Đồng hồ đã điểm 3h sáng , sau khi đưa nó vào phòng nghỉ anh đã ra ngoài và ngồi tại phòng khách suy nghĩ .
Sự đời luôn không đoán được , anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu nó nhưng cũng nhờ sự việc khi nãy mà anh đã nhận ra được tình cảm của mình chỉ là anh thắc mắc đó là tình yêu hay chỉ là một sự dung động thoáng qua , điều này thật sự rất khó cho anh vì từ khi gặp nó anh đã có cái cảm giác gì đó là lạ nhưng lại không nghĩ đó là tình yêu mà là lòng biết ơn .
3 năm trước , đó là một ngày mùa đông tại Pari Pháp . Nó được ba nó chỉ định tới một khu rừng , theo như thông tin của nó được biết ở đó có rất nhiều loài thú dữ được huấn luyện và có rất nhiều loại thảo mộc quý hiếm ở đó , ngoài những loại thảo mộc ra còn có rất nhiều loại cây độc hại nguy hiểm đến tính mạng và đây chính là lý do mà những con thú dữ đó được nuôi và huấn luyện để bảo vệ những loại cây quý hiếm đó nhưng dạo gần đây những con thú này đột nhiên bị bệnh liên tục hết con này lại đến con khác nên ba nó đã nhân cơ hội này chỉ định nó tới đó để lấy thảo mộc chế thuốc .
Nó lòng vòng 30 phút mới có thể đi vào giữa rừng , trong quá trình 30 phút này nó đã phải tránh mặt những con thú chỉ để bảo toàn sức lực của mình ,
Soạt - một tiếng động bỗng vàn lên phía sau nó , cảm thấy có ai đó phía sau nó đã từ từ rón rén đi thật nhẹ nhàng ra đó, nó biết là có ai đó đang ở phía sau thân cây to lớn kia , nó lấy trong balo mình ra một con dao ( không phải dao vàng đâu ) , nó rút con dao ra tồi cứ thế mà tiếp tục đi nhẹ nhàng về phía thân cây . Còn cái người ở đằng sau thân cây cũng đã lấy ra một khẩu súng anh nạp đạn và chuẩn bị tấn công người kia .
Nó đi tới thân cây nhanh chóng chém mạnh vào phần đầu của anh nhưng may sao anh đã thoát khỏi nhát đâm thành công anh quay sang tấn công nó và nó cũng đã trả đòn lại được một lúc cả hai mới dừng lại anh thì dùng khẩu súng dí vào bên thái dương phải của nó còn nó thì dùng con dao kề vào cổ anh rồi cả hai nói truyện
- “ Anh là ai ? “
- “ Cô biết thì làm được gì “ - Câu trả lời làm mất lòng người của Harry nhưng nó chưa bỏ cuộc lại tiếp tục hỏi anh.
- '' Anh không phải đội giám sát đó chứ ''
- '' Ừ , không phải '' - Đến lúc này nó thở hắt ra và rút con dao lại buông một câu rồi bỏ đi
- '' Không phải là được rồi , tạm biệt '' - Có chút bất ngờ khi đột nhiên nó bỏ đi vì anh biết nếu gặp những người khác dù ma cà rồng hay người thì họ cũng sẽ tấn công anh để một mình độc chiến những loại thảo mộc ở đây nhưng nó lại khác vì vậy anh chẳng hiểu gì mà cứ đơ người ở đó . Nó bước đi được vài bước thì thấy một bầy hổ con nào con đấy đều rất to đã thế lại còn đang tiến về phía nó và anh với đôi mắt khát máu và có màu đỏ ngầu , nó cảm thấy điều gì đó phi lí ở đây .
- '' Tại sao mắt mấy con hổ đó lại màu đỏ '' - Dứt câu nó quay lại nhìn anh đến giờ nó mới để ý anh đang bị thương trên má anh là một vết dao nhẹ đến đây nó mới nhớ khi nãy nó đã làm anh bị thương nhưng cái vết thương này chưa nhằm nhò gì với vết thương ở ngực anh là một vết cào sâu và rất nặng , nó vẫn giữ bình tĩnh nhanh chóng quay lại và kéo anh đi. Có chút bất ngờ với hành động của nó nhưng giờ anh không bận tâm điều này nữa , anh chỉ chú ý vào nó và dường như trong nó có thứ gì đó thu hút anh nhưng anh không hề hay biết đó là vẻ đẹp của nó hay chỉ là cái cảm giác dung động thoáng qua khi nó cứu anh mà điều này cũng chẳng bận tâm đến nữa việc quan trọng đó là chạy thoát khỏi đám hổ đó nhưng đã không còn kịp nữa đám hổ đã bao vây nó và anh , hai người bắt buộc phải dừng lại cạnh một cái vực sâu, đúng là tiến thoái lưỡng nam mà đằng trước là đám hổ khát máu phía sau lại là vực sâu , giờ thì cả hai phải làm thế nào để có thể bảo toàn được cái tính mạng này, nó buông tay rồi cả hai bắt đầu nhìn khắp mọi nơi tìm nối thoát và dường như vận may đã đến với cả hai , Harry đã phát hiện ra một nối đi.
- '' Bên kia có đường đi '' - Nghe Harry nói nó nhìn sang và hiểu được ý của anh nhưng vẫn còn chút thắc mắc
- '' Làm sao để sang được bên đó ''
- '' Tấn công thôi , đây là lựa chọn duy nhất rồi ''
- '' Ừ '' - Dứt câu cả hai bắt đầu xông lên , vũ khí của nó vẫn là con dao lên tấn công có chút khó khăn vì nếu để làm bị thương một con hổ thì nó cần có một cự li nhất định nhưng cái cự ly này phải đảm bảo gần với mục tiêu nhưng làm như vậy thì nó rất dễ bị đám hổ tấn công nên chỉ có thể phòng thủ , thấy được khó khăn của nó nên Harry đã giúp
- '' Này '' - Anh gọi nó rồi ném khẩu súng của mình cho nó còn nó thì chẳng để ý gì cứ nhận lấy khẩu súng và định quay lại trận chiến thì đột nhiên nó lại nhớ ra một chuyện gì đó ''Nếu anh ta đưa súng cho mình thì anh ta dùng cái gì để thoát khỏi đám hổ đây ''
- '' Khoan đã '' - Nó gọi với lại rồi ném con dao cho anh và nói - '' Sử dụng dao vẫn tốt hơn là dùng tay không '' - Dứt câu cả nó và anh bước vào trận chiến để thoát khỏi đám hổ .
Đúng vậy , chỉ đơn giản là thoát thân thôi vì cả hai người này đều biết rằng chỉ với một con dao và một khẩu súng không thể giết chết được đám hổ khát máu này cùng lắm là làm cho chúng bị thương , cứ dây dưa thế này mãi vẫn chẳng có đường thoát nên cả hai cũng bắt đầu rối trí và trong lúc này do lơ là nên anh và nó đã không để ý nhưng chắc do vì anh là người bị thương nên đám hổ chỉ tấn công anh , đám hổ cũng chẳng có nhiều nhưng con nào con ấy lại rất khoẻ và cũng rất dai nên từ nãy nó và anh cũng chỉ làm bị thương được 4/10 và 5/10 là đã gần như là không còn tinh thần chiến đấu nữa còn lại 1/10 là vẫn còn minh mẫn khoẻ mạnh nên chúng lao tới tấn công anh vì nó không bị tấn công nên đã nhìn thấy 1 con hổ lao về phía anh dù đang gần như kiệt sức nhưng nó vẫn cố thật nhanh chạy đến cứu anh , nó đứng phía trước mặt anh và dùng khẩu súng bắn và con hổ đó , con hổ do bị bắn vào mắt nên đã lùi lại , tưởng chừng là đã thoát nhưng ai ngờ từ bên phải của nó lại có thêm một con nữa tấn công thấy vậy Harry liền lập tức kéo nó lại phía mình nhưng ai ngờ do bất ngờ nên nó đã trượt chân và bị ngã xuống vực còn anh vì muốn cứu nó nhưng do mất thăng bằng và cũng không để ý đến cái vực nên anh cũng đã bị ngã xuống đó .
----------------------hết chap 37 ------------------------