Tần Duệ Minh tắm xong đi ra, thấy cô vợ mình đang ngồi thẫn thờ giữa giường. Chuyện của Hàn Quốc Cường anh đã suy nghĩ kĩ, nếu chỉ là bạn, anh cũng không thể bó hẹp cô trong thế giới của riêng mình.
Tần Duệ Minh bước tới, khẽ mỉm cười véo nhẹ mũi cô đầy cưng chiều.
- Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?
Liệu anh có biết, cô chính là cô bé lúc nhỏ luôn bên anh?
Hồ Anh Vũ ngước đôi mắt bồ câu lên nhìn anh, hàng mi dài rung nhẹ với cái nhìn mờ ảo.
- Anh đã từng yêu ai chưa?
Quả nhiên lông mày Tần Duệ Minh cau lại, anh nheo mắt nhìn cô, hình như đang phải suy nghĩ điều gì đó.
- Sao em lại hỏi vậy?
- Không có gì, chỉ là em có một người bạn, cô ấy yêu sâu đậm một người đàn ông, nhưng mà anh ta lại không yêu cậu ấy. Anh nghĩ, cô gái đó có lên tiếp tục? - Hồ Anh Vũ đưa mắt nhìn ra cửa, cô chậm rãi nói.
Tần Duệ Minh cau chặt mày nhìn thẳng vào mắt cô như đang cô tìm kiếm điều gì đó, đoạn, anh bỗng nhiên bật cười, những ngón tay thon dài, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô. Anh thật tâm trả lời.
- Vậy thì không được, anh nghĩ cô gái đó lên rút lui.
Hàng mi dài trùng xuống che quá nửa con mắt. Hồ Anh Vũ cúi đầu nhìn những ngón tay mình với nỗi suy tư mà cô không sao giấu nổi.
- Người bạn đó quan trọng với em lắm sao?
Hồ Anh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, hai mắt cô nhướm lệ.
- Lẽ ra em không nên làm vậy.
Tần Duệ Minh nhìn thấy cô khóc thì hoảng sợ, dùng chăn bông vụng về lau nước mắt cho cô.
- Em sao vậy? Ngoan, không khóc.
Làm sao cô có thể nói ra đây? 15 năm trước, anh đã không yêu cô, 15 năm sau, cô vẫn chỉ là người thay thế không hơn, không kém.
Lý do vì sao anh lại lấy cô? Cô không biết. Nhưng từ giây phút ngồi trong nhà hàng rồi cô cũng nhận ra, vì sao cô lại thấy Cúc Phương quen mặt như vậy, thì ra cô ta chính là cô gái anh vẫn một lòng thương yêu. Vì cô ta, anh đã không ngần ngại làm cô bị thương tổn hết lần này đến lần khác, và giờ đây, anh lại giữ cô ta bên cạnh. Có phải cô nên làm theo những lời cô ta đã nói "nhanh chóng rời khỏi Tần Duệ Minh của cô ta."? Cô cũng nên làm theo những gì anh đã chỉ, tốt nhất nên từ bỏ?
- Duệ Minh? - Hồ Anh Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, dõng dạc buông từng câu, từng chữ.
- Kiếp này là anh nợ em.
Có chuyện gì xảy ra mà anh không biết? Vợ của anh, hôm nay hình như rất lạ.
- Vợ, em rất lạ.
Vì anh không biết nên mới nói vậy thôi.
Cô đứng dậy nhìn anh từ trên cao xuống, đôi môi cong lên gắng gượng một nụ cười.
- Không có đâu, chắc anh lầm rồi.
Sớm hôm sau, Hồ Anh Vũ ở nhà không đi làm.
Tần Duệ Minh xách cặp tài liệu ra tới cửa, nghĩ thế nào anh lại quay vào ôm chầm lấy cô.
- Tối qua em đã hỏi anh, "anh đã từng yêu ai chưa?" câu trả lời là rồi. Anh đã từng yêu một người, đang và sẽ chỉ yêu mình cô ấy.
Nói xong anh mỉm cười đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới chịu rời đi.
Chiếc xe anh hoàn toàn mất dạng nơi cuối con đường, Hồ Anh Vũ vẫn còn đứng đực mặt trước cổng nhà.
Thật trớ trêu thay, không biết phải nói anh chung thủy hay nên nói cô ngu ngốc đây?
- Trình Hoa, là mày à?
- Mày rảnh không, tới gặp tao một lát đi.
- Mấy tuần nay mày trốn ở đâu vậy? Mày có biết mọi người đã tìm mày khắp nơi không? - Vừa gặp mặt, Hồ Anh Vũ đã bù lu bù loa ôm Trình Hoa khóc nức nở.
Buông tay ra, Hồ Anh Vũ nhìn Trình Hoa mà đau lòng. Hai tuần không gặp, nhìn Trình Hoa gầy đi trông thấy, vóc người tiều tụy, sắc mặt xanh xao, hẳn là đã tự đầy đọa minh ghê gớm lắm.
Không trả lời câu hỏi của cô, Trình Hoa đánh trống lảng.
- Tao quyết định lế thừa sự nghiệp của gia đình.
Hồ Anh Vũ đột nhiên nhướm mày nhìn Trình Hoa, ánh mắt phức tạp nhiều mâu thuẫn.
Giờ đã biết hết mọi chuyện rồi, cô cũng chẳng còn lý do gì để ở bên anh nữa.
Ngẩng đầu đầy vẻ quả quýêt, Hồ Anh Vũ khẳng định.
- Được, tao sẽ đi cũng mày.
- Anh, anh đã nghe gì chưa, chị dâu đã biết hết mọi chuyện rồi đấy.
Bàn tay cầm bút của Tần Duệ Minh thoáng ngừng lại trong chốc lát.
Dù sao cũng chẳng thẻ che giấu cô cả đời được, có lẽ để cô biết cũng là một giải pháp.
- Anh, anh vẫn còn tâm tư ngồi đây làm việc được sao? Chị dâu sắp ra nước ngoài rồi đó.
- Cậu bảo sao?
Lần này không thể bình tĩnh như trước được, Tần Duệ Minh nắm chặt cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngô Sơn hỏi lại.
- Thay vì ngồi đây hỏi em thì anh nên ra sân bay ngay đi, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 4h chiều.
Hèn chi sáng nay anh thấy cô cứ lạ lạ làm sao. Cô muốn rời xa anh thật ư?
Phải khó khăn lắm anh mới tìm được cô. Anh không cho phép điều đó xảy ra.
Không nghĩ nhiều, thậm trí quên cả áo khoác, anh vơ vội lấy chìa khóa xe, tông cửa chạy ra ngoài.
Ngồi trong xe, Tần Duệ Minh nhấc điện thoại gấp gáp gọi vào một dãy số.