Dưới sự nỗ lực của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, một bữa trưa thơm ngon đã hoàn thành.
Màu sắc trên bàn cơm cũng không nhiều lắm, Phùng Liễu chỉ làm bốn năm món và một món canh.
-Không tồi, hương vị rất ngon.
Ba Lạc nếm mấy món, ông khích lệ cô.
-Xem ra Vân Sam có lộc ăn rồi, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn ngon như vậy.
Mẹ Lạc cũng vô cùng phối hợp, bà còn phân tích xem món ăn ngon ở đâu, nghe còn có phần chân thật hơn cả khi ba Phùng khen.
Phùng Liễu được khen có hơi ngại ngùng, cô nghĩ đồ ăn cô nấu không được ngon như vậy.
Lạc Vân Sam thấy Phùng Liễu bà ba mẹ mình ở chung khá tốt nên nàng vô cùng vui vẻ, nàng nhanh tay gắp đồ ăn cho ba người.
Ba Lạc và mẹ Lạc nhìn thấy vậy lại càng vui mừng, sau khi yêu đương đúng là khác biệt, người ta nói lấy vợ trước lập nghiệp sau quả không sai.
"Sau khi Vân Sam có người thích thì tính tình thay đổi không ít, trở nên hiểu chuyện và trưởng thành hơn nhiều."
Chủ và khách đều vô cùng vui vẻ sau khi ăn trưa, ba Lạc liền lấy chiếc bình hoa cổ đã đóng gói thành quà tặng cho Phùng Liễu.
-Cô Phùng, đây là chút quà gặp mặt của tôi, sau này đứa nhỏ Vân Sam phải làm phiền cô chăm sóc rồi.
Ba Lạc dứt khoát đẩy hộp quà vào tay Phùng Liễu.
-Chú ơi, cháu chăm sóc cho Vân Sam là điều đương nhiên, quà tặng này cháu không thể nhận được.
Phùng Liễu nhìn qua hộp quà liền biết đồ vật trong đó không tầm thường, cô chỉ nấu một bữa cơm nếu nhận quà giá trị như vậy rất xấu hổ.
-Không có gì, đây là chút tâm ý nhỏ của các bác.
Mẹ Lạc nói xong liền đặt một chiếc hộp nhỏ lên trên.
-Quà gặp mặt là phải nhận, ngày thường hai bác đều ở nước ngoài nên Vân Sam còn phải làm phiền cháu chăm sóc nhiều hơn.
Vì ba Lạc và mẹ Lạc quá kiên trì nên Phùng Liễu đành phải nhận lấy món quà hai người tặng.
Thái độ của ba Lạc và mẹ Lạc đối với Phùng Liễu đều vô cùng thân thiện, sau khi biết Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đã ở chung lại càng xem trọng hai người.
Tư tưởng của cả hai người tương đối thoáng, bọn họ không muốn Lạc Vân Sam sau khi kết hôn phải sinh con gì đó, chỉ cần vẫn là người nhà họ Lạc thừa kế gia nghiệp là được rồi, dù sao thì cũng là từng giọt mồ hôi của tổ tiên để lại nên không thể chấm dứt trên người họ được.
Điểm này hai người đã sớm nói qua với Lạc Vân Sam, nếu Lạc Vân Sam không có hứng thú muốn kế thừa gia nghiệp thì bọn họ liền thừa dịp còn khỏe sẽ đào tạo một vài người thừa kế Lạc thị.
Nếu Lạc Vân Sam đồng ý thừa kế, bọn họ sẽ tìm thời gian thích hợp lùi lại sau đó đi du lịch thế giới.
-Ba, con sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba, sáu tháng cuối năm nay con liền trở về công ty.
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói.
Nói đi nói lại thì Lạc Vân Sam vẫn là người lý trí, nàng có thể tạm thời rời công ty vì Phùng Liễu nhưng sẽ không vì Phùng Liễu mà vứt bỏ toàn bộ tập đoàn của gia tộc.
Không nói đến công sức ông nội Lạc nuôi dạy Lạc Vân Sam, chỉ bằng những tài nguyên mà Lạc Vân Sam được hưởng từ nhỏ tới lớn mà nói thì nàng không thể nói bỏ là bỏ được.
-Được, nhưng cũng không cần quá miễn cưỡng, tổng công ty vẫn có nhiều người, nếu bọn họ bắt nạt con thì ba và mẹ con sẽ ra mặt xử lý. Không cần lấy cứng đối cứng với bọn họ nếu không thanh danh con sẽ không tốt.
Ba Lạc dặn dò.
Lạc thị là tập đoàn gia tộc, tuy rằng ba Lạc và mẹ Lạc cầm nhiều cổ phần trong tay nhưng không đại diện bọn họ có toàn quyền quyết định.
-Con đã biết, nhóm các chú các bác đều xem như không tệ, chỉ có mấy người ngoài là có dã tâm lớn.
Lạc Vân Sam cũng không phải cái gì cũng không biết, nàng hiểu rõ quy tắc ngầm trên thương trường.
Cũng vì hiểu được đạo lý này nàng mới có thể giải quyết vụ Phí Tu ngay đầu năm, không có gì bất ngờ xảy ra thì Phí Tu chính là quân cờ để Lạc Vân Sam thâu tóm quyền lực.
Trong khi Lạc Vân Sam nói chuyện với ba Lạc về chuyện công ty, mẹ Lạc và Phùng Liễu cũng ngồi tán gẫu với nhau.
-Cô Phùng, bác có mấy chuyện muốn hỏi cô.
Mẹ Lạc và Phùng Liễu ngồi trong trà thấy, hai người đối diện nhau trò chuyện, không khí vô cùng hài hòa.
-Bác gái cứ hỏi ạ.
Phùng Liễu ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.
-Tại sao cô lại muốn ở bên Vân Sam vậy? Luôn phải chăm sóc cho con bó có thấy mệt không?
Phùng Liễu suy tư một lát.
-Nguyên nhân cháu ở bên Vân Sam cũng không thể nói rõ được, đại khái là Vân Sam cho cháu cảm giác an toàn và ỷ lại em ấy, ở cạnh em ấy cháu rất vui vẻ,
Phùng Liễu không phải chuyên gia tình cảm, cô chỉ biết tâm trạng của cô đều sẽ bị Lạc Vân Sam ảnh hưởng, ở cạnh Lạc Vân Sam rất thoải mái, có thể thả lỏng bản thân nên cô rất vui mừng.
-Cháu không cảm thấy giữa hai người có sự khác biệt hay sao?
-Không ạ, Vân Sam rất trưởng thành.
Phùng Liễu lắc đầu đáp.
-Bác nghe nói khi cháu ở cùng Vân Sam thì cháu luôn là người nấu cơm hả?
Mẹ Lạc trầm giọng hỏi.
-Nếu qua một thời gian dài cháu có cảm thấy như vậy rất không công bằng hay không? Chuyện vụn vặt trong nhà đều do cháu lo liệu à?
-Bác ạ, cho dù chỉ có một mình cháu thì cháu vẫn sẽ nấu cơm, khi Vân Sam và cháu ở cùng nhau với cháu mà nói cũng tiện hơn nhiều, em ấy lái xe đưa đón cháu đi làm mà cháu sẽ nấu cơm cho em ấy, điều này hoàn toàn bình thường.
-Một hai năm đầu cháu sẽ cảm thấy không sao cả, nếu là 10 năm hay 20 năm thì sao?
-Cháu không nghĩ nấu cơm là gánh nặng. Hơn nữa không phải những thứ đó chỉ là chuyện nhỏ trong cuộc sống sao ạ? Cháu sống như vậy cũng gần 30 năm rồi, sớm đã thành thói quen.
Phùng Liễu nghiêm túc nói.
-Bây giờ hai đứa cùng một chỗ tất nhiên là quan hệ thân mật, nhưng nếu Vân Sam quay lại công ty đi làm thì sao? Ban ngày không gặp được nhau, nếu buổi tối tăng ca về liền đi ngủ, như vậy cháu có thể tiếp nhận được sao?
Mẹ Lạc tiếp tục truy vấn.
-Sẽ không như vậy đâu ạ.
Phùng Liễu khẽ cười nói tiếp.
-Vân Sam rất ưu tú, cho dù quản lý tập đoàn lớn như vậy nhất định em ấy có thể làm được, hơn nữa cũng có thể làm rất tốt.
Mẹ Lạc nghe được lời này mặt bà cũng nhu hòa hơn, người làm mẹ ai mà không thích người khác khen con của mình, mẹ Lạc cũng không ngoại lệ.
-Lùi một bước mà nói, nếu Vân Sam thật sự bận bịu thì cháu cũng sẽ phối hợp với em ấy dù làm việc hay nghỉ ngơi.
"Cùng lắm thì mình không làm chủ nhiệm lớp nữa, chỉ cần không quản một lớp thì mình liền có nhiều thời gian hơn."
-Phùng Liễu, cháu làm như vậy là không đúng, cháu không thể cứ nhân nhượng Vân Sam.
Mẹ Lạc lấy lọc trà lên, bà đưa cho Phùng Liễu một ly.
-Cháu cảm ơn.
Phùng Liễu nhận lấy rồi đặt xuống bên cạnh.
-Tuy rằng Vân Sam nhỏ hơn cháu nhưng không thể một mực chiều con bé như vậy. Có một số phải để Vân Sam học rồi bắt nó làm.
Mẹ Lạc nói.
-Vân Sam sẽ rửa bát.
-Vật có quét dọn hay làm gì khác không?
-Chúng cháu đều làm cùng nhau, nếu cả hai đều lười thì sẽ gọi người tới dọn.
Phùng Liễu thành thật đáp.
Mẹ Lạc nghe vậy khẽ gật đầu, xem ra cô gái này cũng không phải người bất biến cổ hủ, kiếm tiền nên dùng để hưởng thú mới đúng.
Sau khi Lạc Vân Sam và ba Lạc nói chuyện công ty xong mới phát hiện Phùng Liễu bị mẹ nàng gọi đi mất rồi.
-Ba, con lên lầu xem hai người họ.
Lạc Vân Sam nói xong liền quay người đi thẳng lên lầu, nàng đi tới phòng trà.
Phòng trà không có cửa nên Lạc Vân Sam dễ dàng nhìn thấy cô giáo của nàng bị chính mẹ ruột của nàng đè ở trên ghế.
Lạc Vân Sam: ???