn, không có một chữ nào. Đến khi lão ta xé phong bì rút ra một cánh thư dày đặc những chữ viết theo thể tiểu giai, cỡ đầu móc đũa ăn thì sắc mặt không khỏi biến hẳn.

Trên vừng trán của Châu Thiệu Khương mồ hôi tuôn ra như mưa, đôi vai không ngớt chao động, tựa hồ lão ta đã gặp phải một biến cố chi vô cùng to lớn vậy.

Thốt nhiên Châu Thiệu Khương lại bất thần vọt người bay thẳng lên không, rồi phi thân lướt đi mất hút.

Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế, không khỏi kinh hoàng thất sắc.

Trên khuôn mặt sáng như ngọc của Tiêu Tông Kiệt liền lộ nét tươi cười và không ngớt phe phẩy chiếc quạt trong tay, dáng điệu vô cùng hào phóng.

Trong khi đó Lệ Sơn lão yêu đang lưỡng đầu thọ địch. Lão ta ngoại trừ cảm thấy chưởng lực của Tấn Lân và kiếm phong của Châu Nhân Ký lại có một luồng kình lực vô hình không ngớt thu hút lấy chân lực của mình làm cho lão ta phải lâm vào một tình trạng hết sức nguy hiểm.

Lão ta đoán biết, việc này chắc chắn có một cao thủ đang bí mật tác quái, nhưng khổ nỗi là lão ta không thể nào tìm ra được môt nhân vật khả nghi cả.

Bởi thế lão ta mỗi lúc mỗi kinh hoàng thêm, liền cất tiếng hú dài, rồi giũ tay áo bay thẳng lên không bỏ đi mất dạng.

Lúc bấy giờ Nhất bút chấn thiên La Tiềm trong số quần hùng bèn nhìn thẳng vào Thiết Chỉ Thư Sinh cất giọng lạnh lùng cười nói:

Bao nhiêu mưu lược sắp đặt nhọc nhằn, kết cục rồi cũng hỏng bét tất cả.

Thiết Chỉ Thư Sinh nghe thế, sắc mặt liền biến hẳn. Trong khi đó, y lại trông thấy ở hướng đông và hướng tây có hai bóng người lướt tới nhanh như điện xẹt, rồi từ trên đáp nhẹ nhàng xuống đất như hai cánh lá rơi.

Người đáp xuống đất trước, chính là một người đàn ông đứng tuổi, sắc mặt âm u lạnh lùng, mình mặc áo dài ngũ sắc, trong tay cũng cầm một lá cờ tam giác ngũ sắc, đưa đôi mắt sáng ngời như điện quét qua mọi người một lượt, rồi cất giọng sâu hiểm nói:

- Trước ngày cử hành đại lễ ra mắt của Thiên vô giáo ta, các bằng hữu võ lâm không được gây sự đánh nhau như thế này, trái lại xin các vị hãy tự giữ gìn lấy danh dự của mình, hầu đề phòng mọi sự bất trắc.

Nói dứt lời, người ấy lắc mạnh đôi vai, phi thân lên cao bảy tám trượng nghe một tiếng vù, rồi đưa hai cánh tay quạt mạnh trong không khí, tiếp tục lướt đi như gió hốt, chỉ trong nháy mắt là đã bay đi mất.

Người đến sau chính là một lão già đội mão nho sĩ, mình mặc áo xanh, dáng điệu rất đạo mạo, tà áo không ngớt tung bay trước gió, xem có vẻ vô cùng thanh tao thoát tục.

Trong số quần hùng bỗng có người kinh hoàng kêu lên:

- Cốc chủ Ngũ Hành cốc!

Đôi tia mắt sáng ngời của cốc chủ Ngũ Hành cốc tức Ngôn Như Băng không ngớt nhìn chòng chọc vào mặt của Thiết Chỉ Thư Sinh.

Thiết Chỉ Thư Sinh cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt đang từ chót sương sống lần lần tràn lên. Y không ngớt mọi óc tìm ra một cách đối phó với cục diện trước mặt.

Truy hồn ác khách tức Đông Phương Hiểu Tinh và La hầu độc phán tức Đông Phương Hiểu Bạch sau khi nghe được tiếng tiêu dìu dặt ai oán bi thương vọng đến bên tai liền phi thân nhắm ngay hướng có tiếng tiêu ấy lướt tới để tìm kiếm.

Tất cả những trạm gác bí ẩn kín trong khu rừng, tên nào tên nấy đều lộ vẻ kinh ngạc sửng sốt, chứng tỏ bọn chúng cũng đang bị tiếng tiêu lạ lùng kia gây xúc động rất mạnh.

Tiếng tiêu ấy nghe khi gần khi xa, tựa hồ như khi có khi không vậy. Đông Phương song sát đều cau chặt đôi mày, sắc mặt có vẻ đang xúc động mạnh mẽ lắm.

Thân pháp của họ nhanh nhẹn không thua một luồng điện chớp, nên bất giác đã lướt đi xa hằng năm sáu dặm, và sắp đến một ven sông.

Họ trông thấy tại ven sông ấy, trúc xanh mọc um tùm, có đến hàng vạn cây, lá non xanh mướt. Tiếng sáo du dương đã phát ra từ trong khu rừng trúc ấy.

Đông Phương Hiểu Tinh to tiếng gọi rằng:

- Sư muội! Sư muội!

Sau tiếng gọi ấy, không hề nghe tiếng của Trương Uyển Hoa trả lời, mà chỉ nghe tiếng sao bỗng vút tận mây, lâng lâng trên không rồi trong chốc lát âm điệu lại trở thành ấm áp uyển chuyển, khiến người nghe lúc thì cảm thấy tâm thần phấn chấn sối động, lúc thì cảm thấy thơi thới êm đềm.

Song sát liền lướt nhanh vào rừng trúc, trông thấy Trương Uyển Hoa đang ngồi yên trên một phiến đá xanh thổi sáo.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Sư muội tiếng sao của sư muội gọi ngu huynh có việc gì?

Trương Uyển Hoa liền để ống sáo trên tay xuống, rồi đứng lên tươi cười nói:

- Tiểu muội sợ nhị vị sư huynh bị kẻ khác lợi dụng, làm cho thanh danh bị tổn thương, thân xác bị thiệt hại, nên mới thổi sáo để gọi nhị vị sư huynh đến đây.

Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Sư muội, nói thế là quá xem thường ngu huynh rồi!

Trương Uyển Hoa nghiêm sắc mặt nói:

- Dù cho võ công của sư huynh có cao cường đến đâu cũng khó bề chống đỡ lại được trước sự bao vây tấn công của quần hùng trong khắp thiên hạ.

Đông Phương Hiểu Bạch cười nhạt nói:

- Số người ô hợp ấy thì nào có thể chịu đựng nổi một cái đánh?

Phương chi Lữ Khưu Mộ Bình bố trí thiên la địa võng khắp chung quanh rồi.

Trương Uyển Hoa nói:

- Lữ Khưu Mộ Bình là kẻ có tâm địa gian manh độc ác có ý muốn lợi dụng nhị vị sư huynh, nếu thắng thì tốt, bằng không thắng, thì hắn vùi xác nhị vị sư huynh ở trong cánh rừng tòng ấy rồi bỏ đi là hết chuyện.

Nói đến đây, nàng dừng lại trong giây lát rồi đưa mắt nhìn thẳng vào song sát nói tiếp rằng:

- Sư huynh chớ nên khoác loác, trong số quần hùng có mấy nhân vật mà sư huynh đâu thể địch nổi với họ.

Đông Phương Hiểu Bạch nghe qua, trong lòng lấy làm không vui, vội vàng nói:

- Những người ấy là ai?

Trương Uyển Hoa cười tự nhiên nói:

- Trước tiên phải kể là Tiêu công tử, vì chắc chắn sư huynh không phải địch thủ của cậu ấy đâu!

Đông Phương Hiểu Tinh tức giận hừ lên một tiếng nói:

- Để ngu huynh tìm đến cậu ấy so tài một lần, xem có phải đúng với lời sư muội nói hay không?

Sắc mặt của Trương Uyển Hoa bỗng trở nên lạnh lùng như được phủ lên một lớp sương cười nhạt nói:

- Cậu ấy chẳng hề có mối oán thù chi với sư huynh, vậy tìm người ta đề làm gì? Sư huynh đã đến tuổi này thế mà vẫn còn háo thắng, vậy tiểu muội không muốn đi với huynh nữa đâu.

Song sát nghe qua, không khỏi sửng sốt. Vì họ không ngờ Trương Uyển Hoa lại tức giận họ thực. Trước tiên họ ngạc nhiên không hiểu lý do nào, song vì họ đều là những người từng trải nên nghĩ ngợi trong giây lát là đã đoán biết sư muội của mình đang thầm yêu Tiêu Tông Kiệt rồi.

Tiêu Tông Kiệt là người diện mạo xinh đẹp như ngọc, thái độ hào hoa phong nhã nếu được làm bạn trăm năm với sư muội thì quả thực là xứng đôi vừa lứa không làm sao tìm đâu ra được một đôi lứa như thế nữa.

Song sát đã bừng hiểu ra, nên đồng thanh ồ lên một tiếng rồi nhìn nhau mỉm cười.

Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Ngu huynh nếu gặp mặt Tiêu Tông Kiệt thì liền tránh đường ngay, như vậy chắc chắn sư muội không còn nói chi nữa?

Trương Uyển Hoa biết song sát đã nhận xét được tâm trạng của mình nên liền bừng đỏ đôi má nói:

- Kế đó lại còn có Ngôn Như Băng cốc chủ Ngũ Hành cốc .

Đông Phương Hiểu Tinh nói:

- Ngôn Như Băng chưa hề xuất đầu lộ diện vậy sư muội doạ các anh là gì?

Vừa rồi tiểu muội có trông thấy Ngôn Như Băng đã lướt thẳng về phía Phúc thọ am. Ngoài ra lại còn có một người không phải dễ chi trêu trọc nữa.

Song sát đều lấy làm ngạc nhiên đồng thanh hỏi:

- Ai thế?

Trương Uyển Hoa nói:

- Người ấy chính là Châu Thiệu Khương!

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

- Lão ta chỉ là người thuộc hàng vô danh tiểu tốt vậy sao tiểu muội lại bảo là khó trêu cợt?

- Phàm kẻ càng vô danh bao nhiêu thì lại chính là người có nhiều điều đáng sợ bấy nhiêu. Lão ta là một nhân vật hết sức lợi hại.

Đông Phương Hiểu Tinh lộ vẻ ngờ vực nói:

- Sư muội, có phải vừa rồi em có tới nới đó hay không?

Trương Uyển Hoa nói:

- Đấy là lẽ tự nhiên, nếu chẳng phải thế, thì tiểu muội làm sao dám nói càn. Thiết Chỉ Thư Sinh tuy đã bố trí thiên la địa vòng nhưng có lẽ trong giờ phút này đã bị tan rã cả rồi.

Truy hồn ác khách nói:

- Ngu huynh muốn đi xem qua cho biết đâu nào lại xảy ra việc như thế được, ngu huynh không tin đâu.

Trương Uyển Hoa nói:

- Muốn trở lại xem cũng được chứ nào có hại chi, nhưng nhị vị sư huynh chớ nên can dự vào việc ở đấy, kẻo lại bị cái họa thiệt thân.

Song sát gật đầu nói:

- Ngu huynh nghe theo lời nói của sư muội là được rồi!

Nói đoạn cả ba người cùng nhau chạy trở lại Phúc thọ am.

Quả nhiên khi ba người lướt tới khu rừng thì trông thấy tất cả những tên giữ nhiệm vụ canh gác bí mật tại đây đều bị đối phương chế ngự huyệt đạo tất cả.

Bọn họ xem qua thủ pháp của kẻ vô danh ấy thì thấy tựa hồ toàn thể bọn tay chân của Lữ Khưu Mộ Bình đều cũng bị một người duy nhất xuống tay chế ngự huyệt đạo. Tên nào tên nấy trợn mắt há mồm, trán rướm mồ hôi to như hạt đậu.

Song sát trông thấy thế, không khỏi giật mình kinh hãi, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv