Đêm thứ sáu, hai người đắm chìm trong những điều tuyệt vời nhất của bể tình, có một số việc ngoài miệng nói là một chuyện nhưng khi bắt tay vào làm lại là chuyện khác.
Tới khi mặt trời lên cao, Lạc Vân Sam mới mở mắt trong chiếc chăn ấm áp, nàng ngái ngủ nhìn sang Phùng Liễu liền nhắm hai mắt lại.
"Hôm nay là thứ bảy, bây giờ vẫn là thời gian phù hợp để ngủ nướng cơ mà."
Có lẽ Phùng Liễu bị lăn lộn quá mức nên vẫn còn ngủ say, dưới chăn là một thân đầy dấu vết.
Đương nhiên những dấu vết ấy trên người Lạc Vân Sam không thiếu.
Mãi tới khoảng một hai giờ chiều, Lạc Vân Sam mới miễn cưỡng tỉnh dậy khoác thêm áo để đi vệ sinh.
Sau khi ra ngoài, Lạc Vân Sam không còn buồn ngủ, nàng soi gương chỉnh lại cổ áo rồi nhìn thấy chiếc cổ ngập dấu dâu tây của mình thì cười tít mắt lại.
"Cuộc sống đẹp như vậy, có cô giáo của mình ở cùng lại càng tuyệt hơn."
-Cô tỉnh rồi à?
Lạc Vân Sam quay lại liền thấy Phùng Liễu ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ còn đang ngơ ngác trông cực kì đáng yêu.
-Ừm.
Giọng nói của Phùng Liễu khàn khàn, bên trong lại mang theo vài phần dụ hoặc.
-Có cần em xoa bóp cho cô một lát không?
Lạc Vân Sam đá dép lên, nàng bò lên giường.
Phùng Liễu lập tức trừng mắt với nàng.
-Chỉ xoa bóp?
-Vâng, chỉ mát xa chút thôi.
Lạc Vân Sam gật đầu, tối hôm qua nàng đã ăn no rồi, cần vài ngày để tiêu hóa dư vị.
-Vậy em tới đi.
Phùng Liễu liền ngã ở trên giường, cô tùy ý để Lạc Vân Sam hầu hạ thân thể mình.
-Sang bên trái một chút, mạnh lên, dùng sức đi, được rồi.
Phùng Liễu ra lệnh.
Kỹ thuật của Lạc Vân Sam không tệ, Phùng Liễu thoải mái nhắm mắt lại tận hưởng sự phục vụ của nàng.
"Tối hôm qua tuy có làm càn nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận được, sau này những chuyện như vậy một tháng dung túng cho Vân Sam một lần cũng không phải không được."
Phùng Liễu nhắm hai mắt, biểu cảm ngày càng thả lỏng, qua một hồi lâu cô ngủ thϊếp đi.
"Hình như cô ấy quá mệt mỏi."
Lạc Vân Sam thầm nghĩ rồi lại tự trách chính mình một hồi, sau đó đắp chăn cho Phùng Liễu, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài nấu cơm.
Nhìn qua nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh thấy còn thịt gà, Lạc Vân Sam liền mở Baidu tìm cách chế biến, ướp gia vị xong thì bắt đầu nấu canh gà.
Lạc Vân Sam không giỏi khoản bếp núc, cho dù đứng xem Phùng Liễu nấu hơn nửa năm nay nhưng món ăn nàng nấu cũng không có tiến bộ hơn là bao.
Ví dụ đơn giản nhất chính là món rau xào cho quá nhiều muối, vấn đề này bị Lạc Vân Sam coi là vấn đề thế kỷ, so với việc giải quyết một phương án ở công ty còn khó hơn.
Căn cứ vào tình hình, Lạc Vân Sam tự giác đi vo gạo, sau đó bỏ vào nồi cơm điện, tuân thủ đúng tỷ lệ được ghi trên nồi và cố gắng nấu một nồi cháo không đặc cũng không loãng.
Khi Lạc Vân Sam đang trông chừng chiếc nồi, điện thoại bị nàng ném ở sô pha vang lên.
-Alo!
Lạc Vân sam nghe máy.
-Sếp, Lục Minh tự sát ở nhà rồi!
Lâm Nghi ở bên kia nói khiến Lạc Vân Sam nghe xong liền nhíu mày.
-Tự sát? Bây giờ đã đưa tới bệnh viện chưa?
-Lục Minh cắt cổ tay, cũng may người nhà của anh ta phát hiện kịp thời cho nên không có gì đáng ngại.
Lâm Nghi báo lại, anh nói tiếp.
-Tôi thấy lần này Lục Minh cố ý tự sát như là mượn cớ để thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát.
-Dùng tự sát để tạo áp lực với cảnh sát?
Lạc Vân Sam hơi híp mắt, trong lòng hiện ra một ý tưởng.
-Không cần quan tâm anh ta quá nhiều, nếu đã muốn tự sát thì khiến cho anh ta toại nguyện là được.
Lạc Vân Sam không phải thánh mẫu, Lục Minh khiến nàng hao tâm vậy nàng liền để hành lại anh ta.
-Nhưng anh cần để người xử lý cho tốt, đừng để anh ta làm phiền chúng tôi.
-Rõ rồi sếp, bên này tôi đã cho hai người ngày đêm quan sát. Phải rồi, ngày trước sếp có nhờ tôi điều tra thêm, tôi đã tìm được chứng cứ rồi.
-Vất vả cho anh rồi, gửi cho tôi một phần hồ sơ sau đó lấy là một vài thứ thú vị gửi cho Phí Tu đi.
Lạc Vân Sam nói xong, nàng suy nghĩ một chút lại nói.
-Tiền thưởng tháng này của anh tăng gấp đôi.
-Cảm ơn sếp!
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, tâm trạng vui vẻ của Lạc Vân Sam bị ảnh hưởng, ý cười cũng nhạt đi, nàng tiếp tục ngồi trông nồi canh gà trong bếp.
Sau khoảng một giờ, của phòng ngủ bị mở ra, Phùng Liễu chưa chải đầu đi ra ngoài.
Từ khi ở bên Lạc Vân Sam, Phùng Liễu ngày càng thoải mái với chính mình.
-Cô tỉnh đúng lúc lắm, em đã nấu cơm xong rồi đây.
Lạc Vân Sam bước tới bên cạnh Phùng Liễu, nửa ôm nữa dìu cô tới bàn ăn.
-Hả? Em nấu cơm?
Phùng Liễu không tin hỏi lại.
-Em có cho muối không?
Lạc Vân Sam:...
"Thôi xong, canh gà hình như còn chưa cho muối!"
-Lại quên sao?
Biểu cảm lúc này của Phùng Liễu chính là kiểu không cần nhìn cũng đoán ra, cô đứng lên.
-Em nấu gì thế?
-Em nấu canh gà...
Lạc Vân Sam sờ sờ mũi, nàng ngượng ngùng đáp.
Phùng Liễu chầm chậm đi vào bếp, cô mở vung nồi ngửi một chút.
-Hình như bây giờ nấu canh gà cũng không tệ đâu, gia vị cho cũng ổn.
-Đó là đương nhiên, dù sao em cũng nhìn cô nấu ăn nhiều lần như vậy mà!
Lạc Vân Sam đắc ý cười cười, nàng nhìn canh gà vàng óng thì vô cùng hài lòng, mấy cái như Baidu này khó có được một lần không sai.
Phùng Liễu cũng cười, ngửi mùi liền thêm một chút muối sau đó đậy vung lại.
Tuy rằng cơm trưa chỉ có một nồi canh gà nhưng Phùng Liễu và Lạc Vân Sam ăn rất vui vẻ, em bón cô, cô bón em, quá ngọt ngào.
Trải qua một ngày thứ bảy thảnh thơi, ngày chủ nhật Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nhận được điện thoại của Từ Bân gọi ra ngoài chơi.
-Vân Sam này, chúng ta đi biển đi, bắt hải sản sau đó làm BBQ.
Từ Bân vừa nhìn thấy nàng liền chạy lại ôm ấp, cô vui vẻ nói.
-Nướng BBQ?
Lạc Vân Sam nhíu mày.
-Cũng chẳng phải thứ đồ gì bổ, không ngon.
-Yên tâm, nướng BBQ rất đơn giản, tùy tiện rắc muối rắc tiêu là được.
Từ Bân và Lạc Vân Sam lớn lên cùng nhau, cô tất nhiên biết Lạc Vân Sam lo lắng đồ nàng nướng ra khó ăn.
Lạc Vân Sam a một tiếng.
-BBQ thôi mà, đối với tôi chẳng có gì khó khăn, chỉ là môi trường không sạch sẽ lắm.
Được rồi, tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Từ Bân cố ý nháy mắt với Lạc Vân Sam, người chị em, tôi đã sắp xếp xong rồi, ngoan ngoãn tới đi.
-Ba tôi nói gần đây hải quan Mỹ làm khá căng, xe cậu...
Lạc Vân Sam híp mắt nói.
Từ Bân nghe vậy liền làm động tác kéo khóa miệng, sau đó an phận dính lên người Đỗ Nhược.
-Không sao, tôi nướng cho em ăn.
Phùng Liễu tiến lên nắm tay Lạc Vân Sam, cô nhỏ giọng nói với nàng.
Tươi cười trên mặt Lạc Vân Sam liền tăng thêm vài phần, nàng hất hàm nói.
-Nếu Từ Bân đã thành khẩn mời, em cũng miễn cưỡng đi vậy.
-Vâng ạ, ngài nói sao cũng được hết á!
Trước mắt Từ Bân đang xin đồ Lạc Vân Sam nên cũng không dám chọc nàng quá nhiều.
"Đúng là... nấu cơm cũng có phải chuyện gì mất mặt đâu, Vân Sam thẹn thùng gì chứ?"
-Cô ơi, cô cũng không được ghét bỏ em đâu đấy.
Lạc Vân Sam cúi đầu nói, nàng vừa nói vừa chớp chớp mắt giả bộ đáng thương.
Phùng Liễu bất đắc dĩ cười cười.
-Sao tôi lại bỏ mặc em được chứ.
"Với tài nấu nướng của em, từ lâu tôi đã không còn hy vọng rồi."
-Người ta biết cô đối với người ta tốt nhất!
Lạc Vân Sam cúi đầu thơm một cái lên má Phùng Liễu, ngẩng đầu liền quay lại bộ dáng nghiêm túc.
"Đúng là trẻ con."
Phùng Liễu bất lực cười, Lạc Vân Sam còn bao nhiêu mặt nữa đây?
"Khi tôi cho rằng em còn trẻ tuổi thì lại biểu hiện thành thực, lúc tôi nghĩ em trưởng thành thì em lại làm như trẻ con. Đúng là làm người ta yêu thích không kìm lòng được."
Thấy khóe miệng Phùng Liễu cong lên, bước chân Lạc Vân Sam cũng nhẹ hơn.
"Như thế này là tốt nhất, làm vậy cô ấy sẽ không cảm thấy chênh lệch với mình quá nhiều."
Lạc Vân Sam từng đọc được một câu, tình yêu cần có sự trả giá của cả hai bên, nó không hề liên quan gì tới thân phận hay địa vị.
Dựa theo thân phận của Lạc Vân Sam, tiền tài gì đó căn bản không phải lo lắng, Điểm này Phùng Liễu cũng rõ ràng, nhưng cũng khiến Phùng Liễu cảm thấy cô không làm được gì cho Lạc Vân Sam.
Cho nên để duy trì quan hệ của hai người, Lạc Vân Sam hạ thấp mình, khi đối mặt với Phùng Liễu nàng hoàn toàn vứt bỏ sự cứng rắn bên ngoài, lộ ra cái bụng mềm mại để Phùng Liễu tới vuốt ve.
Không thể không nói cách làm của Lạc Vân Sam thực sự cao minh, có thể nhìn ra từ thái độ dung túng của Phùng Liễu với Lạc Vân Sam. Cảm tình của hai người từ lúc Lạc Vân Sam làm rõ càng trở nên quấn quýt nhau hơn.
-Trời ơi, Nhược Nhược tới đây xem này, ở đây có con cua to quá!
Sau khi đến nơi, Từ Bân liền thay giày nhảy nhót ở bờ biển.
-Tới đây.
Người luôn luôn nghiêm cẩn như Đỗ Nhược cũng thay ủng, trong tay cầm cặp và túi lưới đi theo Từ Bân.
Lạc Vân Sam trên bờ cát nhìn một lúc, nàng nghiêng đầu hỏi cô.
-Cô ơi, ở kia có ca nô, hay chúng ta đi dạo biển được không?
-Được chứ!
Phùng Liễu nhìn mặt biển rộng lớn, vừa bát ngát vừa mênh mông.
Lạc Vân Sam sẽ lái ca nô, sau khi cùng chủ của nó nói chuyện liền thuê được.
-Cô bám chặt nhé, em phóng đi đây!
Lạc Vân Sam và Phùng Liễu mặc áo phao màu cam, một trái một phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên của ca nô.
-Được rồi, em chạy đi.
Phùng Liễu vừa nói mà tay vừa siết vào thành ghế.
-Đi thôi!
Lạc Vân Sam hô lên, nàng chậm rãi tăng tốc, ca nô như tên lao trên mặt biển.
Đến khi đi được một đoạn khá xa, trong tầm mắt hai người bây giờ chỉ có mặt biển màu xanh, trên còn có một vài lá cờ hình như là do ngư dân đánh dấu.
-Cô ơi, bên kia có cá, chúng ta tới xem được không?
-Đi thôi còn đợi gì nữa!
Tóc của Phùng Liễu bị gió biển làm loạn, giọng nói của cô cũng lớn hơn mấy phần.