- Chủ tịch đâu?
- Luật sư Hồ, sáng sớm ngài chủ tịch đã chạy khắp nơi nhờ xin sự giúp đỡ vừa về liền nhốt mình trong văn phòng dặn tôi không được phép cho ai vào.
Vì biết rất rõ tình cảm của vị luật sư với ngài chủ tịch nên thư kí cũng không ngại nói thật.
Hồ Anh vũ nghe hiểu những gì thư kí của Trình Hoa nói nhưng chân cô vẫn bước tới bên cửa.
- Luật sư Hồ?!
- Ngay cả tôi cũng không được? - Hồ Anh Vũ khó chịu nhướn mày.
- Dạ, không, ngài chủ tịch không chỉ đích danh ai cả.
- Vậy thì tốt.
Mặc kệ sự can ngăn của thư kí, Hồ Anh Vũ đẩy cửa vào không do dự.
Nàng thư kí vẫn làm hết trách nhiệm, theo sau Hồ Anh Vũ vào trong phòng.
- Xin lỗi chủ tịch, là luật sư Hồ nhất định muốn vào.
- Được rồi, chị ra ngoài đi. - Trình Hoa từ ghế ngồi dậy uể oải lên tiếng.
- Dạ!
Đợi khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Trình Hoa đổ mình xuống ghế tiếp tục giả vờ ngủ.
- Kết quả sao rồi? - Hồ Anh Vũ lo lắng bước tới hỏi.
- Còn có kết quả nào nữa, ai lại chịu cho một công ty sắp phá sản vạy tiền đây?
Nâng nhẹ hàng mi dài rậm lên, Trình Hoa mở hờ đôi mắt, thoáng qua đôi mắt màu trà là sự mâu thuẫn cùng đau đớn tột cùng, cô nhìn Hồ Anh Vũ khẽ lắc nhẹ đầu.
- Tao, thế chấp căn nhà đó nhé?
Hồ Anh Vũ nhìn Trình Hoa đau, trái tim cô cũng đau nhưng cô luôn tự nhủ với lòng những gì có thể làm được cô nhất định sẽ làm. Tất cả, là vì những người cô thân yêu nhất.
- Thật sự không còn cách nào khác sao? - Cô muốn một câu khẳng định.
Trình Hoa im lặng không lên tiếng, hành động đó cho cô một cái gật đầu.
Đêm xuống, Hồ Anh Vũ không sao ngủ được bởi những lo toan bộn bề.
Trình Hoa nói, tất cả những người bạn trước kia của bố cô ấy giờ đều trở mặt làm như không quen ông.
Chỉ cần một cái gật đầu của cô, mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng cô làm vậy liệu có phải quá ích kỉ với Hàn Quốc Cường?
Tiếng điện thoại đổ chuông cắt đứt mạnh suy nghĩ của Hồ Anh Vũ, sau một hồi tìm đây ngó đó, cô mới chợt nhớ ra mình để quên nó trong phòng tắm.
- Alo?
- Anh Vũ ?! Là anh!
Hàn Quốc Cường?
- Chắc em đã nghe Trình Hoa nói, xin lỗi đã bỏ đi không báo trước một tiếng.
Người nên nói tiếng xin lỗi là cô, cô có tư cách trách gì anh đây?
Hàng mi dài rũ xuống quá nửa con mắt, đôi mắt bồ câu xinh đẹp mang nặng một nỗi muộn phiền.
- Mọi chuyện bên đó sao rồi? - Cố cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi.
Hàn Quốc Cường im lặng không trả lời, qua hơi thở, dường như anh đang rất mệt mỏi, công việc, đã tra tấn anh rất nhiều sao?
- Có phải, rất vất vả không? - Hồ Anh Vũ quan tâm hỏi.
- Thời gian không có anh bên cạnh, em vẫn chăm sóc mình tốt chứ?
Hồ Anh Vũ nhíu mày, tại sao phải đáng trống lảng với cô. Nhưng dù biết Hồ Anh Vũ cũng không nhẫn tâm vạch trầm.
- Quốc Cường, xin lỗi. - Trong một phút để tình cảm lấn áp, cô buộc miệng nói lên suy nghĩ từ đáy lòng.
- Tại sao phải xin lỗi anh?
Hồ Anh Vũ không muốn nói, cũng không có dũng khí để nói, cô không có cam đảm giày vò người đàn ông này thêm nữa.
- Không có gì!
- Anh Vũ, em có chuyện giấu anh sao? - Giọng Hàn Quốc Cường trầm mang đậm sự lo âu.
Hồ Anh Vũ không trả lời, giữ im lặng lắng nghe từng nhịp thở đều đều nơi anh.
- Anh Vũ? - Anh đột nhiên khẽ gọi.
- Ừ.
- Chúc em ngủ ngon.
Rõ ràng anh còn muốn nói điều gì đó, nhưng tại sao không nói?
Nước Pháp.
Hàn Quốc Cường lặng yên đứng bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn xa vô định, sâu trong đáy mắt anh, sự đau đớn hiện lên rõ ràng.
- Chủ tịch, giá cổ phiếu lại tiếp tục giảm, cứ như vậy không phải là cách hay.
Trong mắt Hàn Quốc Cường thậm trí còn không có lấy một tia lo lắng, anh chậm rãi cất lời.
- Không cần bận tâm.
- Nhưng...
- Tôi nói cậu nghe không rõ sao?
- Dạ, tôi đã biết. - Dù vẫn rất lo lắng, nhưng cậu phải tin vào quyết định của ông chủ.
- Luật sư Hồ, bây giờ cô không thể vào trong được.
Tại sao không thể vào? Có khi nào Trình Hoa không nghe cô mà thế chấp căn nhà ba cô ấy để lại.
Nghĩ vậy cô càng kiên quyết muốn vào.
- Tiểu Hoa, hãy cho anh cơ hội được giúp đỡ em lần này.
Van nài không được, anh dùng đến công kích.
- Đây là công ty ba em đã mất cả đời để gây dựng, em không muốn nó bị hủy hoại đơn giản như vậy chứ?
Ánh mắt Trình Hoa có chút biến động, anh biết ý trí cô đã bị lung lay. Nhưng giay phút anh tưởng như mình đã thành công thì cửa phòng lại bị ai đó đẩy mở.
Hồ Anh Vũ từ ngoài cửa hùng hổ bước vào, khi còn chưa thấy người đã nghe tiếng của cô.
- Không được!
- Trần Thế Lãm, anh tới đây làm gì?
- Anh Vũ...
Hồ Anh Vũ không nể nang gì, cô nhảy bổ luôn vào họng anh mà nói.
- Chuyện của Trình Hoa không khiến anh phải nhọc lòng, chỉ là tiền thôi mà, tôi có.
Trình Hoa hiểu rõ suy nghĩ của con bạn, nhưng cô không muốn vạch trần nên nhất quáng giữ im lặng.
- Trình Hoa... - Trần Thế Lãm khàn giọng khẽ gọi.
- Anh về đi!
Trần Thế Lãm còn muốn nói điều gì đó nhưng trông nét mặt của cô, anh chỉ đành thở dài quay đầu ra về.
- Chị Dung, chị cũng ra ngoài đi. - Trình Hoa khó khăn nói.
- Dạ, thưa chủ tịch.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hồ Anh Vũ và Trình Hoa, thư kí Dung vừa đi khỏi, Hồ Anh Vũ cũng lên tiếng.
- Anh ta đến sao mày còn gặp mặt.
Theo suy nghĩ của cô, Trần Thế Lãm đến vừa hay vào lúc Trình Hoa cần một bờ vai để dựa vào, cô không phải đối việc hai người đó quay lại với nhau nhưng cô ghét kẻ cơ hội, và ngày hôm nay, Trần Thế Lãm đã cho cô thấy rõ anh là một trong những con người đó.
Hồ Anh Vũ kích động nên có hơi to tiếng với Trình Hoa, nhưng Trình Hoa không giận lại như không để tâm.
- Vũ à! Tao quyết định, tao sẽ thế chấp căn nhà đó.
- Gì? - Cô cảm thán. - Mày không nghe tao mới nói gì sao? Tao có tiền rồi.
Thế ra Hồ Anh Vũ nói thật?
- Nhưng làm sao mày có được một số tiền lớn như vậy?
- Một người bạn cho tao mượn. - Hồ Anh Vũ nói dối mà mặt tỉnh bơ.
Trình Hoa dùng bộ óc thông minh phân tích, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
- Đừng nói, mày tìm gặp Tần Duệ Minh nha.
Hồ Anh Vũ im lặng không có ý giải thích, cô không muốn nói dối Trình Hoa. Rất muốn nói là không phải nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, một kẻ nghèo hèn như cô lấy đâu ra được một số tiền lớn như vậy. Chuyện này là không có khả năng nhưng với Tần Duệ Minh thì khác, anh chỉ cần ngẫu hứng vung tay trước mặt anh chính là tiền.
- Anh Vũ, mày sao vậy? Mày làm vậy, không phải là tự tìm tới phiền phức sao? Không được, tao không đồng ý. Để mày làm vậy tao thà chấp nhận sự giúp đỡ từ Trần Thế Lãm còn hơn.
Vậy còn Hàn Quốc Cường? Ai sẽ giúp anh đây? Cô không thể ích kỉ như vậy, không thể vì bản thân mà đánh đổi người khác. Việc tàn nhẫn như vậy, cô không làm được.
- Mày nghĩ đi đâu vậy, không phải.
- Chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm nay. Trong đầu mày nghĩ gì tao còn không hiểu sao?
Phải, chính vì Trình Hoa quá hiểu cô cho nên cô càng không có tư cách gì để bỏ cuộc.
- Trình Hoa, coi như tao trả ơn bố mày đi. Hơn nữa là anh ta nợ tao, tao chỉ đang đòi anh ta phải bồi thường lại mà thôi. - Nói đến nửa câu sau, giọng cô bé dần nhưng vẫn rất mạch lạc.
- Thật vậy sao? - Trình Hoa có vẻ không tin hỏi lại.
Như để chắc chắn, Hồ Anh Vũ gật mạnh đầu rồi khẳng định. - Thật 100%
Cô hiểu tính Hồ Anh Vũ, nếu đã quyết định, tuyệt đối không thay đổi. - Được rồi, nhưng tao muốn mày biết, bố tao chưa từng nghĩ mày nợ gì ông ấy cả. Dù là trước lúc mất, ông ấy vẫn nói tiếng cảm ơn mày vì đã làm bạn với con gái ông.
Hồ Anh Vũ hai mắt đỏ hoe, cô muốn mở lời nhưng những gì muốn nói đều theo nước mắt trôi ngược vào trong.
Tầng 54 - Tập đoàn Tần thị.
- Em đã suy nghĩ kĩ?
- 3 tháng phải không? Em đồng ý!
Vậy là cô đã xem đây như một cuộc giao dịch?
Tần Duệ Minh không vui nâng mặt Hồ Anh Vũ lên, đoạn cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào môi cô.
Bị đau, Hồ Anh Vũ kêu lên. - Anh làm gì vậy?
Tần Duệ Minh nhướn một bên mày lên nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười xấu xa. - Em phải là người hiểu rõ hơn ai hết chứ?!
- Em...
- Ngồi đợi tôi, lát nữa cùng tôi dùng cơm trưa .
Đây rõ ràng là ra lệnh, không mang ý trưng cầu. Hồ Anh Vũ muốn từ chối, nhưng ánh mắt anh không cho phép cô làm điều đó. Cuối cùng cô vẫn phải ngoan ngoãn ngồi đợi anh giải quyết xong đống công việc còn lại.